Trên đường tới nhà kho, Lily đi sát nàng, nhẹ giọng hỏi: “Lâm, có phải bà cô lúc nãy bắt nạt cô không?”
Lâm Hi Hi đang suy nghĩ hỏi lại: “Gì cơ?” “Bà cô vừa bắt cô đi làm việc
ý!” Lily nói lớn hơn một chút, đôi mi thanh tú nhíu lại, nghĩ lại tình
cảnh lúc nãy “Cô không phải nói, tôi nhận thấy bà ta không có thiện cảm
với cô, có phải bà ta ức hiếp cô, tôi sẽ giúp cô bắt nạt lại bà ta.”
Lâm Hi Hi có chút giật mình, bước chân chậm chạp nhẹ nhàng không đứng
vững, thậm chí là để mặc cho Lily lôi kéo đi lên phía trước.
Ức hiếp? Vì sao cô ấy lại nghĩ như vậy?
“Cũng không phải, chỉ là…” Lâm Hi Hi cẩn thận cân nhắc từ ngữ, ánh mắt
trong veo bình tĩnh “Có lẽ là tính cách có vấn đề, không hợp nhau mà
thôi.”
“A … Cô không cần gạt tôi, tôi nhận ra được.” Lily rất tự tin lôi kéo
nàng đi về phía trước, quay lại nhìn nàng nở nụ cười rực rỡ.
“Tôi ở bên cạnh Vinson lâu như vậy, anh ấy rất thông minh, tôi cũng không ngu ngốc a!”
Đi ra khỏi phòng có điều hòa, hơi nóng ngoài trời ùn ùn kéo tới, khiến cho đầu óc đang mơ màng của Lâm Hi Hi bừng tỉnh.
Cô gái bên cạnh vẫn kể Vinson thế này thế kia.
Nhớ đến người đàn ông lạnh lùng nghiêm nghị mà mị hoặc, nàng không thể
quên bọn họ đã dây dưa thế nào, ngón tay hắn đã để lại hơi nóng trên làn da nàng thế nào.
Trước ngực nàng, xương quai xanh, vẫn còn bỏng rát những dấu hôn của hắn.
Làn mi như cánh bướm run rẩy hạ xuống, Lâm Hi Hi vội vàng chớp mắt, cố gắng ép mình không được nghĩ đến nó nữa.
***
Lúc gặp Nguyễn Húc trong phòng pha trà, Lâm Hi Hi không có gì ngạc nhiên.
“Pha cà phê à?” Nguyễn Húc liếc qua cái ly trong tay Lâm Hi Hi.
Lâm Hi Hi gật đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp dính vài giọt mồ
hôi, hơi nhíu mày, sắc mặt có chút yếu ớt : “Lily đòi uống đúng loại cà
phê xuất khẩu từ London, tôi nghiên cứu hơn nửa ngày, nhưng đều thất
bại, chắc là nước chưa đủ độ.”
Nụ cười yếu ớt kia, như mũi kim đâm vào lòng hắn, ê ẩm đau, làm cách gì cũng không thoát khỏi.
“Tôi có thể giúp cô.” Thấy nàng vươn tay lấy cái ly trên giá, Nhuyễn Húc vội vàng lấy giúp nàng, nhìn mặt nàng cười, do dự một chút nhẹ giọng
nói: “Kỳ thực Lily ngoài tính cầu kỳ ra, cũng rất hòa đồng, không ức
hiếp người khác, Dịch Dương thích cô ấy chính là ở điểm ấy, cho nên mới
giữ cô ấy ở bên cạnh.”
Lâm Hi Hi chăm chú rót nước sôi, gật đầu: “Đúng vậy.”
“Hi Hi …” nhìn khí sắc không tốt của nàng, Nguyễn Húc có chút thiếu kiên nhẫn, vội vàng hỏi nàng: “Cô để ý có phải không? Về chuyện bạn gái của
Dịch Dương.”
Lâm Hi Hi đang khuấy cà phê, cánh tay từ từ chậm lại.
Ánh mắt trong veo có chút mông lung đảo qua xung quanh, ánh mắt không có mục đích, kỳ thực từ trước đến nay nàng hoàn toàn không hiểu nổi đối
với Tần Dịch Dương nàng có loại cảm giác gì, càng không rõ ràng đối
phương có mục đích gì. Tại sao bạn gái hắn hết lần này đến lần khác đều
giúp nàng.
Vì sao phải có ý nghĩ độc chiếm, vì sao triền miên thân mật, vì sao không khống chế được?
Trong thâm tâm nàng chỉ muốn trả hết món nợ theo như nội dung của bản hợp đồng kia, nàng nghĩ không thông.
Vợ chồng.
Vì sao hắn lại muốn nàng và hắn xây dựng mối quan hệ này?
Loại quan hệ này, mang ý nghĩa là đem cuộc sống hai người ghép thành một chỗ, bất luận sau này có chuyện gì xảy ra đều không thể thoát ra.
“Không nên hỏi tôi, tôi không biết.” Lâm Hi Hi che giấu đi vẻ yếu đuối, nói xong câu đó, một lần nữa đứng thẳng lưng.
“Tôi đi trước.” nàng khẽ nở nụ cười, xinh đẹp động lòng người.
Nguyễn Húc muốn bảo nàng ở lại nhưng mở miệng lại không thốt lên lời, chỉ có thể nhìn nàng bước ra ngoài.
***
Sân bay lúc nửa đêm.
Trong phòng VIP, ánh đèn nhẹ nhàng chiếu rọi, trong đại sảnh cũng không nhiều người qua lại.
Lily vẫn quấn lấy Tần Dịch Dương, dựa vào lồng ngực hắn nhẹ giọng nói,
Tần Dịch Dương cũng không chống cự, thỉnh thoảng trầm giọng đáp lại một
hai câu, mà Nguyễn Húc cùng Lâm Hi Hi ngồi ở ghế tựa từ xa nhìn hai
người.
“Công việc cuối tuần cô chuẩn bị đến đâu rồi?” Nguyễn Húc vô thức mà chuyển sự chú ý của nàng.
“Cùng Viện Y đi gặp luật sư, thuận tiện đưa cho ông ấy 2/3 tiền thù lao. Ông ấy chưa từng gặp qua Viện Y, nên có nhiều chuyện cũng chưa thể xác
nhận, chúng tôi phải phối hợp thật ăn ý mới được, dù sao vụ kiện cũng
không thể thắng nếu chỉ dựa vào luật sư.” Lâm Hi Hi nhẹ nhàng giải
thích, “Chỉ còn có vài ngày, tôi còn phải suy ngĩ xem bố mẹ Nhạc Phong
bên kia sẽ xử lý việc này như thế nào, không thể không đề phòng.
Nguyễn Húc lẳng lặng nghe, nhíu mày hỏi: “Vụ kiện này cô đã chuẩn bị đủ tiền chưa?”
Lâm Hi Hi cười cười, hai tay ưu nhã vịn lên lan can màu bạc: “Tôi có tiền tiết kiệm.”
Nàng mặc quần dài màu trắng, dáng vẻ của nó có thể tôn lên đường cong
tuyệt đẹp, tuy vậy Nguyễn Húc không có tâm tư để ý, buột miệng hỏi :
“Tiết kiệm? Của cô? Cô đem toàn bộ đi giúp bạn mình sao?”
Tiếng nói của hắn có chút kinh ngạc, Lâm Hi Hi cũng cảm thấy có chút kỳ kạ.
“Làm sao vậy? Có gì không ổn sao?”
Nguyễn Húc nghẹn lời đứng dậy, có chút không thể hiểu nổi suy nghĩ của
nàng, nàng quá tốt bụng hay là căn bản nàng cũng không biết cái gì là
tốt bụng, nó là bản năng làm người của nàng , dù cho giải thích hay nhắc nhở như thế nào cũng đều vô dụng?
“Không có gì… Chúc cô thành công, chính là vẫn câu nói kia, có việc cần giúp đỡ nhớ đến tìm tôi.” Nguyễn Húc chăm chú nói .
Lâm Hi Hi gật đầu, cảm kích nói: “Cảm ơn, tôi sẽ nhớ.”
Lại một chuyến bay nữa cất cánh, trong đại sảnh tiếng phát thanh viên
nhu hòa êm tai, Lily ôm chặt nằm trong lồng ngực Tần Dịch Dương, nhưng
đột nghiên nhớ đến chuyện gì, nói với hắn một câu gì đó, hôn nhẹ khuôn
mặt hắn, hướng bên kia sân chạy tới.
“Hai người có biết gần đây có chỗ nào bán túi thơm trầm hương không?” Lily hỏi.
Hai người đều ngây ngốc, Nguyễn Húc nhanh chóng đáp lại “Tôi biết một
nơi có bán, mà cô cần nó để làm gì?” Vinson rất thích nó! Anh ấy lên máy bay ngủ rất ít, anh nhanh một chút đưa tôi đi mua đi.” Lily nhìn hắn
nói.
Sắc mặt Nguyễn Húc một lần nữa tối sầm “Đi, Nguyễn Húc.” “Ai nha, đừng
có đứng ngẩn ra đó nữa, đi!” Lily trực tiếp kéo tay hắn, hướng phía cửa
sân bay mà chạy.
Phòng chờ lớn như vậy, không khí lạnh buổi tối xâm nhập tới cánh tay để
trần của Lâm Hi Hi, nàng ôm chặt hai tay, giương ánh mắt trong veo nhìn
mông lung, không hẹn mà gặp, thân ảnh Tần Dịch Dương đang ngồi trên sofa mềm mại, Âu phục tối màu làm nổi bật nên dáng người cao lớn của hắn,
khí chất của hắn cao quý như vậy, trong nháy mắt ánh mắt của nàng bị hắn bắt gặp, không thể nào lẩn tránh.
Tần Dịch Dương đứng dậy, đi tới trước mặt nàng.
Từng bước một, tuấn lãng chói mắt tựa như thiên thần, từ từ bao phủ thế giới của nàng.
“Lạnh à?” Hắn liếc qua hai cánh tay để trần của nàng.
Lâm Hi Hi vô thức gật đầu, hoàn hồn một chút, lại lắc đầu.
Tần Dịch Dương đem áo khoác trên người cởi ra, khoác lên người nàng.
Lâm Hi Hi giật mình, nhìn Âu phục đắt đỏ khoác trên người, không suy
nghĩ liền từ chối: “Đừng như vậy, Tần tiên sinh, tôi không sao…”
Tần Dịch Dương mặc kệ từ chối của nàng, đem cả người nàng ôm vào lòng, cúi đầu xoa tóc nàng, hướng trán nàng hôn nhẹ.
Tiếng nói của Lâm Hi Hi đều bị sự đụng chạm của hắn trong nháy mắt làm
biến mất, nàng bị hắn hung hăng ôm lấy, nói không lên lời.