Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 81: Chương 81: Không phải cố ý xông vào




“Không muốn…..Vinson…Em muốn anh…”

Cô càng thêm dính chặt vào người hắn, nhiệt độ của da thịt xuyên thấu qua vật liệu may mặc. Cánh tay như rắn nước quấn vòng quanh eo, đầu lưỡi ướt át chơi đùa liếm lên xương quai xanh gợi cảm của hắn, động tác trên tay ngày càng chọc ghẹo, cô tin loại tình cảnh này đối với bất kì người đàn ông nào cũng đều không kiềm chế được!

Sắc mặt Tần Dịch Dương khẽ cứng đờ, giật ra đôi tay cô đang gắt gao chế trụ mình, lấy áo khoác để trên sofa, đem thân thể trần trụi của cô bao lại, chậm rãi đẩy ra khỏi ngực mình.

“Đêm nay không có cảm giác, ngoan, tự mình ngủ đi”. Tần Dịch Dương vỗ vỗ mặt cô, trong đôi mắt thâm thúy không có chút hứng thú nào.

Hắn vừa nói liền đứng dậy, ngón tay thon dài hờ hững sửa lại nút áo sơmi vừa bị cô cởi ra.

Từng nút, từng nút một từ dưới lên mãi cho đến chỗ xương quai xanh bị cô lưu lại một ít nước ẩm ướt.

“Vinson, Vinson, anh đi đâu…” Mắt thấy hắn hướng về phía cửa, Lily chân trần nhảy từ trên sofa xuống, chắn trước lối đi.

Vẻ mặt giả bộ ủy khuất, đôi mắt có chút ngấn nước “Anh muốn để em một mình chỗ này sao? Anh đi tìm Lâm có đúng hay không? Vinson, không muốn, anh không được như vậy..”

Lily lần đầu tiên không khống chế được, nước mắt cũng nhanh chóng tuôn ra.

Cô từ trước tới giờ cũng không tìm cách chọc giận Vinson, luôn luôn là hắn nói thế nào thì cô sẽ ngoan ngoãn làm theo như thế ấy, thế nhưng bây giờ cô đột nhiên sợ mất đi hắn, hệt như việc hắn bước qua cánh cửa kia sẽ không bao giờ trở về với cô nữa.

Mặc cho Âu phục hỗn loạn rơi xuống chân cô, Lily liều mạng bước lên ôm lấy hắn, thân thể mềm mại ướt át gắt gao dựa vào hắn, âm thanh nỉ non cầu xin.

Tần Dịch Dương chế trụ cánh tay quấn trên lưng mình, trầm giọng nói: “Lily”

Lily lắc đầu, nước mắt nóng hổi ướt nhẹp áo sơmi của hắn: “Đừng bảo em buông tay, em không buông, Vinson, cầu xin anh muốn em..”

Không có thói quen đánh phụ nữ, đôi mắt đen thâm thúy của Tần Dịch Dương chợt trùng xuống, muốn đẩy cô ra, nhưng cô lại cuốn lấy càng chặt, tay không biết đã lần vào cổ áo hắn từ lúc nào, quét trong lồng ngực nóng hổi của hắn.

Kỹ xảo thuần thục, là lợi thế nhất của Lily, Tần Dịch Dương lạnh lùng trầm mặc, cánh tay đang đặt trên tường lạnh lùng nhìn nữ nhân trong ngực, trong đôi mắt thật to tràn đầy nước mắt, cầu xin hoan ái, nụ hoa hồng trước ngực cô đã sớm dựng đứng, có vẻ động tình đã lâu.

Chẳng phải đã lâu rồi sao?

Kiều diễm như thế này, lại không thể gợi nổi hứng thú của hắn sao? “Cốc cốc cốc”, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.

Lòng Lily khẽ run lên, nghiêng đầu nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt, động tác cũng khựng lại, nhưng mà vẫn không chịu rời đi.

Trên thân thể Dịch Dương, cô vẫn tiếp tục gắt gao quấn lấy hắn, muốn lờ đi tiếng đập cửa.

Áo sơmi của Tần Dịch Dương đã cởi ra gần hết, Lily chui vào trước ngực hắn, cái lưỡi ẩm ướt khiến người khác say mê.

“Cốc cốc cốc”, tiếng đập cửa kiên trì không ngừng. Tần Dịch Dương cúi đầu bên tai cô nói: “Dừng lại”

Nước mắt Lily mãnh liệt rơi xuống, chưa bao giờ biết hắn có thể lạnh lùng như thế, cả người ngượng ngạo bi thương, cô chịu đựng khuất nhục không muốn buông ra, cho dù trong mắt hắn cô thật thảm hại, dù cho bản thân bị coi là phóng đãng…

Cô vẫn không chịu buông tay.

“Cốc, cốc, cốc”, tiếng đập cửa lần thứ ba vang lên, bên môi Tần Dịch Dương hiện lên một nụ cười lạnh lùng, với tay mở cửa.

Ánh sáng bên trong cánh cửa dịu dàng chiếu ra, Lâm Hi Hi thấy cửa từ từ mở ra, nhưng không thấy bóng người.

Nàng kinh ngạc một chút, bước vào: “Lily, cô ở đây sao?”

Chỉ bước vào một bước nhỏ, Lâm Hi Hi liền bị hai cỗ thân thể quấn quít bên cạnh hù dọa, đột nhiên hít một hơi khí lạnh lùi về sau từng bước.

“Rầm” tiếng cánh cửa phòng va vào tường nghe nặng trịch!

“A….” Lily hét lên một tiếng, nước mắt vẫn còn lưu lại trong hốc mắt, cô thật không ngờ Tần Dịch Dương thực sự mở cửa.

Lâm Hi Hi khiếp sợ mà tựa trên cửa, trong ngực phập phồng kịch liệt.

Bên trong dường như có sự di chuyển, mà nàng ngơ ngác đứng tại chỗ, ánh mắt trong veo rộng mở nghênh đón ánh mắt thâm thúy mà đạm mạc của Tần Dịch Dương.

Cúc áo sơmi của hắn cởi ra bốn nút, trên xương quai xanh có dấu hôn đậm cùng vệt nước đọng, cảm giác mãnh liệt như vậy khiến Lâm Hi Hi như bị đóng đinh tại chỗ.

Nàng không nghĩ tới mình sẽ quấy rầy không gian hoan ái của bọn họ, mãnh liệt như vậy sẽ đánh thẳng vào thị giác.

“Xin lỗi…Xin lỗi, tôi không cố ý!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Hi Hi tái nhợt, nàng hoảng loạn nói, trốn tránh ánh mắt lạnh thấu xương của Tần Dịch Dương và khống chế cỗ hơi thở cường đại ấy, chạy ra khỏi gian phòng bọn họ, thuận tiện đem cửa phòng đánh “Rầm” một tiếng!

Trong hành lang vẫn còn nghe được tiếng gió thổi vù vù.

Bàn tay trắng mềm nhỏ bé phủ lên thanh cửa, vẫn tiếp tục run rẩy.

Rất lâu sau Lâm Hi Hi mới buông lỏng tay ra, cảm giác một hồi đại nạn đã qua một nửa, nàng ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa lần nữa, nhất thời hoảng hốt.

Nàng sớm nên biết, không phải sao?

Bọn họ ở cùng một chỗ, nơi này đêm khuya yên tĩnh có thể làm cái gì, so với người khác, nàng hẳn phải rõ ràng hơn chứ.

Hiệu quả cách âm của khu nhà cao cấp này rất tốt, một vòng ánh đèn chập chờn rơi trên đỉnh đầu, Lâm Hi Hi cảm giác được một tia uể oải giữa sự tuyệt vọng.

Nàng ôm lấy mình, cổ tay mảnh khảnh chống đỡ vầng trán, chậm rãi xoay người trở về.

Rất nhiều chuyện, hôm nay xảy ra thật nhiều chuyện, một màn trên tòa án, thấy được thi thể của Viện Y, trong nháy mắt toàn bộ cuộn trào mãnh liệt mang theo tất cả thống khổ. Viền mắt Lâm Hi Hi trở nên ấm áp, cảm giác giống như trước đây, có cảm giác cả thế giới đều đang quay lưng lại với nàng.

Phía sau đột ngột truyền đến tiếng mở cửa.

Bước chân Lâm Hi Hi dừng lại một chút, nhưng không quay đầu lại, cho rằng chính mình nghe nhầm.

Cho đến khi tiếng bước chân kia không thể làm cho mình lơ là được nữa, nàng mới chợt xoay người, lại bị một cánh tay gắt gao kéo vào trong lòng.

Dưới ánh đèn êm dịu, dung mạo Tần Dịch Dương tuấn lãng bức người, khiến cho nhịp tim nàng nhanh chóng đập loạn.

“Tần tiên sinh…” Lâm Hi Hi kinh ngạc kêu lên một câu, hắn vừa rồi không phải vẫn ở trong phòng sao?

“Không ở yên trong phòng, tới đây làm gì?” Tần Dịch Dương ngưng mắt nhìn nàng, đạm mạc như nước.

Lâm Hi Hi ngẩn ra, bắt đầu hiểu được ý tứ của hắn.

Là trách nàng đột nhiên xông tới, quấy rầy chuyện tốt của bọn họ sao?

Khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ rũ xuống, đôi lông mi thật dài bao trùm tròng mắt ngập nước kia, Lâm Hi Hi nhẹ giọng nói: “Thật xin lỗi, Tần tiên sinh, lần sau tôi sẽ chú ý, vào giờ này sẽ không đi tìm ngài.”

Trên người hắn còn lưu lại một ít hương ẩm ướt, chắc là Lily lưu lại, Lâm Hi Hi vừa nói, vừa vô thức lấy cánh tay để trong tay hắn đặt vào trong ngực hắn không cho hai người dán gần như vậy.

Khóe miệng Tần Dịch Dương nổi lên một nụ cười lạnh, đẩy tay nàng ra, cúi đầu hôn lên cánh môi nàng.

Lâm Hi Hi bỗng nhiên chấn động.

Hai tròng mắt trong veo trợn tròn lên, Lâm Hi Hi quên cả giãy dụa, vẫn cảm giác được đầu lưỡi của hắn ở trong khoang miệng của nàng điên cuồng đoạt lấy.

Hắn hiện tại sao có thể hôn nàng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.