Tổng Tài Sủng Vợ, Xin Tiết Chế!

Chương 154: Chương 154: Vỗ Về




Cô bé nằm ấp dưới rầm giường gắt gao bụm chặt miệng lại, nhưng nước mắt đã rơi đầy mặt bé.

Cô bé bò ra cầm lấy điện thoại trên giường tùy tiện ấn một dãy số gọi đi.

“Cứu, cứu, cứu dì nhỏ đi!”

Cô bé gào khóc, âm thanh đó lại đả động tới người đàn ông trong phòng khách.

“Ối chà, con gái của mày sao? Bà thím Lý Phinh kia trước đó từng nhắc tới nó!”

Trong số người đàn ông có một người đứng dậy, đang muốn vào lại phòng ngủ thì bị người phụ nữ nằm trên mặt đất bắt lấy cổ chân.

Cô vừa bị đánh một bạt tay, khóe miệng vì thế mà chảy máu, tròng mắt cô đỏ bừng, dùng sức ở tay phải bắt lấy chân gã, không cho gã đi.

“Con điếm chết tiệt!” Người đàn ông dẫm một chân lên cánh tay cô. “Buông ra mau!”

Xương cốt của cô như đứt gãy đau đớn vô cùng. Quần áo trên người vẫn bị hai tên đàn ông còn lại tàn nhẫn xé rách đi, khiến cho cô vừa đau lại vừa hận.

Đau lòng vì Lý Phinh cùng quan hệ huyết thống với mình mà lại nhẫn tâm hại mình. Hận Lý Phinh máu lạnh vô tình ngay cả đứa bé gái ba tuổi cũng để lộ ra ngoài.

Cô cắn chặt môi dưới, không biết lấy sức lực ở nơi nào liền đẩy hai người đàn ông trên người ra, vùng vẫy đứng dậy. Tiếp đó dùng tay trái cầm lên cây kéo, cắm một nhát lên phía sau lưng của người đàn ông kia.

Người đàn ông đang mở cửa phòng ngủ chợt dừng lại, sau đó hét lên một tiếng thảm thiết và xoay người túm lấy tóc của người phụ nữ.

“Dừng tay lại ngay! Tôi đã báo cảnh sát rồi!” Bị âm thanh đánh thức, bà nội Nghiêm cách vách cầm điện thoại hô to.

Bà đứng ở cửa, cả thân hình già nua run rẩy.

“Bà mụ chết tiệt!” Một người đàn ông bước tới trước mặt bà cụ, đoạt lấy điện thoại rồi đẩy ngã bà.

Bà cụ ngã xuống đất, đầu bị đập vào ngưỡng cửa rồi ngất đi.

Người đàn ông bị kéo đâm sâu phía sau lưng vô cùng tức giận, khắp người máu me bê bết.

“Được rồi, đi thôi, chúng ta gây động tĩnh quá lớn rồi. Vết thương của mày cũng cần được chữa trị.”

“Tao muốn 'chơi' chết nó!” Mặt người đàn ông đầy tức giận, dùng sức bóp chặt cổ của cô.

Bất chợt, cả người của gã cứng đờ đi rồi ngã thẳng ra sau.

“Mày làm sao vậy?”

Người đàn ông đứng bên người gã đó liền biến sắc, lời còn chưa nói xong đã giống như tên trước ngã xuống.

Trong ánh sáng lờ mờ, Thanh Nhược cảm giác mình đang bị ai đó bế lên, có tiếng khóc thảm thiết của đứa bé gái cứ văng vẳng bên tai, cô nhắm hai mắt lại, môi đã trắng bệch, còn ho khan dữ dội.

“Chú Dạ...” Đứa nhỏ đi chân trần, vừa lau nước mắt. Bé đã khóc đến mức thở không ra hơi.

Thạch Lộ đem đứa nhỏ bế lên trước, đôi mắt không dám nhìn thẳng vào người đàn ông gần bên. “Thiếu gia, cần làm gì với bọn chúng!”

“Tôi muốn bọn chúng, sống cho thật tốt!“. Truyện Xuyên Không

Sắc mặt của Dạ Đình Sâm vô cùng lạnh, âm thanh tựa như ma quỷ, y ôm cô rời đi nhanh chóng.

Thạch Lộ vội vàng đuổi theo, kêu thuộc hạ xử lý hiện trường.

Thiếu gia nói phải để chúng sống thật tốt, chính là để đối phương muốn chết mà không được, phải sống không bằng chết.

Hơn nữa, y sẽ tự mình động thủ.

Thạch Lộ không rét mà run, ngẫm lại sắc mặt và giọng nói vừa rồi của y, phía sau lưng liền đổ ra một tầng mồ hôi lạnh.

Kể từ lúc nhận được điện thoại kêu cứu không rõ ràng từ cô bé, cả đoạn đường Thạch Lộ liền cảm nhận được áp suất trên người thiếu gia hạ xuống, làm cho anh ta không dám thở mạnh.

Để cho kịp thời gian tới đây, anh đã phải vượt qua tín hiệu báo đèn đỏ, thiếu gia tuy rằng không nói gì nhưng anh ta biết cho dù là một giây cũng không thể dừng lại.

Nếu anh ta muộn một chút nữa, thiếu phu nhân bị xảy ra chuyện, chắc hẳn thiếu gia sẽ giáng tội với mọi người.

Ở trên xe, Dạ Đình Sâm ôm lấy cơ thể yếu ớt của cô, dùng tầm mắt đảo qua quần áo bị xé rách, rồi rơi lên vệt đỏ trên cổ cùng với cánh tay phải mất tự nhiên. Y mím chặt khóe môi, trên cánh tay nổi lên gân xanh.

Y có thể chịu đựng người phụ nữ này lừa gạt chính mình, có thể bởi vì hận mà hờ hững với mình, thậm chí đánh mình.

Nhưng người khác dám động vào cô một chút nào, y sẽ không lưu tình đem xương của người đó nghiền thành tro cốt.

“Cảnh Vận...” Người phụ nữ nằm trong vòng tay của y thều thào.

“Bà cụ với đứa nhỏ đều ở cạnh em, họ rất an toàn.”

Dạ Đình Sâm cúi đầu, in đôi môi mỏng lên trán cô, nhẹ nhàng hôn xuống một cái.

Rất nhẹ, rất dịu dàng, giống như đang trấn an và vỗ về.

Người phụ nữ giống như cảm nhận được điều gì đó, nhẹ nhàng mím môi lại, thân thể cựa người một xíu rồi hoàn toàn lâm vào hôn mê.

Trên mặt rồi trên người của cô đều là mồ hôi lạnh, chính là dấu vết đau đớn sau khi bị đánh đập.

Lúc ấy cô có biết bao nhiêu là đau đớn cùng tuyệt vọng.

Dạ Đình Sâm ôm chặt lấy cô, trong đôi mắt đen ấy giống như có bão tố, đôi mắt không hề có ánh sáng giống như màn đêm khuya khoắt bên ngoài, mang theo phiền muộn che trời lấp đất.

___

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.