Ánh mắt Nhạc Phong lần nữa xuyên qua tòa án nhìn sang.
Lần này không giống với trước đây, Lâm Hi Hi rõ ràng nhận thấy sự sắc bén cùng khôi hài trong mắt hắn.
Hắn nhìn nàng, con ngươi vằn đầy tơ máu.
“Tiếp theo đến lượt phía bị cáo đưa ra chứng cứ phản bác.” Thanh âm trầm thấp của quan tòa vang lên, ở trong khán phòng vang lên ong ong mà uy
nghiêm có hiệu lực, tựa tử thần đang tuyên án.
Phía bị cáo một người làm chứng đi lên, rất xa lạ Lâm Hi Hi chưa từng thấy qua.
Nhân chứng chậm rãi nhớ lại, Lâm Hi Hi khó khăn nghe nguyên nhân làm
chứng của nhân chứng, căn cứ vào điều tra của cảnh sát, ngày đó Viện Y
thật sự có nhận được một cuộc điện thoại khi lên xe chạy tới sân bay,
hơn nữa bản thân cũng đã cài bom hẹn giờ làm nổ tung xe, ông ta cũng
chính là người động chân động tay, cho nên vấn đề mấu chốt là ở cuộc
điện thoại kia, cùng với hung thủ đứng phía sau, người trước mắt chính
là… người tự thú.
Lâm Hi Hi nắm chặt thành ghế ngồi, khuôn mặt nhỏ nhắn dâng lên sự nghi ngờ mà tái nhợt.
Hung thủ sát hại Viện Y , tới đây tự thú????
Nàng không nghĩ ra.
“Vị nhân chứng này, mời ngài nói qua mối quan hệ của ngài cùng Nhạc
Phong tiên sinh.” Luật sư biện chứng chậm rãi đứng dậy, ánh mắt lợi hại
nhìn chăm chú vào hắn.
Người làm chứng tuổi đã cao, toát mồ hôi lạnh chậm giọng nói: “Tôi…. Là mối quan hệ thân thuộc, là dượng của hắn.”
Ánh mắt luật sư phản biện bộc phát sắc bén, thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp vang lên: “Ông đứng ra làm chứng là muốn nói rõ hung thủ của vụ án xe
bị nổ chính là ông, đúng không?”
“Căn cứ vào điều tra của cảnh sát, hung thủ cũng chính là ông, nhưng ông có thể nói rõ hơn một chút hay không, động cơ gây án của ông là gì? Còn có một vấn đề quan trọng, nếu như ở phiên tòa thứ nhất tội danh cường
bạo của Nhạc Phong tiên sinh không thành lập, như vậy vì lý do gì lại
đưa tiền hối lộ cho Tống Viện Y tiểu thư? Vị nhân chứng này, mời trả
lời, thanh âm du dương vang lên, có chút lạnh lùng, bất kỳ là ai cũng có thể cảm nhận được bầu không khí căng thẳng.
Sắc mặt nhân chứng tái nhợt một chút, cười cười tự giễu, khó khăn ngước
mắt mà chống đỡ: “Vốn chính là tôi làm, động cơ, dĩ nhiên là không muốn
cho Nhạc Thị chịu oan khuất, tôi mặc dù là thân thích Nhạc gia , nhưng
tôi cũng là một nhân viên của Nhạc Thị, động cơ như vậy chưa đủ sao? Về
khoản tiền bồi thường kia ….”
Nhân chứng hơi thở dài một cái, ánh mắt nhìn Nhạc Phong có chút né
tránh, “Là do Nhạc Phong tiên sinh thương xót Viện Y tiểu thư, cho nên
mới cho cô ấy một khoản tiền bồi thường, để cho cô ấy ra nước ngoài
nguôi ngoai nỗi buồn có gì không đúng chứ?”
Thanh âm có chút cậy mạnh, nghe rất không được tự nhiên, nhưng cũng không người nào có thể bắt bẻ chỗ nào không đúng.
Lâm Hi Hi yên lặng ngồi bên cạnh luật sư biện chứng, mười ngón tay gầy
yếu co rút, cố gắng không để cho mình run rẩy, nàng biết những người này đang nói dối, hết thảy bọn họ đều đang nói đối. Người trước mắt rõ ràng đang gánh tội thay Nhạc Phong.
“Không thể nào. . . . . .” Thanh âm của nàng kéo dài như văn tế, trong
đôi mắt to tròn phiếm đầy nước mắt, “Ngày đó là tôi gọi điện thoại cho
Nhạc Phong, chính miệng hắn thừa nhận qua là hắn giết Viện Y …. Là hắn
hạ độc thủ!”
Cái gì là thương xót, cái gì là đồng tình? Hết thảy đều là ngụy biện!
Trong lòng Lâm Hi Hi đè nén rất nhiều lời muốn nói, không nói ra, chỉ có thể an tĩnh ngồi, lòng bàn tay bởi vì oán hận mà toát đầy mồ hôi lạnh.
Tay nàng run rẩy, nhẹ nhàng vuốt nhẹ tóc mai của mình, ánh mắt hoảng hốt nhanh chóng nhìn về phía dưới khán phòng, Tần Dịch Dương ngồi ở hàng
cuối cùng, con mắt sắc như băng.
Khí tức của hắn bức bách ánh mắt mọi người, xa xa chậm chạp hướng về phía nàng nhìn qua, tựa hồ đang chờ biểu hiện của nàng.
Lâm Hi Hi cúi đầu, càng nắm chặt lòng bàn tay.
Không thể thua!!!!!!!!!
Cầu trời, không thể thua!
“Vị nhân chứng này, ông phải biết ngụy tạo chứng cứ trên tòa là tội danh nghiêm trọng đến mức nào.” Luật sư phản biện cáu kỉnh quát lên.
Sắc mặt nhân chứng tái nhợt tựa như bệnh nhân suy nhược, thanh âm chậm
chạp mà trầm thấp: “Không phải là tội chết. . . . . . Tôi không sợ.”
“Hiện tại đã đủ rõ ràng rồi chứ?”
Một tràng thanh âm tràn đến, phá vỡ hiện trường an tĩnh, ngay cả quy tắc cũng phá vỡ, khiến tòa án một mảnh nhốn nháo.
Trên khuôn mặt ôn hòa của Nhạc Phong dương dương tự đắc , ánh mắt lạnh
dần, chậm chạp nói: “Hi Hi ….. Hiện tại cô đã đủ rõ ràng chưa? Tôi chỉ
là tùy việc mà làm, cô ấy rất đáng thương. Ai biết cô ấy sẽ gặp phải kẻ
ngoan độc, có phải hay không?”
Một câu nói khiến toàn hội trường xôn xao.
Giây phút sắc mặt Lâm Hi Hi tái nhợt không chút huyết sắc, quan tôà gõ
búa nhỏ duy trì sự an tĩnh của hiện trường, “Bị cáo, bây giờ anh không
có quyền lên tiếng.”
Nhạc Phong cười lên, ánh mắt lạnh hơn, gật đầu hướng quan tòa xin lỗi.
Cho nên, kết quả như lần trước thực sự đã bày ra trước mắt, có phải hay không?
Nàng vẫn như cũ không có cách nào đả động đế hắn dù là nửa phần, nào là
điều tra lâu như vậy, dốc toàn lực, cũng không có ccáh nào chứng minh
người đàn ông trước mắt này có bao nhiêu độc ác phải không? Hắn cường
bạo một cô gái vô tội, giết cô ấy, thế nhưng không bị trừng phạt dù là
nửa phần có phải hay không?
Lâm Hi Hi nhớ tới ngày mưa máu chảy đầm đìa đó, chiếc xe bị nổ tung thi thể bị cháy đen kia, thân thể run rẩy dữ dội.
Ai có thể nói cho nàng biết nàng nên làm cái gì bây giờ?
Luật pháp không thể tin tưởng, cảnh sát không thể tin tưởng, nàng còn có thể tin tưởng ai đây?
Đây không phải là vụ án nhỏ bình thường, nó đã động đến mạng người. Bọn
họ tại sao lại che dấu chân tướng, tại sao lại đem hiện thực xấu xa như
vậy phơi bày trước mặt nàng bắt nàng phải chấp nhận, bắt nàng phải gánh
chịu mọi hậu quả???
“Nguyên cáo liên quan, ông còn muốn nói gì không?”
Đến đây, thời gian biện luận đã kết thúc, có người thấy được nguyên cáo
không nói một lời chẳng qua là lẳng lặng ngồi yên tại chỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nỗi tuyệt vọng, chẳng qua là giai đoạn giữa từ tuyệt vọng đến kiên cường, cũng không ai biết nàng đã phải trải qua quá trình như
thế nào.
Thanh âm của quan tòa vang lên, toàn hội trường im lặng, ngưng mắt nhìn cô gái ngồi yên lặng ở vị trí nguyên cáo.
Lâm Hi Hi nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói: “Tôi chỉ muốn cùng với bị cáo nói một lời.”
Được sự đồng ý của quan toà , nàng ưu nhã đứng dậy, ngưng mắt nhìn Nhạc
Phong phía đối diện, đè nén xuống thanh âm run rẩy chậm rãi nói: “Tôi sẽ nhớ kỹ rốt cuộc anh đã làm gì, may thay, anh cũng rõ ràng như tôi, cho
nên kết quả ngày hôm nay cũng không nói lên điều gì …”
“Tôi sẽ không để cô ấy phải ra đi oan khuất như vậy, anh sẽ bị báo ứng.”
Tiếng nói ở trong không khí trầm bổng, tất cả những người ở đây nghe được cơ hồ đều nín thở, cũng bao gồm cả Nhạc Phong.
Trong trí nhớ của hắn, Hi Hi trước đây không giống với bây giờ, thanh
thuần động lòng người, ngoan ngoãn nghe lời, là một cô gái vô cùng đơn
giản, nhưng mà chỉ một cái chớp mắt, hắn rõ ràng nhìn thấy trong mắt
nàng cả nhu nhược và kiên định cùng tồn tại, loại oán hận đó, đã khắc
cốt.
Nàng hận hắn, nào là hai lần thua thảm hại ở hai phiên tòa, loại hận đó còn kéo dài mãi.
Lâm Hi Hi ngồi xuống, an tĩnh chờ tuyên bố kết quả.
“Trải qua thời gian bàn bạc, dựa vào điều tra của cảnh sát cùng biện
luận trên phiên tòa, chứng cứ thực sự đã rõ ràng và đầy đủ, nguyên cáo
chống án nguyên nhân vụ án xe bị nổ tung đã sáng tỏ ngọn nguồn …..”
Những câu tiếp theo nàng không có nghe được, chẳng qua là nhiều ngày đêm mệt nhọc đã tiêu hao gần hết sức lực của nàng, nàng rất khó khăn mới có thể chống đỡ nổi thân thể, nàng không có nghe thấy nàng phải nộp bao
nhiêu tiền phạt, mà chỉ nghe được mấy chữ phía sau
“Nói lời xin lỗi!”
“Trước phiên tòa nói lời xin lỗi đối với Nhạc Phong tiên sinh và danh dự của tập đoàn Nhạc Thị.”