Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 149: Chương 149: Trời sinh anh vốn đã đấu không lại anh ấy




Đầu bị bắt ngẩng lên, Lily nước mắt đầy mặt, cảm nhận được sự lãnh khốc cùng thống hận của hắn.

Cô thực đã rõ ràng. Hắn luôn nói được làm được, hắn lãnh khốc và tàn nhẫn, cho tới bây giờ vẫn luôn lãnh khốc, trước đây cô còn có thể dựa vào thân thể xinh đẹp nóng bỏng cùng trái tim không chút lòng dạ mà đổi lấy một chút cảm tình của hắn, nhưng là hiện tại, ngay cả một chút cảm tình của hắn cũng không có, cô nghe được thanh âm của hắn, nếu tìm không thấy Lâm Hi Hi, hắn thực sự sẽ giết cô.

Dốc hết sức lực gào thét, nguyền rủa nàng từ nay về sau biến mất trên thế giới này.

Không có gì đau đớn hơn loại này, người đàn ông này người mà mình yêu tới khắc cốt ghi xương, bóp chặt mạch máu của cô, tựa như muốn bóp chết cô mới thỏa lòng.

“ ….” Cô khóc rống lên, cả người mềm nhũn không có khí lực, lực đạo trên tay Tần Dịch Dương khẽ buông lỏng cô liền xụi lơ trên mặt đất, tất cả những hy vọng trong đầu đều ầm ầm sụp đổ, trước mắt chỉ có bóng dáng cao lớn mờ nhạt này, mang theo sát khí lãnh liệt muốn phá hủy cô, càng lúc càng xa.

“Em sai rồi! Dịch Dương em sai rồi, đừng bỏ mặc em, đừng …” Cô đột nhiên hét thảm đứng dậy, sờ soạng nước mắt trên mặt, những đau đớn này cô không thể thừa nhận.

Cửa sau bệnh viện người rất thưa thớt, giờ phút này đều hấp một ngụm khí mà nhìn cô gái điên cuồng này.

Chiếc Ferrari màu đen sáng chói mà lãnh liệt, cô tru khóc thét lên, như là muốn dùng tính mệnh để chuộc lại lỗi lầm của chính mình, xoa dịu oán hận cùng lửa giận của hắn. Giống như cầu xin một tia yêu thương cuối cùng của hắn vậy.

“Em sai rồi, em thực sự biết sai rồi, đừng bỏ mặc em, a a….”

Một đầu tóc dài màu đen uốn quăn rối tung lên, theo động tác xe lướt phóng đi, cả người cô bị vấp ngã, nặng nề mà ngã sấp trên mặt đất.

“Tìm tất cả những khu vực mà tín hiệu di động không thể truyền đến trong thành phố C, tất cả bất động sản của Nhạc Thị đều điều tra địa chỉ và tên chủ sở hữu cho tôi, hiểu được ý của tôi chứ?”

Ngữ khí lãnh liệt nói vào trong di động.

Một chiếc di động ở chỗ khác, trên mắt kính trơn nhẵn hiện lên một tia sáng chói mắt, dáng người Lạc Thành cao ngất, ánh mắt dừng ở tư liệu trên màn hình máy tính trên bàn làm việc của chính mình, đáp lời: “Đã rõ, Tần tiên sinh.”

Phối hợp nhiều năm như vậy, Lạc Thành đương nhiên đoán được hắn đang tìm người.

Ngón tay thon dài chạm đến bàn phím, vài thao tác lướt qua đơn giản, đem tư liệu địa lý thành phố C mà hai năm trước chính mình đã điều tra mở ra, ba phút sau đã tập trung lại mấy khu vực, tài sản sở hữu của Nhạc Thị bọn họ cũng đã điều tra rất lâu rồi, không quá khó khăn để có thể tìm ra những khu vực bất động sản đó, hắn quả quyết phán đoán, hiện lên một cái địa chỉ cụ thể.

Mở di động ra, hắn ấn nút chức năng, một tin nhắn thoại được gửi đi: “Hẳn là nơi này, không sai.”

Một căn nhà lớn thuộc khu phụ cận biệt thự Nam Sơn.

Tần Dịch Dương thản nhiên liếc qua địa chỉ kia, tay lái cấp tốc chuyển hướng, ở giữa ngã tư đường lớn xoay một đường cong đẹp mắt khiến kẻ khác kinh hồn đoạt vía, tốc độ của xe lại càng kinh hồn, ánh mắt hắn thâm thúy u tĩnh, trong đầu tràn ngập cảnh tượng, nghĩ đến những chuyện mà tên Nhạc Phong biến thái kia có thể làm ra, tốc độ hoàn toàn đã đạt tới cực đại.

Không biết đã vượt qua biết bao nhiêu đèn đỏ, môi hắn tái nhợt, chiếc xe khiến cho kẻ khác sợ hãi kinh hồn.

Ánh trăng soi sáng lên nóc tòa nhà lớn trước mắt.

“Phanh.” Một tiếng cửa xe bị đóng lại, Tần Dịch Dương rút di động ra, cách một cái cửa phòng, hắn nghe được một tia động tĩnh rất nhỏ, cắt đứt di động, đừng ở cánh cửa màu trắng cùng khóa chốt kiểu cũ kia, lùi về sau hai bước.

Một tia lãnh liệt nhanh chóng dâng lên trong mắt, chân thon dài của hắn bước từng bước, một cú xoay người đá thật mạnh lên cánh cửa.

Cửa gỗ vô cùng thê thảm mà vỡ vụn ra, chốt khóa lạc hậu bị mảnh gỗ vỡ vụn vây lấy, một đống hỗn độn, mà người trên lầu rõ ràng cũng đã nghe được động tĩnh này, xuyên thấu qua , có thể nhìn thấy một thân ảnh cao ngất màu đen đang ép tới gần, cửa gỗ rắn chắc cùng ổ khóa bị phá hủy tan nát, “Phanh.” Một tiếng vang lên trong nháy mắt, cả phòng đều là vụn gỗ cùng bụi đất bay tứ tung.

Trong thư phòng lầu hai, thân ảnh hai người dây dưa trên bàn thực đã rơi xuống mặt đất, trong lúc liều chết giãy dụa, Lâm Hi Hi không cẩn thận bị vách tường đập vào đầu trên trán có rơm rớm máu.

Váy dài phía sau lưng nàng bị xé rách, nội y rời rạc, mà Nhạc Phong cũng không tốt hơn là mấy, mặt hắn bị nàng hung hăng cào vài vết rớm máu, trên đùi cũng bị mấy cú đá thật mạnh, giờ phút này thực đã đem nàng áp chặt trên mặt đất đưa lưng về phía hắn, mặt vô cùng dữ tợn.

Thực đã nghe được tiếng động ở dưới lầu, nhưng động tác của Nhạc Phong cũng chưa có dừng lại, chẳng qua là trong mắt hiện lên một tia âm ngoan.

“Nhanh như vậy đã tới rồi sao?” Hắn áp sát bên tai nàng, hận không thể bóp chết nàng, “Hi Hi, chừng nào thì cô đã thông báo cho người khác?” “Tất cả đồ đạc của cô đều ở chỗ của tôi, mẹ nó, cô như thế nào mà có thể tìm người tới cứu giúp cô?”

Bị một thân thể to lớn của đàn ông đè chặt, Lâm Hi Hi chỉ cảm thấy tia hô hấp cuối cùng trong lồng ngực cũng bị cướp đi, nàng cả người yếu ớt nằm úp sấp trên mặt đất, máu trên đầu vẫn rỉ ra, làm cho nàng có cảm giác toàn bộ thân thể cùng đầu nàng đều bị kẻ khác dẫn đạp dưới lòng bàn chân …. Sau đó thanh âm rống giận kia, vẫn là đánh thức suy nghĩ của nàng.

Lông mi thật dài dính máu, nàng hé mở mắt, nghe được động tĩnh dưới lầu, nháy mắt hốc mắt đã ướt át.

Một cỗ kịch liệt chua xót từ đáy lòng dâng lên, như là trong tuyệt vọng mà tìm thấy một tia hy vọng, làm cho nàng muốn khóc rống lên, muốn hét to lên.

“Không cần tôi cầu cứu …” Nàng cố nói trong hơi thở mong manh, tiếng nói nghẹn ngào mà mang theo tia kiên định, “Người đàn ông của tôi tự nhiên sẽ biết được tôi ở nơi nào, thể xác và tinh thần của tôi đều thuộc về anh ấy, cho dù anh có cường bạo tôi thì cũng không thể thay đổi được điều gì hết, anh vẫn cứ là Nhạc Phong, anh cũng chỉ có thể bạo hành với tôi mà thôi, trời sinh anh đã đấu không lại anh ấy.”

Tiếng nói của Lâm Hi Hi thực vỡ vụn, câu cuối cùng tựa như là hét lên, ánh mắt trong veo nhưng lạnh lùng mà trào phúng.

Sắc mặt Nhạc Phong thực đã xanh mét đến tím đen, cánh tay dài vươn ra sờ soạn đến một cái bút máy trên bàn, tháo lắp bút ra, lộ ra ngòi bút sắc nhọn bên trong, nhằm vào cần cổ tinh tế nhu bạch của nàng.

“Tôi đấu không lại hắn đúng không?” Gắt gao túm chặt lấy tóc nàng bắt nàng ngẩng đầu lên, Nhạc Phong đem ngòi bút sắc nhọn đâm vào da thịt tuyết trắng của nàng, “Đối với cô, tôi có thể hủy diệt người đàn bà của hắn, Hi Hi, tôi vốn không nghĩ sẽ giết cô, hiện tại là cô bức tôi, hiểu không?”

Ngòi bút đâm vào da thịt, truyền đến một trận đau dữ dội.

“A.” Lâm Hi Hi cảm giác được ngòi bút kia mãnh liệt mà đâm vào tàn phá yết hầu của nàng, chính là tiếng bước chân bên tai càng ngày càng gần, nước mắt nàng lập tức tuôn trào, bàn tay dính máu mãnh liệt bắt lấy cái bút máy đang đâm vào kia liều chết ngăn cản lực đạo của hắn.

“Bịch.” Một tiếng vang lên, thân thể Nhạc Phong bị xốc lên thật mạnh, đập mạnh vào bờ tường.

Lâm Hi Hi chỉ cảm thấy sức nặng trên người nhẹ đi rất nhiều, vũ khí sắc bén ở yết hầu cũng văng ra ngoài, lực đạo trên da đầu nàng cũng buông lỏng, cả thân thể mềm mại rũ xuống, tựa như một đóa hoa tái nhợt nằm trên mặt đất.

Trong tầm mắt lờ mờ, nàng nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia, đang đứng ở trước mặt nàng cách đó không xa.

“Ách…” ngón tay nàng một trận run rẩy, ngay sau đó, liền cảm giác được trên lưng truyền đến một cỗ lực đạo, mạnh mẽ mà ôn nhu đem nàng ôm lấy, cả người nàng rơi vào một vòng ôm ấp.

Sắc mặt Tần Dịch Dương cực lãnh liệt, bao vây bởi dày đặc lo lắng cùng đau lòng, cánh môi đều đã tái nhợt. Gắt gao đem nàng ôm vào trong ngực, bàn tay chống đỡ cái gáy vô lực của nàng, ánh mắt thâm thúy nóng rực đảo qua toàn thân nàng. Quan sát thương thế của nàng.

“Dịch Dương ….” Lâm Hi Hi vô lực kêu lên một tiếng, không nhìn rõ khuôn mặt của hắn, lại theo bản năng dùng cánh tay dính đầy máu nắm chặt lấy quần áo của hắn.

Lưng Nhạc Phong đập vào vách tường, miệng ứa ra tia máu đứng dậy, sắc mặt xanh mép một mảnh dữ tợn, nhìn hai người trước mắt.

Một cỗ thống hận biến thái đến hủy diệt trời đất điên cuồng mà dâng lên, tay lại lần nữa nắm chặt lấy bút máy bén nhọn lúc nãy, mạnh mẽ lãnh khốc vững vàng đi tới. Lâm Hi Hi mẫn cảm mà nhận ra động tĩnh này, ngón tay đột nhiên dùng một chút lực, kéo vạt áo Tần Dịch Dương, vội vàng nói: “Cẩn thận,”

Trong lồng ngực Tần Dịch Dương dâng lên một cỗ kinh hãi , nhất là nhìn đến cảnh tượng toàn thân nàng dày đặc vết thương máu me bê bết , thậm chí váy liền cũng đều bị xé rách, một cỗ lãnh huyết chưa bao giờ từng có từ đáy lòng dâng lên, đôi mắt thâm thúy chỉ còn lại một màu u ám, hủy thiên diệt địa, tựa như muốn đem cái gì đó cắn nuốt vậy.

Ôm chặt cô gái nhỏ trong lồng ngực, hôn thật mạnh lên cánh môi nàng, đem nàng an ổn đặt ở một bên.

Thân ảnh cao cao tại thượng chậm rãi đứng dậy, trong mắt toát ra sự băng lãnh run người.

Hai người đàn ông trong lúc đó không có nói gì, chỉ có sự lãnh khốc giết chóc nguyên thủy, bút máy trong tay Nhạc Phong như một con dao sắc nhọn, hung hăng mà đâm, ở giữa không trung bị chặn lại, ngón tay thon dài trở lên trắng bệch hằn rõ khớp xương, dùng toàn bộ khí lực, khuỷu tay hung hăng đâm thẳng vào lồng ngực Nhạc Phong, một cú vật đẹp mắt đánh hắn ngã lộn ngược.

“A……” từ giữa không trung bị hung hăng ném xuống mặt đất, mỗi một khớp xương trong lồng ngực đều đau như vỡ vụn.

Khuôn mặt tuấn tú của Nhạc Phong lộ ra vẻ mặt cực kỳ thống khổ

Tần Dịch Dương khom thắt lưng chậm rãi đứng lên, ngón tay chậm rãi cởi cà – vạt ra, lạnh lùng nhìn hắn: “Tiếp đi.”

Âu phục khi mặc đều khá vất vả, hắn chỉ đơn giản đã cởi hết toàn bộ, Nhạc Phong phía đối diện cả người đã bị thương nặng, cả người giống như con thú bị vây bắt mãnh liệt đánh trả, chiêu nào chiêu đấy đều âm ngoan mãnh liệt, dáng người Tần Dịch Dương cao ngất lại giống như được huấn luyện những tố chất của sát thủ, không để cho đối phương có cơ hội thở dốc, mạnh mẽ đánh trả, tại đây ngay lúc này trực tiếp dùng nắm đấm thay lời nói.

Lâm Hi Hi dựa vào bàn học lạnh như băng, cố gắng dịch chuyển thân thể chính mình, thấy một màn kinh hồn bạt vía.

Thời khắc cuối cùng cánh tay cường tráng bóp chặt cổ họng của Nhạc Phong áp chặt lên vách tường, sắc mặt hắn hung hăng đỏ bừng, tựa như nửa giây sau đã mất đi hô hấp.

“Muốn chết sao?” Hơi thở Tần Dịch Dương cũng hơi hơi hổn hển, ánh mắt thâm thúy lại như bị băng tuyết bao phủ, ngoan độc bức người.

Nhạc Phong nói không nên lời, mặt đổ đầy mồ hôi, mặt đã chuyển từ đỏ bừng sang tím thâm, dần dần trắng bệch.

“Tao sẽ không để cho mày dễ dàng chết như vậy.”

Hắn lạnh lùng bỏ lại một câu, để ở yết hầu của Nhạc Phong, đầu gối đột nhiên huých thật mạnh lên trên.

“A.” Nhạc Phong thống khổ mà kêu lên một tiếng, khóe môi ứa máu, yết hầu ngan lại rồi lại buông lỏng ra, cả người hắn co quắp lại từ trên tường xụi lơ xuống dưới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.