Cảm giác thân thể bị hắn ôm lấy, chốc lát một cỗ hơi thở quen thuộc
trong thân hắn tản ra, Lâm Hi Hi lại một lần nữa kích động, nàng giãy
dụa, một chút cũng không muốn nghe lời hắn nói.
“Tôi không đi. . . . . . Tần Dịch Dương, anh không nên đụng vào tôi! “
Thế nhưng lúc này đây, người đàn ông trước mặt đã không có nhiều kiên nhẫn như vậy có thể hao phí ở trên người nàng.
Một cỗ hơi thở lạnh thấu xương theo lòng bàn chân sinh ra, tràn ngập tới toàn thân, đồng tử lạnh lùng của Tần Dịch Dương phát ra có thể đóng
băng toàn bộ mọi thứ, gắt gao nắm lấy cổ tay nàng đem thân thể bạc nhược của nàng kéo ra khỏi chiếc ghế sofa, cánh tay to lớn dùng sức đem nàng
ôm nhanh ở trước ngực, qua vài động tác liền khóa trụ được lực đạo vùng
vẫy của nàng.
“. . . . . . .” Lâm Hi Hi đau, khóc không ra nước mắt, hắn vẫn bá đạo như vậy, thậm chí còn bá đạo hơn trước kia!
“Lâm Hi Hi, ” tiếng nói lạnh như băng của Tần Dịch Dương phả vào tai
nàng, cố nén quặn đau kịch liệt trong lòng nói một cách rõ ràng, “Anh
thừa nhận mỗi câu em nói đều đúng, về việc lợi dụng em, ép buộc em,
khiến em cam tâm tình nguyện giúp anh thu mua Nhạc thị cho đến khi em
chết tâm rồi yêu anh, tất cả là do một tay anh bày ra! Em muốn nghe cái
gì anh đều có thể nói cho em, hiện tại cũng không giấu, từng cái một sẽ
nói hết cho em.”
“Đừng nghĩ né tránh anh, việc ấy là không thể! ” thanh âm lạnh lùng, từ trên miệng hắn chậm rãi lọt vào tai nàng.
Chùm đèn thủy tinh trên đầu tản ra ánh sáng màu trắng ngà, lại tạo ra
quang minh cho nàng, nàng biết bản thân mình không thể phản kháng, ở
trong nhà hắn, ở trong lòng hắn, từ trước đến nay trừ bỏ phục tùng nàng
còn có thể làm gì!
Nàng khẽ cắn môi, trên đôi môi anh đào hồng nhạt lưu lại một dấu nhỏ.
Không nói câu nào, thậm chí không để bản thân phát ra một tiếng nghẹn
ngào, thân thể Lâm Hi Hi thoáng cứng ngắc bị hắn ôm vào trong ngực, hốc
mắt càng phiến hồng hơn.
Tần Dịch Dương nhìn thấy hốc mắt hồng hồng của nàng, trái tim vốn đã bị xé rách lại càng thêm đau đớn.
“Đi ăn cơm.” Hắn kiềm nén cảm xúc muốn ôn nhu yêu thương đối với nàng, lạnh lùng phát ra một câu cuối cùng.
Thân thể nàng gầy yếu suy nhược, cả quá trình giống như thể là hắn đang
ép buộc nàng. Bàn ăn chỉ cách vài bước chân, hắn lôi kéo cổ tay nàng,
đem cả thân thể nàng an trí ở trước mặt mình, tay đem ghế kéo đến bắt
nàng ngồi xuống.
“Ăn chút cháo hoặc là ăn cái khác cũng được” Tần Dịch Dương lạnh giọng
ra lệnh, hai tay đặt lên bả vai nàng, môi áp tới gần tai nàng, “Khiến
cho anh cảm nhận được em ăn no, tự nhiên sẽ để em đi nghỉ ngơi. Cầm đũa
lên!”
Một tiếng gầm nhẹ của hắn, khiến cho một tia yếu ớt cuối cùng trong lòng Lâm Hi Hi tan biến.
Cổ tay mảnh khảnh của nàng nhấc lên hướng đến bàn ăn, ngón tay run rẩy
cầm lấy đũa, như thể đang cố gắng hết sức hoàn thành nhiệm vụ, nàng biết hắn đang ở sau lưng nhìn mình, thậm chí không ngại mà phải nhìn thấy
nàng ăn cơm một lúc lâu.
“Tiên sinh, nếu được để tôi đến đi, thoạt nhìn phu nhân không có hứng
thú ăn cơm, ngài hãy ngồi vào ăn trước, tôi cùng phu nhân là được rồi. . . . . .” Chị Tuệ đứng một bên nhìn thấy đau lòng, tuy rằng không rõ
quan hệ giữa tiên sinh và phu nhân vì cái gì đột nhiên lại biến thành
như vậy, nhưng cô có thể xác định tiên sinh là thực lòng yêu phu nhân,
lúc này mới dám tiến lên khuyên bảo.
Tần Dịch Dương không nói gì, chính là cả người khí lạnh càng thêm lãnh liệt.
Chị Tuệ cả người phát run, chẳng qua là nhìn thấy sắc mặt hắn chỉ sợ
không được, cho dù có đồng cảm với Lâm Hi Hi, lúc này cũng không dám nói thêm câu nào, biết điều rút lui đứng sang một bên.
Căn nhà này, phòng khách này, nháy mắt liền biến thành ác mộng của nàng!
Lâm Hi Hi không có hứng ăn, tuy rằng bao tử của nàng vì đói mà quặn đau, nàng cũng không có hứng thú gì ăn một miếng cơm! Hương vị trong miệng
chỉ có chua xót, mà trong lòng lại càng thống khổ.
Đôi đũa trong tay nàng đột nhiên rơi xuống va vào bát đĩa phát ra một tiếng vang.
Nàng cắn môi, thực sự là nhịn không được thống khổ cùng khuất nhục trong lòng, nước mắt tràn ra càng ngày càng nhiều, như thể là đã vượt qua sự
chịu đựng của nàng.
“Không quen sao? ” ánh mắt Tần Dịch Dương nheo lại, âm u nhìn vào bàn
ăn, tay rất nhanh bắt lấy bả vai của nàng, nhìn vào hai bên má tái nhợt
của nàng, “Vậy dùng thìa. Đem thìa đến đây.”
Lâm Hi Hi cảm thấy mình thật giống con rối, từ đầu đến cuối chỉ là một con búp bê!
Tay lại run rẩy cầm lấy thìa, dừng lại trên bát cháo trước mặt, hương vị ngọt ngào nồng đậm bên trong cháo như là sự ôn nhu và an ủi, nàng ép
bản thân tự dùng thìa nếm một ngụm, bị hơi nóng giữ lại nơi yết hầu làm
cho nàng đau đớn ho khan.
Vừa mới nuốt xuống muỗng cháo nóng cùng đau đớn, Lâm Hi Hi quay đầu, một giọt nước mắt rơi vào trong bát, tay nàng nắm chặt vào bàn, nức nở nói: “Tôi ăn không vô. . . . . . .”
Tần Dịch Dương nín lặng, hơi thở lạnh băng hoàn toàn bộc phát.
“Rầm” một tiếng vang lớn phát ra, tất cả thức ăn trên bàn bị tay hắn
vung lên hất đổ. Tay cầm lấy khăn trải bàn cùng mảnh vụn của chén đĩa
vung lên rơi đầy trên nền, cả nhóm người hầu ở phòng khách sợ tới mức
kinh hô một tiếng liền lui về phía sau, trốn tránh những mảnh vụn, lại
càng thừa nhận Tần Dịch Dương chưa bao giờ giận như vậy!
Bọn họ chưa bao giờ thấy tính tình tiên sinh bộc phát lớn như vậy!
Lâm Hi Hi cũng như họ.
Bả vai suy nhược của nàng co rúm lại, cảm giác tay hắn vẫn còn trên đầu
vai của mình, đột nhiên xương cốt của nàng trở nên rất đau, lúc này nàng ở gần hắn nhất, có thể cảm nhận được dáng vẻ kiêu căng nổi giận cuồn
cuộn của hắn.
Tần Dịch Dương sắp điên rồi, hắn thật không biết phải làm sao với người phụ nữ này bây giờ!
Sắc mặt tái nhợt giống như la sát, hít vào thật sâu, hắn chậm rãi cúi
xuống sát bên Lâm Hi Hi, sắc bén dừng lại trên khuôn mặt còn ướt lệ của
nàng, nghiến răng, thanh âm khàn khàn nói: “Em muốn anh làm thế nào? Lâm Hi Hi, em nói cho anh biết, em muốn anh làm thế nào?”
Sự yếu ớt của nàng, nước mắt của nàng, oán hận của nàng, đối với hắn mà nói đều là tra tấn!
Mỗi một câu, mỗi một động tác của nàng đều biểu lộ sự chán ghét cùng bài xích hắn, nàng không nói, nhưng ánh mắt trong suốt như nước kia đã sớm
bán đứng nàng hoàn toàn!
Ngón tay thon dài gắt gao chế trụ cằm của nàng, Tần Dịch Dương gầm nhẹ: “Nói chuyện đi!”
Hắn tình nguyện nghe nàng mở miệng mắng hắn, nghe nàng oán giận cùng
phát tiết, cũng không muốn nhìn nàng giống con rối ngồi ở chỗ này cái gì cũng không nói, nhưng lại bài xích hắn tới gần.
Cằm rất đau, Lâm Hi Hi ngẩng đầu đón nhận ánh mắt tràn ngập tức giận của hắn
“Anh muốn thu mua Nhạc thị, hiện tại đã thành công rồi, anh muốn tôi trở thành người đàn bà của anh, cơ thể của tôi anh cũng hưởng qua . . . . . .” Lâm Hi Hi nhìn hắn, hốc mắt phát kính, nội tâm cuồn cuộn sóng trào,
“Hiệp nghị chấm dứt, Tần Dịch Dương, anh không thể thả tôi sao?”
Đây là lần cuối cũng là lời cầu mong duy nhất của nàng.
Việc trước đây, cứ cho là nàng ngốc, nàng xuẩn, cho dù nàng có phản
kháng hắn như thế nào cũng không thay đổi được sự thật này. Nàng thầm
nghĩ trốn khỏi hắn, rời đi rất xa, không phải bị hắn lừa gạt cùng lợi
dụng, không còn phải trầm luân trong ôn nhu của hắn!
Ánh mắt Tần Dịch Dương ngưng tụ lãnh khí, tiếng nói khàn khàn khô khốc: “Em muốn nói chính là điếu này?”