Tổng Tài Sủng Vợ Tận Trời

Chương 12: Chương 12: Về nhà






7h sáng hôm sau, những ánh nắng ban mai chiếu sáng căn phòng hiện lên hình ảnh hai con người đang ôm nhau ngủ. Dù là đang ngủ nhưng trên mặt họ không dấu nổi sự hạnh phúc.

Anh mở mắt nhìn thấy cô vẫn nằm ngủ ngon trong lòng mình. Miệng anh liền hiện lên ý cười.

" ưm "- cô bị ánh sáng đánh thức liền khó chịu quay mặt qua chỗ khác. Cảm nhận được hơi ấm từ lòng ngực anh cô liền chúi đầu vào

" đừng quấy, anh không ngại ăn em thay buổi sáng đâu "- anh vừa nói vừa cười nham hiểm

Cô nghe được liền nằm im thin thít

Hai người ôm nhau ngủ thêm một lúc: " dậy thôi bảo bối! "- anh ôn nhu nói

" ưm.. Không muốn, em muốn ngủ thêm tí nữa "- cô mè nheo trong lòng anh

" em không muốn về nhà mẹ à? "- anh nói rồi hôn lên tóc cô. Mùi hương này thật dễ chịu

Cô nghe vậy liền bật dậy: " muốn chứ! "- cô tươi cười nói

" vậy chúng ta đi tắm rửa "- anh mỉm cười gian tà nhìn cô

" không! Em tắm trước "- cô hôn chụt lên môi anh rồi chạy thẳng vào phòng tắm

Anh sờ lên môi mình rồi mỉm cười bất lực. Đành qua phòng khác tắm vậy!

Cô không nhận ra chính mình đang đứng trước gương, khắp nơi đều có những dấu hôn đỏ chót. Như thế này thì làm sao cô về gặp mẹ được!. Thôi tính sau, đi tắm trước vậy.

Cô mở nước ấm rồi ngâm mình: " aa thật dễ chịu.. "

30 phút sau. Cô xuống nhà thì thấy anh đang ngồi đọc báo, uống trà. Anh chỉ mang đồ vest như thường ngày, được may rất tỉ mỉ

Anh thấy cô thì bỏ tờ báo xuống, tiến tới gần, tay vòng qua eo cô mỉm cười nói: " em đẹp lắm! "

Hôm nay cô mang một bộ váy trang nhã và rất dễ chịu. Phía thân trên được làm bằng vải nhung ôm sát làm nổi bật lên vòng 1 và vòng 2 của cô. Thân dưới của váy hơi xòe ra

* hình ảnh minh họa *

 chúng ta ăn sáng thôi

" chúng ta ăn sáng thôi "

Buổi sáng của anh trôi qua bình thường nhưng của cô thì không. Cô bị anh ép ăn đến căng bụng, nếu cô không ăn hết thì anh sẽ không cho cô về nhà!

_____________

Tại Lưu gia

Ông, bà Lưu khi nghe tin con gái sẽ về thăm nhà từ sáng đến giờ đã chuẩn bị đầy đủ

Nghe tiếng còi ở bên ngoài, hai người biết con gái đã về nên ra cửa đón.

Cô thấy ba mẹ thì vui mừng định chạy đến ôm. Nhưng chưa được hai bước thì bị anh giữ lại: " đi từ từ thôi! "

Cô bĩu môi đi chậm lại. Thấy cô nghe lời như vậy, anh xoa đầu mỉm cười, nhìn cô với ánh mắt đầy ôn nhu, nói: " ngoan lắm! "

" Mẹ, con nhớ mẹ lắm aa! "- cô ôm chặt bà Lưu

Ông Lưu thì đang bắt tay với anh: " chúng ta vào nhà thôi "

Bốn người vào nhà nói chuyện đến trưa thì ông, bà Lưu giữ hai người lại ăn cơm. Mọi người định vào trong phòng bếp thì nghe thấy tiếng còi xe bên ngoài.

Một người đàn ông tiến vào ôm chầm lấy cô. Cô không biết chuyện gì đang xảy ra nên không phản ứng kịp: " gặp lại em rồi Nhi Nhi "

Từ đâu một lực kéo cô lại. Phải, đó là anh!: " ai cho anh ôm vợ tôi?! "- anh ôm chặt cô vào lòng ngực. Như muốn xóa hết mùi hương của người đàn ông đó

" anh.. Em khó thở "- cô đánh vào lưng anh

Anh thả lỏng cô ra cuối xuống hỏi han cô với vẻ mặt lo lắng: " anh xin lỗi! em có làm sao không "

Cô từ từ lấy lại nhịp thở, nói: " em không sao ".

Cô quay người lại bất ngờ nói: " a.. Là anh, Thế Nghĩa "

" phải anh đây! Con chào hai bác "

" ừ! Con mới về "

anh ta định tiến lên ôm cô lần nữa thì bị anh cản lại

Anh ta khó chịu trước hành động của anh liền lên tiếng: " anh là ai? "

" tôi là chồng của cô ấy "- anh ngênh mặt lên nói

" chồng? Em có chồng rồi sao? "- mắt anh ta cụp xuống

" dạ phải "- cô khoác tay anh nói

" đúng rồi. Thiên, đây là anh họ của em! "

" chỉ là anh họ thôi sao?! "- anh cảm nhận được rằng trong lòng của anh ta không đơn thuần xem cô là em gái

Thật ra thì ai cũng nhìn thấy, chỉ mình cô là không. Vì anh ta nghĩ rằng khi anh ta thành công và có được quyền lực trong tay thì mọi người trong gia đình sẽ chấp nhận loại tình cảm này. Mà cho dù nếu không chấp nhận thì anh ta sẽ dẫn cô đi thật xa để sống hạnh phúc với nhau. Nghĩ đến đó thôi cũng đã đủ động lực để anh ta ra nước ngoài mấy năm qua để cố gắng xây dựng sự nghiệp. Đến lúc thành công và trở về tìm cô thì cô đã có chồng. Nhưng nếu anh ta đã cố gắng như vậy thì đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ cuộc!

" nếu con đã về thì cùng ăn cơm chung với bọn ta "- ông Lưu lên tiếng phá tan không khí ngột ngạt

" dạ được "

Anh ta định ngồi bên cạnh cô như thấy anh ngồi rồi, tay còn chưa rời khỏi eo cô. Nên anh ta đành phải qua chỗ đối diện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.