Tô Bác Kiến bật cười: “Đừng thấy bố già có điều trong đời có một số chuyện bố nhìn thấu đáo hơn mấy người trẻ tuổi như các con đó. Phương Dung, hãy nhớ kỹ lời bố nói, đời người ngắn lắm, con tuyệt đối đừng sống để làm hài lòng người khác.”
Tô Phương Dung im lặng hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Để bản thân mình vui vẻ trước sau đó mới làm người khác vui vẻ, con hiểu được.”
Nhưng mà khi bắt tay vào làm thì há lại dễ dàng như vậy…
Sau khi nhận được cuộc gọi của Molly thì Tô Phương Dung đến biệt thự của ông Cư, ở nơi đó lại có thêm nhiều gương mặt mới. Molly vừa nhìn thấy cô đã ngay lập tức gọi bọn họ lại: “Đây là chị Phương Dung!”
Tất cả đều nhiệt tình chào hỏi: “Chào chị Phương Dung!”
Tô Phương Dung cười chào hỏi một cái, sau đó nhẹ giọng nói với Molly: “Ồ, không nhìn ra, hiện tại đều có thể dẫn theo nhân viên mới!”
Molly ngượng ngùng cười: “Vẫn là do chị Phương Dung dạy giỏi!”
Tô Phương Dung vội lắc đầu: “Chuyện này không liên quan đến chị, là kết quả do em nỗ lực!”
Hai người ngồi xuống trong phòng khách, Tô Phương Dung hỏi: “Ông Cư đâu rồi? Sao chị không thấy vậy?”
“Ồ, hôm nay em mời chị đến là vì lý do này.” Molly nói: “Ông Cư cảm thấy không khỏe cho nên ông ấy đã trở về Úc dưỡng bệnh rồi.”
Vừa nghe lời này thì Tô Phương Dung vội vàng hỏi: “Có vấn đề nghiêm trọng không?”
“Ông ấy chỉ nói là do bệnh cũ lại tái phát, em e rằng chỉ có bản thân ông ấy mới biết được tình huống thật sự.”
Sau khi nghe xong thì Tô Phương Dung lại lâm vào trầm tư.
Cô quá hiểu rõ tính tình của ông Cư, nếu không phải thật sự không kiên trì nổi thì ông ấy sẽ không bỏ công ty vẫn đang trên đà phát triển mà trở về Úc được. Trừ khi nó thực sự nghiêm trọng…
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tô Phương Dung thì Molly an ủi: “Chị cũng đừng lo lắng quá. Khi ông Cư rời đi thì ông ấy bảo em nói cho chị biết là người duy nhất ông ấy tin tưởng là chị cho nên ông ấy đã giao công ty cho chị.”
“Chị?” Tô Phương Dung sửng sốt: “Chị làm sao mà được?”
“Ông Cư biết chị sẽ nói như vậy cho nên ông ấy dặn em nói cho chị biết nếu như chị từ chối thì đồng nghĩa với việc chị không muốn giúp ông ấy. Là chị không để cho ông ấy có tâm trạng để dưỡng bệnh, đây là tội mưu sát!”
Tô Phương Dung sững sờ, rồi bất đắc dĩ bật cười: “Đây đúng là phong cách của ông Cư.”
“Ôi, cũng không có cách nào, từ trước đến giờ thì ông ấy vẫn luôn nói một không nói hay, nói giao cho chị thì nhất định phải là chị, nếu không thì ông ấy thà rằng dẹp công ty, chị có tin không?”
“Ừm, nếu là ông ấy thì chắc chắn là đúng rồi!”
Molly lại nói: “Ông Cư biết chuyện của Gia Bảo, mà chị lại mang thai, nếu để chị gánh vác một mình thì cũng làm khó chị vì vậy ông ấy cũng đã nhờ người giúp đỡ. À, đúng rồi, hôm nay cũng là ngày hẹn gặp người đó, chắc một lúc nữa thì người đó cũng đến thôi!”
Tô Phương Dung nghi ngờ hỏi: “Em biết là ai không?”
Molly lắc đầu: “Em cũng không biết.”
Chẳng mấy chốc thì một nhân viên nhận được điện thoại của bảo vệ, nói: “Chị Molly, có người nói đã hẹn với ông Cư…”
Molly vỗ bàn một cái: “Chính là người đó! Mời vào đi!”
“Tuyệt quá.”
Tô Phương Dung cũng đứng lên: “Đi thôi, ra cửa nhìn một chút.”
Khi hai người đi ra ngoài thì thấy từ xa có một chiếc ô tô đi tới, thân xe màu đen, không nhìn rõ người bên trong.
Khi Tô Phương Dung vẫn còn đang đoán già đoán non về người bên trong thì chiếc xe đã dừng lại trước mặt họ, Molly lập tức mỉm cười: “Chào…”
Sau khi nhìn thấy người bước xuống xe thì cô ấy sững sờ: “Tổng.. tổng giám đốc Tần?”
Khi Tần Lệ Phong nhìn thấy hai người, đặc biệt là Tô Phương Dung, anh cũng không lộ ra quá nhiều ngạc nhiên, có thể thấy rằng anh đã biết chuyện này từ rất lâu rồi.
Tô Phương Dung bình tĩnh nhìn anh, thời điểm anh đến gần thì tim cô đập loạn xạ.
Anh đi vòng quanh xe: “Vào rồi nói chuyện.”
Vô hình trung thì anh đã nắm quyền chủ động.
“Được… được.” Molly lặng lẽ đụng vào Tô Phương Dung, ra hiệu cô nhanh chóng đi vào.
Tô Phương Dung thu lại tâm tình lộn xộn của mình rồi đi vào phía sau anh.
Tần Lệ Phong nhìn chung quanh nhướng mày: “Môi trường làm việc cũng được.”
Molly cười khẽ: “Ông Cư rất hào phóng với nhân viên, ông ấy đã đóng góp tất cả các món đồ của biệt thự mình vào đây. Chúng tôi không cần báo đáp, chỉ cần liều mạng làm việc cho ông ấy là được.”
Tần Lệ Phong nhìn lại cô ấy, trong mắt mang theo ý cười: “Xem ra ông Cư đào cô đến đâu, thật sự là đào được bảo bối.”
Molly ngượng ngùng: “Đừng cười nhạo tôi, tôi luôn cảm thấy có lỗi với anh về điều này.”
“Không có gì phải xin lỗi cả, bất quá là cô tìm được một công việc phù hợp với mình hơn mà tôi. Hơn nữa, có vẻ như lựa chọn ban đầu của cô là đúng.”
Tần Lệ Phong ngồi xuống, mấy nhân viên biết thân phận của anh bí mật nhìn về phía bên này, bọn họ khe khẽ bàn luận.
“Nhìn đi, đó là Tần Lệ Phong!”
“A, thực sự là anh ấy rồi! Anh ấy thật đẹp trai, còn đẹp trai hơn cả trên tivi!”
“Này, cô có biết không? Anh ấy và chị Phương Dung là…”
Tô Phương Dung cố ý phớt lờ cuộc thảo luận sau lưng cô, những chuyện này đều là chuyện cũ, bây giờ nói về chúng có ích lợi gì? Nó sẽ chỉ làm cho hai người càng thêm xấu hổ mà thôi.
Tần Lệ Phong nói ngay vào điểm chính: “Các người hẳn là đã biết chuyện của ông Cư rồi. Tôi không có nhiều thời gian ở đây, nhưng do ông ấy đã nhiều lần nhờ vả tôi đến đây nên tôi mới tới. Nếu có vấn đề gì thì chúng ta hãy nhanh chóng giải quyết có hiểu không?”
Molly không khỏi ngồi nghiêm chỉnh lại:“Đã hiểu.”
Trước đây thì Tô Phương Dung đã từng làm việc với anh đương nhiên cô cũng đã biết phong cách làm việc của anh nên gật đầu.
“Ai chịu trách nhiệm bây giờ?” Anh hỏi.
Tô Phương Dung chỉ cảm thấy có một áp lực vô hình truyền đến, Molly nhìn cô, cô hít sâu một hơi: “Là em.”
Tần Lệ Phong liếc cô một cái nói: “Phương hướng tiếp theo của công ty là gì?”
Không đợi cô mở miệng thì Molly đã nói: “Là như vậy, hôm nay thì chị Phương Dung mới nhận được thông báo cho nên có một số vấn đề có thể không quá rõ ràng…“”
Cô ấy báo cáo đơn giản về nội dung công việc của mình, Tần Lệ Phong cẩn thận nghe, Tô Phương Dung cũng chăm chú mà nghe.
Bây giờ cô đã đồng ý phụ trách công việc ở đây cho ông Cư, đương nhiên cô cũng sẽ cố gắng hết sức. Hơn nữa, cô cũng đã học được rất nhiều điều trong mấy năm cô ra nước ngoài, một trong số đó là sự kính nghiệp.
Sau khi Molly nói xong thì Tần Lệ Phong lại hỏi: “Có kế hoạch cụ thể nào không?”
Molly lắc đầu: “Hôm nay tôi muốn thảo luận với chị Phương Dung để lập kế hoạch!”
“Sau khi hoàn thành thì gửi nó đến văn phòng của tôi.”
“Được!”
Bởi vì J.I không có xung đột với công việc kinh doanh của ông Cư cho nên Tần Lệ Phong cũng có thể dễ dàng xử lý.
Ở đây không đến nửa giờ, anh đã phải trở lại công ty.
Dựa vào phép lịch sự thì Tô Phương Dung với tư cách là người phụ trách đã đích thân tiễn anh ra cửa.
Sau khi lên xe thì Tần Lệ Phong nhướng mắt nhìn cô: “Nếu có việc gì thì anh sẽ bảo Molly đến tìm em, sau này em không cần phải đến đây nữa.”
Biệt thự có hơi xa bệnh viện, hiện tại cô lại đang mang thai không thích hợp đi lại.
Trái tim của Tô Phương Dung đã được anh sưởi ấm, nhưng cô đã quyết định phân chia cuộc sống của mình với anh cho nên cô sẽ làm mọi thứ từ quan điểm của một người bạn.
“Cảm ơn, em có thể.”
Tần Lệ Phong nhíu mày: “Em đừng cứng đầu như vậy được không? Bảo em ở trong bệnh viện thì em cứ ngoan ngoãn mà ở đó đi, cho dù em đích thân đến đây để trấn thì cũng không nhất định sẽ có thêm bao nhiêu công trạng. Cho nên, em nên học cách làm một nhà quản lý chiến lược trước đã.”
Tô Phương Dung bị anh dạy dỗ đến nỗi không nói nên lời, nhưng trong lòng cô cũng đồng ý với điều đó, cô chỉ theo bản năng mà từ chối sự quan tâm của anh thôi.
Tần Lệ Phong mím môi nói: “Anh không hy vọng mối quan hệ trước đây ảnh hưởng đến công việc của mình.”
Tô Phương Dung sững sờ, không ngờ anh lại chủ động đề cập đến chủ đề này.
Vì vậy cô lập tức nói: “Tổng giám đốc Tần có thể yên tâm, dù trước kia có chuyện gì xảy ra đi nữa thì em cũng đã quên rồi.”
Anh nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm.
Thật lâu sau, anh nói: “Về sớm một chút!”
Anh bảo tài xế lái xe đi, sau đó nâng cửa kính xe lên.
Nhìn xe anh càng đi càng xa thì Tô Phương Dung cụp mắt xuống để che dấu vết mất mát nơi đó.
Cô cảm thấy rằng cô thật sự đã quá làm kiêu rồi, rõ ràng là cô thích nhưng mà cô không chịu thừa nhận điều đó. Rõ ràng là muốn ở bên nhau, nhưng mà hiện thực đã tàn nhẫn cho cô một cái tát vào mặt! Rốt cuộc là cô nên làm gì? Cô cũng không có cách nào biết được.
Đời người chỉ sống một lần mà thôi, đầu tiên là bỏ lỡ chính mình và sau đó là với người khác. Cô tàn nhẫn đến mức để anh gánh chịu sự ích kỷ của mình.
Trở lại bệnh viện thì cũng đã xế chiều.
Sắc mặt Tô Phương Dung có chút mệt mỏi, đẩy cửa phòng bệnh ra thì bên tai lại vang lên tiếng cười.
“Bố! Mẹ có biết bố đến gặp con không?”
“… Bố muốn cho mẹ một niềm vui bất ngờ!”
“Vậy là mẹ không biết sao?”
“…Ừm!”
“Được, được, vậy chúng ta cùng tạo bất ngờ cho mẹ!”
Khi Gia Bảo ngước lên và nhìn người đang đứng ở cửa thì cậu bé đã vui vẻ mở bàn tay bé nhỏ của mình ra: “Mẹ! Nhìn đi, mẹ nhìn đi, đó là bố!”
Nụ cười của Tô Phương Dung có chút cứng ngắc, đối mặt với ánh mắt của Tần Lệ Phong cô nói: “Có làm chậm trễ công việc của anh không?”
Tần Lệ Phong nhướng mày: “Đây là đang lệnh đuổi khách sao?”
“Không!” Tô Phương Dung buột miệng, nhưng lập tức điều chỉnh ánh mắt: “Em nghĩ anh sẽ rất bận.”
Anh đồng tình gật đầu: “Ừ, chơi với con bận lắm.”
Biết là anh đang cố ý hiểu sai ý mình, Tô Phương Dung cũng không hỏi nữa, bước vào liền ngồi trên sô pha với vẻ mệt mỏi.
Toàn bộ sự chú ý của Gia Bảo đều đổ dồn vào bố của cậu bé, chơi một hồi chán chê thì cậu bé lại ngồi vào lòng ngực anh, một hồi liền chạy đến sau lưng anh, trên tay cầm một cuốn truyện cổ tích, quấn lấy anh đòi anh đọc chuyện cho cậu bé nghe.
Tần Lệ Phong rất kiên nhẫn, cầm lấy sách đọc cho cậu bé nghe một câu chuyện trong đó.
Khi anh dùng giọng nói êm dịu và say lòng người của mình để đọc truyện cho Gia Bảo nghe thì Tô Phương Dung đã dựa vào ghế sô pha và ngủ thiếp đi…
Trên người cô có thứ gì đó nhẹ nhàng che lên, cô chợt bừng tỉnh: “Gia Bảo!”
“Thằng bé đã ngủ rồi.” Tần Lệ Phong bỏ chăn mỏng trong tay xuống, dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn cô: “Em cần phải nghỉ ngơi.”
Tô Phương Dung ngồi dậy: “Hôm nay em hơi mệt.”
Anh lắc đầu: “Người cần chăm sóc không phải chỉ có bản thân em.”
Vừa nói thì ánh mắt anh lại rơi xuống bụng dưới của cô…
Đôi mày Tô Phương Dung nhíu chặt: “Em biết rồi!”
Tần Lệ Phong ngồi ở bên cạnh cô, hai tay tùy ý đặt lên đầu gối, nhìn tên nhóc đang say ngủ, lẩm bẩm nói: “Anh chưa bao giờ quên được dáng vẻ kiên cường ngày đó của thằng bé!”
Tô Phương Dung: “Thằng bé luôn rất hiểu chuyện, đôi khi hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng!”
Anh chuyển tầm mắt sang nhìn cô: “Không ai có quyền chỉ trích sự lựa chọn của em, bôm gồm anh!”
Tô Phương Dung nhìn sang chỗ khác: “Anh không có làm sai. Nếu như nói ai có tư cách thì cũng nhất định là anh.”
Nhưng mà anh lại lắc đầu: “Anh là người không có tư cách nhất!”
Cô không nói, ý của anh là gì, cô hiểu.
Anh xoay người đối mặt với cô: “Tô Phương Dung, để anh chăm sóc mẹ con em được không? Như trước đây, hãy giao cả bản thân và con trai cho anh.”
Tô Phương Dung mở miệng muốn từ chối, nhưng mà anh ngăn lại trước: “Đừng nói mấy câu như không được, không thể, không có tư cách, trừ em ra thì anh không còn mong ước gì khác!”