Điện thoại nơi khác, là thanh âm có chút lạnh lùng cùng khẩn trương của Lạc Thành. “Bruce lại đây.”
Trong đêm tối ngưng trọng này, trong chiếc xe trống trải, không khí bị
một câu “Bruce lại đây” mà ngưng trọng lại. Hắn đến Trung Quốc.
Ánh mắt đen láy của Tần Dịch Dương hiện lên một tia sáng lóe, lợi hại mà lãnh liệt.
Hắn mím chặt môi, sắc mặt có một tia tái nhợt, im lặnng cắt đứt cuộc
gọi, ngón tay thon dài vịn chặt tay lái chuyển hướng đường cao tốc chạy
đi . . .
Đêm, lúc này màn đêm đen tối tựa như địa ngục.
Không ai biết cái tên Bruce này ở hoàng gia Anh có ý nghĩa gì.
Năm hắn 12 tuổi, trong một buổi săn bắn ở khu rừng già rậm rạp, hắn ở
trước mặt người thừa kế bằng tuổi mình thể hiện sự dũng cảm, dùng lưỡi
dao sắc bén đem đầu một con trăn già băm thành những mảnh nhỏ, trên
người đầy máu, một đôi mắt như hùng ưng độc ác và băng lãnh.
18 tuổi, công tước qua đời, Lan phu nhân tạm thời chấp chính chính sự
của hoàng thất, dùng bản lĩnh 20 năm làm công tước phu nhân uy hiếp tất
cả các thế lực muốn lật đổ.
Công tước chưa có lập di chúc trao quyền thừa kế cho ai cả, trước khi
qua đời ông không để lại di nguyện gì cả mà chỉ nói cho Lan phu nhân
cũng là người vợ hợp pháp của ông, 10 năm sau sẽ tiến hành tham tuyển
chọn người kế vị, trước đó bà sẽ là người chấp chính, bởi vậy những
người có cơ hội thừa kế đều dùng tài lực và quyền thế ra sức thể hiện
chiếm lấy ưu ái cùng lòng tin của bà.
Mà tất cả những kẻ đó đối với Bruce mà nói, không phải là chuyện to tát gì.
Từng có một lần bạo loạn nổi dậy gọi là “Hoàng gia bị khủng bố tập
kích.” Sự kiện đó có rất nhiều người đoán rằng đó là do Bruce gây ra. Có nhiều người tham tuyển khác cũng đã bị ám sát, khiến cho hoàng gia lâm
vào khủng hoảng. Những chuyện đó như là một cơn cuồng phong, không báo
trước lại có chủ định tàn ác mà thổi quét đến, cũng có nhiều người tham
tuyển bị Bruce uy hiếp mà đã từ bỏ, nhất là một số vị đại thần nguyên
lão trước đây đi theo công tước đại nhân nay chỉ cần nghe thấy tên Bruce cả người đã run lẩy bẩy.
Tựa như bóng đêm ma quỷ bao trùm hoàng gia, lại không có ai có thể đứng ra xua đuổi bóng đêm, vạch trần tấm màn đen này.
Bruce. . .
Người đàn ông có đôi mắt màu nâu, cơ ngực to lớn, dáng người vạn vỡ,
khuôn mặt lúc nào cũng lộ ra một nụ cười trào phúng. Trên tay có xâm một bức hình mã tấu cổ đại, như là dùng máu để áp bức tất cả.
Màn hình trước mặt phóng lớn lên, người trong ảnh khiến cho người ta vừa liếc đã dựng tóc gáy.
Ai cũng không ngờ đến, cái chính là Lạc Thành cũng không ngờ tới, là Bruce lại gióng trống khua chiêng mà tới Trung Quốc.
Hắn dùng cơ quan truyền thông của Trung Quốc, loan tin hắn đến Trung Quốc.
Chỉ một đêm, tốc độ truyền thông của internet thật là kinh hồn, liên tục đổi mới, ở trên trang tin tức của chính trường quốc tế, Bruce một thân
khôi ngô, lại mặc lễ phục màu trắng, mang đến một tia cảm giác quỷ dị
lại nguy hiểm.
Tiêu đề thực bắt mắt.
“Người kế vị công tước hoàng gia Anh đến Trung Quốc, người người không rõ, mọi tin tức đều rối ren.”
Trên ảnh chụp, ánh mắt như chim ưng của người đàn ông đang nhìn chằm
chằm vào một nơi nào đó, có sự khiêu khích không nói lên lời.
Đêm khuya, Lạc Thành đuổi tới tầng cao nhất của cao ốc Bác Viễn, vừa đẩy cửa đã nhìn thấy người đàng ông kia ngồi trên sofa quay lưng về phía
hắn, ngón tay thon dài mân mê môi, mi tâm nhíu chặt như đang suy tư cái
gì.
Hắn đi qua, thanh âm lãnh đạm mà trong trẻo: “Tần tiên sinh.”
Ánh mắt thâm thúy của Tần Dịch Dương khẽ động, nhận thấy Lạc Thành đã
tới gần, tiếng nói du dương chậm rãi: “Đều đã chuẩn bị tốt rồi? Về phần
dư luận truyền thông, tôi cần cậu xử lý một số tư liệu cùng bối cảnh, đa phần là chuyện liên quan đến cô ấy . . . . Đừng để cho Bruce biết đuợc
động tĩnh gì, nghe rõ chưa?”
Thời kỳ này vô cùng nhạy cảm, Bruce có thể dễ dàng nắm được động tĩnh
của Tần Dịch Dương ở Trung Quốc thông qua cơ quan truyền thông. Hắn cực
kỳ để ý đến những hành động của đứa em họ có tư cách kế thừa ngôi vị
này, vì cái gì ràng buộc mà hắn không chịu về nước, thậm chí là thời
gian tham tuyển cũng đã dời lại bảy tháng và nhiều lý do khác.
Điểm này làm cho Bruce điên cuồng đố kỵ, đặc quyền mà Lan phu nhân dành cho hắn cũng không được đến thế này.
Đối mặt với kẻ điên cuồng này, Tần Dịch Dương không thể không phòng bị,
cho dù hắn có thể dốc toàn sức để bảo vệ Lâm Hi Hi, cũng sẽ không thể
cam đoan nàng không bị kinh động tới. Tâm tình của nàng mới tốt hơn một
chút, hắn không muốn cho nàng lại phải sa vào nguy hiểm nữa.
Tốt nhất là, ngay cả nguyên nhân, nơi nguy hiểm nàng cũng không biết đến.
Lạc Thành nhíu mày, chậm rãi nói: “Tần tiên sinh, chỉ sợ điều này không chắc chắn được.”
Ánh mắt lãnh liệt của Tần Dịch Dương đảo đến, làm cho người ta không khỏi toát một tầng mồ hôi lạnh.
Lưng Lạc Thành cũng cứng lại, vẫn là hòa hoãn mà nói: “Hôn sự của ngài
cùng Lâm tiểu thư trước đây oanh oanh liệt liệt khắp thành phố C, cái
chính là những thông tin của quá trình thu mua Nhạc Thị không thể che
giấu, mà cho dù có thể che, thì miệng lưỡi nhiều người cũng khó mà đảm
bảo.”
Những điều hắn nói là sự thực.
Lãnh khí trong mắt Tần Dịch Dương chậm rãi tản đi, ngón tay thon dài nâng lên, xoa xoa mi tâm.
Thực không xong.
Cục diện này thực là không xong rồi.
Lạc Thành im lặng nhìn hắn suy tư, đàn ông quả nhiên đừng nên dính vào
nhược điểm này, bởi vì một khi có sẽ rất dễ bị người khác bắt được, cô
gái kia, hắn đã yêu quá sâu rồi, đã xâm nhập vào xương cốt của hắn, bởi
vậy hắn mới có thể lo lắng đến vậy.
“Không phải không có cách nào . . .” Thanh âm trầm thấp vang lên trong màn đêm hôn ám, có vẻ kinh hồn nhiếp phách.
Lạc Thành ngẩn ra, nhìn hắn.
Khóe miệng Tần Dịch Dương lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, có chút lãnh đạm, có chút chua xót.
“Đem cô ấy từ bên cạnh tôi đẩy đi thật xa, thật xa, không phải không có
cách nào.” Tần Dịch Dương ngập ngừng lặp lại một lần, từng câu từng chữ, du dương rõ ràng, mà ánh mắt lại không thể che dấu đi sự thống khổ đau
đớn, “Nhưng là, cô ấy sẽ lại hận tôi một lần nữa.”
Câu cuối cùng kia, thanh âm của hắn lộ ra chút nghẹn ngào.
Trong lòng hắn đã có tính toán rõ ràng, sao cho ánh mắt của Bruce rời khỏi Hi Hi.
Nhắm mắt lại, hắn nhớ đến khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nóng lên của nàng, ở
trong lồng ngực hắn chậm rãi nở rộ, thời điểm nàng mê mang nói yêu hắn,
thời điểm nàng bị hắn hôn lấy. Đẹp khiến cho con tim người ta đập không
gia tốc.
“Tần Tiên sinh . . .” Lạc Thành khom người, nhíu mày nhắc nhở hắn thoát khỏi suy tư.
Tần Dịch Dương chậm rãi mở mắt ra, thanh âm vô cùng tắc nghẹn: “Đi đi, đi an bài tất cả đi.”
Thông minh như Lạc Thành cơ hồ vừa nghe đã biết được ý tứ của hắn.
Lông mày nhíu chặt, Lạc Thành cực kỳ lo lắng hiện trạng như thế này, cô
gái nhỏ kia, mẫn cảm mà dễ vỡ, thật vất vả trở ngại giữa hai người mới
được phá vỡ, nếu đưa ra quyết định này, không thể nghi ngờ gì hẳn là đem nàng đẩy đi xa, rất xa.
Môi mím chặt không tia máu, hắn không thể cự tuyệt, chỉ có thể vuốt cằm nói: “Được, Tần tiên sinh.”
Bruce đến thành phố C.
Mà cũng ngay tại giờ phút đó, một buổi dạ tiệc oanh oanh liệt liệt cũng được mở ra.
Tất cả nhân viên của Bác Viễn Thế Kỷ đều được mời dự, tất cả nhân viên
chính thức cùng nhân vật nổi tiếng trong thương giới đều hội tụ ở đây,
ăn uống linh đình sau đó lại không thể thiếu nhảy múa ca hát, mà ai ai
cũng tò mò hồi lâu chưa có gặp lại chủ tịch Bác Viễn trừ lần lộ diện duy nhất là truyền thông đưa tin xác nhận kế hoạch thu mua Nhạc Thị, sau đó lại biến mất, trả lại cuộc sống bình yên cho mọi người.
Tất cả phụ nữ trong thành phố này đã một lần bị cô gái tên Lâm Hi Hi kia khiến cho ghen tức ngút trời.
Nàng xinh đẹp kiều mị, cũng không kiêu ngạo, không hống hách đem sự
nghiệp của chồng mình để uy hiếp kẻ khác làm thú vui mà nhẹ nhàng lùi về phía sau, ngoan ngoãn dựa vào lồng ngực hắn, là người phụ nữ hạnh phúc
và duy nhất của hắn.
Nguyên nhân tổ chức buổi dạ tiệc này là gì khiến không ít người bàn ra tán vào.
Mà giờ phút này, tại phòng hóa trang.
“Hi Hi, cô nghe tôi nói, mặc bộ lễ phục này vào được không?” Lam Đóa dây dưa liên tục kéo tay nàng khuyên nhủ: “Đây là Lạc Thành đưa tới, rõ
ràng là chủ tịch đưa cho cô, để cho cô tham gia dạ tiệc tối nay mà, thế
nào mà cô lại không hiểu được chứ?”
Thân ảnh mảnh khảnh của Lâm Hi Hi dựa vào trên ghế sofa, ngẩng mắt lên nhìn cô.
“Anh ấy cũng không có nói qua chuyện này với tôi, tôi không biết, là bị
cô kéo tới đó chứ.” Thanh âm của nàng nhẹ nhàng có chút vô tội.
Lam Đóa 冏, cúi đầu, bắt đầu suy nghĩ, lại suy nghĩ.
“Cái này tôi cũng thấy lạ mà, vì sao chủ tịch lại không tự mình nói với
cô chứ?” Lam Đóa thực vô tội, khoa trương buông tay nàng rồi lại nắm
chặt: “Bất quá khẳng định là ngài ấy muốn cô tới, chắc là do đám nhà báo đông quá nên ngài ấy không thể chạy đến đây để gặp cô được, đúng không
nha?”
Dưới ánh đèn mê ly, trang trí tinh tế, quang cảnh như thế này, Lâm Hi Hi lại nhận thấy có gì đó không thích hợp.
Không thể nói ra là không đúng chỗ nào, từ khi có cục cưng nàng trở lên
an tĩnh khá nhiều, cũng không giống như trước kia khi còn ở bên cạnh
hắn, nàng xinh đẹp lung linh giống như một đóa bách hợp, ở dưới ánh đèn
pha lê chói mắt càng thêm tỏa sáng. Giờ phút này, nàng một thân nhu bạch mặc váy trắng liền, dài qua gối, khuôn mặt thanh lệ không có chút son
phấn.
“Đóa Đóa, cô ra ngoài trước được không?” Lâm Hi hi hơi hơi cụp mi, nhẹ giọng cùng cô thương lượng.
Lam Đóa thực bối rối, sau khi trang điểm ăn mặc diễm lệ cũng đã biến
thành một tiểu thư khuê các thanh lệ, đứng cạnh cửa, do dự hồi lâu mới
nói: “Vậy để tôi ra ngoài nghe ngóng tình hình trước, chờ một lát sẽ
chạy vào gọi cô nha.”
Lâm Hi Hi gật gật đầu nhìn cô biến mất khỏi cửa.
Trong phòng hóa trang có một chiếc ti vi nhỏ đang truyền phát tin tức,
nàng ôm hai vai bao trùm lấy thân thể lạnh lẽo của mình, chăm chú nhìn
bộ lễ phục kia, do dự có nên mặc vào đi ra ngoài hay không, bên tai lại
nghe được thanh âm hấp dẫn sự chú ý của nàng.
“Người kế vị công tước hoàng gia Anh – Bruce mấy ngày gần đây đã đến
Trung Quốc, bay thẳng tới thành phố C phồn hoa, mục đích đến ngay cả
nhân viên thân tín bên cạnh cũng không được tiết lộ, có thể nói việc này rất thần bí, chính là ngay trước thời kỳ tham tuyển lại đến Trung Quốc, bởi vậy khó tránh khỏi sự suy đoán của mọi người về mục đích thực của
chuyến công du này, nghe nói người có tư cách và khả năng cao nhất trở
thành người kế vị rất ít lộ diện trước truyền thông quốc tế, người này
có mẹ thân sinh là người Phương Đông, mà Bruce lại trực tiếp bay đến
thành phố C, vậy việc này có liên quan gì đến nhau không, mời quý vị chú ý ở những bản tin tiếp theo . . .”
Lâm Hi Hi mẫn cảm bị một chi tiết nhỏ trong đó hấp dẫn, cánh mi thật dài ngẩng lên, nhìn người đàn ông vạn vỡ âm ngoan trên màn hình, không hiểu sao lại cảm thấy hắn và Tần Dịch Dương có gì đó giống nhau, bọn họ chắc cũng là anh em, có phải không?
Cửa phòng hóa trang bị nhẹ nhàng đẩy ra.
Nàng ngẩng mắt, lông mi run lên hướng phía cửa nhìn tới, một thân ảnh cao ngất xuất hiện ở trước mặt nàng.
Trong lòng Lâm Hi Hi căng thẳng.