Nhan Thanh Nhược đã rất đói. Cô nhẹ nhàng di chuyển một chút, liền cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Cô đã một thời gian dài chưa ăn cơm hay uống nước, vì thế mà cổ họng có cảm giác giống như bị thiêu đốt vậy.
Thậm chí, ngay cả việc hô hấp cũng không dám dùng sức.
Cũng không biết đã qua bao lâu, sắc trời ngoài cửa sổ dần tối đi. Chỉ một thoáng, màn đêm đã lên cao, vô số vì sao lớn nhỏ bay đến điểm đầy lên bầu trời đêm. Thế mà Nhan Thanh Ngược lại chẳng có tâm trạng để thưởng thức chúng. Cô cứ ngơ ngác mà nhìn ra ngoài, trong đầu trống rỗng.
“Cô biết độc trong đồ ăn này, là ai hạ vào không?”
Không biết từ lúc nào, Nhan Chỉ Yên đã đi vào phòng. Cô ta nhẹ nhàng ngồi ở mép giường, hỏi.
Nhan Thanh Nhược vẫn cứ ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ như cũ, không hề đáp lại.
“Là Dạ Đình Sâm làm.”
Nhan Chỉ Yên khẽ cười một tiếng, sau đó cô ta bắt đầu ngồi trào phúng, châm biếm Nhan Thanh Nhược.
“Cô biết không, tôi đã mang thai rồi. Đứa bé trong bụng cô, bây giờ đối với A Sâm đã không còn giá trị. Cho nên, chỉ có đem nó xoá sạch, tôi mới có thể thuận lý thành chương mà cưới vào chứ!”
Nhan Chỉ Yên giơ tay lên, giả vờ giúp cô sửa sang lại chăn. Cô ta vừa nói, vừa bày ra một biểu tình tiếc hận lắc đầu.
“Nhan Thanh Nhược à, nếu như tôi mà là cô – một người tình thân tình yêu cái gì cũng không có. Bây giờ lại sống thành như vậy, thì tôi sẽ vô cùng vô cùng không cam lòng đấy!”
Nhan Thanh Nhược khép mắt lại. Lúc này, trong đầu Nhan Thanh Nhược đầy những tiếng vang lớn, chúng khiến cho cô đã không còn sức để suy nghĩ nữa rồi.
Chỉ là, lúc nghe Nhan Chỉ Yên không ngừng nói ra những lời trào phúng đó, trong lòng cô lại vô cùng đau đớn.
Cô thật là vô dụng mà!
Vô dụng đến nỗi không bảo vệ được chính mình. Vô dụng đến nỗi không bảo vệ được đứa bé.
“Đứa nhỏ của cô là con, đứa nhỏ của tôi thì không phải sao? Nhan Chỉ Yên, cô rốt cuộc muốn như thế nào mới bằng lòng buông tha cho tôi? Tôi có thể cho cô vị trí phu nhân, cũng có thể tay không rời khỏi nhà. Nhưng mà, tôi cầu xin cô, có thể tha cho con của tôi hay không? Tất cả những gì mà cô muốn, tôi đều có thể cho cô...”
Nhan Thanh Nhược dùng hết sức chống người dậy, yếu ớt bắt lấy cánh tay của Nhan Chỉ Yên.
“Thật không? Nếu vậy, tôi muốn cô cùng đứa nhỏ trong bụng cô.... Cùng chết đi!”
Khi Nhan Thanh Nhược một lần nữa tỉnh, cô ấy đã nằm trong phòng VIP của bệnh viện.
Mùi thuốc sát trùng sộc thẳng vào mũi cô, khiến cho Nhan Thanh Nhược không nhịn được mà nhăn nhăn mày.
Hồi lâu, Nhan Thanh Nhược cuối cùng cũng nhìn được rõ ràng những gì trước mắt. Cô nghiêng đầu, liền bắt gặp một gương mặt quen thuộc.
“Thanh Nhược, con tỉnh?”
Giọng nói của ông nội như tiếng chuông cổ, từ từ truyền vào tai Nhan Thanh Nhược.
“Ông nội...... Ông nội, ông cứu... cứu con...... Con không muốn chết!”
Nhan Thanh Nhược thấy rõ người trước mặt mình, liền theo bản năng muốn đứng dậy.
“Độc...... Trong đồ ăn có độc!”
Vì đã lâu chưa được uống nước, cổ họng Nhan Thanh Nhược vô cùng đau, mà tiếng nói của cô cũng rất nhỏ. Lúc này, cho dù cô đã gân cổ kêu lên, mọi người vẫn khó có thể nghe rõ.
Nhưng Nhan Thanh Nhược chẳng hề để tâm.
Cô chỉ mãi suy nghĩ tới việc ông nội đã đến. Trong lòng Nhan Thanh Nhược, người hiện tại có thể bảo vệ cho cô, chỉ có ông nội mà thôi.
Lão gia tử không nói chuyện, ông vẫy vẫy tay, ý bảo cô cứ nằm yên. Rồi ánh mắt ông di chuyển về phía Dạ Đình Sâm.
“Là mày hạ độc?”
Ông nội gõ quải trượng của mình xuống đất, chất vấn Dạ Đình Sâm.
Lúc trước, Nhan Thanh Nhược đã bốn ngày chưa ăn uống gì, lại thêm Nhan Chỉ Yên cố ý chọc giận, khiến cho cô cảm xúc kích thích quá mức, dẫn đến ngất xỉu.
Ông nội lúc biết tin vội vàng đi đến. Ông vẫn luôn túc trực bên cạnh Nhan Thanh Nhược, thế nên những lời nói mớ trong cơn mê của cô, ông đều nghe được cả. Khi ấy, ông nội không nói gì, mặt lạnh sai người đi gọi Dạ Đình Sâm tới.
Dạ Đình Sâm sắc mặt không đổi, y liếc nhìn Nhan Thanh Nhược, rồi cho trợ lý một ánh mắt. Hồi lâu, Dạ Đình Sâm mới trả lời:
“Đồ ăn có độc hay không, kiểm tra một chút mới biết được.”
Hiệu suất làm việc của trợ lý rất nhanh chóng. Chưa đến hai mươi phút, trợ lý đã mang vào một phần mẫu đồ ăn, đưa cho bác sĩ làm xét nghiệm ngay trước ông nội.
Toàn bộ người trong phòng bệnh đều ăn ý im lặng. Tất cả mọi người đều tập trung lực chú ý ở trên người bác sĩ xét nghiệm.
Sau một lúc, bác sĩ đã từ bàn đứng dậy. Vị bác sĩ đó chậm rãi đi tới trước Dạ Đình Sâm, nói:
“Dạ thiếu, đã kiểm tra xong. Trong đồ ăn không có độc.”
Vừa nghe xong, trong nháy mắt, Nhan Thanh Nhược – người đang nhờ vào lực chống cánh tay yếu ớt để ngồi liền như mất đi trọng tâm, cả người ngã mạnh về sau.
Mà Nhan Chỉ Yên vừa vội vàng chạy tới cửa phòng liền nghe được tin này. Cô ta thấy Nhan Thanh Nhược như vậy, khóe môi liền ở một góc độ mà mọi người không thấy, nhè nhẹ cong lên.
____
Editor: Trịnh Tô Nguyệt
Cập nhật 3.3.2021 tại dembuon.com