Các nhà thầu đều đã đến đủ, Lâm Hi Hi vẫn có cảm giác như có ai đó đang chăm chú nhìn nàng.
Bọn họ ngồi ở vị trí quan sát, bóng lưng nhỏ bé của Lâm Hi Hi chợt cứng lại.
Có rất nhiều xí nghiệp tham gia, Hoành Cơ và Nhạc thị là hai xí nghiệp lớn nhất, những xí nghiệp còn lại chỉ để làm nền. Nhạc Phong cầm trong tay bản dự thảo, đôi mắt thâm thúy dừng ở trên người cô gái trắng nõn mềm mại.
Hi Hi.
Hi Hi của hắn.
Khóe miệng hé nở nụ cười mê say, Nhạc Phong thầm nghĩ, quả thật đáng tiếc, trong tay không có rượu, Hi Hi của hắn so với rượu lại càng ngất ngây hơn.
Nàng đã khỏe lại chưa? Không còn đau nữa chứ? Ngón tay thon dài của Nhạc Phong khẽ vuốt ve, tự mường tượng lại hướng đi từ trên lưng nàng xuống dưới, đôi môi bạc khẽ run run, đôi mắt nhàn nhạt hằn lên tia đỏ.
Hắn vẫn rất kích động muốn gặp lại nàng.
Thế nhưng khi thực sự gặp được….Lại không biết được người đàn ông bên cạnh nàng là ai.
Từ trong tay Nhạc Phong phát ra tiếng động, hắn thả cây bút xuống, ánh mắt nóng rực của hắn vẫn không lay động.
Lâm Hi Hi vẫn không có cách nào tĩnh tâm lại được.
Mắt nàng cụp xuống, nhìn xuống bàn, đôi tay nhỏ nhắn lần giở bản dự án.
Nguyễn Húc vẫn tiếp tục ngồi bên nàng nói chuyện, giải thích những từ khó cho nàng, tư thế và giọng điệu của hắn rất đúng mực, thỉnh thoảng quay đầu lén nhìn sang Tần Dịch Dương đang ngồi ở ghế bên cạnh, rồi mới dám tiếp tục kề sát nàng nói chuyện.
Hắn nhận ra được tâm tình Tần Dịch Dương không được tốt. Hiện tại Tần Dịch Dương hệt như cơn gió lốc chưa có điều kiện để nổi lên, tốt nhất là không nên đụng vào hắn.
Trong đại sảnh này, ngoại trừ người con gái mỹ lệ này là có thể làm cho hắn rung động, còn lại không ai có thể chạm vào được tử huyệt của Tần Dịch Dương cả. Đôi mắt Nguyễn Húc tràn đầy dáng tươi cười, du dương mở miệng: “Hi Hi, cô không thấy có người vẫn luôn nhìn cô sao?”
Ngón tay Lâm Hi Hi khẽ run, nàng không ngẩng đầu, hàng lông mi dài khẽ lay động.
“Không có. Tôi vẫn đang nghe anh giảng giải, chẳng phải sao?” Giọng nói nàng êm dịu, mang theo chút phản đối.
Nguyễn Húc cười rội lên, định nói gì đấy với nàng, đã thấy hai mắt Tần Dịch Dương mở to, bàn tay chậm rãi đặt phía sau lưng Lâm Hi Hi, Nguyễn Húc nhẹ nhàng hít một hơi, mím môi nhìn Lâm Hi Hi cười cười, biết điều không lên tiếng nữa.
“Đều đã nhìn thấy gì?” Tiếng nói trầm thấp tràn đầy áp lực từ phía sau nàng vang lên.
Lâm Hi Hi có thể cảm giác được bàn tay hắn đặt phía sau mình, nàng không dám động đậy, nhìn thoáng lên sân khấu, nhẹ giọng nói: “Vừa rồi Hoành Cơ có chút vội vàng, tuy rằng chưa để lộ chân tướng, thế nhưng bộc lộ lập trường hơi sớm, sẽ dễ mất đi cơ hội.”
Nàng biết mình còn non nớt, chỉ có thể phân tích được đến thế thôi.
Tần Dịch Dương tựa người vào ghế dựa, cánh tay vẫn tiếp tục ôm chặt, làm cho thân thể xinh xắn của Lâm Hi Hi lại kề sát vào hắn hơn.
“Vậy ưu thế của Nhạc thị là ở đâu?” Hắn tiếp tục hỏi, đôi mắt chuyển động linh hoạt, có thể thao túng được mọi thứ.
Lâm Hi Hi nghiêng đầu sửng sốt vài giây, sau đó quay đầu lại, suy nghĩ một lát.
“Không có…,” nàng nhẹ giọng nói, khẽ rung bờ vai, lắc đầu, “Nhạc thị vẫn chưa hề có động thái gì, thật ra bởi vì Nhạc thị có thể đưa ra mức giá qui định đối với Hoành Cơ, cho nên trước mắt chỉ có thể ổn định tình hình mà thôi.”
Nói xong, ánh mắt nàng đảo qua phía Nhạc thị, đột nhiên đụng phải ánh mắt hung dữ của Nhạc Phong!
Thân thể Lâm Hi Hi khẽ run lên, đôi mắt trong veo lại lộ ra chút yếu đuối.
Nàng gắng sức dời mắt đi, chính nàng cũng cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Nhạc Phong, hắn hầu như muốn phá hủy nàng.
Nàng vô thức tựa lưng nhẹ nhàng vào ghế, lại chạm vào khuôn ngực rộng lớn của Tần Dịch Dương, tư thế này của nàng hệt như chủ động sà vào lòng hắn vậy, mà Tần Dịch Dương cũng lạnh lùng cười, cánh tay cũng thuận theo đó mà ôm chặt, ánh mắt nàng hoảng hốt. Hắn đem thân thể lả lướt mềm mại nõn nà của nàng ép sát vào ngực hắn.