Nhan Thanh Nhược dần dần khép lại hai mắt, chợt có dòng nước ấm chảy ra hốc mắt khiến cô khôi phục lại lý trí, cô cho rằng đối với đoạn tình cảm này bản thân đã chết lặng rồi, nhưng khi Dạ Đình Sâm đem thứ đồ vật không có độ ấm ra để giao dịch với cơ quan trong cơ thể cô, thì cô mới biết trái tim của mình vẫn còn nhức nhói.
“Tôi đã nói rồi tôi không bán.” Giọng điệu bình thản giống như đang nói về một chuyện bình thường khác.
“Nhan Thanh Nhược, tôi đã cho cô cơ hội, nhưng bắt đầu từ bây giờ, cô không còn tư cách để lựa chọn.” Giọng nói như ngâm trong nước đá của y bỗng chốc trở nên lạnh nhạt.
“Mười lăm ngày nữa sẽ tiến hành ghép thận, trong khoảng thời gian này, tình trạng thể chất của cô sẽ được theo dõi chặt chẽ, đúng rồi, tôi quên nhắc cô một câu, bác sĩ phẫu thuật chính là bác sĩ Cảnh của cô đấy.” Người đàn ông đứng dậy, thong thả ung dung giúp cô mở còng tay.
Nhan Thanh Nhược bỗng nhiên mở to mắt, theo bản năng nắm lấy cổ tay của y, “Dạ Đình Sâm, anh không thể làm điều này với tôi, tôi sẽ chết... vì cứu anh cho nên hiện tại tôi chỉ còn một...”
“Thanh Nhược, nếu không muốn mẹ cô xảy ra chuyện thì liền ngoan ngoãn nghe lời...” Dạ Đình Sâm giơ lòng bàn tay ấm áp lên vuốt ve mặt cô, trong mắt cô hiện lên sự lãnh khốc của y, trong nháy mắt đó liền khiến toàn thân cô đông cứng lại.
Nhan Thanh Nhược bị người đưa về nhà, đã gần sáng hôm sau, rõ ràng bị buồn ngủ và mệt mỏi đánh úp, cả người thật sự rất mệt nhưng cô không có cách nào tiến vào giấc ngủ được.
Những lời Dạ Đình Sâm nói giống như ma chú quẩn quanh bên tai, từng chút từng chút kích thích thần kinh của cô, rốt cuộc cô đã gây ta lỗi gì?
Cô đã từng là một cô gái tràn đầy hy vào vào cuộc sống ngày mai, nhưng giờ khắc này, lại không muốn ngày mai đến sớm.
Bên ngoài bức rèm cửa khép hờ, chân trời lộ ra một cái bụng cá trắng nõn, xa xa mà bay lượn, dường như cố ý nhắc nhỡ cô rằng mặt trời của ngày mai sẽ không đến trễ.
Không biết ngủ tự lúc nào, Nhan Thanh Nhược lờ mờ tỉnh dậy đã là giữa trưa, quản gia nhận lệnh của Dạ Đình Sâm nhốt cô vào phòng ngủ, khóa cửa phòng lại, lại không biết từ khi nào đã dọn sẵn thức ăn đặt trên đầu giường, cô chỉ liếc mắt nhìn một cái.
Không có bất luận cảm giác thèm ăn nào.
“Tôi tự tay chuẩn bị đồ ăn, chẳng lẽ không hợp khẩu vị của cô sao?” Nhan Thanh Nhược còn chưa kịp xuống giường thì cửa đã bị người ta mở ra.
Nhan Thanh Nhược không khỏi nhíu mày trước âm thanh chói tai của người phụ nữ.
“Không ăn cơm thì làm sao được, cô còn phải dưỡng thân thể để cho tôi quả thận khỏe mạnh chứ...” Nhan Chỉ Yên liếc nhìn bữa trưa một cái, giả vờ tiếc nuối.
Tối hôm qua Nhan Thanh Nhược có uống thuốc, cho nên cơ thể cũng hồi phục được ít nhiều, cô ấy nhướng mí mắt lên giễu cợt, “Tôi khi nào đã nói sẽ đem thận ghép cho cô?”
“Cô biết vì sao cô vốn dĩ có thể duy trì thận thêm mấy năm nữa, mà hiện tại lại không được không? Bởi vì cô đã làm quá nhiều chuyện xấu, ngay cả ông trời cũng trừng phạt cô.” Nhan Thanh Nhược từ mép giường đứng dậy, vừa nói vừa đi tới hai bước về phía Nhan Chỉ Yên.
Ả chột dạ, lảo đảo lùi về sau hai bước, mắt nhìn khuôn mặt không còn giọt máu nào của Nhan Thanh Nhược, đột ngột sắc mặt ả thay đổi đi, rồi cười lạnh, “Phải không...sao tôi lại cảm giác ông trời đang trừng phải cô nhỉ?
Cô ta dùng tay phải chạm lên eo Nhan Thanh Nhược, ngón tay nhẹ nhàng dừng lại tại vị trí eo trái của cô.
Chỗ đó có vết mổ khi cô nhổ thận.
“Thế nào, đã qua bốn tháng rồi vẫn còn đau lắm đúng không? Bất quá không sao... thực mau cô sẽ không cảm thấy đau đớn nữa...”
Bởi vì quả thận còn sót lại của cô sẽ bị Nhan Chỉ Yêu tàn nhẫn cướp đi.
“Chẳng lẽ cô không sợ tôi đem chuyện này nói ra hết với hắn?” Vết mổ của Nhan Thanh Nhược vẫn còn đau ê ẩm, một phen đẩy ra cái tay của Nhan Chỉ Yên đang ấn trên đó.
“Sợ? Sợ cái gì, Nhan Thanh Nhược, cô đừng quá đề cao bản thân, cho dù bây giờ cô có nói sự thật này ra với anh ấy cũng sẽ không thay đổi được gì đâu, bởi vì trong mắt của Dạ Đình Sâm, cô chỉ là thứ anh ấy chuẩn bị cho tôi... là công cụ nuôi dưỡng thận mà thôi.”
___
Editor: Alissa (1.3.2021) tại dembuon.com