Cuộc sống lại trở về bình thường như mọi ngày. An Nhiên cũng không nói cho Tiểu Dĩnh biết chuyện Diệp Ân Tuấn đến tìm cô lần nữa. Tâm trạng cô ổn định vô cùng. Nhưng Diệp Ân Tuấn lại không tốt như vậy. Từ hôm Tịch Uyên hỏi anh câu hỏi đó anh đã không còn trở về Dạ Nguyệt mà đến ở một căn biệt thự nhỏ khác ở ngoại ô phía bắc thành phố. Trong đầu vẫn luôn suy xét về tình cảm của mình đối với An Nhiên. Nhưng cho dù có suy nghĩ thế nào vẫn không thể xác định được, nó cứ dày vò suy nghĩ của anh. Tập đoàn Diệp Thị gần đây rất căng thẳng do tâm trạng sếp không tốt, đến Kim Lăng cũng không dám thở mạnh.
......................
An Nhiên vẫn luôn bận bịu với công việc để lo cho cuộc sống của hai mẹ con. Tối hôm nay cô trở về nhà, vẫn như mọi ngày đã thấy Phong Hi tự nấu ăn xong và dọn ra sẵn chờ cô cùng ăn. Trong lúc chờ cô tắm Phong Hi nói chuyện điện thoại với Thẩm Tâm và Tiểu Vân. Thẩm Tâm dặn dò cô bé
– Phong Hi, con phải chăm sóc mẹ thật tốt đó. Dì không ở gần chỗ con nên không thể đến thăm thường xuyên được. Hôm nào gặp dì cùng dì Tiểu Vân đưa con đi chơi.
– Vâng con biết rồi ạ. Con nhớ hai dì quá.Mẹ con tắm xong rồi nè.
Cô bé đưa chiếc điện thoại về hướng An Nhiên. Cô nhận lấy điện thoại rồi ngồi xuống bên cạnh Phong Hi. Tiểu Vân tranh thủ hỏi thăm
– An Nhiên, dạo này công việc sao rồi? Anh Tinh Vũ không làm khó cậu chứ?
An Nhiên cười tươi đáp lại
– Công việc tốt lắm, có Tiểu Dĩnh ở đó sao anh ấy dám làm khó mình chứ, còn đối tốt với mình là đằng khác.
– Chú ấy không những đẹp trai mà còn hay đưa con về nhà nữa.– Phong Hi cũng
công nhận sự tốt bụng của Tinh Vũ.
– Vậy là tốt rồi.
Tiểu Vân, Thẩm Tâm thở phào. Bọn họ nói chuyện vui vẻ một lúc lâu mới nhớ ra chưa ăn tối, Tiểu Vân nhắc nhở
– Cậu ăn tối đi, phải ăn uống điều độ và đầy đủ. Phong Hi cũng vậy. Được rồi, ăn cơm đi, bọn mình cũng đi ăn đây. Bye bye!
– Bye bye.
Tiểu Vân tắt máy trước. An Nhiên dịu dàng dắt Phong Hi qua bàn ăn. Ăn được một lát Phong Hi mới nhỏ nhẹ nói với mẹ
– Mẹ, thứ sáu tuần sau sẽ họp phụ huynh, mẹ nhớ đi đấy.
– Mẹ nhớ rồi. Chắc chắn con lại được thành tích tốt rồi.
Cô cười ngọt ngào rồi gắp thức ăn bỏ vào bát Phong Hi. Cô bé cười hơi ngại ngùng
– Con thấy thành tích con kì này vẫn không tốt lắm.
– Không đâu, con làm rất tốt rồi. Con xem con nấu ăn ngon hơn trước rồi này. – An Nhiên an ủi.
– Con sẽ cố gắng hơn.
Hai mẹ con cười nói vui vẻ với nhau. Cuộc sống thật hạnh phúc khi cứ đơn giản mà trôi qua như thế này, An Nhiên thật không nỡ lướt qua những khoảnh khắc vui vẻ như vậy. Ăn cơm xong cô xử lý tài liệu, Phong Hi học bài. Tất cả sự nỗ lực của cô đều mong đổi lại được hạnh phúc cho Phong Hi.
Rất nhanh ngày thứ 6 tuần sau đã đến. Cuộc họp phụ huynh lớp Phong Hi tổ chức lúc 2 giờ chiều. Các phụ huynh đều lần lượt bước vào lớp rồi bước đến chỗ con mình. Ở đây toàn là những gia đình giàu có lắm tiền. Lần lượt lần lượt từng người bức vào. Phong Hi luôn nhìn về phía cửa mong ngóng mẹ. Được một lúc tất cả phụ huynh đã đến đủ vẫn chưa thấy mẹ đến, cô bé buồn bã cúi mặt xuống. Mà An Nhiên lúc này do bận bịu với công việc mà quên mất cuộc họp phụ huynh ấy. Giáo viên chủ nhiệm bắt đầu điểm danh, cô bé ngồi bên cạnh khẽ hỏi Phong Hi
– Ba mẹ cậu chưa đến sao?
Phong Hi chỉ lắc đầu không đáp lại. Mẹ của cô bé kia liền nói nhỏ gì đó khiến cô bé im lặng không dám nói chuyện với Phong Hi.Thứ tự điểm danh càng lúc càng đến gần tên Phong Hi, cô bé lo lắng nắm chặt chiếc váy khiến nó nhăn nhún. Giáo viên nhìn vào chỗ Phong Hi, ánh mắt khinh thường đọc
– Phụ huynh Diệp Phong Hi.
Trong lúc Phong Hi đang không biết làm thế nào thì vang lên giọng quen thuộc
– Có.