Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 47: Chương 47: Tôi chỉ nói một lần​




Nàng lúc này mới nhận thấy mình đã để quên đồ, nhanh bước lại quầy lấy túi xách, gật đầu cảm ơn bác sĩ, xoay người bước về phía Tần Dịch Dương, nhìn dáng người cao ngất tuấn lãng trước mắt mình, Lâm Hi Hi có chút hoảng hốt, bọn họ thực sự rất giống vợ chồng sao? Vì sao đi đến đâu cũng có người hiểu lầm?

Tần Dịch Dương ôm lấy thắt lưng nàng, cũng hướng về phía bác sĩ gật đầu, cùng nàng bước ra ngoài.

Dọc đường đi, cánh tay hắn không ngừng bóp chặt, Lâm Hi Hi chỉ có thể theo hắn bước đi, mọi người đều hướng ánh mắt yêu thích và ngưỡng mộ về phía bọn họ như nhìn một cặp đôi hoàn hảo, không có cách nào cùng hắn nói chuyện, mãi cho đến khi đến chỗ thang máy, nàng nhấn nút xuống lầu, Tần Dịch Dương nắm tay nàng, thang máy chậm rãi đi xuống, nàng nhìn không rõ vẻ mặt hắn.

“Tần tiên sinh…Chúng ta…” đôi lông mi dài của Lâm Hi Hi khẽ run, nàng gian nan mở miệng nói.

“Chuyện gì?” Tần Dịch Dương lạnh lùng hỏi.

Vẻ mặt Lâm Hi Hi căng thẳng, tay nàng vịn vào tay vịn lạnh lẽo trong thang máy, vô thức muốn thoát khỏi vòng ôm của hắn, nhẹ giọng nói: “Chúng ta sau này, không nên để người khác hiểu lầm…có được không?”

Tần Dịch Dương lặng im, đôi mắt thâm sâu tỏa ra nét sắc sảo. Lâm Hi Hi chỉ cảm thấy thân thể trở nên nhẹ bẫng, nàng bị đặt lên vách thang máy, thân thể cao lớn của Tần Dịch Dương đang ép sát vào nàng, dừng ở bên mặt nàng, trầm giọng hỏi: “Hiểu lầm cái gì?”

Thắt lưng Lâm Hi Hi đập vào tay vịn, lưng bị dựa sát vào vách, hắn càng ngày càng ép sát nàng, nóng rẫy, mang theo sự bức bách, làm nàng muốn tránh cũng không được. Lâm Hi Hi nỗ lực trấn tĩnh bản thân, ánh mắt thoáng nét yếu đuối, nhẹ giọng nói: “Tần tiên sinh, cảm ơn ngài đã giúp tôi nhiều như vậy, việc cùng Nhạc Phong ra tòa sau này lại phải phiền ngài rồi, thế nhưng…”

Nàng cắn môi một chút, cánh môi đỏ lưu lại một dấu răng, tiếp tục nói: “Thế nhưng ngài đã biết, tôi không còn là người phụ nữ trong sạch nữa, nếu như bị hiểu lầm thành vợ chồng, sẽ làm ảnh hưởng đến danh dự của Tần tiên sinh…Xin lỗi, tôi tạm thời không biết phải báo đáp ngài thế nào…chí ít…chí ít…”

Chí ít không nên mang đến cho hắn phiền phức cùng rắc rối.

Đây là mong mỏi duy nhất của Lâm Hi Hi.

Tần Dịch Dương ngưng mắt nhìn nàng một hồi, khóe miệng hé nở nụ cười yếu ớt nhưng mãnh liệt: “Lâm Hi Hi, cô nghĩ tôi vì sao lại phải giúp cô?” Khuôn mặt tuấn lãng của hắn sắc sảo đến từng góc cạnh, hắn chậm rãi cúi đầu tới gần mặt nàng.

Hơi thở giao hòa, hô hấp của Lâm Hi Hi trở nên khó khăn.

Nàng ép buộc bản thân tự suy nghĩ, nhưng mãi cũng không ra câu trả lời, nàng lắc đầu: “Tôi…không biết…”

Nàng thật sự không biết, cho đến tận lúc này, vì sao hắn lại giúp nàng vô điều kiện như vậy.

Tần Dịch Dương nhìn nàng suy nghĩ hỗn loạn, tay hắn khẩn trương xoa nhẹ lưng nàng, kìm lòng không được mà hôn nàng, từ viền mắt xuống cánh môi, hắn cảm nhận được rung động của nàng, cánh tay càng bó chặt, nụ hôn nóng bỏng tràn đầy nam tính: “Lâm Hi Hi…”

Đây là người phụ nữ duy nhất làm cho hắn dù suy nghĩ mọi cách vẫn không thể cắt đứt được.

Hắn đã từng xem thường sự mềm yếu của nàng, rồi lại bị sự cứng cỏi ẩn sâu bên trong lớp vỏ yếu đuối của nàng hấp dẫn, hắn thật sự muốn che chở nàng, bởi vì chỉ có Tần Dịch Dương hắn biết lần đầu tiên của nàng thuộc về ai, mùi vị của nàng có bao nhiêu quyến rũ, trong thế giới của hắn, Lâm Hi Hi trong sáng, thuần khiết không thể kháng cự lại được.

Ngưng lại nụ hôn, lần thứ hai hắn bộc lộ sự mê hoặc huyễn thị, như là tự giễu bản thân. Tự giễu chính mình đã bị hút vào trầm luân.

Ôm chặt người phụ nữ trong lòng, Tần Dịch Dương ghé vào bên tai trắng muốt non mềm của nàng, trầm giọng nói: “Nghe đây, tôi chỉ nói một lần, từ hôm nay trở đi, tôi cho cô cái gì, cô tốt nhất là nên đón nhận, nên ngoan ngoãn nghe lời, không nên hỏi tôi vì sao, tôi sẽ không giải thích với cô. Hơn nữa, những lời lúc nãy, nếu muốn thì nói lại lần nữa, còn không thì coi như hôm nay tôi không nghe thấy gì cả—–’’

Hắn sâu xa nói: “Vợ chồng, hai chữ này hình như nghe cũng không tệ lắm.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.