“Mở cửa!” Thanh âm của Tần Dịch Dương khàn khàn trầm thấp, thế nhưng
khiến Lam Đóa có thể nghe ra đây giống như là lời khẩn cầu: “Tôi chỉ
muốn tìm cô ấy.”
“Cô ấy không có ở đây, đã sớm không ở, tôi mời anh cút khỏi đây.” Lam Đóa ngay cả nghe cũng không muốn nghe.
Tần Dịch Dương tiếp tục im lặng, Lam Đóa vẫn ra sức cố đóng cửa phòng.
Đột nhiên một cái đẩy đã đánh bật tất cả sức lực của cô, Lam Đóa đột
ngột bỗng nhiên văng ngã. Cánh cửa “rầm” một tiếng bị đánh dán chặt vào
tường.
Thân ảnh Lạc Thành ở phía sau cũng mau chóng đi vào.
“Các người . . . Các người muốn làm gì? Đây là tự ý xông vào nhà dân,
các người có biết không hả?” Lam Đóa luống cuống chân tay, muốn tìm cái
gì đó để phòng thân, ánh mắt hung ác liếc nhìn hai người bọn họ, nhất là con người nửa năm nay chưa từng gặp qua Tần Dịch Dương: “Ngài tìm người sao? Tìm ai vậy? Ở đây ngoài tôi ra không còn ai khác cho ngài tìm
đâu.”
Tần Dịch Dương bước vào, bước vào không gian nàng đã từng sống, trong không khí giống như còn có hương vị của nàng.
Ánh mắt thâm thúy tà mị quét qua một lượt căn phòng, lúc này mới nhìn thẳng vào mặt Lam Đóa.
“Thật có lỗi khi muộn như vậy còn quấy rầy cô, tôi biết cô ấy không có ở đây, chính là tôi muốn biết cô ấy có liên lạc với cô hay không?” Thanh
âm của hắn nhẹ nhàng chậm chạp, trên người hắn vẫn tản ra hơi thở vương
giả, trước kia Lam Đóa chính là bị loại khí phách này làm cho khiếp sợ
hiện tại cũng không ngoại lệ, chẳng qua là giờ phút này cô nhìn người
đàn ông trước mắt cảm giác đau lòng nhiều hơn là oán giận.
“Dạ, Công Tước đại nhân, tôi đã quên tin tức của ngài vô cùng nhanh
nhạy, cô ấy đột nhiên mất tích, ngay lập tức ngài đã tới.” Lam Đóa nhìn
ánh mắt băng lãnh bức người của hắn. “Nhưng mà ngài tìm cô ấy có việc gì sao? Cô ấy là bạn thân của tôi, cô ấy mất tích tôi lo lắng là điều
đương nhiên, còn ngài? Không phải đã sớm không cần cô ấy nữa sao? Đứa bé ngài cũng cướp đi rồi, ngài còn quan tâm đến sự sống chết của cô ấy làm gì nữa?”
Tần Dịch Dương trầm mặc, chẳng qua là im lặng nhìn cô, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Lạc thành nhíu mày: “Lam tiểu thư, xin chú ý tới lời nói của mình!”
“Những gì tôi nói đều không đúng sao?” Ánh mắt Lam Đóa sắc bén nhìn Lạc Thành, nhanh miệng hỏi.
“Lúc mà cô ấy mang thai anh đang làm gì? Lúc cô ấy sinh nở đau đớn đến
xuất huyết anh đang làm gì? Hiện tại tìm tới không cảm thấy đã quá muộn
sao? Tần Dịch Dương tôi còn tưởng rằng cô ấy có chết ra đấy anh cũng
không thèm xuất hiện cơ.” Ánh mắt cô trừng lớn như muốn phát hỏa, một
câu một chữ có lực sát thương trí mạng mà chửi.
Tần Dịch Dương vẫn nhìn cô chằm chằm như trước, những lời này của cô như mũi dao bén nhọn đâm vào trái tim đang rỉ máu của hắn nhưng không có lý do cho phép hắn trốn tránh.
Lông mày Lạc Thành càng nhíu mạnh: “Lam tiểu thư, cô không cần kích động như vậy được không? Có một số việc vốn không đơn giản giống như cô
nghĩ, Lâm tiểu thư mất tích nếu như không lo lắng Tần tiên sinh cũng sẽ
không xuất hiện ở đây.”
Nghe xong Lam Đóa vẫn như trước trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt sắc nhọn không có thuyên giảm.
“Lạc Thành, tôi đương nhiên không thể hiểu rõ mọi việc bằng anh, nhưng
dù sao so với anh tôi cũng là phụ nữ, tôi biết trong lòng Hi Hi đang
nghĩ gì.” Lam Đóa nhìn Lạc Thành nói một câu, lại quay sang phía Tần
Dịch Dương nói: “Không nên ỷ lại vào tình yêu của cô ấy với anh mà bắt
cô ấy phải chấp nhận tất cả những gì của anh, trên đời này người để cô
ấy yêu không chỉ có một mình anh, đến tột cùng dựa vào đâu mà bắt cô ấy
phải ở bên cạnh anh chịu ủy khuất, so với người khác cô ấy lại không
thua kém gì tại sao lại không thể có được hạnh phúc?”
“Tôi biết Hoàng Thất nhà các người loạn, tôi biết mình không thể tưởng
tượng nổi cuộc sống của các người, cái chính là: đó không phải là những
thứ mà Hi Hi phải gánh chịu, cô ấy cùng với con của cô ấy là người vô
tội nhất, mà lỗi lầm lớn nhất của cô ấy bất quá chỉ là yêu anh, mà bây
giờ Tần Dịch Dương, anh có thể yên tâm cô ấy đã không còn yêu nữa.” Lam
Đóa kích động tuôn một tràng.
Gian phòng một hồi yên lặng.
“Nói đủ chưa?” Tần Dịch Dương vẫn giữ tư thế lắng nghe, thanh âm khản
đặc chậm rãi nói: “Nói đủ liền nói cho tôi biết, cô ấy có thể đi đến
những nơi nào, cuối cùng là cô ấy có liên lạc với cô hay không?”
Lam Đóa tức giận đè nén lồng ngực, rốt cục cũng không có phát ra.
“Không có.” Cô lạnh lùng nói, “Cho dù có, tôi cũng sẽ không nói cho anh biết.”
Tần Tịch Dương mím môi, ánh mắt thâm thúy cuộn trào mãnh liệt như sóng
triều, đem tất cả đau nhức đè nén xuống dưới, chỉ còn lại thương tâm
cùng tuyệt vọng.
Hắn nhấc chân hướng phía Lam Đóa đi tới.
Trong lòng Lam Đóa có chút căng thẳng, mà dép lê bị mài mòn đau cả chân
vẫn chưa có thay, nhưng người đàn ông này thực sự cao hơn cô, đi tới nơi vẫn phải hơi hơi cúi mới có thể cùng cô nói chuyện.
“Nếu như có một ngày cô ấy liên lạc với cô, phiền cô nói cho cô ấy biết. . .” Tần Dịch Dương cúi người miệng ghé sát bên tai cô khàn giọng nói:
“Nếu muốn gặp con, bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm tôi, hoặc nói cho
tôi biết cô ấy ở đâu, tôi sẽ đi tìm cô ấy.”
Trong lòng Lam Đóa căng thẳng, ánh mắt loé lên tia cảnh giác.
Hắn ta nói vậy là có ý gì?
“Không phải cô ấy chỉ muốn gặp đứa bé, mà đó là con của cô ấy, cô ấy muốn chứ không phải gặp.” Lam Đóa nói thẳng ra.
Bởi vì cô ngẩng đầu nên lập tức đụng phải ánh mắt tà mị của người đàn ông này.
Trong đó dày đặc tơ máu, khiến cho sự oán hận của cô chùn xuống một
chút, đè nén lửa hận không có hướng hắn mà tiếp tục phát hỏa.
Tần Dịch Dương chăm chú nhìn cô hồi lâu, khàn giọng nói: “Cô ấy có thể muốn, chỉ cần cô ấy muốn.”
Lần này, Lam Đóa trợn tròn hai mắt, cô cũng không hiểu vì sao mà hiện
tại Tần Dịch Dương lại hào phóng như vậy. Nếu có thể để cho Hi Hi cùng
với con cô ấy ở cùng một chỗ, vậy vì sao phải mang đi Anh chứ?
“Anh bị bệnh thần kinh hả? Tần Dịch Dương, nếu như không phải anh thực
tình muốn cướp đi con của cô ấy, vậy vì sao ngay từ đầu anh không nói rõ ràng, lúc cô ấy vừa mới sinh xong, chảy máu rất nhiều, lúc đó anh đem
đứa bé ôm đi có biết cô ấy khổ sở tuyệt vọng tới mức nào không? Vì cái
gì nhất định phải bức cô ấy đến đường cùng rồi mới đi tìm cô ấy?” Cô
chất vấn.
Thực sự Tần Dịch Dương đã không còn hơi sức mà giải thích với cô, lông
mi dài đậm cụp xuống, ánh mắt thâm thúy lộ ra vẻ mệt mỏi. “Đã làm
phiền.” Hắn cũng không trả lời, chính là thản nhiên nói, xoay người đi
ra cửa
“. . .” Lam Đóa nghẹn lời, không rõ nguyên do.
“Lam tiểu thư, có xem thời sự không?” Xuyên qua mắt kính Lạc Thành nhìn thoáng qua cô, hai tay đút túi trầm ngâm hỏi.
Lam Đóa lắc lắc đầu: “Anh không cần nói cho tôi biết các người có nỗi
khổ tâm gì, mẫu tử máu mủ tình thâm là bản năng trời sinh, trên đời này
còn gì đau hơn bốn chữ ‘cốt nhục chia lìa’, anh nói xem, tôi thực rất
muốn nghe lý do của anh.”
Lạc Thành lẳng lặng nhìn cô, hồi lâu.
Hắn đi tới gần, giọng điệu mềm nhũn, lạnh lùng khác thường bức người:
“Nếu chỉ cần tôi mang đứa bé đi chậm 15 phút, sẽ có sát thủ khủng bố bao vây cả tầng trệt, kết quả tốt là chỉ có một đứa bé bỏ mạng, kết quả xấu là cả khoa phụ sản tầng trệt đều bị hủy diệt, Lam tiểu thư, tôi nói như vậy cô có thể hiểu chứ? ’
Hai con mắt Lam Đóa dần mở lớn.
“Anh . . . lừa tôi đúng không? Chuyện này làm sao có thể chứ?”
Không có Tần Dịch Dương ở đó, cả người Lạc Thành gỡ xuống vẻ ngụy trang, trước mặt cô gái có thói quen nói năng lỗ mãng này lại càng không cố
kỵ.
Khẽ xoa ấn đường hắn chậm rãi nói: “Nửa năm nay Lâm tiểu thư vẫn được
người của chúng tôi ở trong nước bảo vệ, không ai chú ý tới thân phận
của cô ấy cùng với chuyện cô ấy mang thai, nhưng là một khi đứa bé được
sinh ra, cô ấy sẽ hoàn toàn bị bại lộ, Bruce đối với cô ấy cũng không có hứng thú, nhưng là con của Công Tước thì hắn nhất định cần, bởi vì đó
là công cụ trả thù hữu ích của hắn.”
“Anh đang nói người tranh cử thất bại Bruce phải không?” Lam Đóa chần chừ hỏi.
“Đúng.”
“Cho nên nửa năm trước anh ta tuyên bố ly hôn với Hi Hi, bỏ mặc cô ấy
cùng với đứa nhỏ cũng là vì muốn chuyển sự chú ý của Bruce đối với Hi Hi đi chỗ khác, làm cho hắn ta cảm thấy với Tần Dịch Dương thì Hi Hi không có ý nghĩa gì, có phải vậy không?”
“Phải!”
Trái tim Lam Đóa bị hung hăng bóp nghẹt, nhìn Lạc Thành: “Tôi vẫn còn
hận các người. Anh có biết khi đó cô ấy có bao nhiêu thương tâm không,
nhưng không vì vậy mà cô ấy mất đi kiên cường, nếu là tôi tôi sẽ trực
tiếp đi phá bỏ đứa bé, chúng tôi đã dự định cả đời này sẽ chăm sóc đứa
bé, cả đời này cô ấy cũng không tính đến lập gia đình nữa, các người có
biết không hả?”
Quá đáng. Thực quá đáng.
Lạc Thành nhìn cô, nhẹ giọng nói một câu êm tai: “Lam tiểu thư . . . . . nếu như Lâm tiểu thư có liên lạc với cô, cô có thể hỏi qua ý kiến của
cô ấy, hỏi cô ấy có muốn liên lạc với chúng tôi hay không, cô ấy sẽ
không bỏ mặc con của cô ấy đâu.”
Lam Đóa lại buồn bực hét: “Không cần dùng đứa bé để uy hiếp cô ấy, các người không thể bớt vô sỉ đi một chút sao?”
Lạc Thành nhìn đồng hồ, đã đến lúc hắn phải đi xuống.
“Cô luôn thích phát hỏa như vậy sao?” Vẻ mặt hắn vô cùng thản nhiên.
“Là các người quá đáng mới khiến cho tôi có lý do nổi giận chứ.”
Lạc Thành gật gật đầu đem một cái hộp giấy mang bên người bỏ lên bàn
uống nước, nâng tầm mắt liếc cô một cái rồi xoay người rời đi.
“Khoan đã, anh để cái gì đó?” Lam Đóa nhíu mày gọi hắn.
“Bữa tối.” Lạc Thành thản nhiên nói, thân ảnh biến mất khỏi cửa.
Lam Đóa nhìn chằm chằm cái hộp giấy gói khéo léo kia, hồi lâu tất cả cảm xúc trong lòng đều dâng lên: đau lòng, lo lắng, phẫn nộ, bất đắc dĩ,
gấp gáp. . . Cuối cùng cô tới mở hộp giấy, nhìn thấy một ít nước tương
trong hộp khéo léo chảy ra kia, trong lòng một hồi đau nhức. Hi Hi, rốt
cục bây giờ cậu đang ở đâu? Có tốt hay không?
Thành phố C lớn như vậy, xa hoa là thế, lại trống trải biết bao.
Một chiếc Ferrari màu đen sáng bóng trên đường cao tốc rời khỏi trung
tâm chạy ngược về phía sườn núi, không mục đích mà tìm kiếm, Tần Dịch
Dương thực sự đã gọi qua vô số cuộc điện thoại, chẳng qua là sân bay,
bến tàu, bến xe đều đã thông báo, một khi nàng xuất hiện ngay lập tức sẽ được thông báo tới.
Nhưng là không có.
Thành phố lớn nhường đó, ngựa xe như nước, người đến kẻ đi, tinh thần
hắn thực đã mệt mỏi đến cực điểm, con ngươi hằn đầy tơ máu cũng không có hơi nhắm lại mà nghỉ ngơi, chầm chậm lái xe, ánh mắt vẫn chăm chú quan
sát người đi hai bên đường.
‘Hi Hi, em đang ở đâu?’
Thành phố này quen thuộc biết bao, nàng đã từng an tĩnh ngồi ở vị trí
ghế phụ, im lặng mà ngủ say hoặc nhẹ nhàng nói chuyện, hắn nhớ rõ cảm
giác khi ôm nàng, hôn nàng, mà hiện tại, nàng thực đã hận hắn thấu
xương, không phải sao?
Sắc mặt vô cùng tái nhợt, một con phố lại một dãy phố, hắn không có ý định dừng lại.
Lạc Thành chăm chú đi phía sau, mắt cũng không dám nháy, người đàn ông
này thực không biết đã bao nhiêu tiếng đồng hồ rồi điên cuồng mà náo
loạn, hắn cũng chỉ có thể hồ đồ làm theo.
Cuối cùng trên đường lớn chiếc xe cũng dừng lại, đêm đã khuya.
Lạc Thành cũng dừng lại theo, từ trong xe bước xuống, hướng phía trước
đi lên, xuyên thấu qua cửa kính xe có thể nhìn thấy Tần Dịch Dương gục
mặt vào vô-lăng, đôi mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt tới cực điểm.