Phong Hi cùng ba vào bếp. Trước hết là cắm cơm, Phong Hi tự làm. Diệp Ân Tuán mở tủ lạnh tìm đồ để nấu ăn. Vừa mở ra khiến anh ngạc nhiên, đồ đạc trống trơn chỉ còn vài thứ lặt vặt. Phong Hi nhìn vào khẽ than thở
– Mẹ lại quên mua đồ rồi. Thôi để con đi mua vậy.
Từ đây đến siêu thị cũng cách một đoạn khá xa, Diệp Ân Tuấn không yên tâm để con gái đi, anh gọi Phong Hi đang chuẩn bị đi lại
– Phong Hi, con lại đây ngồi đi, để ba.
Phong Hi tròn mắt, nhưng nghe lời ba nên quay lại. Diệp Ân Tuấn lấy điện thoại gọi cho Kim Lăng dặn dò một chút. Tắt máy liền lại sofa ngồi cùng Phong Hi, xoa đầu cô bé
– Con đợi một lát, đồ sẽ đến nhanh thôi.
– Dạ.
Kim Lăng đang hớn hở chuẩn bị tan làm lại nhận được mệnh lệnh mới, thời gian gấp rút, chỉ trong 20 phút mà bắt anh ta chạy đến siêu thị mua đồ và chạy về chung cư của phu nhân, sếp cũng biết hành người thật.
Trong lúc chờ đợi đồ đến, Phong Hi mở tivi lên cùng Diệp Ân Tuấn xem chương trình thiếu nhi, nhưng cô bé không nói gì cả. Phong Hi luôn muốn làm những chuyện đơn giản này với ba từ rất lâu rồi, nhưng đến tận hôm nay mới có cơ hội thử một lần. Cô bé không nói gì, chăm chú vào chương trình đang xem.
Ngồi im lặng đúng 20 phút, chuông cửa vang lên. Diệp Ân Tuấn nhanh chóng đứng dậy đi mở cửa. Kim Lăng hai tay xách bao nhiều đồ, còn che cả mặt anh ta. Thấy Diệp Ân Tuấn ra mở cửa anh ta liền kêu
– Sếp, mau xách giúp tôi đi, tay tôi mỏi quá.
– Xách đồ vào nhà đi.
Ân Tuấn cũng xách giúp Kim Lăng mấy túi. Đồ Kim Lăng mua nhiều đến mức để đầy cả chiếc bàn ăn nhỏ. Kim Lăng nhẹ lau mồ hôi trên trán. Phong Hi lễ phép cầm ly nước sang chi Kim Lăng
– Chú uống nước đi ạ.
– Cảm ơn Phong Hi tiểu thư.
Lúc này Kim Lăng vừa mệt vừa khát nên không ngần ngại, mặc kệ có sếp ở đó mà cầm lấy ly nước uống hết. Diệp Ân Tuấn khẽ cau mày nhìn Kim Lăng. Anh ta uống nước xong liền muốn chuồn ngay
– Sếp à, không còn việc gì nữa thì tôi về đây. Sếp đừng gọi tôi nữa nhé.
Câu sau của Kim Lăng nói hơi nhỏ nhưng Diệp Ân Tuấn vẫn nghe được. Anh lại hơi nhăn mặt đáp lại
– Được rồi về đi.
Kim Lăng lịch sự cúi chào một cái rồi nhanh chóng đi mất. Diệp Ân Tuấn sắp xếp lại mấy món thực phẩm để lát nữa dễ lấy dễ cất. Phong Hi nhìn đống đồ cất trên bàn
– Sao ba kêu chú ấy mua nhiều vậy ạ!?
Diệp Ân Tuấn cười
– Không nhiều. Vậy Phong Hi giúp ba rửa rau được không?
– Được ạ.
Phong Hi cười tươi, cất ly nước Kim Lăng vừa uống xong rồi lon ton đi lấy rá rửa rau. Diệp Ân Tuấn sắp xếp đồ vào tủ lạnh bớt, đồ nhiều đến nỗi chiếc tủ lạnh nhỏ chật kín. Trong lòng anh thầm suy nghĩ: nếu đây là biệt thự của mình thì tốt hoặc có thể mua một chiếc tủ lạnh mới to gấp đôi ba lần cái này. Dù sao thứ anh đây thứ gì cũng không, mà thứ không thiếu nhất chính là tiền. Cất đồ rửa rau xong hai cha con bắt đầu cùng nhau nấu ăn. Hai người phối hợp rất ăn ý. Phong Hi tuy nhỏ bé nhưng lại rất thành thạo chuyện bếp núc này. Loay hoay hơn 1 tiếng đồng hồ hai cha con cha ra thành phẩm rất bắt mắt, chỉ ngửi mùi thôi cũng biết là rất ngon rồi. Diệp Ân Tuấn nhìn con gái
– Không ngờ con lại có tài nấu ăn ngon như vậy đấy.
– Ba làm cả mà. Lần khác con làm bánh cho ba ăn.
– Ba sẽ đợi.
Đang vui vẻ thì đột nhiên điện thoại anh đổ chuông, lại là Diệp phu nhân gọi. Anh ngao ngán nghe máy, sau khi trao đổi một vài câu nói thì anh tắt máy, nhìn đồng hồ rồi quay sang nhìn Phong Hi
– Đã hơn 7 giờ rồi, ba có việc cần phải đi, con ở một mình không sao chứ?
– Không sao ạ, nếu ba có việc thì đi đi kẻo trễ.
Diệp Ân Tuấn lấy chiếc áo vest ở trên sofa, lúc đi còn xoa đầu Phong Hi một cái
– Ba đi đây.
Diệp Ân Tuấn đã cử vệ sĩ âm thầm bảo vệ Phong Hi nên anh cũng không lo lắng lắm, chỉ sợ cô bé buồn chán khi ở một mình. Mẹ anh đúng là lắm chuyện, gọi về nhất định là lại liên quan đến Tịch Uyên. Nghĩ đến Tịch Uyên anh lại cảm thấy khó chịu, lần trước cô ta leo lên giường anh ngủ còn chưa xử lý. Gửi đoạn ghi âm tuy sợ nhưng lại vẫn làm ngơ như không biết. Xấu tính như vậy mà mẹ anh vẫn còn yêu thương.