Tổng Tài Theo Đuổi Lại Vợ, Ba Thật Là Xấu Xa

Chương 47: Chương 47: Chương 48




Tịch Uyên từ từ dìu Diệp Ân Tuấn về phòng, cả quá trình đều rất kiên trì, nhưng cũng không khỏi than vãn

   – Gì mà uống nhiều thế không biết. Nặng thế này...

Cuối cùng cũng dìu được đến phòng của anh. Cô ta thả tay ra để anh ngã lên giường. Anh cũng không ý thức mà đưa tay lên gỡ khuy áo ra cho đỡ nóng hơn. Tịch Uyên ổn định lại xương khớp một chút rồi nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang nămg trên giường. Ánh mắt cô ta lóe lên ý đồ xấu xa.

   – Để em giúp anh.

Đầu tiên cô ta cởi giày, cởi chiếc áo vest ra cho anh. Sau đó là cởi chiếc áo sơ mi ra. Cô ta cũng không vội vàng gì mà đi lấy khăn lau người cho anh đã. Quá trình này rất từ từ, vì cô ta biết giờ anh chẳng còn chút ý thức nào nữa. Diệp Ân Tuấn nằm trên chiếc giường lớn cảm nhận được hơi mát từ chiếc khăn cũng không phản kháng gì. Tịch Uyên thấy thái độ này rất hài lòng, cất đi chiếc khăn đó liền từ từ, uyển chuyển bò lên trên người anh.

   – Diệp Ân Tuấn, em chờ đợi khoảnh khắc này lâu rồi, anh phải lấy em.

Môi cô ta vẽ lên nụ cười tà mị. Cảm thấy có vật đè lên người nên anh hơi cử động một chút. Tịch Uyên vẫn ở trên người anh, khẽ vuốt ve khuân ngực săn chắc.

    – Có phải anh khó chịu không? Để em giúp anh.

Cô ta vốn muốn định mở thắt lưng ra, nhưng vừa mới chạm vào đã nghe được anh mơ hồ nói gì đó. Anh gọi tên một người

   – An Nhiên...em...

   – Hạ An Nhiên... An Nhiên...

Ban đầu Tịch Uyên vẫn chưa tin vào tai mình nghe, cô ta nghe kĩ lại lần nữa mới dám xác nhận. Không thể ngờ được rằng trong lúc say vẫn còn nhớ đến An Nhiên, Tịch Uyên tức sôi máu

   – Diệp Ân Tuấn, sao anh lại nhớ đến cô ta chứ? Anh...

So đó với người say thì chẳng khác nào mình là một con ngu cả. Vậy nên cô ta quyết định hành sự, cháo nấu thành cơm rồi mới tính tiếp. Đang định tiếp tục công đoạn vừa rồi thì anh lại mơ màng gọi

   – An Nhiên...

Tuy không muốn quan tâm nhưng người trên giường cùng với mình cứ gọi tên người phụ nữ khác khiến cô ta cũng khó chịu, động tác khựng lại.

   – Ân Tuấn, em biết anh đang say nhưng đừng chỉ biết nghĩ tới cô ta được không?! Thật bực mình.

Còn chưa nói xong thì cả người cô ta lăn sang một bên do anh bất ngờ trở người. Tịch Uyên tức giận ngồi dậy nhìn anh, chiếc áo ngủ cũng tuột một dây xuống nhìn vô cùng lẳng lơ. Lại một lần nữa nén giận mà tiến lại muốn lật ngửa anh lại.Nhưng người say thường rất khó di chuyển, với sức lực tiểu thư của cô ta thì lôi kéo mấy phút cũng không thể lay chuyển. Miếng ăn đã đến miệng còn không ăn được làm cô ta tức điên đầu.

    – Diệp Ân Tuấn, anh chơi em phải không? Chết tiệt!

Lôi kéo khiến cô ta tốn sức. Nhìn chằm chằm vào anh mà không thể di chuyển. Cô ta lại ghé sát vào khuôn mặt đẹp trai ấy, nhìn một lát, hôn lên khóe mắt, cằm, gò má, lúc muốn hôn lên môi thì anh lại gọi tên An Nhiên một lần nữa. Tịch Uyên không nói nên lời. Cũng không biết làm sao nữa, cô ta nằm ngay bên cạnh anh. Một nam một nữ không phải vợ chồng cứ thế cùng ngủ chung một phòng, trên một chiếc giường.

...

Gần sáng, Diệp Ân Tuấn buồn đi vệ sinh nên đã mơ màng tỉnh dậy, cả người quần áo xộc xệch cũng chẳng thèm để ý đến. Đi vệ sinh xong mới mơ màng đi ra, dưới ánh sáng của đèn ngủ, anh thấy lờ mờ một bóng hình người con gái đang nằm trên giường, đầu anh nhảy số khẽ gọi

– An Nhiên... là em sao?

Anh dụi dụi mắt đi về giường, muốn nhìn rõ hơn một chút. Tịch Uyên ngủ say vẫn không biết gì. Anh nhìn sát mặt cô ta, nhìn rõ rồi mới giật mình. Anh cảm thấy đầu hơi nhức nhức, cố nhớ lại chuyện đã xảy ra, chỉ nhớ đến lúc anh uống say mèm là hết. Anh vậy mà còn nhầm Tịch Uyên là vợ mình, cũng may chưa có gì xảy ra. Anh để Tịch Uyên nằm đó rồi đi sang bên căn phòng trước đây của An Nhiên để ngủ. Cảm giác thật ấm áp, dễ chịu, đã vài tháng trôi qua nhưng vẫn còn hương thơm thoang thoảng của An Nhiên vương lại trên chăn gối. Anh yên tâm rơi vào giấc ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.