“A…. Cô làm cái gì? Lâm Hi Hi cô đang làm cái gì? Cô nói rõ ràng hiện
tại cô đang ở đâu, tại sao cô lại cầm di động của Vinson? Cô nói đi, nói mau.”
Một nơi khác tiếng rít gào vang lên, tiếng nói ủy khuất mà bén nhọn phá vỡ màng nhĩ của nàng.
Cả người Lâm Hi Hi run lên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhất thời tái nhợt hơn một chút, cuối cùng cũng lĩnh ngộ được đối phương chính là ….Lily.
Hồi lâu không thấy Lily, cư nhiên cô ấy lại gọi điện thoại lại đây.
Có lẽ là có gì đó không đúng, nghĩ vậy Lâm Hi Hi cầm lấy di động nhìn
nhìn, chiếc điện thoại màu xanh dương đắt đỏ kia, rõ ràng là nàng thường xuyên thấy trong xe của Tần Dịch Dương, nàng đột nhiên tỉnh ra, khuôn
mặt nhỏ nhắn càng thêm tái nhợt, cố tình vùng ra khỏi người đàn ông bên
cạnh ngồi dậy, Lâm Hi Hi sợ tới mức buông thõng tay, di động rơi xuống
giường.
Trong điện thoại thanh âm bén nhọn vẫn rít gào, Tần Dịch Dương đứng dậy, ánh mắt thâm thúy mang theo một tia ấm áp trìu mến dừng ở cô gái nhỏ
trong lồng ngực, hai tay vây tại hai bên người nàng, tao nhã mà cầm lấy
di động bị nàng đánh rơi.
“Chuyện gì?” thanh âm buổi sáng của hắn thản nhiên mà đặc biệt có từ tính.
“Vinson…” Lily vừa nghe được thanh âm này liền hoàn toàn sụp đổ, che
miệng bắt đầu khóc, nước mắt như thế nào cũng ngừng không được.
Ngẫm lại cũng đủ biết, lúc này căn bản không phải là thời gian đi làm, vì sao bọn họ lại ở cùng nhau?
Ánh mắt Tần Dịch Dương thủy chung không dời khỏi Lâm Hi Hi, khuôn mặt
nhỏ nhắn của nàng tái nhợt có vô thố cùng mờ mịt, đầy người là dấu vết
bị yêu thương, im lặng nằm trong lồng ngực hắn. Ánh mắt hắn hiện lên một tia mềm mại, vuốt ve tóc trên trán nàng, lộ ra vầng trán nhu bạch của
nàng, hắn nói một câu vào tai nghe: “Là tôi.”, lời nói vẫn thản nhiên
như trước.
“Vinson, hai người cùng một chỗ phải không? Anh cùng với cô ta…. Các
người phát sinh quan hệ có phải hay không? Vinson, em không nên rời khỏi anh, em không nên dỗi với anh, em quay lại được không? Em sẽ không bao
giờ … rời khỏi anh nữa, anh đừng không cần em, van cầu anh…” Lily bắt
đầu khóc, vạn phần đau thương quấy nhiễu lòng của nàng.
Ánh mắt Tần Dịch Dương trầm một chút.
“Không có việc quan trọng đừng làm phiền tôi lúc ngoài thời gian làm
việc, điểm này tôi đã nói rồi.” Thanh âm của hắn rõ ràng đạm bạc trong
veo như nước.
Khiến cho người nghe cảm thấy có vẻ lạnh như băng, “Về chuyện của Hi Hi, có gì không hiểu đến hỏi Thanh Ngôn.”
Hắn nói xong liền cắt đứt điện thoại, động tác vẫn tự nhiên tao nhã như trước.
Cô gái nhỏ trong ngực hắn nhìn thấy mỗi động tác này, lòng cả kinh nói không lên lời.
Nàng không thể không thừa nhận, thanh âm của Lily vừa nói ra khiến cho
lòng nàng ê ẩm đau, cũng không phải thời gian đã lâu gì, cư nhiên nàng
liền dễ dàng quên đi mối quan hệ giữa Tần Dịch Dương cùng Lily, mà hiện
giờ, nàng lại đang nằm dưới thân người đàn ông này, hơi thở nóng ấm chậm rãi hít ra thở vào của hắn nhắc nhở nàng, khoảng cách giữa nàng và hắn
gần biết bao nhiêu.
“… Mấy giờ rồi?” Suy nghĩ hồi lâu, nàng cư nhiên khó khăn hỏi một câu.
“6 giờ.” Tần Dịch Dương nhẹ giọng nói, ánh mắt thâm thúy có thâm ý nàng
nhìn không hiểu, cúi đầu hôn lên khóe môi của nàng, thanh âm dễ nghe
nói: “Mệt sao? Có muốn ngủ thêm một lát không?”
Có muốn ngủ thêm một lát hay không?
Một câu nói làm cho hốc mắt Lâm Hi Hi nóng lên, sự quan tâm rõ ràng cùng thân thiết như vậy, thực sự giống như đối thoại của đôi vợ chồng yêu
nhau, nàng hẳn là phải làm thế nào đây? Nhắm mắt vùi vào trong ngực hắn, nghỉ ngơi, hưởng thụ vòng ôm cùng cái nhìn chăm chú của hắn, chẳng qua
như là đang ngầm làm nũng với hắn, vô luận nàng chưa nói gì, bọn họ đều
không cần.
Nụ hôn của hắn vẫn còn ở bên môi, mang theo hơi ấm, truyền đến nơi mẫn
cảm tê dại. Lâm Hi Hi dựa vào bờ vai của hắn, hít sâu một hơi, hồi lâu
mới nghe được thanh âm mơ hồ của chính mình: “Em không mệt… Em muốn
dậy.”
Bàn tay nhu bạch nhỏ nhắn vịn lên vai hắn, ít nhiều khơi mào dục vọng của Tần Dịch Dương.
Nhớ tới tối hôm qua nàng ở trong mộng bị hắn giữ lấy, mệt đến mức nơi
mềm mại tận cùng của cơ thể đang còn co rút nhanh, nhíu mi tiếp nhận hắn ra vào, khoái cảm nhanh như vậy đã bao phủ cả đầu óc….
Nụ hôn của hắn mạnh thêm một chút, ôm chặt vòng eo của nàng.
“Dịch Dương.” Lâm Hi Hi nhịn không được kêu lên một tiếng, có chút thống khổ mà nhắm mắt lại.
“Lúc mà phụ nữ tức giận đều giống như em bây giờ sao?” Thanh âm của hắn
đã khôi phục thanh tỉnh, ánh mắt thâm thúy có một tia dò xét, ngồi thẳng người, dừng ở nàng.
Lâm Hi Hi không rõ ý nên cũng ngồi dậy, cố gắng che phủ thân thể nhỏ xinh, ánh mắt trong veo nhìn hắn.
Cái loại cảm giác đau đớn trong lòng này, là tức giận sao?
Nàng không hiểu.
Nhưng mà có điều nàng rất rõ ràng, mối quan hệ của bọn họ lúc này cũng
chỉ là hiệp nghị mà thôi, qua đoạn thời gian này bất kỳ quan hệ gì cũng
không có, hắn cũng đủ thỏa mãn, nhưng chỉ có loại chăm sóc này làm cho
nàng hiểu lầm hắn cũng như nàng đã rơi vào tay giặc, mỗi một ánh mắt,
một động tác, nàng tưởng hắn là đang yêu, chẳng qua là ngây ngốc mà tỉnh mộng, hết thảy có phải đều không tồn tại hay không?
Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, cố gắng không cho phép chính mình lùi bước, ôn nhu nói: “Em không có ý kia.”
Con mắt thâm thúy của Tần Dịch Dương đã sớm bắt giữ được sự giả bộ kiên
cường của nàng, thản nhiên nhìn xuống nàng, cúi đầu hôn thật mạnh lên
cánh môi của nàng, nàng bất ngờ không kịp phòng bị, hô hấp đều trở nên
đứt quãng, nụ hôn của hắn lại mạnh bạo cùng điên cuồng như vậy, sắp đem
nàng hoàn toàn phá hủy mất.
“….” Nàng buồn bực ngâm ra tiếng, cảm giác ra giường trong tay bị ngăn
lại, bị bàn tay to lớn của hắn bao trùm, nàng một lần nữa ở trong lồng
ngực hắn.
“Không mệt thì làm lại lần nữa, em cũng muốn mà, đúng không?” Tiếng nói
trầm thấp của Tần Dịch Dương áp sát bên tai nàng, bàn tay tách hai chân
của nàng ra, chạm vào nơi hoa viên mẫn cảm cùng mềm mại nhất của nàng,
hơi hơi dùng lực chế trụ eo nhỏ của nàng.
“Không!” Nàng sợ tới mức hét lên, cần cổ ngửa về phía sau, lại không
thoát khỏi lực đạo nóng rực hung mãnh của hắn, rưng rưng nói, “Không
cần….đừng mà…”
Nàng mệt mỏi quá, cũng có chút đau, theo bản năng mà bài xích. Chẳng qua là tay hắn đang du ngoạn lên những điểm nhạy cảm trên cơ thể nàng, gáy
tràn đầy hơi thở nóng bỏng đến tê dại, nàng không muốn động tình, chẳng
qua là thân thể đã phản bội nàng, những khiêu khích thành thạo của hắn
vĩnh viễn đều có tác dụng đối với nàng.
“Đừng mà. . . . . . A. . . . . .” Nàng ngân lên, vô lực mà chống cự, cảm giác được thứ nóng bỏng kia đã muốn đâm tiến vào. Nàng không biết,
kháng cự của mình, đến tột cùng là kháng cự hắn giữ lấy, hay vẫn là
không muốn bản thân mình bị rơi vào tay giặc.
“Yêu anh rồi sao?” Tiếng nói trầm thấp lộ ra từ tính nồng đậm, như là
mộng ảo ma quỷ bao trùm ý thức của nàng. Tần Dịch Dương chăm chú quan
sát cô gái nhỏ ý thức mơ màng đang bị hắn không ngừng giữ lấy, dụ dỗ
nàng, nhẹ giọng hỏi.
Lâm Hi Hi run rẩy như bị điện giật, một cái chớp mắt sau đã thanh tỉnh, ra sức lắc đầu: “Không phải. . . . . . Tôi không có !”
Khóe môi Tần Dịch Dương gợi lên một nụ cười, cúi người càng tiến vào sâu hơn, cảm thấy thân thể non mềm của nàng mang đến cho hắn khoái cảm chưa bao giờ có, thanh âm lãnh đạm nói: “Không thương sẽ không cảm thấy vui
thích…. Em có biết em rất không ngoan không? Hi Hi, ở trong lồng ngực
anh, nói dối anh, anh cũng chỉ có thể dùng thân thể để trừng phạt em…
Vừa khéo em luôn làm cho anh cảm thấy ăn không đủ….”
Hắn nói là làm, không chút kiêng nể gì, một chút một chút lại gia tăng
lực đạo khiến cho nàng ngửa đầu ngâm nga, sắp không chịu được nữa.
Sáng sớm, trong phòng ngủ của khu nhà trọ cao cấp, người đàn ông tuấn
lãng bức người khống chế cô gái nhỏ mơ màng dưới thân, hung ác mà giữ
lấy nàng, biểu tình trên mặt vừa phức tạp lại ôn nhu, ở bên tai nàng mềm nhẹ khuyên giải và an ủi gì đó, chan chứa yêu thương.
“Yêu lâu một chút….” Ở thời khắc cuối cùng kia, hắn hôn lên cánh môi của nàng, thanh âm vỡ vụn có chứa đựng bí mật sâu kín nhất trong đáy lòng,
“Đừng hận anh…”