Lâm Hi Hi đương nhiên hiểu được cô ta không ổn chút nào. Nhạc Phong vừa
mới chịu trừng phạt, Nhạc thị cũng đã nhập làm một với Bác Viễn. Cô ta
mất đi chỗ dựa lớn, cơ hồ trong một đêm đã trở nên trắng tay.
Gió nhẹ thổi bay mái tóc dài mềm mại của nàng, ôn nhu dán tại trên khuôn mặt, Lâm Hi Hi đưa tay vén chúng ra sau tai, nhẹ giọng hỏi: “Có việc gì không?”
Tròng mắt Kiều Nhan lộ ra tia máu đỏ, buồn bã nói: “Tôi muốn nói chuyện với cô!”
Lâm Hi Hi không nghĩ mình còn có chuyện gì để nói với cô ta, nhưng nàng
cũng không có lý do gì để cự tuyệt. Tuy rằng trước đây Kiều Nhan có hành động không đúng, cũng suýt nữa gây tai họa cho người khác, nhưng là giờ phút này, bộ dáng của cô ấy cũng đủ làm cho người ta thương xót.
Nhẹ nhàng khẽ xoay người tới gần cửa xe, Lâm Hi Hi nhẹ nhàng trả lời:
“Cô cứ ở đây chờ tôi. Tôi đi một lát rồi sẽ quay lại ngay” .
Lưu sư phó có một chút cảnh giác, nói: “Phu nhân, tiên sinh có dặn chúng tôi không được cách xa cô nửa bước.”
Nghe được tên của hắn, ngón tay mảnh khảnh của nàng để tại cánh cửa xe
màu đen khẽ run lên, tiếng lòng bị kích thích một chút, ánh mắt khẽ
khàng nhìn xung quanh.
“Chúng tôi chỉ ở quán café gần đây thôi, chú có thể đậu xe ở ngoài, từ
trong xe nhìn ra vẫn có thể thấy tôi, như vậy được không?”
Lưu sư phó do dự một chút, nhìn vị trí kia, lúc này mới có vẻ yên tâm hơn.
Khoảng cách chưa đến hai mươi thước, chắc là sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Kiều Nhan lạnh lùng cười, cười thái độ của Lâm Hi Hi, càng cười nhạo sự
quan tâm lo lắng của Tần Dịch Dương, hắn thật yêu thương cô ta. . .
Trong tiệm café, hai người đã lựa chọn vị trí ngồi gần cửa sổ.
Chiếc vòng cổ kia, hẳn là củaTần Dịch Dương tặng? Kiều Nhan dựa lưng vào ghế, thuần thục nhấp ngụm trà, đôi mắt nheo lại đánh giá chiếc cổ tuyết trắng cùng sợi dây chuyền lấp lánh trên cổ nàng.
Đầu ngón tay đụng vào ánh sáng chói mắt của viên kim cương, Lâm Hi Hi gật gật đầu, cũng không phát ra bất cứ âm thanh nào.
“Cô thật hạnh phúc. . . Lâm Hi Hi. . .” Trước mắt hiện lên mảnh sương
mờ, khuôn mặt xinh đẹp của Kiều Nhan bỗng chốc trở nên tái nhợt, so với
hồn phách càng khiến người ta thương cảm “hạnh phúc làm người ta ghen
tị. . .”
Thanh âm của cô ta quá mức gào rít khiến Lâm Hi Hi nghe xong có chút không thoải mái.
“Cô có sao không?” Nàng nhẹ giọng hỏi, khuôn mặt xinh đẹp trầm tĩnh thoáng nét ủ rũ.
“Tôi có thể hiểu tình trạng bây giờ của cô, nếu cần hỗ trợ xin cô cứ
nói. Chuyện là do một mình Nhạc Phong gây ra, tôi đã có tính toán cho
cô, việc thu mua Nhạc Thị thật sự là kéo theo rất nhiều người thất
nghiệp. Tôi cũng có trách nhiệm trong đó.”
Bất luận là gì cũng không tránh khỏi cạnh tranh trong kinh doanh, nếu
đúng như Lâm Hi Hi nói thì ác giả ác báo, tạo nghiệt không thể sống, sẽ
không muốn dùng loại sự việc tồi tệ này để lấy cớ trốn tránh trách
nhiệm, dù sao chuyện này cũng không phải là trời giáng họa mà là bởi vì. . . .
“Ha ha. . . .” Kiều Nhan bỗng nhiên cười rộ lên, làm kinh động đến mọi người trong quán.
“Lâm Hi Hi, cô không nhớ là tôi từng nghĩ muốn lái xe đâm chết cô à?
Hiện tại cô lại muốn giúp tôi?” Cô ta nghiêng đầu, trong tay vẫn kẹp
chặt điếu thuốc chưa tàn, âm thanh lạnh lẽo mang theo trào phúng.
“Nếu là tôi bị buộc đến mức độ này, tôi cũng không đủ cam đoan rằng sẽ
không hành động như vậy” . Nàng nhìn sắc trời rực rỡ bên ngoài mới ôn
nhu nói một câu: “Tôi không trách cô.”
Oan có đầu nợ có chủ, nàng cũng không thể chỉ trích người không làm tội lỗi với mình, nàng không thể ngoan độc như vậy được.
Cái ác luôn tồn tại ẩn sâu trong bản tính mỗi cá nhân, chỉ khác nhau ở chỗ mức độ của mỗi người mà thôi.
Kiều Nhan tiếp tục cười, cười đến nối bả vai không xương run lên, cô ta
nâng ánh mắt nhìn chằm chằm nữ nhân xinh đẹp trước mắt, hung hăng đem
mẩu thuốc lá dập tắt, ngữ điệu lạnh lẽo đến cực điểm: “Lâm Hi Hi, xem ra cô thật sự thiện lương, Nhạc Phong yêu cô không phải là không có lý. . . nhưng là cô thực không biết. . . cô đã lương thiện đến ngu xuẩn. . . ! ! ! ! ”.
Sau cùng, cô ta mới nắm rõ được, trừng trừng mở lớn mắt ra nhìn nàng.
Lâm Hi Hi cảm thấy không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo, chậm rãi nhẹ
ôm lấy hai vai, bưng tách café tới bên môi, đáy lòng chợt lạnh.
Nàng cũng không muốn phản bác.
Lông mi Kiều Nhan khẽ nhướn lên, như là từng bước, từng bước một phải dụ nàng sa vào bẫy: “Hai năm trước, cô từng bị cường bạo đúng không? “
Câu chuyện tưởng chừng đã ngủ yên, đột nhiên bị khơi lại.
Mâu quang nàng có chút ánh sáng, thật lâu cũng không muốn nhắc đến chuyện này, nàng vẫn cố gắng duy trì sự trấn định của mình.
“Tôi không muốn nghĩ đến .” nàng thản nhiên nói.
“Không nghĩ đến. . . hay là không dám nghĩ?” Kiều Nhan trừng mắt nhìn
nàng, ngón tay mở ra túi xách, rút ra tập hồ sơ bên trong. “Ba” một
tiếng đập trước mặt nàng. “Lâm Hi Hi, tôi cho cô một cơ hội nữa, tôi đã
giúp cô điều tra ra được rốt cuộc năm đó kẻ nào đã cường bạo cô. Cô
không muốn biết sao?”
Sổ ghi chép khách nghỉ ngơi ở khách sạn không phải là thứ mà người bình
thường có thể lấy được, nhưng nó không thể làm khó được Kiều Nhan, nhờ
mối quan hệ rộng rãi của cô ta, vụ việc này tuy có phức tạp nhưng danh
sách phòng VIP hai năm trước cô ta vẫn dễ dàng lấy được.
Thanh âm kia vang dội đến linh hồn của nàng.
Không khí yên tĩnh của quán café làm nàng hơi sợ. Lâm Hi Hi nhìn thấy
tập hồ sơ màu xám, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, ngón tay đang cầm tách cũng cứng ngắc.
“Muốn biết không? Muốn biết tột cùng là ai đã cường bạo cô không?”
Trong lòng có tiếng vang thật lớn, suy nghĩ của nàng đang hỗn loạn hoàn
toàn. Nàng không ngẩng đầu, vẫn có thể đoán được biểu tình của người đối diện. Tập hồ sơ lạnh băng như liều thuốc độc. Nàng không dám động đến.
“Không, tôi không muốn biết.’’ Lâm Hi Hi nhẹ nhàng ngẩng đầu, ánh mắt
trong suốt chăm chú nhìn Kiều Nhan: “Tôi không nghĩ cần phải biết.”
Sắc mặt Kiều Nhan nháy mắt biến đổi.
“Lâm Hi Hi, cô đừng ở trước mặt tôi mà già mồm cãi láo. Nhạc Phong vì
chuyện đó nên mới chia tay với cô, cô dám nói là không cần? Không phải
là cô rất muốn trả thù sao? Không phải cô muốn tất cả thương tổn của cô
đều phải được trả giá sao? Cô có giỏi thì mở ra xem đi!”
Lâm Hi Hi dừng ở tập hồ sơ, cảm xúc dần bình ổn.
“Tôi cũng đã từng vận dụng tất cả các mối quan hệ để thăm dò, sự thật
chính là tôi căn bản không có năng lực điều tra được.” Nàng nhẹ giọng
giải thích. “Cuộc sống hiện tại của tôi rất tốt. Cho dù tìm được người
kia thì thế nào? Cũng không thể thay đổi được gì. Chuyện cũ nhắc lại,
nhắc nhở chính mình trong quá khứ có bao nhiêu thống khổ, không phải
sao?”
Mà nguyên nhân trọng yếu nhất, người đàn ông nàng yêu, không để ý quá khứ của nàng.
Nàng nhớ rõ, một lần ở khách sạn, người đó đã dùng phương thức nào thức
tỉnh nàng? Nàng là người đàn bà của người đó, quá khứ đen tối kia, hết
thảy đều quên đi, không cho phép khơi lại.
Yêu. . . có lẽ làm con người ta trở nên mù quáng. Lâm Hi Hi biết rõ hiện tại mình rất mù quáng, nhưng là do nàng tự nguyện.
Vì người đàn ông đó, nhất thời là ngắn ngủi, nhưng làm cho nàng trầm mê vào cánh cửa hôn nhân.
Sắc mặt Kiều Nhan trở nên lạnh băng, trực tiếp xé mở tập hồ sơ, đem tư
liệu và ảnh hết thảy vứt đến trước mặt nàng, run rẩy nói: “Cô nhất định
phải ở trước mặt tôi khoe khoang hạnh phúc có phải không? Cô nhất định
phải trấn định như vậy, hào phóng như vậy, bày ra trước mắt tôi vẻ mặt
đáng ghê tởm đó có phải không? Lâm Hi Hi, hiện tại cô xem cho tôi, xem
cho kỹ vào, để tôi xem cô bình tĩnh được đến bao giờ? Xem cho tôi người
đàn ông đó là ai? Cô xem đi!”