Sau này, rốt cuộc cô cũng gặp lại được mẹ của mình. Lúc đó cô đã thản thốt, ngạc nhiên và vui mừng biết là bao.
Nhưng mẹ của cô so với Adela thì bà chỉ là một con ác quỷ mà thôi!
Bốn năm trước hãm hại cô, bốn năm sau vẫn như cũ tổn thương cô. Chẳng lẽ trong lòng bà ta không biết thế nào là đau sao?
Sống trên đời này, người đó là một trong hai người ruột thịt duy nhất của cô. Cô đã hạ quyết tâm phải đòi lại công bằng cho bản thân và cũng sẽ đối xử dứt khoát với Lý Phinh.
Để luyện cho bản thân có một tinh thần thép, một trái tim sắc đá thì cô đã phải trải qua nhiều thống khổ và đả kích. Có ai thấu được điều đó chưa?
“Cô yêu bà, muốn nói nhớ bà, hận bà thì tại sao lại không đi nói với bà? Gọi điện thoại nói chuyện trực tiếp có khó đến như vậy sao?”
“Trên đời này còn có rất nhiều đứa trẻ không có mẹ, thì chẳng lẽ mỗi ngày bọn họ cũng oán hận, cũng than thở, cũng đau khổ giống như cô, chỉ vì người mẹ của mình không yêu mình?”
Thanh Nhược nắm lấy bả vai của cô ta, giọng đã khàn đi: “Tại sao cô lại phải đỗ lỗi cho tôi cho những việc của chính cô? Hay bởi vì cô không có năng lực, thiếu hiểu biết và ngu ngốc!”
Cô nói ra hết những câu nói trong lòng, những lời nói tận xương tủy. Bella ngồi thẫn thờ trên chiếc ghế dài, không có phản ứng nào khác ngoại trừ rơi nước mắt.
Đầu cô ta ù ù giống như người vừa bị đánh thức giấc, lại giống như bị hoảng loạn.
“Nói cho tôi biết là ai nói với cô rằng tôi đã nói xấu sau lưng cô?” Thanh Nhược lau đi giọt nước mắt cuối cùng đọng trên mắt.
“Tôi sẽ không nói cho cô biết.” Bella ngơ ngẩn ngẩng đầu lên, lắc lắc đầu. “Tôi đã đồng ý với người đó không nói ra.”
“Vậy thì tôi sẽ tự điều tra ra.” Thanh Nhược đứng thẳng người dậy, lấy lại vẻ lạnh lùng trên gương mặt. “Mong rằng sau này khi cô làm việc gì, chuyện gì thì hãy nghĩ trước khi làm!”
Cô quay người lại, thẳng lưng và lạnh lùng sải bước rời đi.
Tiếng đóng cửa không lớn không nhỏ, đóng lại căn phòng hỗn loạn cùng với cô gái ở lại đó. Cũng như là giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng.
Bên cạnh phòng của Bella là phòng của Liz.
Cô đứng ở cửa phòng gõ gõ với ánh mắt sắc bén.
Cửa phòng rất nhanh mở ra, Liz ôm lấy cô vui mừng. “Ngải Duy! Cô tới tìm tôi sao?”
Đôi mắt màu xanh lam cùng nụ cười hồn nhiên của cô ta khiến cho cô sinh ra một loại ảo giác như đã trải qua mấy đời.
Thanh Nhược đẩy nhẹ tay của cô ta ra, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn. “Tôi bị Bella gọi tới, cô ấy nói tôi nói xấu cổ cho nên muốn xử tôi.”
“Á, thật á? Cô có sao không?” Liz hoảng loạn nhìn cơ thể của cô từ trên xuống dưới.
“Không có việc gì, cô ấy đánh không lại tôi.” Thanh Nhược nhìn thẳng vào cô ta. “Có điều, Bella nói cho tôi biết có một người nói chuyện này với cổ, là kẻ đầu sỏ trong chuyện này.”
“Là ai vậy?” Đôi mắt xanh lam thuần khiết của cô ta thoáng cái đã mở lớn.
Thanh Nhược cẩn thận nhìn từng biểu cảm nhỏ trên mặt của cô ta, rồi lại cười không cảm xúc. “Tôi gạt cô thôi, Bella chưa nói gì, nhưng tôi sẽ điều tra ra.”
“Ây...” Liz vỗ ngực, thở ra một hơi, “Ngải Duy, cô muốn vào phòng ngồi chút không?”
Cô ta nhích sang người một bên, vẻ mặt đầy hứng thú hình như muốn cùng cô nói chuyện gì đó.
“Tôi còn có việc, nên đi trước đây.”
Nói xong, cô xua nhẹ tay rồi xoay người rời đi.
Liz vẫn đứng tại cửa nhìn theo bóng lưng của cô cho tới khi biến mất hẳn.
Khi cô trở lại đại sảnh ở lầu một đang chuẩn bị đi tìm Thụy Khắc thì đột nhiên nghe thấy tiếng khóc lớn của một cô bé.
Trong lòng cô hốt hoảng, vội vàng theo hướng âm thanh ấy đi tìm.
Ở chỗ cầu thang, cô nhìn thấy Thụy Khắc đang tranh chấp với một người phụ nữ xa lạ.
Người phụ nữ với mái đầu uốn gợn sóng lớn, môi đỏ diễm lệ, mặt đầy kiêu ngạo.
Cô bé đang khóc lớn ăn mặc giống như đúc với Cảnh Vận, hai đứa nhỏ tuổi cũng không chênh lệch là mấy.
Thanh Nhược chạy tới nơi, vừa lúc nghe thấy người phụ nữ kia đang gân cổ lên chửi: “Con gái nhà tôi bị bắt nạt, có chịu xin lỗi ngay hay không?”
Thụy Khắc là một quý ông không nghe hiểu tiếng Trung, vì vậy cứ ở một bên gãi đầu bứt tóc.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Thanh Nhược nhìn thoáng qua bé Cảnh Vận đang ở bên cạnh Thụy Khắc. Con bé ở bên cạnh rất yên lặng, nước mắt hai bên má chảy dài. Trông đau lòng quá đi mất.
Người phụ nữ đó cao ngạo nhìn cô một cái, khinh thường nói: “Không liên quan tới cô! Cút đi! Đồ xấu xí nhiều chuyện!”
Trong nháy mắt, Thanh Nhược tức thời muốn cười, cười lạnh, cười chế nhạo, cười tức giận, nhưng mọi sắc thái cười đều không thể biểu đạt được cảm xúc quá vi diệu lúc này của bản thân.
Mặt cô không cảm xúc nói. “Đó là con gái của cô à? Cô nên quan tâm bé một chút đi, khóc thế hư hết cả giọng.”
_____
Editor: Alissa
beta: Smiler
Cập nhật 20.5.2021 tại VNO