Phong Hi quay lại nhìn về hướng phát ra giọng nói. Đôi mắt hồng ngọc long lanh mở to, giọng vui mừng gọi
– Ba!
Phong Hi trèo xuống khỏi người Tinh Vũ, lon ton chạy về phía ba. Diệp Ân Tuấn cũng mỉm cười, đưa tay ra dắt lấy bàn tay bé nhỏ của tiểu công chúa. Phong Hi tò mò hỏi
– Sao ba lại đến đây ạ?
– Ba đi dạo.
Đi dạo? Ai mà lại lái siêu xe đi dạo quanh trạm tàu điện chứ. Khoe xe sao? Diệp Ân Tuấn dắt tay Phong Hi đi đến gần chỗ An Nhiên. Cô có chút phòng bị nhìn anh, không khí có hơi khó xử. Tinh Vũ thấy vậy nở nụ cười chào hỏi để phá vỡ bầu không khí ấy
– Chào Diệp tổng, thật trùng hợp.
– Đúng là trùng hợp.
Không khí lại rơi vào trầm lặng, không biết nói gì cả. An Nhiên hơi cúi mặt. Diệp Ân Tuấn khẽ liếc nhìn cô, sau đó nói với Phong Hi
– Ba đưa con về nhé?!
– Vâng ạ.
Phong Hi không suy nghĩ mà liền đồng ý luôn, còn cười híp mắt lại.
– Mẹ, mẹ về cùng ba luôn nha?!
An Nhiên ngẩng đầu lên nhìn con gái, hơi nhìn qua khuôn mặt của Diệp Ân Tuấn. Cô hít một hơi thật sâu mà nói
– Mẹ đi cùng chú Tinh Vũ là được rồi. Nếu muốn con cũng có thể đi cùng mẹ hoặc đi cùng ba con cũng được.
Diệp Ân Tuấn thấy vậy khẽ cúi xuống nói nhỏ vào tai con gái
– Mau giúp ba.
Phong Hi ngơ ngác, nhưng một lát sau cô bé cũng hiểu được ý của ba mình. Thì ra là muốn cô bé rủ mẹ cùng đi chung. Tiểu Dĩnh không đợi nữa, nói với Tinh Vũ
– Anh đưa bọn em về được không?
– Được chứ! Trời sắp tối rồi, chúng tôi xin phép về trước.
Tinh Vũ nói với Diệp Ân Tuấn xong quay lại nhìn ra hiệu cho An Nhiên và Tiểu Dĩnh. Diệp Ân Tuấn quay lưng dắt con gái đi về xe mình mở cửa. Phong Hi ngoái lại nhìn mẹ, An Nhiên vẫn hơi không yên tâm nên vẫn đứng nhìn. Phong Hi nhanh nhẹn chạy lại dắt lấy tay An Nhiên kéo đi về phía xe của ba<code>– Mẹ đi nhanh lên. – Phong Hi, con làm gì vậy? – Mẹ lên xe đi. </code>Phong Hi dùng tất cả sức bình sinh đẩy An Nhiên vào trong xe rồi nhanh chóng trèo lên, đóng cửa lại. Diệp Ân Tuấn ngồi ở ghế lái, nhanh tay khóa cửa lại. Phong Hi cười hì hì làm An Nhiên tức muốn chết nhưng không nói được câu nào. Đúng là có đứa con đáng đồng tiền bát gạo. Chiếc xe lăn bánh, An Nhiên vẫn nghe thoang thoáng tiếng chửi của Tiểu Dĩnh ở đằng sau. Cô thở dài nhìn ra cửa sổ. Hiện giờ cô không muốn đối mặt với Diệp Ân Tuấn một chút nào cả, gặp anh là cô đã thấy mệt mỏi.
Suốt đường đi An Nhiên không hé miệng nói một chữ nào, Diệp Ân Tuấn âm thầm nhìn lén cô qua gương. Phong Hi cũng không biết làm sao cả, đã giúp đến vậy mà lại không nói được với nhau câu nào.
Chiếc xe cứ chạy băng băng trên đường, rất nhanh đã dừng dưới khu chung cư hai mẹ con sống. Diệp Ân Tuấn xuống xe mở cửa bế Phong Hi xuống, nhưng lại thì thào gì đó rồi chỉ thấy cô bé vui vẻ chạy lên nhà một mình. An Nhiên cũng đang định xuống xe thì bị anh giữ lại. Anh vào trong xe rồi khóa cửa lại, dùng hai tay vây cô trong lòng mình.
– Anh muốn làm gì nữa? Mau tránh ra.
An Nhiên nhăn mặt tỏ vẻ không thích. Hai tay cố gắng đẩy anh ra nhưng không có tác dụng. Ân Tuấn nhìn thẳng vào mắt cô
– Anh đưa em về rồi, chẳng lẽ em không có gì muốn nói với anh sao? – Giọng nói còn mang vẻ trêu đùa.
– Tôi không nói là cần anh đưa về. Mau tránh ra.
Cô cảm thấy không thích dáng vẻ cùng giọng nói đùa cợt của Diệp Ân Tuấn. Đột nhiên anh gục mặt vào vai cô. Cô không khỏi ngạc nhiên, theo bản năng muốn đưa tay lên đẩy đầu anh ra. Nhưng anh dừng như biết được suy nghĩ của cô mà buông ra một câu
– Đừng, để anh như vậy một lát.
– Anh…
Diệp Ân Tuấn ôm lấy cô. Gục mặt được một lát anh quay đầu nhìn vào chiếc cổ trắng ngần của cô rồi đặt nụ hôn vào đó. An Nhiên giật mình, cô rất nhạy cảm nên liền muốn tránh né. Diệp Ân Tuấn lại không cho cô cơ hội đó mà trực tiếp chiếm lấy đôi môi xinh đẹp. Lại bị tấn công bất ngờ. Cô không kịp phản kháng thì anh đã mở khuôn miệng, câu lấy chiếc lưỡi xinh đẹp. Gáy và eo của cô đều bị giữ chặt không cử động được. An Nhiên bị hôn đến mức cả người mềm nhũn, đầu óc ong ong mơ hồ, hai tay bám vào vai anh làm điểm tựu khỏi trượt xuống. Trong không gian nhỏ hẹp phát ra toàn tiếng hôn nghe vô cùng kích thích. Một lát sau anh dừng lại, trên môi còn kéo ra sợi chỉ bạc. Đôi mắt An Nhiên mơ hồ, cô mềm nhũn không còn sức. Diệp Ân Tuấn để cô dựa vào vai mình, một tay ôm lấy vai cô. Bình ổn được một lát An Nhiên giữ nguyên tư thế ấy mà hỏi
– Diệp Ân Tuấn.
– Hửm?
– Anh trêu đùa tôi như vậy vui lắm sao?
– Trêu đùa? – Diệp Ân Tuấn hỏi lại.
An Nhiên nghĩ rằng xa Diệp Ân Tuấn được vài tháng là cô đã có thể không bị anh thu hút nữa. Nhưng không, cô vẫn bị anh mê hoặc một cách kì lạ.Cô không muốn mình bị trêu đùa thêm, cũng không muốn lún sâu thêm vào đoạn tình cảm không có kết quả. Cô lại đề nghị thêm lần nữa
– Chúng ta ly hôn đi!
– Không thể.
Diệp Ân Tuấn vẫn trầm mặc mà vuốt vẻ bả vai nhỏ của cô.
– Tại sao lại không thể ly hôn?
– Đơn giản là vì tôi không thể.
Nghe được câu trả lời này An Nhiên cũng im lặng. Cô không nói gì nữa, an tĩnh dựa đầu vào vai anh nhắm mắt lại suy nghĩ. Diệp Ân Tuấn nhìn xa xăm. Anh biết cô đang lo sợ, sợ anh chỉ là đang nhất thời thiếu vắng nên muốn trêu đùa cô. Nhưng chỉ có anh biết, anh đang nghiêm túc yêu cô.