Buổi sáng, tại Lưu gia
“ Dậy thôi Nhi Nhi “- Lưu Khả khó khăn gọi
“ Cho em ngủ thêm tí nữa đi “- Lưu Nhi nói với giọng ngáy ngủ
“ Không được, em không biết hôm nay chúng ta phải dự tiệc của tập đoàn Phong thị à? “- Lưu Khả kiên nhẫn nói.
“ Em quên mất “- Lưu Nhi tự động bật dậy
“ Bây giờ 11 giờ rồi, em còn 2 tiếng nữa thôi đấy “- Lưu Khả nói
Lưu Nhi năm nay tròn 18 là cô con gái thứ hai của Lưu gia và chị gái cô là Lưu Khả năm nay 22 tuổi. Mặc dù là hai chị em ruột nhưng tính tình hoàn toàn trái ngược nhau. Nếu Lưu Nhi tính tình hoạt bát, thích tụ tập để đi chơi đây đó. Thì Lưu Khả lại trầm mặc, nghiêm khắc không dễ dàng để lộ cảm xúc của mình ra ngoài vì cô chính là người thừa kế của Lưu thị
Hai giờ sau cô xuống nhà với bộ váy dạ hội màu tím cúp ngực, tà váy xẻ từ đùi xuống ôm trọn 3 vòng hoàn hảo. Tóc dài nâu tự nhiên được búi cao tùy tiện càng làm tăng phần sang trọng và già dặn. Nếu như ai không biết cô thì cũng chẳng nghĩ cô chỉ vừa tròn 18.
“ Đẹp lắm con gái “- Lưu Quang, ba của cô tấm tắc khen gợi
“ Phải “- Ngọc Hùynh, mẹ cô thì vừa nói vừa gật đầu mỉm cười tỏ vẻ đồng ý với ý kiến của chồng mình
“ Đến giờ rồi chúng ta mau đi thôi “- Lưu Khả bây giờ mới lên tiếng. Không như những người con gái khác, cô chỉ khoác lên mình bộ vest bình thường. Nhưng cũng không kém phần quý phái
_____
Tại nhà hàng Bonjour một trong những nhà hàng 5 sao ở thành phố S, xe của gia đình cô dừng ngay trước nhà hàng sang trọng. Xung quanh toàn những vệ sĩ cao to mang vest đen nghiêm túc trông chừng, gia đình cô dần dần tiến vào bên trong nhà hàng. Cô bị choáng ngợp bởi sự sang trọng của nhà hàng và sự đông đúc của những vị khách được mời đến. Nhà hàng được trang trí theo phong cách Phương Tây với màu vàng làm chủ đạo, làm cho người khác nhìn vào liền cảm thấy ấm áp. Trên sân khấu có một người đàn ông cao lớn, phong độ, khí chất ngời ngời. Khiến cho các vị tiểu thư ở phía dưới sân khấu còn phải súyt xoa về sự đẹp trai của anh.
Tiểu thư 1: “ a.. đẹp trai quá “
Tiểu thư 2: “ wow.. thật sự rất đẹp trai đó “.
Khuôn mặt anh với ngũ quan tương đối, sóng mũi thẳng tấp cùng với hai hàng lông mày kiếm càng tăng thêm phần lạnh lùng. Anh là Phong Thiên, là chủ tịch của tập đoàn Phong thị
“ Cảm ơn mọi người đã đến tham dự buổi tiệc ngày hôm nay, chúc mọi người ngon miệng “- anh vừa dứt lời thì những tiếng vỗ tay đồng loạt vang lên.
Anh vừa bước xuống thì những đối tác lần lượt đến mời rượu lấy lòng, để dễ dàng làm việc với anh. Vì ai cũng biết trên thương trường anh làm việc rất nghiêm túc. Cũng là lý do vì sao Phong thị luôn ở vị trí dẫn đầu về mọi lĩnh vực kinh tế, du lịch,.. Trong lúc anh đang tiếp khách thì cô cầm ly rượu dựa vào tường nhàm chán nhìn mọi thứ xung quanh, đang định bước đi thì không may đụng trúng một vật gì đó. Phải, chính là anh
“ Tôi xin lỗi..”- cô cắn môi lo lắng
Anh chỉ im lặng gật đầu đi ra chỗ khác. Nhưng cô không biết rằng những hành động đáng yêu đó đã được anh thu hết vào tầm mắt và cũng khiến trái tim anh bị lỡ một nhịp.