Tổng Tài Tàn Khốc: Chiếm Hữu Điên Cuồng

Chương 6: Chương 6: Chạy trốn




Khi Ái lần nữa tỉnh dậy thì cũng đã quá giờ trưa rồi, cô nhìn cái đồng hồ trên bàn đã gần 1 giờ chiều rồi. Tất nhiên là cô nhớ rất rõ chuyện vừa xảy ra lúc sáng và cả đêm qua nữa, chuyện mà người đàn ông kia đã làm với cô và cô đã phản ứng ra sao.

Ký ức của ngày hôm qua và cả sáng hôm nay ùa về trong tâm trí khiến cô lần nữa cảm thấy xấu hổ ngại ngùng, mắt len lén nhìn quanh phòng xem người đó còn ở đây hay không. Nhưng quanh căn phòng xa hoa lộng lẫy lúc này chỉ còn lại mình cô thôi.

“Có ai ở đây không?” Cô lên tiếng, nhưng không có ai đáp lại.

Ái đứng dậy, cảm giác đau đớn bỏng rát từ hạ thân đột ngột truyền đến khiến cô suýt ngã ra sàn, nhưng cô vẫn gắng gượng nhặt quần áo và tìm đến phòng tắm. Mặc dù đã được ngủ đủ giấc nhưng cơ thể cô chưa bao giờ cảm thấy rã rời như vậy, cảm giác chân tay không còn thuộc về mình nữa.

Khi bước vào nhà tắm, điều ụp vào mắt cô đâu tiên chính là chiếc gương lớn soi lên toàn bộ cơ thể của cô. Cô liếc nhìn cơ thể mình qua gương, khắp người cô mọi ngóc ngách đều có vết hôn và vết cắn đỏ ửng của người đàn ông kia gây ra. Nó khiến cô cảm thấy lo lắng và buồn tuổi biết bao nhiêu, cô đã làm ra chuyện không ra gì. Biếng bản thân loại con gái không ra đâu.

Lòng nặng trĩu suy tư, Ái lấy tay cọ thật mạnh vào những vết đỏ kia mong nó có thể biếng mất mà vì thế nên cô tắm khá lâu, tắm xong, mặc lại quần áo và chạy ra khỏi phòng. Cô nghĩ, người đàn ông tuỳ tiện như vậy sẽ chỉ chơi đùa với cô thôi, còn sự dễ dãi của cô trong mắt hắn sẽ chẳng khác gì một con đi*m cả. Vì vậy cô bỏ đi mà chẳng để lại lời nhắn gì, vội vã chạy khỏi vòng hỏi thăm nhân viên mà về nhà.

Cô trở về nhà với bộ dạng thất thần, trên đường đi không chú ý xém tý là xảy ra tai nạn rồi. Cô bước đi như một cái sát không hồn, cứ suy nghĩ về việc cô đã làm nó thật tội tệ. Cứ đi và suy nghĩ như vậy cô đã về tới nhà, bóng dáng của một người phụ nữ trung niên cùng gương mặt lo lắng đứng trước cổng chờ cô về đó chính là mẹ cô.

Bà ấy vừa thấy cô thì đã sốt sắng chạy đến, ôm chầm lấy người cô. “Con đi đâu từ tối hôm qua đến giờ vậy? Có xảy ra chuyện gì không? Biết mẹ lo lắm không hả?”

Cô đáp lại cái ôm của bà nhưng còn lời nói thì không, bổng cô bật khóc như một đứa trẻ khóc một cách đau khổ. Làm sao cô dám nói mình đã ở, xảy ra chuyện gì chứ. Nếu mẹ cô biết được những chuyện đó bà ấy sẽ không sống nổi mất, đứa con gái ngoan hiền ngày nào mà giờ lại làm ra chuyện này.

Cô khóc được một lúc, thì tự nhiên vô lực mà ngã xuống ngấy xỉu điều này khiến cho mẹ cô hốt hoảng. Cô lay người Mộng Ái, cố gọi cô nhưng chẳng có lấy một động tĩnh gì. Bà sờ lên trán thì thấy trán cô nóng bừng cả lên. Cô sốt rồi! Mà còn là rất cao nữa. Bà vội đỡ con gái vào nhà, đặt cô lên giường, bà thì chẳng quen biết ai chỉ có mỗi cô bạn Lưu Mỹ Lam bạn thân con bà là hay tới nhà chơi. Bà vội gọi điện thoại cho cô đến, đầu dây bên kia vừa bắt máy:

“Bác ạ, Mộng Ái về rồi á? Cậu ấy có sao không bác?...,“ Và nhiều câu hỏi khác, bà nào kịp trả lời chứ. Chỉ nói nhanh với cô:

“Tiểu Ái, con bé sốt rồi. Cao lắm! Con qua giúp bác với.”

Cô nghe thấy thế liền lật đật không kịp thay quần áo mà chạy thẳng qua nhà Ái, nhiêu đó thôi cũng đủ biết tình bạn của họ kéo dài từ năm cấp 2 đến giờ thật không uổng phí. Khoảng 20 phút sau, cô tới. Vội vàng mà chạy vào phòng Mộng Ái, đập vào mắt cô là người bạn thân nằm yếu ớt trên giường còn người mẹ bên cạnh lo lắng mà bật khóc. Chắc vì quá lo nên bà cũng không biết nên làm thế nào.

“Cậu ấy sao rồi bác?”

“Con bé lúc nãy vừa về, bác hỏi..thì không nói gì..con bé chỉ bật khóc một lúc rồi sau đó lại ngất đi.”

“Bác! Người cậu ấy đổ nhiều mồ hôi quá, bác lấy giúp cháu bộ đồ khăn và nước ấm cháu giúp cậu ấy thay ạ!”

“Được rồi, bác...bác sẽ đi lấy ngay.”

Bà ấy vừa bước ra, thì cô lại bên giường bắt đầu cởi đồ trên người Ái, cô chỉ vừa kéo vai váy xuống điều mà cô không ngờ là, xung quanh vùng vai đó và cả đi xuống ngực đầy rẩy những vết đỏ chi chết lẫn cả vết giấu răng. Cô bàng hoàng rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với chính cô bạn của mình vậy chứ. Cô vội lấy chăn che người Ái lại, cùng lúc đó mẹ Ái bước vào. Vì sợ bà nhìn thấy nên cô đã lấy đại một lý do, rồi nhờ bác ấy ra ngoài.

,

Thật không ngờ phía trên đã thế rồi mà phía dưới còn thảm hơn, không biết việc kinh khủng gì đã xảy ra trong đêm hôm qua. Giá như mà cô kiên quyết đi cùng với Ái thì việc này có lẽ sẽ không...Cô buồn lắm người bạn mà cô coi như chị em của mình lại thành ra như vậy chỉ sau một đêm sau. Cô cũng đủ đoán được chuyện gì đã xảy ra dựa vào những vết tích này, nhưng danh tính của người đàn ông kia là ai chứ? Dù vậy cô vẫn nhanh chóng lau người mặc lại quần áo mới, rồi chăm sóc người bạn của mình.

Cùng lúc này, nhưng ở khách sạn nhà hàng kia thì, trong căn phòng đó người đàn ông đã quay trở lại rồi. Khi anh trở về phòng không thấy cô cũng không thấy lời nhắn mình để lại cho cô có bất cứ xê dịch gì, anh như phát điên lên. Sáng nay anh có một cuộc họp khẩn, đó là lí do anh không thể nán lại lâu hơn để tìm hiểu về cô, chỉ còn cách để lại lời nhắn. Khi tan họp cũng đã là xế chiều, anh vội chạy về phòng thì đã chẳng còn thấy cô đâu nữa.

Anh lập tức xuống quầy lễ tân, yêu cầu nhân viên gửi toàn bộ thông tin khách ở khách sạn tầng 60 vào email của anh. Sau đó tự trở về phòng để tìm kiếm.

Anh là Tề Dụ Minh, 34 tuổi, tổng giám đốc của chuỗi khách sạn HEAVEN với tổng cộng 20 chi nhánh trên khắp cả nước và cũng là chủ tịnh kim tổng giám đốc công ty đa quốc gia. Thành phố anh hiện tại đang ở chính là thủ đô nên có tới 3 chi nhánh được đặt tại đây, và anh mới đến khách sạn này để họp báo cáo tình hình kinh doanh cả tháng vào hôm qua. Chẳng dè lại có mấy tên đối tác lại muốn tính kế anh. Thực ra cái loại mưu hèn kế bẩn này của chúng cũng chẳng to tát gì, chỉ đơn giản là muốn anh vui vẻ hoan lạc có tâm trạng tốt một đêm. Với mấy tên biến thái hoang dâm khác thì có lẽ chúng sẽ dễ dàng chấp nhận thôi, nhưng với kẻ ghét mấy thứ bẩn thỉu như anh thì không đời nào. Anh đã trở về phòng mình trong sự bực bội, và bị chút choáng váng đến mức phải ngồi nghỉ ngay trước cửa phòng.

Khi gặp và làm t*nh cùng cô gái kia, anh đã nghĩ mình sẽ chỉ có một đêm hoang đường như vậy thôi, sau đó sẽ bồi thường một chút cho cô gái ấy. Nhưng cô nàng thậm chí còn chẳng cho anh một chút cơ hội nào để bồi thường nữa, còn anh thì chẳng muốn mình chỉ có thể yêu cô một đêm duy nhất như vậy.

Anh tra tìm thử tất cả danh sách khách đều không có liền gọi điện yêu cầu nhân viên gửi lại toàn bộ thông tin khách của khách sạn ngày hôm qua, điên cuồng tìm kiếm hết một buổi chiều.

Trời đang tối dần, anh không thể nào tìm thấy cô, và anh nhớ cô cùng cơ thể của cô vô cùng.

Nhưng cô là ai? Tại sao lại xuất hiện bên anh lúc đó?

Ủng hộ mik nha mọi người nhớ like đó!! Cảm ơn nhiều nè

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.