Cô ép hỏi từ câu này tới câu khác, nhìn thì như đang dò hỏi nhưng thực tế là muốn vạch trần ra hết những lời nói dối của ả.
Hai chân của Nhan Chỉ Yên đã mềm nhũn đi, phía sau lưng đổ ra một tầng mồ hôi lạnh, cổ họng bị nghẹn ứ, không nói được lời nào.
“Chị có phải là đã khôi phục rồi hay không...”
“Chị khôi phục lại ký ức...” Vẻ mặt của Thanh Nhược nhàn nhạt, có đủ bình tĩnh, “Khả năng đó là còn rất lâu, cái này thì có gì quan trọng không em?”
Câu đầu tiên của cô khiến cho dây thần kinh của Nhan Chỉ Yên như đứt ra, máu trong người chảy ngược, câu nói phía sau lại lần nữa làm ả ngã ngửa ra đất, chân bủn rủn, không thể đứng vững.
Toàn thân ả lạnh lẽo, môi tái nhợt, “Chị, chị không cần nói giỡn như thế, chị có phải đang gạt em không?”
“Em chỉ cần trả lời một câu cho tôi là được.” Thấy đối phương ngẩng đầu nhìn chính mình, cô lại dùng vẻ mặt không cảm xúc và ánh mắt lạnh lùng nhìn lại, “Em có lừa gạt chị hay không?”
Chỉ một lời, hoặc là một câu nói đã khiến Nhan Chỉ Yên á khẩu không trả lời được, cả người bị cứng đờ.
Ả còn chưa kịp phản ứng đã nghe Thanh Nhược cười nhẹ một tiếng, biểu cảm trên khuôn mặt không thể xác định được, rồi cô vòng qua ả rời đi.
Nhan Chỉ Yên đứng tại chỗ, im lặng trong hai giây, sau đó đột nhiên giống như phát điên mà bổ nhào lên giường đập chăn hét chói tai.
Ở phòng khách, thấy con gái lớn từ trên lầu đi xuống, Nhan Phương Sùng vội vàng hỏi han, “Nhược Nhược, con nói chuyện với Yên nhi như thế nào rồi?”
Rõ ràng là ông có rất nhiều câu hỏi, đang ở phòng khách chờ hai cô con gái đi xuống.
Thanh Nhược theo ông đến sô pha rồi ngồi xuống, “Em gái nhìn thấy con thực sự rất kích động.”
Còn kích động thuộc loại nào thì liền phải tùy vào lý giải của mỗi người.
“Quan hệ giữa hai con vẫn luôn tốt như vậy.” Nhan Phương Sùng cười một tiếng, nghĩa tới quá khứ.
Lúc ấy ông vốn dĩ nghĩ rằng sự xuất hiện của Thanh Nhược sẽ làm cô con gái nhỏ khó chấp nhận được nhưng không ngờ con bé còn hiểu chuyện, nó chẳng những tiếp nhận người chị gái xuất hiện bất chợt này mà còn vô cùng thích nữa.
“Thật không.” Thanh Nhược cười một tiếng, “Không biết gần đây ba có gặp mẹ con không?”
Đề tài đột nhiên thay đổi, Nhan Phương Sùng có chút không phản ứng kịp, lặng lẽ liếc nhìn Mạc Mạt ở bên cạnh, “Mẹ? Là người nào?”
“Con chỉ có một người mẹ.”
“Này...” Nhan Phương Sùng giao đôi tay vào nhau, “Tại sao bỗng nhiên lại nhắc tới bà ấy, chúng ta lâu rồi không có liên lạc.”
“Gần đây mẹ có tìm con.” Cô nhất ly trà lên nhấp một ngụm, không có nói tiếp.
“Lại đòi tiền con sao? Không cần để ý tới bà ấy!” Người đàn ông vẫn ôn nhu đột nhiên quát lớn, sắc mặt cực kỳ kém.
“Nhược Nhược, mặc dù nói vậy thực sự có vô tình nhưng những gì bà ấy từng làm với con... tốt hơn hết là cắt đứt liên hệ...”
Giống như thật sự không nói ra được, ông đau đầu che lại cái trán.
Thanh Nhược trợn tròn mắt, không biết đang nghĩ gì trong đầu, nhẹ giọng nói, “Dì Mạc, dì cảm thấy mẹ con là người như thế nào?”
Một câu hỏi của cô liền làm cho tất cả mọi người ở đây đều ngây ngẩn, ngay cả dì ở bên cũng nhịn không được há to miệng.
Trên mặt của Mạc Mạt lộ ra vẻ khó chịu, bỏ hết tất cả tao nhã, quay đầy nhìn cô, “Thế nào? Cô muốn tôi đánh giá một người phụ nữ phá hoại gia đình của tôi, còn dõng dạt lớn tiếng như sư tử?”
“Tôi có thể nói gì đây? Bởi vì cô là con gái của bà ta, mà bắt tôi không thể nói trước mặt cô rằng bà ta là người phụ nữ hư sao?”
“Mạc Mạt!” Nhan Phương Sùng lớn tiếng quát bà ta.
“Các người còn muốn tôi nói như thế nào hả? Chẳng lẽ tôi đã không đủ nhường nhịn, không đủ bao dung? Nếu cô một hai bắt tôi nói ra, vậy tôi nói cho cô biết, mẹ của cô, Lý Phinh, bà ta ở trong lòng của tôi là một thứ hư hỏng!”
Mạc Mạt mở to mồm thở hổn hển, nước mắt rơi xuống ào ạt.
Sắc mặt của Nhan Phương Sùng căng cứng, ông nhẫn nhịn một lát mới đứng dậy ngồi xuống bên cạnh bà ta rồi nhẹ giọng an ủi.
Một tiểu thư danh gia vọng tộc, thông hiểu lễ nghĩa, dịu dàng, thế nhưng bởi vì một người phụ nữ không đáng mà phải chịu đựng nửa đời rồi, thậm chí không thể trút nỗi uất ức của bản thân.
Bây giờ con gái của người ta còn giáp mặt chất vấn mình, đây là châm chọc sao? Nhiều năm như vậy rồi nó còn có cái gì bất mãn với mình chăng? Vậy mà còn tới uy hiếp mình?
“Xin lỗi.”
Thanh Nhược mím môi, nắm chặt hai tay lại.
Cô không còn ký ức nên không cách nào phán đoán được Lý Phinh là loại người nào, cô thử một phen này thì lòng cũng triệt để lạnh đi.
Nhan Phương Sùng đối với Lý Phinh muốn nói rồi lại thôi, Mạc Mạt đối với bà tràn đầy oán hận, Lý Phinh ở trước mặt cô có phô bày ra diện mạo gì, chẳng lẽ cô còn không đủ rõ ràng?
____
Editor: Alissa tại Việt Nam Overnight truyện.
Cập nhật 12.5.2021