Nói xong hắn đi ra cửa, bóng dáng cao lớn mà tao nhã.
“Xem những điều này, cho thấy Lan phu nhân đã hạ quyết tâm, nhất định
phải giúp ngài kế vị.” Sau kính mắt, lộ ra một tầng ánh sáng mát lạnh,
Lạc Thành nhìn hắn, “Coi như là tôi nhiều chuyện, thân phận quyết định
vị trí của ngài, ngài không thể thoát khỏi vận mệnh đó.”
Tần Dịch Dương chẳng qua chỉ mím môi, như là đang trầm tư điều gì, cũng không nói một lời.
“Đi xem coi, bên kia cô ấy cần cái gì.” Hắn thản nhiên nói, dựa vào ghế
xoay, nhẹ giọng phân phó, “Chuyện nào có thể qua thì để cho nó qua đi,
mặc kệ cậu lấy danh nghĩ gì . . . . Tôi đều muốn biết rõ tình hình của
cô ấy từng giây từng phút một.”
Sắc mặt Lạc Thành cứng đờ lại.
Xem ra hắn hoàn toàn không xem trọng những lời vừa rồi đúng không? “Đã
rõ, Tần tiên sinh.” Lạc Thành liếc hắn một cái, “Tôi lập tức đi làm.”
“Từ từ.” Tiếng nói du dương của Tần Dịch Dương mang theo vẻ u nhiên,
“Tạm thời Bruce còn chưa có biết đến sự tồn tại của Hi Hi, nếu hắn đến
Trung Quốc, trước tiên phải báo cho tôi biết, hiểu chưa?”
Tất cả mọi chuyện tình, tất cả đều ăn khớp, bất quá cũng chỉ là xoay quanh cô gái nhỏ kia mà thôi.
Lạc Thành nhìn chăm chú hắn thật lâu, mắt rất buồn bực không thể nào
hiểu nổi một người đàn ông mạnh mẽ như hắn rốt cuộc vì sao lại bị cô gái Phương Đông kia thu phục, hơn nữa bị thu phục vẫn cứ khăng khăng một
mực.
“U mê.” Hắn thản nhiên nói ra hai từ này, đương nhiên đã để ý đến tần số của âm lượng.
Lam Đóa nuốt nuốt nước miếng, nhìn thoáng qua các loại sản phẩm chức
năng bảo vệ sức khỏe, “Vậy nên, anh muốn tôi nhận lấy?” Cô xem đi xét
lại cái hòm đựng đồ cũng xét đi xem lại khuôn mặt vạn năm không có chút
biến đổi kia của Lạc Thành. “Đúng thế, Lam tiểu thư.” Lạc Thành gật gật
đầu, “Chỉ là chút lễ vật nhỏ, làm ơn nhận lấy.”
Cái gì . . . lễ vật nhỏ?
Lam Đóa liếc nhìn cái hòm màu tím nhạt kia, không nhận biết được chữ ở
trên, nhưng là có thể dựa vào hình ảnh ở trên để đoán ra nó là đồ mà ở
trong nước bán có ít cũng mấy vạn đồng đi nha? Nhìn giống như là vitamin thì phải.
Lam Đóa lắc lắc đầu, “Quý quá, tôi không thể nhận được, còn nữa tôi với
anh lại không có quan hệ gì, anh tặng đồ cho tôi để làm gì a?”
Thanh âm của cô có vẻ hơi lớn, khiến cho đồng nghiệp đều phải nhìn lại đây.
Sắc mặt Lạc Thành trắng bệch.
“Lam tiểu thư, tôi nói rồi, đây chỉ là lễ vật nho nhỏ thôi.”
“Lễ vật nhỏ của nhà anh là mấy vạn đồng a? Không phải là bằng tiền lương mấy tháng của tôi sao?”
“Lam tiểu thư, . . . .” Lạc Thành không muốn tiếp tục vòng vo với cô
nữa, khuôn mặt anh tuấn khôi phục lại vẻ lãnh đạm, nhẹ giọng thản nhiên
nói: “Không cần tôi nói, cô hẳn biết đây là ý tứ của chủ tịch, xin cô
đừng làm tôi khó xử.”
Lam Đóa gãi gãi đầu, “Không phải là anh làm tôi khó xử đó chứ? Mỗi ngày
anh đưa cho tôi những thứ gì, tôi lấy cái gì, mọi người đều nhìn thấy,
không biết chuyện có khi lại nói tôi là bị anh bao dưỡng đó, cái chính
là lại không được để cho người đang ở trong nhà tôi biết đến.”
Vì thế, toàn bộ Bác Viễn hôm nay loan truyền một tin giật gân, trợ thủ
đắc lực bên cạnh chủ tịch – Lạc Thành theo đuổi nhân viên nhỏ bé bộ phận thư ký – Lam Đóa . . . oa oa thật giật gân nha, tiểu cô nương Lam Đóa
lại rơi vào vòng xoáy buôn chuyện của nhân viên trong công ty . . .
Còn có 20 phút nữa là đến 6h chiều.
Lâm Hi Hi men theo con đường từ nhà trọ đến siêu thị chậm rãi đi trở về, trời chiều ngả bóng, đem bóng nàng trải dài trên mặt đất.
Những ngày như vậy đã giằng co suốt mấy tuần, thực sự yên tĩnh, không có chút gợn sóng, nàng thực thích. Chẳng qua là khi mà nhìn thấy những cặp vợ chồng cùng những đôi tình nhân ở bên ngoài tiểu khu, nàng có chút
hoảng hốt, nguyên lai nàng cũng đã từng hạnh phúc như vậy.
Bụng đã có chút nhô lên, nhưng nhìn cũng không rõ rệt.
Nàng thu hồi tầm mắt, lại đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe cách đó không xa, một người đàn ông tuấn lãng cao ngất đang dựa người vào chiếc xe
quen thuộc kia.
Trời chiều khiến cho bóng dáng hắn thật dài, ánh mặt trời chói lọi phủ lên người hắn, khiến hắn càng chói mắt như một vị thần.
Đây là hình ảnh trong vòng một tháng nay hắn luôn luôn xuất hiện phảng
phất ở xung quanh nàng, mặc kệ là làm sao, dù nàng có đổi đường đi, hắn
vẫn luôn chuẩn xác không chút nhầm lẫn xuất hiện ở trước mặt nàng.
Khoảng cách còn hơn mười thước, ánh mắt thâm thúy của Tần Dịch Dương bao trùm cô gái nhỏ xinh đẹp kia.
Thân ảnh cao ngất đi qua đến sát bên người nàng.
“Không nên xách đồ nặng như vậy, anh đã từng nói rồi, sao lại không
nghe?” Bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa tóc nàng, rồi cúi xuống, cầm lấy bàn
tay nhỏ bé lạnh lẽo của nàng.
Khi mà Lâm Hi Hi còn chưa kịp phản ứng lại, hắn đã cầm lấy mấy thứ đồ trong tay nàng.
“Không phải là quá nặng, chỉ là chút đồ ăn mà thôi.” Nàng nhẹ giọng nói.
Cánh tay còn lại đã khoác lấy vai nàng, đem thân thể nhỏ xinh của nàng
kéo vào trong lồng ngực, thanh âm khàn khàn ở bên tai nàng vang lên:
“Buổi tối em vào bếp?”
Hơi thở kia quá mức gần gũi, dáng vẻ say lòng người, làm cho tai nàng ửng hồng lên.
“Lam Đóa đi làm thực vất vả, em có thể giúp cô ấy cái gì thì cố thôi, dù sao hiện tại cũng nhàn rỗi.” Lâm Hi Hi nhẹ nhàng nói, cảm giác bọn họ
như là một đôi vợ chồng bình thường, ôm ấp ấm áp của chồng và vợ, bọn họ đều có thể cảm nhận được.
Bất giác bọn họ đã về đến dưới lầu, hai tay Tần Dịch Dương đem nàng ôm
vào ngực, thân thiết vuốt tóc nàng, giọng nói trầm thấp nỉ non: “Đã lâu
không có nếm qua món em nấu, hình như cũng chỉ có một lần phải không?”
Lâm Hi Hi nghẹn lời, cả người bị hắn ôm lấy, bao trùm mặt chính là mùi vị nam tính của hắn.
Nàng không quá thờ ơ, cũng không dám đáp lại, chỉ là im lặng để hắn ôm vào ngực.
Tần Dịch Dương sau một lát mới buông nàng ra, khóe miệng gợi lên một nụ cười thản nhiên.
Tại phòng bếp, một thân ảnh mảnh mai vội đến vội đi.
Nhìn thấy tư thế cầm dao của nàng thực đúng là dọa người, Tần Dịch Dương nhịn không được đi qua, từ phía sau lưng, nhẹ nhàng ôm lấy nàng nói:
“Đừng lại làm anh sợ nữa được không? Em muốn cắt cái gì, anh giúp em?”
Không phải không tin tưởng tay nghề của nàng, mà là . . . . Loại cảm
giác này thật khó để hình dung nổi, chính là không muốn nhìn thấy nàng
chạm vào nguy hiểm mà thôi.
“Anh làm?” Lâm Hi Hi mở lớn ánh mắt kinh ngạc nhìn.
“Trước kia, khi đi du học có làm qua chút đồ ăn, bất quá lâu lắm rồi
không có chạm tới, có thể cảm thấy hơi lạ . . .” Tần Dịch Dương thản
nhiên nói, ngón tay thon dài sắn tay áo lên, đan hai tay ôm thắt lưng
nàng kéo ra ngoài, “Ngoan, qua bên kia xem ti vi, làm xong anh sẽ gọi
em.”