An Nhiên đi vào phòng mình dọn đồ. Vừa dọn đồ vừa rơi nước mắt. Cô đem tất cả những thứ liên quan đến mình xếp vào chiếc vali to và chiếc balo cô đem theo lúc về nhà. Cứ nghĩ rằng về nhà tâm trạng sẽ tốt lên, không ngờ mọi chuyện hoàn toàn ngược lại. Hành động của cô vô cùng chậm chạp. Dọn hết đồ, dọn dẹp lại căn phòng thật gọn gàng, khi cô nhìn lại lần cuối thì căn phòng ấy thật trống rỗng và sạch sẽ. Nước mắt vẫn không ngừng rơi. An Nhiên lấy điện thoại ra gọi cho Tiểu Dĩnh đến đón mình.
Hiện giờ cô không biết làm sao. Tuần sau sẽ tổ chức hôn lễ với Diệp Ân Tuấn, cô không muốn. Đợi một lúc Tiểu Dĩnh đến đón thì mắt cô đã đỏ và sưng húp. Thấy An Nhiên như vậy Tiểu Dĩnh cũng không tiện hỏi nên liền đưa cô về kí túc.Vào phòng cô chỉ lẳng lặng lên giường trùm chăn khóc.
Diệp Ân Tuấn không trở về làm việc mà lập tức lái xe đến quán bar xa xỉ bậc nhất thành phố H. Hiện giờ mới 9 giờ sáng, khách có vẻ hơi thưa thớt. Anh đi thẳng lên phòng Vip. Ông chủ liền đi vào tiếp đón. Anh ngồi lười biếng dựa vào sofa rồi nhàn nhạt nói
– Đưa người và rượu vào đây.
– Vâng vâng vâng.
Ông chủ gật đầu liên tục rồi đi ra ngoài gọi người đem rượu vào. Vị thái tử gia này hôm nay có vẻ tâm tình không tốt, nhất định không được chọc giận anh ta. Một lát sau liền có mấy cô gái xinh đẹp nóng bỏng đi vào. Trên tay mỗi người đều cần một chai rượu hảo hạng đắt tiền. Sau đó mỗi người liền vào công việc, người thì đút trái cây, người rót rượu, người bóp vai bóp chân, người nhảy múa trước mặt. Nhưng ánh mắt anh gần như không để ý đến, chỉ nhàn nhã cầm ly rượu trên tay lắc nhẹ vài vòng rồi uống, ánh mắt sâu xa khó đoán.
Diệp lão gia và Diệp phu nhân sắp xếp đến Tịch gia ngay trong buổi trưa để nói về chuyện hủy hôn ước giữa hai nhà. Hiện giờ họ không thể để cháu của họ lưu lạc bên ngoài nên tĩnh nghĩa giao hữu giữa bao nhà bao nhiêu năm đêu tạm thời bỏ qua. Tịch Uyên ngồi nghe câu chuyện thì kịch liệt phản đối
– Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà chuyện đã quyết lại còn hủy bỏ? Con là thanh mai trúc mã của anh ấy, đã định từ nhỏ lớn lên sẽ là vợ anh ấy, tại sao? Con không đồng ý.
Tịch phu nhân đành ngăn cản khuyên can con gái
– Tiểu Uyên, không phải là chúng ta ép con. Nhưng chuyện đã lỡ như vậy rồi, cô bé đó đang mang thai. Nếu chuyện này vô tình truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cả chúng ta chứ không riêng Diệp gia. Con nghe lời mẹ được không?!
Diệp lão gia cũng nhỏ giọng xin lỗi
– Xin lỗi con Tịch Uyên. Bác biết con rất thích Ân Tuấn, nhưng thằng bé lại làm ra chuyện tày trời như vậy... con xem, gia đình chúng ta cũng không thể để con cháu lưu lạc. Thật xin lỗi gia đình rất nhiều.
Tịch Uyên bưng mặt khóc chạy đi lên phòng. Dựa vào cái gì mà mọi thứ đều phải dành cho Hạ An Nhiên? Ông bà Tịch cũng không biết làm sao nhưng vẫn đồng ý hủy bỏ hôn sự rồi sau đó khuyên con gái họ sau. Chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến hữu nghị của hai nhà. Diệp phu nhân không nói gì vì bà không mấy đồng tình. Trong mắt bà chỉ có Tịch Uyên là con dâu.
Chuyện đã quyết, tuần sau sẽ tổ chức hôn lễ.
An Nhiên khóc xong một trận liền ngủ say, mặt để lại nhiều vệt dài do nước mắt khô để lại, hai mắt vẫn còn sưng húp.Ngủ dậy liền thấy các bạn đang học tại phòng, cô nhẹ nhàng xuống giường đi rửa mặt rồi lại gần dựa đầu vào vai Tiểu Vân. Mọi người đều nhìn cô, vẻ mặt cũng không được vui. Sau đó An Nhiên liền từ từ kể lại câu chuyện lúc sáng. Thẩm Tâm liền tỏ vẻ khó tin
– Anh ta sẽ thật sự lấy cậu sao? Như vậy sẽ không được hạnh phúc.
– Cũng không còn cách nào, ba anh ta ép buộc anh ta phải lấy mình và chăm sóc đứa bé này vì nó là cháu của Diệp gia. Nhưng chuyện này mình cảm thấy cứ như gánh nặng... anh ta hiểu lầm mình là loại phụ nữ đấy.
– Sao có thể như vậy! Có bọn mình cậu không cần phải lo. Nếu anh ta dám bắt nạt cậu thì nói với mình, mình đi đánh anh ta nhiều trận để cậu hả giận. – Tiểu Dĩnh đanh đá trả lời.
– Hiện giờ là đứa bé, nếu cậu cứ như vậy sẽ ảnh hưởng đến nó. Vui lên đi, cậu có bọn mình.
Thẩm Tâm mỉm cười với An Nhiên, trong lòng cô cũng được sưởi ấm đôi chút. Ít ra vẫn còn may mắn vì cô có những người bạn tốt.
...
An Nhiên vẫn lên nghe giảng như bình thường. Có điều Tịch Uyên luôn nhìn cô với ánh mắt căm ghét, hận đến tận xương. Thậm chí sắc mặt của cô ta còn duy trì ở trạng thái rất kém không hề thay đổi suốt cả ngày. An Nhiên vẫn luôn là đối tượng để Giang Như Ý móc mỉa.
Vào cuối tuần, Diệp lão gia và Diệp Ân Tuấn đến gặp cô. Ba người nói chuyện ở quán cà phê bàn về lễ cưới tuần sau.
– Ngày mai hai đứa đi đăng kí kết hôn đi, rồi thứ 5 chúng ta tổ chức lễ cưới.
Suy cho cùng Diệp lão gia vẫn không hẳn là thích An Nhiên, ông làm như vậy chỉ trên cơ sở lo cho con cháu Diệp gia, lo cho thanh danh của gia đình quyền quý. Diệp Ân Tuấn vẫn tỏ ra vẻ mặt đáng ghét bên cạnh. An Nhiên nhỏ giọng
– Cháu thấy không cần thiết phải tổ chức hôn lễ đâu, cháu vẫn đang còn đi học.
– Phải tổ chức chứ! Diệp gia chúng ta không thể để con thiệt thòi được. Còn nữa, không cần phải khách sao, dù gì cũng đã là người một nhà rồi, con nên thay đổi cách xưng hô.
– V...vâng. Con thấy con không thiệt thòi đâu, không cần tổ chức, con cũng không thích đông đúc cho lắm....
– Được rồi, vậy theo ý con. Mai hai đứa đi đăng kí là được rồi.
– Dạ.
Không tổ chức cũng đỡ phiền phức.Diệp Ân Tuấn không nói câu nào, sau khi đưa An Nhiên về kí túc thì chỉ nói vỏn vẹn 1 câu
– 8 giờ sang mai tôi đón cô dưới tầng.
Nói xong liền phóng xe đi nhanh chóng.An Nhiên cũng ghi nhớ rồi đi lên phòng một cách bình thường, cố gắng bỏ qua bao ánh mắt đánh giá, xem xét.