Chị Tuệ còn muốn nói gì đó, vừa quay đầu lại liền đối diện ngay với một thân ảnh, kinh ngạc nói: “Tiên sinh.”
Tần Dịch Dương đã xử lí xong công việc, thân hình cao ngất mà tao nhã
dọc theo cầu thang đi xuống dưới lầu. Ánh sáng ban mai nhàn nhạt chiếu
lên chiếc áo sơ mi màu đen của hắn, phản chiếu lên làn da sáng trắng của hắn, cả người toát ra một cỗ nhu hòa mà tà mị.
“Cần cái gì?” Hắn không trực tiếp đi đến chỗ ngồi của mình mà đi vòng
qua sau lưng Lâm Hi Hi, nhẹ nhàng hôn nàng một cái, tiếng nói trầm thấp
lộ ra từ tính.
Vừa lúc xuống lầu nghe được bọn họ nói chuyện với nhau, gương mặt tuấn
lãng của hắn không có cảm xúc gì, chỉ là nhẹ giọng hỏi nàng.
Chị Tuệ dè dặt không lên tiếng, hiểu rõ nếu phu nhân đã hỏi mình chuyện
này, như vậy hẳn là muốn giấu giếm tiên sinh đi. Chị cũng không hiểu
được mối quan hệ quỷ dị giữa hai người này, chẳng qua là cũng cảm thấy
có chút kì quái, loại chuyện này hẳn là nên bàn bạc trước cùng tiên sinh mới đúng, dù sao có con cũng là chuyện của hai người.
Nhưng vẻ mặt của phu nhân có chút kì lạ, giữa nhu nhược lộ ra một tia lo lắng, rồi cả bộ dáng không dám lên tiếng nữa.
“Không có gì.”, Lâm Hi Hi nhẹ giọng phủ nhận, giải thích: “Vì em không
thể ra ngoài, nên muốn mua thứ gì đó chỉ có thể giao cho chị Tuệ đi
mua.”
Ánh nắng ban mai chiếu vào làm khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng
hồng nhuận tự nhiên, lông mi thật dài tựa như cánh bướm thần tiên.
Ánh mắt Tần Dịch Dương thâm thúy mà nhu hòa nhìn nàng hồi lâu, vỗ vỗ vai nàng nói: “Không cần nghĩ nữa. Ăn cơm xong nói sau.”
Lâm Hi Hi nhu thuận mà đáp lời, nhưng lo lắng trong lòng không có tan đi.
Nàng cũng không thể xác định, nếu hiện tại nhắc nhở Tần Dịch Dương chuyện này, hắn rốt cuộc sẽ phản ứng như thế nào.
Chính là nàng cũng không dám tìm hiểu.
Có lúc nàng cũng sẽ lừa mình dối người, phụ nữ không nhất định phải cho
đàn ông lý do để thương tổn chính mình, nàng không muốn tỏ thái độ với
hắn, bởi vì thời điểm lập bản hiệp ước kia, hai chữ “con cái” căn bản là chuyện không có khả năng xảy ra.
Giữa bọn họ, “hôn nhân”- hai từ này cũng chỉ là suy nghĩ xa vời, nói gì đến chuyện sau này hay tương lai.
Điều đó quá xa xôi.
Nàng không nói, không thể nói, chỉ thầm nghĩ phải tự mình giải quyết chuyện này.
Bữa cơm thật yên tĩnh, nàng thực nhu thuận uống hết một ly sữa, ăn hết
đồ ăn trong đĩa, thân mật thật sự mệt chết đi, dạ dày của nàng cũng đã
tốt hơn một chút.
Ngón tay thon dài cầm lấy khăn ăn, nhẹ nhàng lau khóe miệng, ngưng mắt nhìn cô gái nhỏ phía đối diện.
Ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào phòng khách, Tần Dịch Dương rất ít
khi mặc áo sơ mi màu đen – thứ màu sắc thần bí khiến người ta không thể
đoán ra, nhưng cũng phảng phất chút nghiêm nghị và trầm ổn. Hắn đương
nhiên biết trong lòng nàng đang nghĩ gì, chẳng qua trước đây hắn đã dùng khá nhiều thủ đoạn và lợi dụng nàng, một lần lại một lần, từng chuyện
lại từng chuyện, hắn cũng đã quên có bao nhiêu chuyện mình thực tâm đối
đãi rồi. Nếu không phải như vậy, nàng có thể có duyên cớ gì mà ngồi đây
đối mặt với hắn, lấy thân phận là vợ của hắn, cùng hắn ăn bữa sáng?
Lông mi dày đậm hạ xuống, ánh mắt thâm thúy u tối của nam tử kia có một tia nhu hòa.
Hắn đã quen với việc phụ nữ luôn chủ động với mình, nhưng đối với Lâm Hi Hi hắn đã phá lệ quá nhiều. Hắn dĩ nhiên là kẻ dùng thủ đoạn để đùa
giỡn, nhưng mỗi khi dùng nó để áp dụng lên người nàng, hắn lại mơ hồ cảm thấy không thoải mái. Hơn nữa mỗi lần nhìn thấy ánh mắt ái mộ không che giấu của nàng, khi bị ép buộc hoặc tình nguyện nói yêu hắn, cảm giác
không thoải mái này liền biến thành một loại thống khổ, âm ỉ giày vò
trái tim hắn.
Ngón tay tao nhã chống thái dương, Tần Dịch Dương chìm đắm trong suy
nghĩ của chính mình, toàn bộ tầm mắt chỉ có thân ảnh nhỏ bé và yếu ớt
kia.
Tiếng bước chân từ phía sau truyền đến.
“Tiên sinh, đồ ngài đặt đã được đưa tới”. Tay người hầu đang cầm một cái hộp từ bên ngoài đi tới. “Đặt ở kia.” Tần Dịch Dương bừng tỉnh, thản
nhiên nói.
Người hầu vâng lời, đem chiếc hộp đặt ở bên kia bàn ăn, một chiếc hộp
màu trắng, tinh xảo khéo léo. “Ăn xong rồi sao?” Tần Dịch Dương đi vòng
qua đến bên nàng, ôm trọn thân thể nàng, thân mật hỏi.
Lúc đó nàng vừa mới đặt ly sữa trong veo xuống, cả người đều tỏa ra
hương vị tươi mát. Tần Dịch Dương sững sờ nhìn một lúc, nhẹ nhàng xoa
tóc của nàng, từ sau lưng vòng qua khẽ hôn lên khóe miệng nàng.
Toàn bộ người hầu đều ở trong phòng khách, Lâm Hi Hi căng thẳng, không
dám động đậy, chỉ sợ chọc giận hắn, hắn sẽ lại làm ra những chuyện khác
người thì sẽ không được tốt lắm.
Cánh môi anh đào cuối cùng cũng bị hắn yêu thương qua, khoang miệng nàng vẫn ngọt ngào như hắn thường thấy. “Mở ra nhìn xem, cái này làm cho
em.” Không biết hắn đã đem chiếc hộp đặt trước mặt nàng lúc nào. Lâm Hi
Hi có chút bất ngờ.
Không phải trước kia hắn chưa từng tặng đồ vật này nọ cho nàng, nhưng
đều là nhìn thấy rồi mới mua, không giống lần này, long trọng như vậy
khiến Lâm Hi Hi có chút thụ sủng nhược kinh. (có ý là được sủng mà sợ)
Đám người hầu đứng ở bốn phía, khóe miệng đều mang ý cười mà nhìn hai
người. Gia đình hòa thuận, vợ chồng ân ái, cảnh tượng này rất ấm áp.
Chiếc hộp màu trắng được gói khá khéo léo, Lâm Hi Hi nhìn đến những nét
chữ uốn lượn cùng hoa văn chạm trổ tinh xảo phía trên thì trái tim tự
dưng nhảy dựng lên, ngón tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng mở ra, bên trong là một
chiếc dây chuyền tinh xảo, được kết lại bởi rất nhiều mắt xích nhỏ vụn
hình tròn trơn bóng, bên cạnh là đôi hoa tai kiểu dáng uốn lượn tinh tế, toàn bộ đều được gắn đá lấp lánh, phần giữa chiếc dây chuyền được khảm
đá màu lam, lộ rõ chữ khắc trên đó.
Một chữ “Hi”.
Chạm trổ khéo léo chữ viết kia cũng rất rõ ràng, dưới ánh đèn huỳnh quang sáng chói lên. Đây là đồ được đặt làm theo yêu cầu.
Lâm Hi Hi không biết hình dung tâm trạng hiện tại của mình như thế nào,
trang sức tao nhã mà chói mắt như vậy, nàng cũng không thể nhận ra chất
liệu cùng tay nghề của người thợ làm ra nó, dù sao cũng chưa từng sống
trong xã hội thượng lưu, nàng cảm thấy món quà như thế này thực quý giá
và quá đắt đỏ, nhất là một chữ “Hi” tinh xảo kia, khiến cho nàng trong
nháy mắt đã mất đi năng lực nói chuyện.
“Thích không?”, Tần Dịch Dương ngang ngược ôm lấy nàng, trong tiếng nói trầm thấp lộ ra tia mị hoặc.
Thích.
Nàng rất thích.
Chỉ tiếc Lâm Hi Hi không thể nói. “Nhưng. . . . .”
“Không được nói từ chối. . . . . .”, Tần Dịch Dương cắt ngang lời nàng,
trực tiếp lấy sợi dây chuyền từ trong hộp ra, đeo lên cần cổ trắng nõn
xinh đẹp của nàng, hô hấp cực nóng phả lên cổ nàng, “Anh rất ít khi tặng đồ cho phụ nữ.”
Bàn tay ấm áp mơn trớn hai vai nàng, giữ chặt lấy, ở hai bên mặt nàng nhẹ nhàng hôn : “Đeo vào. Không được tháo xuống.”
Lâm Hi Hi nhớ rằng trước kia hắn cũng đã từng nói những lời này, khi đó
hắn đặc biệt bá đạo, nàng cũng không hay đeo trang sức, một thời gian ở
bên cạnh hắn cũng buộc phải sử dụng nên cũng có chút thói quen, mà lúc
này đây, nói vậy hắn là thật sự không cho phép nàng tháo xuống.
Đối với phụ nữ, hắn đích xác chưa từng lưu tâm quá nhiều như vậy, làm được nhiêu đó cũng đã là cực hạn rồi.
Nàng từ đầu đến cuối đều rất do dự, ngay cả lời cự tuyệt hắn cũng không cho nàng nói ra.
Nàng càng không thể ngờ rằng sợi giây chuyền này chính là một phương
thức để hắn đem nàng buộc chặt bên người, nói là bảo hộ cũng được, nói
là chiếm lấy cũng không sao, hắn tuyệt đối không cho phép nàng rời khỏi
tầm tay của hắn. Một lát cũng không được.