Hẳn là sẽ không. Chẳng qua hắn chỉ lạnh giọng mà nhắc nhở người hầu những lời này, nàng hẳn là sẽ không biết.
Trong căn phòng trống trải không có thân ảnh của nàng như trước, Tần
Dịch Dương dừng ở ban công, chận rãi đi qua, nhưng lại cũng không có.
Hắn nhíu mày, cảm giác tinh thần hơi căng thẳng.
Khi đó, khi biết được tin nàng không có ở Tần trạch, hắn ý thức được đó
là thời điểm nguy hiểm, chính là loại cảm giác này khiến cho toàn bộ đầu óc đều là thân ảnh của nàng, lại chạm đến thứ không chân thật.
Hành lang lầu hai rất dài, thực u tĩnh, thân ảnh cao ngất của Tần Dịch Dương đi tới, tất cả đèn đều được bật lên.
Ánh đèn sáng chói chiếu rọi cả tòa nhà như ban ngày, hắn thấy được một cánh cửa mở hé ra.
Chậm rãi đi tới nhẹ nhàng đẩy ra, rốt cuộc cũng nhìn thấy thân ảnh của
nàng đang dựa vào giá sách lẳng lặng xem gì đó, mái tóc dài đen bóng ướt sũng vương vãi trên vai nàng, váy ngủ màu mận chín làm nổi bật da thịt
non mềm của nàng.
Nghe được tiếng bước chân Lâm Hi Hi quay đầu lại, hơi hơi kinh ngạc, “Anh đã trở lại sao?”
Thân ảnh cao ngất trầm ổn đi tới, thân ảnh cao ngất của hắn đối lập với
thân thể nhỏ bé mảnh mai của nàng. Hai tay dang ra Tần Dịch Dương đem
nàng ôm vào, hít lấy từng đợt từng đợt mùi hương thơm ngát nhè nhẹ sau
khi tắm rửa của nàng, trầm giọng hỏi: “Đang xem cái gì?”
Lâm Hi Hi hấp một ngụm khí nhỏ, đem sách gấp lại, thật cẩn thận mà trả
lại chỗ cũ trên giá sách: “Em nhìn thấy phòng này có sách mới tiến vào
xem, tùy tiện vận động một chút.”
Nàng cũng không trả lời, tim đập có chút hỗn loạn, như là chột dạ.
Tần Dịch Dương xoay người nàng lại ôm vào trong lòng, trước tiên vén
những sợi tóc lòa xòa trên trán nàng xem xét thật kỹ miệng vết thương
còn lờ mờ kia, tuy rằng nàng không nói, nhưng hắn biết rõ nàng sợ hãi có sẹo lưu lại, bất quá hiện tại xem như thực tốt, chỉ còn một dấu hồng
nhạt, như ẩn như hiện.
Sau đó hắn mới hướng về phía quyển sách nhìn coi, là “Luật hợp đồng”, từ khi nào thì nàng bắt đầu có hứng thú với loại sách này.
Ánh mắt thâm thúy lóe lên một tia sáng.
“Án tử hình của Nhạc Phong thứ năm tòa án sẽ đưa ra những phán xét tương quan, em có thể đi xem.” Bàn tay to lớn chậm rãi xoa xoa mái tóc ẩm ướt của nàng, Tần Dịch Dương chậm rãi nói, môi dán lên trán nàng, “Kế hoạch thu mua Nhạc Thị lập tức sẽ hoàn thành, nó là của em.”
Câu cuối cùng kia, khiến cho Lâm Hi Hi nhảy dựng lên.
Ánh mắt trong veo lộ ra một tia khó tin, nàng có chút sợ hãi, kinh ngạc
nhẹ giọng nói: “Chẳng qua là em cũng không nghĩ sẽ chiếm lấy Nhạc Thị,
em không muốn nó.”
Từ đầu đến cuối, điều nàng muốn chính là Nhạc Phong phải trả giá, vô
luận là thế nào thì hiện tại cũng đã sắp kết thúc, hiện tại nàng lấy
Nhạc Thị để làm gì? “Thu mua nó là danh nghĩa của em.” Tần Dịch Dương
nâng cằm của nàng lên, ung dung tỉ mỉ, “Đã quên rồi sao?” Lâm Hi Hi vô
cùng kinh ngạc, suy nghĩ của nàng có chút rối loạn.
Đúng vậy, lúc trước thu mua Nhạc Thị là dưới danh nghĩa của nàng, chẳng
qua là giờ phút này thị trường chứng khoán của Nhạc Thị đã tan đàn xẻ
nghé, nguồn tài chính cũng bị các công ty cổ phần ngừng cung cấp, chính
là nếu không ai đứng ra cứu vớt tập đoàn này, sẽ giống như bị rơi vào hố sâu không đáy, sẽ không thu được lợi nhuận, ngược lại có khi còn bị kéo sụp đổ theo.
Nhưng là thu mua toàn bộ công ty con của Nhạc Thị , nguyên lai đều dưới danh nghĩa của nàng sao?
Lâm Hi Hi mông lung, nàng không rõ ràng lắm những chuyện đã xảy ra.
Nàng lại phải kiên cường, lại phải nghĩ cách nhưng tất cả cũng không thể ngăn được cơn sóng dữ này sao? Những công ty có liên tới thì sao nhỉ?
Màn đêm lạnh như băng, người đàn ông cao ngất nhẹ nhàng ôm nàng, như là
dùng mọi cách để mê hoặc chú cừu non trong lồng ngực, làm cho nàng cảm
nhận được mọi chuyện trước mắt đều là thực.
Đúng rồi.
Lúc trước truyền thông tin tưởng nàng có thực lực kia, là bởi vì Tần
Dịch Dương là chồng của nàng, bọn họ tin tưởng Lâm Hi Hi nàng có thể thu mua Nhạc Thị, hơn nữa còn có thể cam đoan sau khi thu mua có thể dưới
danh nghĩa của Bác Viễn mà phát triển tốt giống như trước đây.
Lâm Hi Hi kịp phản ứng lại, nàng liền ngẩng tầm mắt lên, yên lặng nhìn Tần Dịch Dương
Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông kia chỉ cách nàng có nửa tấc, có thể ngửi được hô hấp khẩn trương gần trong gang tấc khiến nàng vô cùng căng thẳng, nhẹ giọng hỏi: “Anh sẽ giúp em chứ?”
Hiện tại lấy danh nghĩa của nàng để tiếp nhận một Nhạc Thị vô cùng thê thảm, hắn sẽ thu nạp chứ?
Lông mi dày đậm chậm rãi mở lớn, giống như một con sư tử dũng mãnh thong thả thức tỉnh, ánh mắt thâm thúy của Tần Dịch Dương có tia phức tạp mà
lãnh liệt, khi quan sát nàng lại vẫn là ôn nhu, khóe miệng cong lên một
mạt cười: “Lý do đâu?”
Lâm Hi Hi đột nhiên nghẹn lời.
Trong màn đêm lãnh bạc như vậy, thân thể của nàng lại toát mồ hôi lạnh,
răng cắn chặt cánh môi, một cỗ lo lắng dâng lên. Lý do? Hắn hỏi nàng lý
do?
Nụ cười của hắn thực nhạt nhẽo, bên trong lộ ra cảm xúc mà nàng không
thể nắm bắt, nàng cũng không dám nắm bắt. Trải qua quá nhiều âm mưu cùng kế sách như vậy, mặc cho thương tổn, Lâm Hi Hi sớm đã hình thành sự đề
phòng cơ bản đối với người khác, chính là đối với nam nhân này, nàng
tình nguyện mù quáng hùa theo, chỉ hy vọng ngay từ đầu hắn không dùng
mưu kế để dụ nàng nhảy vào.
Lúc trước, là hắn nói phải thu mua Nhạc Thị, làm cho cơ ngơi mà Nhạc
Phong vất vả gây dựng bị sụp đổ. Lúc trước, là hắn hỏi nàng rốt cuộc
muốn đích thân động thủ hay là để cho hắn hỗ trợ ra tay. Lúc trước cũng
là hắn nói, chờ đợi đến lúc nàng đạt được kết quả, hiệp nghị liền tự
động giải trừ.
Nhưng là hiện tại, khi mà nàng xác thực đã chiếm được điều mà nàng muốn, Nhạc Phong cũng không còn đường nào có thể sống nữa, mà trong tay nàng
lại diệt mất đường sống của Nhạc Thị, trước khi bị thu mua, đó chính là
tập đoàn tài chính có thực lực lớn chẳng kém ai, hết thảy đều là Tần
Dịch Dương giúp nàng.
Giao dịch của bọn họ, cũng không nói hắn phải giúp nàng thu dọn tàn cục.
Lòng bàn tay trắng noãn toát mồ hôi lạnh, Lâm Hi Hi cảm thấy cánh môi
đau đớn, nàng cắn đau chính mình, lại thật không thể đưa ra lý do để hắn trợ giúp chính mình, nàng không có ngờ tới kết quả này, hắn cũng chưa
từng nhắc nhở.
“Sao lại ngốc như vậy . . . ?” Tần Dịch Dương nhẹ nhàng quở trách một
tiếng, nắm cánh tay mềm mại của nàng quấn lên cổ mình, cúi đầu hôn lên
khuôn mặt nhỏ nhắn đang căng thẳng của nàng, nhẹ giọng dỗ dành, “Lý do
tất nhiên là, anh là chồng của em, em muốn cái gì anh đều có thể cho, ai bảo anh thương em như vậy, có phải hay không?”
Vòng tay ấm áp ôm chặt thắt lưng của nàng, chậm rãi vuốt ve, đem thân thể của nàng xiết chặt vào người mình.
Cây chống đỡ trong lòng Lâm Hi Hi tựa như đột nhiên bị chặt đứt, cánh
môi bị cắn chặt nhẹ nhàng buông ra, nhìn sâu vào đáy mắt trong suốt của
hắn, bên trong có sự nghi hoặc khó hiểu, cả kinh ngạc . . . . Tâm tình
nàng thực loạn, không biết nên hình dung như thế nào.
Hắn là chồng của nàng, cho nên nàng làm gì cũng không quá phận sao?
“Không nên suy nghĩ vẩn vơ quá nhiều.” Bàn tay ấm áp vuốt ve đầu của
nàng, thanh âm trầm thấp mang theo ý cảnh cáo: “Có vấn đề gì cứ trực
tiếp hỏi anh, không cần làm phiền đến Thanh Ngôn, cậu ấy rất bận rộn.”
Lâm Hi Hi cả kinh, nói vậy hắn đã biết nàng gọi điện cho Mục Thanh Ngôn sao?
“Em đâu có vấn đề gì cần hỏi anh . . . .” Nàng nhẹ giọng nói, ghi nhớ
lời cảnh cáo của Mục Thanh Ngôn, về việc ly hôn, sẽ không chủ động nói
ra với hắn.
Trên môi Tần Dịch Dương nổi lên một mạt cười, thực lãnh đạm, cũng rất
vừa lòng, “Đã tắm rồi sao?” Thanh âm du dương hắn hỏi. Lâm Hi Hi gật gật đầu.
Ngón tay thon dài cởi cà – vạt ra, ánh mắt mê ly của Tần Dịch Dương dừng ở cô gái nhỏ trong lòng, hai tay quấn chặt eo nàng, dán sát vào cánh
môi nàng thanh âm trầm thấp ám ách nói: “Đi giúp anh, tắm một lần nữa.” Tokarina, 21 Tháng ba 2015 #156 Tokarina Active Member Chương 154: Không dùng biện pháp phòng hộ gì
Lâm Hi Hi cả kinh, cũng đã bị hắn đem cả người thu tiến vào trong lòng, ôm lấy hướng phòng tắm đi đến.
Cả một đêm, nàng cảm giác có sự thay đổi rất lớn, đã sớm bị kinh tâm động phách.
Trong màn đêm ngưng trọng, kim đồng hồ chỉ hướng 2 giờ.
Bọn họ không phải chưa từng làm trong phòng tắm, chẳng qua là lần trước
tâm tình hắn không được tốt lắm, kịch liệt giữ lấy, không có ôn nhu săn
sóc như vậy.
Dòng nước ấm áp thổi quyét toàn thân, ở trong nước bị hắn một tấc lại
một tấc hoàn toàn chiếm lấy, đôi khi Lâm Hi Hi vẫn là vạn phần thanh
tỉnh, cả người nàng ẩm ướt, một cái chân trắng nõn oánh thuận vắt ra
ngoài bồn tắm, động cũng không thể động được, tư thế khuất nhục mà mở
rộng như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ lên ánh mắt mê ly, chỉ có
thể để hắn tùy ý tiến sâu vào, lần sau so với lần trước lại kịch liệt
chiếm giữ hơn, trong bồn tắm hơi nước bốc lên ngùn ngụt, nàng nằm trong
lồng ngực hắn bị hung hăng hôn lấy, vòng eo nhỏ nhắn nhẹ nhàng mà luận
động. . . .
Một trận triền miên, chỉ có thể ôm lấy cổ hắn cùng hắn ngã nhào lên
giường lớn mềm mại trong phòng ngủ, sức nặng trầm trọng đè lên nàng, lửa nóng vây quanh bức bách, nhắc nhở nàng đây đã là lần thứ ba, thứ tư
tiến đến rồi.
“. . . .” Lâm Hi Hi khó nhịn được mà yêu kiều ngâm nga, đầu ngẩng lên,
cảm giác được nụ hôn nóng bỏng của hắn dừng ở cần cổ nàng.
Hắn muốn nàng, hung hăng đòi lấy, ngay cả cánh môi khi hôn cũng trở lên
bạo ngược, bàn tay nhỏ bé của nàng gắt gao túm lấy ra giường, đem toàn
bộ thanh âm vỡ vụn muốn thoát ra nuốt vào trong. Thân dưới bị mãnh liệt
giữ lấy, đợi khi cánh môi hắn dời khỏi cần cổ nàng, nơi đó lại in lại
một mảnh đỏ hồng, hắn như là muốn ăn nàng từng miếng từng miếng vậy.
“Đau không? ” Tần Dịch Dương thở dốc trầm giọng hỏi, ánh mắt thâm thúy
dày đặc dục vọng, một bên hung hăng tiến vào thân thể ẩm ướt ấm áp của
nàng, một bên triền miên hôn mặt nàng, ngậm lấy cánh môi anh đào của
nàng, “Hi Hi. . . đau không?”
Từ ngày nàng xuất viện, thương thế trên toàn thân nàng đã chậm rãi khỏi
hẳn, hắn chỉ có thể đè nén không chạm vào nàng, đây là lần đầu tiên sau
khi những vết thương của nàng hoàn toàn khép miệng, hắn không thể kiểm
soát được lực đạo cùng tốc độ mà muốn nàng.
Lâm Hi Hi nức nở, cảm giác hắn ngày càng tiến sâu vào, nàng thực sự muốn chạy trốn.
“. . . . . .” đôi chân oánh bạch như ngọc liều mạng khép chặt, ngửa mặt
lên, thân mình hướng phía sau lùi ra, nghĩ muốn dịu đi một chút va chạm
hung ác của hắn, lại bị hắn một phen túm chặt lấy thắt lưng, ngón tay
thon dài nhẹ nhàng vuốt ve bụng của nàng, khiến cho nơi bị chiếm giữ
trong thân thể nàng càng co rút mãnh liệt. Lập tức Lâm Hi Hi hét chói
tai lên, ra giường lại càng bị nhéo chặt hơn, sự vỗ về mãnh liệt khiến
cho thần trí cả người nàng bắt đầu không rõ ràng.
“Mở chân ra, cuốn lấy anh. . . .” Cúi đầu xuống áp sát khuôn mặt nhỏ
nhắn ẩm ướt thơm tho của nàng, giọng nói khàn khàn của Tần Dịch Dương
mệnh lệnh vọng vào tai nàng, biết nàng có thể tiếp nhận được, liền không nghĩ đến tiếp tục đè nén chính mình nữa, “Ngoan . . . . Hi Hi ngoan . . . .”
“Có thể mà . . . .” Khoái cảm điên cuồng ập tới, ngày càng mạnh mẽ, ngày càng mãnh liệt, trải qua mấy lần ham muốn như tra tấn kia Lâm Hi Hi
thực đã chịu không nổi, khóc lắc đầu, hai tay gắt gao cuốn lấy cổ hắn,
đứng quãng cầu xin: “Không cần . . . . Nhẹ một chút. . . . . Van cầu
anh. . . .”
Cả người nàng đều run rẩy, đỏ ửng mê ly, Tần Dịch Dương đột nhiên đâm
vào nơi sâu nhất trong cơ thể nàng, cực kỳ không muốn dừng lại.
Nàng cũng không nghe lời, thường thường làm được đến thời điểm này cũng
nhát gan lùi về phía sau, hắn cũng không nói gì, chỉ là túm lấy một cái
chân dài nhỏ nhắn mềm mại của nàng, thong thả mà cưỡng chế kéo về phía
trước, bại lộ ra nơi bị hắn hung hăng yêu thương quá mức của nàng, mãnh
liệt đi vào. Cô gái nhỏ dưới thân đã muốn lên đến đỉnh điểm sao? Hắn đơn giản ngăn chặn lại cái miệng nhỏ nhắn của nàng, kịch liệt tiến lên.
Móng tay dài mềm mại bám thật chặt vào cơ thể hắn, run rẩy để lại vết tích.
Một trận co rút kéo dài bỗng nhiên nổ tung, cô gái nhỏ trong lồng ngực
run rẩy nức nở, ở lúc mà mọi lời lẽ của hắn bị tắc nghẹn nói không lên
lời, tất cả mọi thanh âm của nàng đều bị nuốt lấy, bàn tay to lớn ấm áp ở sau gáy nàng nhẹ nhàng trấn an, động tác dưới thân cũng chưa có dừng
lại, như là muốn cho nàng cảm thụ được cảm giác cực hạn này, thân thể co rút, khoái cảm dâng tràn đến tứ chi, đây là giây phút đẹp nhất của nữ
nhân . . . .
Thỏa mãn nàng cũng là thỏa mãn chính mình, vì thế thời gian lại tiếp tục kéo dài tới rạng sáng.
Nàng sớm đã lên tới đỉnh, trong nhiều lần khoái cảm vô hạn ập tới, cảm
giác nhiều lần mất đi ý thức, lại bị hắn nhẹ nhàng dụ dỗ mà tỉnh lại,
giữa hai chân nàng thực đã căng trướng đến mức không chịu nổi, lại không thể ngăn được hắn giữ lấy. Thời khắc cuối cùng nàng không thể khống chế được mà khóc hô tên của hắn, ở cái mãnh liệt lao xuống của hắn mà ngất
đi, hắn hét lên một tiếng ôm chặt lấy nàng, rốt cục cũng thỏa mãn.
Xương cốt bị bóp chặt tựa như vỡ vụn ra, đau khiến người ta run rẩy.
Không giống với trước đây, cả người nàng kịch liệt đau trướng, thậm chí ngay cả sức lực trên thân thể cũng hoàn toàn biến mất.
Ánh mặt trời mê ly xuyên qua cửa sổ chiếu rọi lên chiếc giường lớn mềm
mại, chăn đệm xanh dương vây hãm một thân thể nhỏ bé yếu ớt không xương, nàng giống như đã rất quen với việc tỉnh lại như vậy, có làn gió lành
lạnh vỗ về gò má của nàng, cả căn phòng đều thoáng đãng thoải mái.
“. . . . Tỉnh rồi?” thanh âm khàn khan vang lên, hơi thở cực nóng lướt qua vành tai trắng nõn của nàng.
Khiếp sợ trong lòng Lâm Hi Hi dần dần rút đi, dĩ nhiên biết được người
bên cạnh là ai, nàng bị mắc kẹt trong suy tư, ánh mắt lim dim lộ ra chút mơ màng, một lần ngã xuống kia khiến cho thân hình mảnh mai của nàng
đau đến tê dại, nàng cuộn mình ở trong ngực hắn, không đủ sức mà động
đậy.
Nhíu mi chịu đựng không thoải mái trong người, lông mi nàng chậm rãi hé
mở, đè nén nghi hoặc trong lòng, nhẹ giọng hỏi: “Anh không cần phải đi
làm sao?”
Thanh âm của nàng cũng nghèn nghẹn, lộ ra nồng đậm lưu luyến.
Người đàn ông phía sau nhẹ nhàng hôn lên mái tóc thơm ngát của nàng, “Hôm nay không đi, ở nhà cùng em.”
Giường lớn mềm mại thực thoải mái. Lâm Hi Hi nghe được chữ ‘Nhà” từ
trong miệng hắn thoát ra, trong lòng có chút rung động. Nàng cũng không
biết nơi này có được tính là nhà của bọn họ hay không, chẳng qua là hắn
nói như vậy, đích xác sẽ khiến lòng người ta vô cùng ấm áp.
Sáng sớm, ánh sáng tràn trề, Tần Dịch Dương hé mở đôi mắt thâm thúy, có
thể nhìn thấy những dấu hôn trên người tiểu nữ nhân trong lồng ngực.
Sau một đêm đọng lại, đã muốn biến thành màu xanh tím, in rõ trên da
thịt tuyết trắng của nàng, làm cho cổ họng hắn vô thức dâng lên một cỗ
khát vọng. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng mang vẻ vô cùng ủ rũ, Tần Dịch
Dương ôn nhu kéo nàng sát lại, đặt một nụ hôn ẩm ướt triền miên trên
trán nàng.
“Đau không?”Hắn hỏi lại một lần.
Mặt Lâm Hi Hi lại đỏ bừng lên, cảm giác được da thịt những nơi bị hắn hôn qua đều một trận bỏng rát.
Có thể nhìn ra nàng đang nhớ đến lúc thân mật càn rỡ kia, tâm tình Tần
Dịch Dương đột nhiên tốt lên nhiều lắm, cúi đầu dựa vào chóp mũi láng
mịn của nàng, bàn tay tự do du ngoạn trên thân thể của nàng, giúp nàng
chậm rãi thả lỏng: “Đau thế nào, nói cho anh biết đi?”
Ra sức ép nàng một đêm, nhìn biểu tình có thể thấy nàng rất đau.
Lâm Hi Hi cắn môi, khó nhịn, căn bản nói không nên lời.
Nơi đau nhất là giữa hai chân, đau đến mỗi lần nàng đi đều run rẩy, hai
chân thon dài hơi cọ xát một chút, nàng lắc lắc đầu, “Không có việc gì,
tắm một cái là tốt rồi.”
Tần Dịch Dương lại có thể lĩnh ngộ ý tứ của nàng, hôn một cái lên bàn tay nhỏ bé của nàng, bàn tay nhẹ nhàng dò xét xuống dưới.
Lâm Hi Hi cả kinh nghĩ đến hắn lại muốn nữa, rụt lại một chút, lại không nghĩ rằng hắn ôn nhu mà bao trùm lấy nơi đau đớn của nàng, trầm giọng
nói: “Đừng nhúc nhích.”
Ngay sau đó, hắn bắt đầu ôn nhu an ủi, bàn tay có lực vuốt ve bộ phận kia, giảm bớt đau đớn của nàng.
“. . . .” Lâm Hi Hi nhỏ giọng mà ngâm nga, người đàn ông bao phủ trên
người cũng ôn nhu hôn lên khóe môi cùng đôi mắt của nàng, hắn biết toàn
thân nàng đã mệt chết đi, đối với loại chyện này hắn từ trước tới nay
đều không khống chế cũng không thể khống chế nổi, chẳng qua là yêu
thương muốn đem tất cả của nàng hòa nhập vào bản thân mình. Xoa xoa một
lúc liền cảm giác được khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lại bắt đầu ửng hồng
lên.
Không người phụ nữ nào có thể dửng dưng mà trấn định trước tình huống này được, huống chi tay hắn lại đang đặt ở chỗ kia.
“Đừng loạn, anh lại muốn . . . .” Tần Dịch Dương đột nhiên lúc này lại
muốn đùa giỡn nàng, ánh mắt thâm thúy cực kỳ ôn nhu, lời nói hòa hoãn mà mờ ám: “Hiện tại anh coi như là đã ăn no, nếu quả thực em vẫn muốn, anh không ngại phục vụ em thêm lần nữa.”
Hắn nói thực rõ ràng, làm cho cô gái nhỏ từng trải qua sóng to gió lớn
như Lâm Hi Hi khi nghe được những lời này một trận ngây ngẩn, lúc sau
mới phản ứng lại đây là có ý tứ gì, nàng chu cái miệng anh đào nhỏ nhắn
lên, lại không biết phản bác như thế nào, mặt đỏ tim đập phun ra vài từ: “Em không có.”
Trên môi hắn lộ ra nụ cười ôn nhu mà vô cùng sảng khoái, chói mắt, ôm chặt lấy nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.
Lâm Hi Hi cảm thấy buổi sáng như vậy thật đẹp thật hoàn hảo, hết thảy
những sợ hãi lo lắng đều qua đi, có một nam nhân hết lòng mà thương tiếc như thế này, nàng còn cầu mong xa vời gì nữa?
Tuy biết rõ tất thảy không thuộc về nàng, chỉ sợ đây là một giấc mộng ngắn ngủi, cũng xin cho nàng trầm luân rồi hãy tỉnh lại.
Như cũ nàng mặc một chiếc váy dài màu trắng có dây lưng, ở chỗ rẽ cầu
thang Lâm Hi Hi đột nhiên nhớ tới một chuyện. Ban nãy vẫn đắm chìm trong bầu không khí ấm áp, nàng cũng không có chú ý tới, chính là bây giờ mới nhận ra có chút không thích hợp. Khi làm . . . . Hình như hắn không có
dùng biện pháp phòng tránh.
Vốn là nàng có chuẩn bị thuốc tránh thai, loại này có rất ít tác dụng
phụ, cho tới nay cũng chưa có dùng đến, đơn giản là vì hắn vẫn dùng biện pháp an toàn nên nàng cũng rất an tâm, cuộc hôn nhân của bọn họ ngắn
ngủi như vậy, trừ bỏ nghiêm túc phòng hộ không có biện pháp nào khác.
Làm sao mà có thể giống như những cặp vợ chồng bình thường được, ngoài ý muốn có, liền lo lắng lưu lại thế nào, cho rằng đó là món quà trời cho
chứ?
Ngón tay mảnh khảnh xoa xoa mi tâm, Lâm Hi Hi cảm thấy có chút không thoải mái.
Hôm nay cũng không phải là thời kỳ an toàn của nàng,
Ung dung tỉ mỉ, chị Tuệ đã chuẩn bị xong bữa sáng.
Tần Dịch Dương ở trên lầu xử lý một ít tài iệu mang về hôm qua, cũng
tiếp vài cuộc điện thoại, giống như ở nhà làm việc vậy, Lâm Hi Hi không
có kinh động đến hắn, chỉ đợi hắn xử lý xong công việc xuống lầu cùng
nhau ăn cơm.
Trên bàn ăn bày toàn những món ăn tao nhã, nàng lại đột nhiên cảm thấy nhạt nhẽo, chỉ vì trong lòng đang có một cỗ ưu phiền.
Cố lấy dũng khí, Lâm Hi Hi nhẹ giọng hỏi, “Chị Tuệ, ở đây có thuốc tránh thai khẩn cấp không? Ý tôi là . . . trong nhà có chuẩn bị không?” Nàng
đã xem qua một lần tủ thuốc cứu thương, còn có tất cả thuốc dự trữ, hình như cũng không có thấy loại thuốc này . . .
Thanh âm của nàng rất nhẹ, mặt cũng ửng đỏ lên.
Chính là như vậy người hầu lại cảm thấy nàng thực thân thiết, vẫn dùng thân tình để đối đãi bọn họ.
Chị Tuệ ngẩn ra, có chút kinh ngạc, cũng chậm rãi đi tới, nhẹ giọng hỏi: “Phu nhân, hiện tại cô rất cần sao?”
Răng nhẹ nhằng cắn môi dưới, Lâm Hi Hi chậm rãi cẩn trọng suy nghĩ một
chút, xác định khi làm đúng là không có dùng biện pháp an toàn, nàng gật đầu: “Tôi cần.”