Diệp Ân Tuấn vừa cảm thấy tự hào, quay lại với An Nhiên nhưng bị cô ngó lơ. Cô quay lưng lại chuẩn bị cất bước về ghế ngồi thì anh nhanh chóng ôm lấy cô từ phía sau, còn cọ cọ mũi vào vai cô.
– Là anh vừa giúp em đấy, em thật sự lạnh lùng như vậy sao?
An Nhiên muốn gỡ cánh tay đang ôm mình ra nhưng anh lại càng siết chắt hơn. Cô nhíu mày
– Diệp Ân Tuấn, anh thôi đi có được không? Đùa như thế này anh vui lắm sao?
– Anh không có đùa.
Anh vẫn để cằm trên vai cô, hít lấy hương thơm dịu nhẹ.
– Vậy mà “mẹ chồng” tôi nói chúng ta ly hôn rồi đấy. Nếu không ly hôn thật sẽ khiến bà ấy thất vọng mất. Hiện giờ bà ấy đang mong anh đón con dâu mới về lắm. Tôi thấy tốt nhất anh nên qua bên kia dỗ dành vợ tương lai đi.
An Nhiên còn cố ý nhấn mạnh chữ “ mẹ chồng“. Nhưng anh vẫn rất thản nhiên
– Đó là mẹ anh nói, anh đâu có nói. Hơn nữa anh cũng đâu có ý định lấy Tịch Uyên. Vừa nãy anh giúp em rồi, có phải nên làm gì đó để cảm ơn anh không?
Diệp Ân Tuấn đúng thật là trơ trẽn. Vậy mà còn kêu cô làm gì đó để cảm ơn. Nếu như không phải chênh lệch về sức lực thì cô đã sớm đá anh ra cả trăm nghìn mét rồi. An Nhiên hơi nghiêng đầu lại, nhìn thấy gương mặt hưởng thụ của anh thì lập tức đẩy ra ngay. Cô quay người lại đối mặt với anh
– Tôi không có nhờ anh giúp. Đó là công việc của tôi. Nhưng được Diệp tổng đây quan tâm như vậy tôi cũng rất cảm kích. Giờ tôi còn có việc phải làm nữa…
– Anh ngồi xem em làm việc.
An Nhiên ngớ người. Cái tên này… cô thật không biết nói sao nữa.
– Anh… Chẳng lẽ anh không còn việc gì nên đến đây chọc phá tôi sao?
– Việc làm hiện tại là ngắm em thôi.
An Nhiên đỏ mặt, cô lúng túng muốn quay người đi nhưng bị anh giữ lại. Anh cảm thấy bộ dạng lúc này của cô rất đáng yêu. Thật chí anh còn cười nhẹ. An Nhiên lớn tiếng một chút
– Anh… anh cười gì chứ?
Giữa lúc ngượng ngùng này cô không biết xử lý thế nào, đột nhiên một ý nghĩ lóe lên trong đầu. Cô thoát khỏi bàn tay của Diệp Ân Tuấn, mở ngăn kéo bàn rồi giấy ra một tập giấy mỏng. Lại là đơn ly hôn. Trên đó đã có sẵn chữ kí của cô rồi. An Nhiên đẩy đến trước mặt Diệp Ân Tuấn
– Văn kiện này cần anh phê duyệt gấp.
Diệp Ân Tuấn nhìn vào tập giấy liền cảm thấy không vui. Lúc nào ở cùng cô thì cô đều đề cập đến vấn đề này. Cô thật sự muốn ly hôn với anh đến vậy sao? Anh không nói gì, thu lại nụ cười vừa nãy. Anh thong thả bước đến sofa rồi ngồi vắt chân. Thấy tâm tình anh không tốt, An Nhiên cũng không dám nói gì, lặng lẽ làm việc.
Thời gian trôi rất nhanh, vì có Diệp Ân Tuấn liên tục quan sát nên An Nhiên không dám lơ là chút nào. Đến giờ ăn trưa, Tiểu Dĩnh cũng Tinh Vũ như thường lệ vẫn qua rủ cô đi ăn. Vừa mở cửa ra thấy Diệp Ân Tuấn ngồi một đống ở làm Tiểu Dĩnh giật mình
– Trời ơi cái gì vậy?!
Tinh Vũ cũng nhìn theo. Phát hiện ra Diệp Ân Tuấn liền chào hỏi
– Diệp tổng, sao anh đến không báo trước để tôi chuẩn bị tiếp đón.
– Đến chơi thôi, không cần phiền đến Tinh tổng.
Tinh Vũ nở nụ cười. Tiểu Dĩnh chạy về chỗ An Nhiên khẽ thì thầm với cô. An Nhiên thuận lại câu chuyện cho bạn nghe rồi khẽ thở dài. Tiểu Dĩnh không nói nhiều nữa, giờ đói rồi, phải đi ăn để có sức làm việc.
– Vậy giờ chúng ta đi ăn thôi. Trước công ty mình mới mở một quán ăn, nghe mấy người trong công ty đánh giá là khá ngon. Hôm nay chúng ta ăn ở đó nhé?
– Được, nghe cậu. Chúng ta đi thôi.
An Nhiên trực tiếp xem như Diệp Ân Tuấn không tồn tại. Anh hơi đen mặt. Tinh Vũ cũng rất muốn bỏ qua, nhưng với thân phận nhà đầu tư của Diệp Ân Tuấn thì anh không thể nào bỏ qua được. Vẫn vì phép lịch sự
– Không biết Diệp tổng có muốn dùng bữa cùng chúng tôi không?
Vốn tưởng người cao ngạo như Diệp Ân Tuấn sẽ từ chối việc đi ăn những quán bình dân như vậy, nào ngờ anh trực tiếp đồng ý. Vậy nên ba người đành phải ngượng ngùng để anh đi cùng. Tiểu Dĩnh cực kì không vui, cô cứ phụng phịu với An Nhiên làm cô cũng buồn cười. Hai người đàn ông đi sau cũng không nói gì, mỗi người ngắm một người.