Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 236: Chương 236: Chi mê tình Đóa Thành 2




Một thân lãnh liệt, Lạc Thành chậm rãi đi đến trước mặt cô, biểu tình trên mặt cuối cùng cũng thư thái đi một chút.

“Đây là đối tượng xem mắt của cô?” Ánh mắt hắn bao trùm cô gái trước mặt, tiếng nói mát lạnh có chút băng lãnh, cũng có một chút khiêu khích nói không lên lời.

Lam Đóa hậm hực, biện minh nói: “Đúng là một người trong số đó, có vẻ không thể dựa vào a, nhưng mà so với người khác vẫn còn hơn nhiều lắm?”

Lạc Thành gật gật đầu, nghe hiểu ý tứ của cô, “Nói cách khác, không chỉ có một người.”

Lam Đóa nghe được dè dặt nhìn hắn, dè dặt suy nghĩ, thế nào lại có cảm giác như mình là dâm phụ bị bắt gian tại giường chứ, nhưng mà thực sụ không phải mà. Người đàn ông này từ nước Anh xa xôi trở về, đặc biệt đến nhà cô ở đây để tiến hành tuyển chọn cho cô sao? Hơn nữa chuyện cô phải đi xem mắt vốn anh đã sớm biết rồi còn gì, có gì đâu mà khủng bố vậy chứ?

“Tôi đói bụng . . . .” Lam Đóa quay về bàn ăn, cầm lấy một cái bánh mỳ nhét vào miệng, ánh mắt trong veo như nước liếc mắt nhìn anh một cái, hàm hồ nói >_

Ngồi ở trên chiếc bàn nhỏ bằng thủy tinh ở phòng khách nhìn thấy tiểu nữ nhân kia, tóc dài xõa tung trên mặt áo choàng, một chiếc váy dài màu vàng nhạt mặc trên người, có một loại hấp dẫn khiến người ta chìm đắm, Lạc Thành đi qua, xanh tại một bên cạnh bàn cô ngồi, mắt kính trong suốt, hai mắt anh tản ra tầng sáng mị hoặc khiến tim kẻ khác phải đập lọan lên.

Lam Đóa có cảm giác nghẹt thở.

Anh ta. . . . Anh ta muốn làm gì chứ?

Bánh mì vẫn ngậm trên miệng, không dám cắn, ánh mắt cô thật tội nghiệp nhìn người đàn ông trước mắt.

Chỉ chốc lát, Lạc Thành nhíu mi, giơ tay lên, mạnh mẽ lấy ra, đem cô túm đứng dậy, lôi kéo đi ra ngoài.

Lam Đóa hoàn toàn hoảng sợ.

“Anh, anh , anh . . . Anh muốn làm gì a? Anh dẫn tôi đi đâu chứ? Buổi chiều tôi còn phải đi làm đấy.” Cô không kịp cảm thụ được bàn tay đang nắm tay cô của anh có bao nhiêu cứng rắn có bao nhiêu lạnh lẽo, tựa như động kinh muốn trốn thoát.

Lông mày Lạc Thành càng nhíu chặt, túm cô áp lên trên tường, chậm rãi ghé sát lại nhìn cô từ trên xuống dưới :” Ngay cả thời gian ăn cơm trưa cũng tranh thủ đi xem mắt, cô quá thèm khát rồi có phải hay không? Hử?”

Lam Đóa bị bức tường gồ ghề phía sau đâm vào lưng đau đớn không chịu nổi, vừa nghe thấy anh nói như vậy liền nóng nảy: “Cái gì a? Tôi thèm khát cái quỷ gì? Năm nay tôi 27 tuổi rồi, 27 tuổi đấy? Tôi muốn đem mình gả đi được chưa? Anh gặp qua cô gái nào 27 tuổi còn chưa lập gia đình không? Cũng không phải ai cũng tốt phúc như Hi Hi, có Tần Dịch Dương yêu cô ấy, yêu đến mức bày mưu tính kế để có thể kết hôn cùng với cô ấy, tôi thực sự rất muốn bị người ta tính kế a, nhưng mà những người theo đuổi tôi anh đều thấy rồi đấy, đều là đức hạnh như vậy, tôi có biện pháp gì chứ?”

Lạc Thành nín thở, cảm thụ được khẩu khí vẫn còn kiêu ngạo bệ vệ của cô.

Cách xa 5 năm, cô gái này vẫn như trước đây, lắm lời không ai ngăn được, gào thét khiến người ta cảm thấy phiền phức.

Nhẹ nhàng xoa xoa mi tâm, Lạc Thành lại lần nữa túm lấy cô, thản nhiên nói: “Tôi mới vừa xuống máy bay, chưa có ăn cơm, cùng với tôi đi ra ngoài ăn.”

Có thể bởi vì ngữ khí của anh khá tốt, Lam Đóa không còn so đo gì nữa, thế nhưng cứ mơ mơ màng màng đã bị anh túm lấy lôi ra khỏi căn phòng, trước khi đi cô cố sức mà cầm lấy cái túi xách nhỏ của mình, không đến mức ra khỏi cửa mà ngay cả di động cùng tiền cũng không mang, bằng không bị bán đi cũng không biết.

Dưới lầu, ánh nắng tươi sáng, lái xe nhìn thấy hình ảnh một đôi nam nữ đi xuống thì có chút giật mình.

Thì ra là như vậy.

Thoạt nhìn nữ hài tử cũng không phải là tuổi trẻ non nớt, chính là vẫn có một cỗ hơi khí không an phận, thân ảnh Lạc Thành to lớn bao trùm khiến cho thân thể cô càng thêm nhỏ nhắn xinh xắn, từng bước lảo đảo vì bị anh túm lấy.

“Anh có thôi đi không hả?” Ý nghĩ của Lam Đóa ứ đọng trong ánh mắt, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh tới Trung Quốc cũng không thèm gọi lấy một cuộc điện thoại, làm sao mà tôi biết khi nào anh về, loại thời tiết này, đồ ăn thừa ở nhà tôi không ăn hết cũng chỉ có đổ cho chuột gián ăn thôi, anh có biết không hả . . . .”

Cằn nhằn nói lan man, vẫn như năm đó.

Lạc Thành sải bước đi lên phía trước, anh đẩy vai Lam Đóa đem cô nhét vào bên trong.

Cửa xe đem toàn bộ thanh âm của cô nhốt ở bên ngoài, qua cửa kính Lạc Thành nhìn liếc qua bộ dáng cô gái nhỏ bị ngã đau đến nhíu mày kia, trong lòng có chút mềm mại, không biết vì sao mà rung động, đi sang bên kia, mở cửa ngồi vào trong.

“Tùy tiện tìm một khách sạn, có thể ăn được là tốt rồi, đi nhanh lên.” Lạc Thành đơn giản nói vài câu, tựa như thức ăn mà Lam Đóa làm ở nhà không thể ăn được vậy.

Nghĩ nghĩ, cô vẫn là nằm úp sấp lên ghế trước, tốt bụng nói: “Bác lái xe, đi đến ngã tư phía trước quẹo phải, đi thêm 800m nữa có một khách sạn lớn đó.”

“Anh ta là từ Anh trở về a! Nước Anh đấy! Anh ta có tiền, không hãm hại chút nào đâu.”

Trên mặt lái xe nín cười, mặt Lạc Thành lại không chút thay đổi, mặc kệ cho cô hồ nháo.

“Tôi cùng anh ăn một bữa cơm, sau đó anh đưa tôi đến công ty, khoảng cách từ chỗ đó đến công ty không xa lắm, chúng tôi có 2 tiếng nghỉ trưa thôi.” Lam Đóa tiếp tục chỉ huy, nghĩ như thế nào cho tốt đẹp nhất, “Tôi nhất định cho anh ăn rất vui vẻ.”

Giống như tất cả giới trí thức đi làm trong thành phố này, cuộc sống của cô cũng có quy luật, vòng qua vòng lại, thời gian 5 năm đã vội vã lùi về quá khứ, đảo mắt một cái cô thực đã 27 tuổi, mặc kệ có tích cóp thế nào, cuộc sống vẫn thực vất vả.

Lạc Thành nhìn thấy công trình xây dựng bên ngoài cửa sổ, hoa lệ chói mắt, trong lòng có chút cảm giác lạnh lẽo.

“Cô rất vất vả?” Anh hỏi.

Lam Đóa lắc lắc đầu, “Cũng không tính là vậy, chính là có chút vội vàng, Hi Hi đi rồi tôi không có việc để làm, mỗi ngày đều ở trong công ty tám chuyện linh tinh, cùng với mấy em cùng làm đi ăn cơm mua sắm, rất tốt. Anh ở nước Anh chắc là tốt lắm nhỉ? Anh có thể kể cho tôi nghe một chút sự tình của Hi Hi bên đó được không? Có được không?”

Cô có chút lớn mật, giơ tay giật giật tay áo của anh.

Trong lòng Lạc Thành có tia phức tạp, không thể nói thành lời.

Anh giơ tay cầm lấy bàn tay có chút gầy yếu kia.

Xương ngón tay nho nhỏ, mảnh mai yếu ớt, cầm trong lòng bàn tay có cảm giác muốn thương yêu. Lạc Thành rất ít cầm tay con gái, cơ hồ là chưa từng có, hiện tại mới rõ ràng thì ra cảm giác là như vậy.

“Lam Đóa!” Lạc Thành nhẹ nhàng hấp một hơi, thản nhiên quay đầu lại nói, cặp mắt tuấn tú có chút hoảng hốt hờ hững, dùng lời lẽ thương lượng nói: “Nghỉ công việc hiện tại đi, đi theo tôi, tôi cam đoan cái gì cô cũng không thiếu, thế nào?”

Lam Đóa choáng váng.

Cô hoảng hốt nửa ngày cũng không hiểu được ý tứ của Lạc Thành là gì. Truyện "Tổng Tài Thực Đáng Sợ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

“Đương nhiên còn có một điều kiện nữa.” Anh bổ sung, “Dừng tất cả mấy cuộc xem mắt chết tiệt của cô đi.”

Lam Đóa càng choáng váng.

Cô thực cẩn thận suy nghĩ một chút, cô hiện tại không phải là bông hoa xinh đẹp 19, 20, lại càng khôngg phải cô gái xinh đẹp như Hi Hi khiến người ta vừa nhìn thấy đã muốn chà đạp, vận khí càng không may mắn đến mức gặp được một người đàn ông có tiền cùng cô có một đoạn hôn nhân có một không hai kia. Hơn nũa từ nhỏ đến lớn thầy tướng số đều nói cả đời này cô vô tài cũng vô tai, đần độn cũngcó mặt tốt đó chứ.

(Vô tài: không tài giỏi, không giàu có.

Vô tai: Không có tai họa nào. )

Như vậy, tình huống trước mắt rốt cuộc là cái gì?

“Anh . . . Thiếu đàn bà sao?” Cô đè nén rung động cùng si mê, tò mò hỏi.

Lạc Thành nghĩ nghĩ, anh hẳn là không phải thiếu đàn bà, có thể nói anh chưa từng có đàn bà.

Như vậy anh nói ra chuyện này rốt cục là muốn gì chứ???

Kỳ thực trong lòng Lạc Thành vẫn luôn hiểu rất rõ, anh không xem là công thành danh toại, chỉ có thể xem như cả đời này thực sự đã không có gì băn khoăn cùng ưu sầu, mọi chuyện ở bên Anh đã ổn định đi vào quỹ đạo anh không cần phải bôn ba nữa, một người đàn ông như vậy, có lẽ là trong lòng đang nghĩ muốn tìm một chốn yên ổn.

Anh muốn yên ổn, muốn cô gái này ở bên cạnh anh, tựa như 5 năm qua vẫn chỉ có mình cô liên lạc với anh qua mail, đây là mối liên hệ duy nhất của anh với Trung Quốc, anh cũng không tin tưởng rằng cô gái này nếu như xem mắt kết hôn về sau còn có thời gian nhàn hạ mà thoải mái lải nhải cằn nhằn nói chuyện với anh nữa.

Chưa bao giờ cảm thấy được ở bên cạnh một người lại có cảm giác tốt gì cả, chính là đột nhiên có một người buông tay rời đi, anh thấy mình không thể thích ứng.

Ngoại truyện 12: Chi mê tình Đóa Thành – P4

Lam Đóa hơi chút giật mình, tay bị anh nắm ở lòng bàn tay, muốn động đều không thể động được, đôi mắt trong veo có một tia sợ hãi, dù sao cô cũng chưa từng được nghe Lạc Thành giãi bày lòng mình như vậy, cho tới bây giờ khuôn mặt anh vẫn lãnh đạm như sát thủ kiếm hiệp, đột nhiên nói như vậy, thật sự làm cho đầu óc của cô loạn một mảnh.

“Cái kia… Anh đợi một chút… đợi một chút a, được không?” Cô tỏ ra yếu thế cầu xin.

Lạc Thành cũng không có dự định nói thêm gì nữa, một chút thời gian ăn cơm, hẳn là nên để cho cô ổn định, sau này về rồi nói cũng chưa muộn.

Vẻ mặt thay đổi như chớp mắt của Lam Đóa rơi vào mắt Lạc Thành nghiễm nhiên khiến cho anh hiểu được cô không thèm đem những lời anh nói để trong lòng, cô cầm lấy túi xách đứng dậy đi ra ngoài, bộ dáng cười ha hả giống như đang lén nút gì đó.

Có bồi bàn người nước ngoài tiến lên mở cửa, dùng tiếng Anh hỏi một câu, Lam Đóa nghe không hiểu được, mồ hôi tuôn như tắm, thực sự tiếng Anh của cô không được tốt lắm nha.

May mắn phía sau có người đàn ông cao lớn đi tới, ngũ quan góc cạnh lộ ra lực sát thương vô hình cũng khiến người khác mê mẩn, đôi mắt thâm sâu tĩnh lặng khiến kẻ khác tim đập nhanh, chỉ nhìn liếc mắt một cái hơi thở của cô liền trầm tĩnh lại, tùy ý để anh nắm ấy tay.

Lạc Thành cũng cúi đầu, nói một câu tiếng Anh, mang ngữ điệu chính thống London, giọng nói rất êm tai.

“Đi vào đi!” Anh thay đổi nói tiếng Trung Quốc với người trước mặt.

Lam Đóa ngượng ngùng theo sát anh đi vào trong, đại sảnh xa hoa bên trong khiến cho cô có chút nghẹn thở, đúng là tiên cảnh a, trần nhà được nạm không ít phalê nhìn như là kim cương vậy, tựa như muốn tạo thành bầu trời xanh thẳm, ánh sáng xanh ngọc càng không ngừng lóe ra, ôn nhu mà mê người, cô ngẩng đầu mê muội xem, không có cảm giác được Lạc Thành đang nắm tay mình, đem cô kéo vào một căn phòng thuê chung.

Điều hòa mở lên không khí thực thoải mái, Lam Đóa vô cùng ngạc nhiên nhìn hết thảy bên trong, chỉ kém là khóc thút thít mà thôi.

“Ôi, cái bàn thật lớn nha . . . .” Cô sờ sờ mặt bàn, “Chúng ta chỉ có 2 người, hay là đổi sang phòng khác đi . . . .”

“Không có phòng nhỏ hơn!” Lạc Thành thản nhiên giải thích, khi nghe được những lời này, miệng Lam Đóa mở lớn hình ^O^.

“Bởi vì không có phòng nhỏ hơn nên liền thuê phòng Vip cao cấp nhất? Đại gia, ngài đang nói đùa sao? ’’

Nhưng rất nhanh Lam Đóa đã biết anh không có nói giỡn, bởi vì khi cô ngoan ngoãn ngồi vào ghế ngồi chưa đến 10 phút thì một loạt những phục vụ nữ xinh đẹp mặc sườn xám hướng phía bàn ăn đi tới, trong những chiếc nồi màu bạc không biết đựng cái gì, từng màu xanh xanh khiến cho cô sợ hãi than nhẹ, kỳ thật ở Bác Viễn không phải chưa nhìn thấy sự xa xỉ bao giờ, chỉ là ở đây bọn họ chỉ có 2 người nha! Gọi nhiều đồ ăn như vậy làm gì chứ?

Có một bữa cơm thôi mà, Lam Đóa có chút không yên lòng.

Bọn họ ngồi cách nhau ba ghế, Lam Đóa trừ bỏ cắm đầu ăn còn có động tác duy nhất là giương mắt nhìn Lạc Thành phía đối diện, kỳ thực khuôn mặt người đàn ông này cũng rát tuấn tú, nhưng mà bình thường cứ bày ra cái bộ mặt lãnh đạm khiến cho người khác không thể thưởng thúc được vẻ mị hoặc của nó, giờ phút này Lam Đóa đang cầm một chén nhỏ canh mà nhìn anh, thế nhưng lại cảm thấy anh thực sự vô cùng tuấn tú.

“Nhìn no rồi sao?” Lạc Thành lấy giấy ăn lau miệng, ngẩng đầu hỏi

khiến cho Lam Đóa 冏.

“Kỳ thực anh rất đẹp trai nha . . . .” Cô ăn ngay nói thật, trên mặt đám mây đỏ cứ dần dần lan tràn.

“Đã suy nghĩ đến việc ở bên cạnh tôi hay chưa?” Lạc Thành trực tiếp hỏi.

Lam Đóa bị nghẹn, vị cay dừng ở cổ thật khó chịu, cô vội vàng uống một ngụm nước, một bên dùng sức ho khan một bên oán hận nhìn người đàn ông kia.

“Cái kia, kỳ thật. Tôi đến bây giờ cũng không biết được đến tột cùng là anh muốn cái gì nha!” Cô rối rắm nói, “Theo lý thuyết anh muốn tìm người phụ nữ như thế nào mà chả có, nhưng tại sao anh lại cố tình tìm tôi! Sau nữa là không phải anh muốn có người cùng anh, mà là anh quá cô đơn, muốn tìm người lấp vào, chỉ không biết là cần tìm ai, không biết sau này anh có cưới tôi hay không, không chừng cũng không thèm nhận tôi là bạn gái, chuyện mà không có kết quả gì, tôi làm chi phải đáp ứng anh chứ?”

Lạc Thành hơi hơi nhíu mi, ngồi dựa vào ghế nhìn cô.

Lam Đóa nói xong , cũng hiểu được mình có chút uất ức, loại đàn ông như vậy toàn chỉ dựa vào mình có chút thân thiết liền tưởng mình muốn dính vào. “Cảm thấy buồn chán quá thì tìm người XXOO a, tùy tiện tìm mấy tiểu thư chân dài cao ngất đó chắc chắn là hầu hạ rất khá nha, khi nào tâm tình thấy cô đơn thì đến tìm tỷ tỷ đây, chỉ cần đánh một cuộc điện thoại, nghĩ muốn tán gẫu đến ai đại ca đây liền tán gẫu với anh. Làm gì phải gây tai họa cho gái nhà lành chứ?”

Lam Đóa cô không phải là người mà cứ yêu là nhất định phải cưới, không phải là cô gái vì duy trì trinh tiết khi lần đầu tiên bị hủy liền tìm đường tự sát, thanh xuân, tình yêu, cô có khả năng, nhưng là hiện tại tuổi của cô không cho phép cô mạnh miệng, 27 tuổi, sau này khi cô kết hôn, không thể nói với chồng của mình, tôi trước đây được một đại soái ca nuôi dưỡng, hắn ta dùng tôi làm công cụ thỏa mãn . . . . Cuộc sống hôn nhân của cô khi đó còn hạnh phúc sao? Truyện "Tổng Tài Thực Đáng Sợ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Thế giới này, cô thầm nghĩ chỉ cần bình an ổn định là đủ rồi.

Lại uống một ngụm nước nữa, vị cay trong miệng liền giảm hẳn, Lam Đóa khẽ cắn môi, “Trước kia anh không có đàn bà sao?”

Khuôn mặt tuấn lãng của Lạc Thành không có chút cảm xúc nào, chính là ánh mắt của anh đã nói trước đây anh không có đàn bà là nói bậy.

Là đàn ông ai cũng có nhu cầu sinh lý, có thời điểm thuần túy chỉ là phát tiết cùng thỏa mãn, đích xác anh đã tùng có đàn bà trên giường, cũng không thể nói là nhiều nhưng mà cũng không ít, càng không biết đến đối phương là ai, hết thảy đều là đôi bên tự nguyện mua bán, ngươi tình ta nguyện. Tính tình của anh vốn lạnh lùng, thậm chí sau khi ân ái với bất luận kẻ nào cũng sẽ đứng dậy mặc quần áo, nhanh chóng rời đi.

Thậm chí nay cả nói anh cũng chưa thèm nói một câu với những người đó.

“Có!” Ánh mắt Lạc Thành dịu đi một chút, nhẹ giọng nói.

Lam Đóa giận dữ, “Không tính tìm mấy minh tinh chân dài kia?”

“Vậy thì không có!”

Rất kỳ quái, nồi lẩu trước mặt cứ ùng ục sôi, tâm tình Lam Đóa lại cũng ùng ục mà sôi lên.

“Anh không nói dối chứ? Anh chưa từng có bạn gái? Chỉ cần ở cạnh nhau lâu lâu một chút cũng được nha!” Cô gợi ý cho anh.

“Không có!” Lạc Thành khẳng định nói, lời nói không chút cảm xúc khiến cho mặt Lam Đóa cứng đờ một hồi, đây quả thực là cực phẩm nam nhân nha. Truyện "Tổng Tài Thực Đáng Sợ " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

“Kia . . . Vậy anh nói đi, vì sao lại muốn tìm tôi?” Cô to gan một phen, rất không mặt mũi mà hỏi anh nguyên nhân là gì.

Lạc Thành nhíu mi suy nghĩ nửa ngày.

“Không biết, đừng ép hỏi tôi về vấn đề này được không? ’ Lạc Thành hơi chút suy tư: “Thời điểm tôi bình tĩnh rất nhiều, rất ít khi xúc động như vậy, không có nguyên nhân.”

Lam Đóa có chút thất vọng, cô thề, đúng là có một chút thất vọng nha.

Cô không hỏi nữa, ngoan ngoãn ăn cơm, đem những mỹ vị này nếm thử gần hết, ngẩng đầu làm điệu bộ no rồi, lau miệng, đứng dậy uống một ngụm nước lạnh lấy lại tinh thần, sau đó cô đi đến trước mặt Lạc Thành, bình tĩnh dừng ở trên mặt anh.

“Nếu như là anh chủ động nói muốn cùng một chỗ với tôi, tôi đây sẽ suy nghĩ, anh là dựa vào cảm giác của anh để làm việc, tôi cũng dựa vào cảm giác của mình để hành sự, cho nên hiện tại . . . đừng có động đậy!” Lam Đóa cúi đầu, có chút nghiến răng mà nói.

Lạc Thành đã gặp tình thế nguy nan rất nhiều, chiêu thức của tiểu nha đầu này căn bản là không thể hù dọa được anh.

Anh tao nhã ngồi dựa vào ghế, đầu hơi ngẩng lên, lông mày dày đậm khiến cho người ta mê muội.

Tim Lam Đóa đập ầm ầm, ôm chặt lấy khuôn mặt tuấn tú của anh, hôn lên


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.