Người đàn ông bắt cóc Phong Hi kia chạy về đến chỗ khu nhà hoang ở một vùng đất trống gần thành phố, hắn ta thở hồng hồng vì chạy bán sống bán chết dưới mưa. Đợi thở đều hơn một lát hắn ta không chần chừ mà lấy điện thoại từ chiếc tủ cũ mà hắn đã giấu ra gọi cho một người.
“ Làm xong việc chưa?”
Giọng người phụ nữ vang lên từ đầu dây bên kia. Tên kia có hơi e dè đáp lại
“ Xin lỗi tiểu thư, tôi không bắt được con nhóc đó, nó rất thông minh lại còn... “
Chưa nói hết câu liền bị cắt ngang
“ Đồ vô dụng, chỉ một con nhóc mà cũng không xử lý được.
Người đàn ông cũng chẳng sợ mà lớn tiếng lại với cô ta, anh ta tuy rất cần tiền nhưng cũng rất coi trọng mạng sống của bản thân mình.
“ Nếu cô giỏi thì đi mà bắt. Có một người đàn ông đến đón con bé đó, thậm chí còn có cả Diệp Ân Tuấn đến. Tôi không ngu ngốc gây sự với anh ta. Nếu cô nhìn thấy ánh mắt anh ta lúc đó đi.”
“ Anh...”
Đúng là lúc đó ánh mắt của Diệp Ân Tuấn rất đáng sợ, lạnh lùng, mang đầy sát khí trông như chỉ cần dùng ánh mắt cũng có thể giết chết hắn ta trong 3 giây. Nghĩ lại tên bắt cóc lại thấy rùng mình ám ảnh. Hắn đương nhiên biết Diệp Ân Tuấn tàn bạo như thế nào, có ngu ngốc đến đâu cũng không muốn đụng. Người phụ nữ bên kia cũng trầm lặng, cô ta cũng không ngờ đến rằng Diệp Ân Tuấn sẽ xuất hiện, còn người đàn ông khác mà tên bắt cóc nói đến hẳn là Tinh Vũ. Cô ta xiết chặt tay lại, vô cùng tức giận. Đã bắt cóc Phong Hi không thành lại còn để Diệp Ân Tuấn biết, rất nhanh sẽ tìm đến chỗ cô ta. Nghĩ đến cô ta liền tắt máy. Người đàn ông đứng trong nhà hoang hét
“ Này này, cô...”
Chưa nói hết câu hắn ta bị hai người đàn ông cao lớn mặc đồ vest đen bắt lại ép quỳ xuống đất. Hắn vùng vẫy hét lên
– Các người là ai, mau thả tôi ra.
Kim Lăng từ từ đi đến, lạnh lùng nhìn tên kia
– Ngươi cũng gan lắm, dám ra tay bắt cóc Phong Hi tiểu thư.
– Các người bắt nhầm người rồi.
Tên bắt cóc vẫn xảo biện. Hắn ta đã nghe qua thế lực của Diệp Ân Tuấn, không ngờ chưa đầy 3 tiếng đã tìm ra hắn. Kim Lăng không nghe lời hắn nói mà lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Ân Tuấn
“ Thưa sếp, em tìm thấy tên đó chỗ khu nhà hoang ở bãi đất trống gần thành phố.”
“ Để hắn ta ở đó.”
Giọng Diệp Ân Tuấn lạnh băng, nói xong thì cúp máy ngay lập tức. Kim Lăng hiểu ý bảo mấy người áo đen trói tay chân hắn lại đợi anh đến.
......................
Bên kia, người phụ nữ nói chuyện với tên bắt cóc kia xong liền gọi cho một người khác, nội dung cuộc trò chuyện kia là bảo giết chết tên bắt cóc kia để hòng bịt miệng.Nhưng đột nhiên cô ta lại nhận được tin nhắn từ tên bắt cóc gọi đến, vừa nghe máy đã nghe thấy tiếng nói của Kim Lăng
“ Xin chào tiểu thư, người này chúng tôi đang giữ rất nhanh sẽ tìm đến chỗ cô.”
Nói xong Kim Lăng liền tắt máy khiến Tịch Uyên kinh hoàng hơn. Nhanh như vậy đã bắt được người, cũng sẽ rất nhanh truy ra cô ta. Cô ta bắt đầu hối hả không biết suy nghĩ gì nữa, đầu óc điên đảo, tay chân lộn xộn.
......................
Đã 8 giờ tối mà mưa vẫn không ngớt, bên trong căn nhà hoang chỉ vang lên tiếng roi đánh, tiếng hét đau đớn, thê thảm của người đàn ông. Người hắn ta hiện giờ đầy máu me, đầu óc cũng chỉ nghĩ đến từ đau. Diệp Ân Tuấn nhàn nhã đứng dậy đi về phía hắn, khe cúi người xuống đối diện với hắn mà lạnh lùng hỏi
– Ai đã sai mày bắt cóc Phong Hi?
– Không... kh...ông...không... ai...
Lời nói của hắn ta đứt quãng, thậm chí không nói được nên câu. Diệp Ân Tuấn cũng không nói nhiều, chỉ quay người rời đi rồi ra lệnh người của mình đánh tiếp. Anh nhàn nhã ngồi trên ghế xem tên bắt cóc kia bị tra tấn dữ dội. Đến cuối cùng hắn vẫn không chịu được mà thều thào
– Tôi... nói... nói...
Diệp Ân Tuấn lại một lần nữa bước đến, Kim Lăng cần sẵn máy ghi âm bên cạnh. Người đàn ông kia gắng gượng thều thào
– Là... Tịch...Tịch Uyên...tiểu... thư...sai tôi...sai tôi làm.
Mặt Diệp Ân Tuấn trong nháy mắt còn đen hơn. Anh không nói gì nhưng cũng rất hài lòng với lời khai của tên kia, để thuộc hạ ngừng đánh, cởi trói hắn ta ra rồi để đó tự sinh tự diệt xem như để lại chút lương tâm cuối cùng vì đã đụng đến con gái anh. Ah cũng không vội về nhà vạch trần Tịch Uyên mà cứ để đoạn ghi âm đó trong điện thoại.Tối đó anh về biệt thự Dạ Nguyệt, vừa lướt qua Tịch Uyên đã làm cho cô ta chột dạ. Diệp Ân Tuấn âm thầm cười trừ cũng không nói gì.