Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 135: Chương 135: Xóa sạch ký ức trong khách sạn




Không phải là chồng của Nhạc Cảnh San đang ở trong nhà lao sao? Ông ta vốn đã bị phán tử hình nha… “Anh… làm cách nào mà đưa ông ấy ra được?”

Nàng thực sự nghĩ không ra.

Nàng vẫn luôn biết khả năng của người đàn ông này thật lợi hại, chẳng qua là không nghĩ tới có thể giỏi đến như vậy.

Đoạt lại người từ trong tay tử thần, hắn đã làm như thế nào chứ?

Bên môi lộ ra một nụ cười như hư không, Tần Dịch Dương thản nhiên nói một câu: “Không khó.” Tự mình động thủ giúp nàng cắt miếng thịt bò trong đĩa, động tác tao nhã khiến cho ánh mắt người ta phải lưu luyến, ánh mắt thâm thúy nâng lên, chăm chú nhìn vào khuôn mặt tò mò như bé cưng của nàng, mở miệng nói: “Há miệng.”

Lâm Hi Hi giật mình, nghe được mệnh lệnh theo bản năng chậm rãi mở ra hai cánh môi anh đào.

Miếng thịt bò được ăn đi, khuôn mặt xinh đẹp của nàng tràn ngập nhu thuận, chẳng qua là vẫn còn kinh ngạc và nghi hoặc, vừa mới kia khi mà Tần Dịch Dương tựa vào lưng ghế, khí phách của hắn thật khiến người khác khiếp sợ, thản nhiên mà nhìn nàng: “Chỉ cần em thực sự muốn thì đều có thể, không có gì là không được.”

Hắn cũng không ngạo mạn, chẳng qua là tùy người mà biểu hiện thái độ, đã bắt đầu nảy sinh từ khi hắn 16 tuổi bắt đầu xây dựng sự nghiệp đến bây giờ.

Lâm Hi Hi run sợ, tựa như là đang suy tư, tiếp nhận ý tứ trong lời nói của hắn.

Người đàn ông trước mắt này thâm sâu khó lường, trừ bỏ những thời khắc không thể khống chế được ra, nàng chỉ nhìn thấy sự trầm tĩnh vững vàng cùng hoàn hảo, nàng không biết vì sao mà mấy ngày hôm nay nàng lại bị giam ở Tần gia, nhưng là hiện tại xem ra nguyên nhân là hắn cố ý muốn bảo vệ nàng, những việc phía sau, cư nhiên hắn đều đã an bài tốt lắm.

Kích động khiến lòng có chút rối bời, ánh mắt nàng trong veo, buông dao nĩa xuống, chậm rãi xoay người, hai cánh tay tinh tế nhu bạch quấn lên cổ hắn, nhẹ giọng nói: “Cám ơn.”

Có thể xử lý xong khúc xương cứng Nhạc Cảnh San, bảo hộ nàng không bị nửa điểm thương tổn, chỉ cần những điều này cũng đã đủ khiến nàng cảm động rồi.

Hô hấp của Tần Dịch Dương cực ngắn, khuôn mặt tuấn lãng bức người lãnh đạm hờ hững, u tối trong mắt cũng dần dần lắng xuống.

Đêm nay coi như là thắng lợi, chỉ sợ rằng đây là thắng lợi ngắn ngủi, nhưng hắn cũng thật vừa lòng, đan cánh tay chế trụ cái gáy của nàng, cúi đầu chậm rãi vuốt ve cánh môi anh đào của nàng, đè thấp thanh âm nói: “Buổi tối ở trên giường cảm ơn anh là được.”

Hắn nói rõ ràng mà trắng phớ ra, nhắm mắt lại không chút nào che giấu dục vọng của chính mình.

Khuôn mặt Lâm Hi Hi nhanh chóng đỏ lên, nháy mắt đã cảm thấy cực nóng, đang từ mọi hướng tập kích vào cơ thể.

***

Khách sạn.

Vì sao lại là khách sạn?

Trước khi đi vào nơi này Lâm Hi Hi có chút choáng váng, có lẽ nguyên nhân là do uống hai ly rượu đỏ kia, bước chân của nàng có chút lảo đảo. Tửu lượng vốn không khá, hắn lại có hứng uống hai chén, nàng cũng chỉ biết theo cùng, sau đó liền thực sự hôn mê.

Mà ngạc nhiên hơn chính là giây phút nâng tầm mắt lên kia, nhưng lại nhìn đến dòng chữ thật lớn mà đỏ rực “Khách sạn Vienna.”

Mấy chữ này. Khách sạn Vienna? Vì sao lại cảm thấy quen thuộc như vậy?

“Say sao? “

Bước chân của nàng lảo đảo, rơi vào lồng ngực ấm áp của người đàn ông, nghe được tiếng nói trầm thấp của hắn.

“Em … Không có.” Lâm Hi Hi vội vàng thoát khỏi bờ vai của hắn, nhíu mi, ngón tay nhẹ nhàng day day thái dương, nhẹ giọng nói: “Chẳng qua là hơi nhức đầu thôi, chờ lát nữa uống nước là ổn thôi.”

Tốt quá, nàng còn có thể nói chuyện trôi chảy, chứng minh thực sự không có vấn đề gì.

Tầm Dịch Dương ôm nàng vào trong lồng ngực, cô gái nhỏ trong lòng, dừng ở khuôn mặt ửng hồng mê ly của nàng, trong lòng dâng lên một tia phức tạp.

Sau hai năm nàng lại một lần nữa đi vào khách sạn này, không biết nàng đã thông suốt chưa? Hắn điều chỉnh khống chế nàng trong khuỷu tay của chính mình, một bàn tay giúp đỡ nàng chống trụ sau gáy mềm mại, một tay khác vựng dậy thắt lưng của nàng để nàng dựa vào chính mình, tao nhã như trước đi đến quầy tiếp tân .

“Xin hỏi tiên sinh muốn nghỉ tại khách sạn sao? Mời xem bảng giá phòng của khách sạn chúng tôi, lựa chọn căn phòng thích hợp với ngài… A, thì ra ngài là hội viên đặc biệt, thực xin lỗi, thực xin lỗi, tiên sinh mời ngài chọn số phòng.” Nhân viên trước quầy tiếp tân bị tấm thẻ hội viên Vip vàng óng của hắn dọa đến, chạy nhanh đem biển số phòng đến cho hắn chọn lựa.

Ánh mắt thâm thúy của Tần Dịch Dương nhìn thoáng qua cô gái nhỏ trong lòng, tiếng nói trầm thấp chậm rãi nói; “1109.”

Số phòng này, năm đó hắn đã từng ở.

“Được. Tôi lập tức thay ngài hoàn thành thủ tục, mời ngài theo nhân viên của chúng tôi lên phòng trước, được chứ ạ?” Trước quầy tiếp tân, nhân viên lễ tân lịch sự nói, xoay người kêu một người phục vụ tao nhã.

Ở trong lồng ngực hắn, ánh mắt Lâm Hi Hi sau một hồi cũng thanh tỉnh, liếc mắt nhìn số phòng, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc. Chính là sau đó hơi rượu cũng chậm rãi dâng lên, nàng nhanh chóng dựa vào người đàn ông bên cạnh.

Tay nhỏ bé bị hắn nắm gọn trong lòng bàn tay, rất chặt, “Không phải sợ.” Lâm Hi Hi đi vào thang máy, bị kéo vào một vòng ôm ấp, hơi thở thơm mát trực tiếp phun ra trên Âu phục của hắn, nàng cắn môi, nhẹ nhàng hỏi: “Hôm nay vì sao lại ở khách sạn?”

Hắn có nhà trọ của chính mình, Tần Trạch lại xa hoa như vậy, hắn không phải lo không có chỗ ở mà.

“Đột nhiên nghĩ muốn ở đây.” Tần Dịch Dương thản nhiên giải thích, ôm thắt lưng của nàng, ôn nhu chăm chú nhìn nàng hai giây, “Em không thích?” Trong men say Lâm Hi Hi vẫn mông lung như trước, thật cẩn thận mà suy nghĩ một chút, lắc lắc đầu: “Không thích.”

Cũng không phải là ‘nhà’ lại không có sự ấm áp, cho dù rất thoải mái cũng nhất định chỉ là khách qua đường. Hơn nữa ở trong khách sạn nếu đã đánh mất cái gì thì sẽ rất khó tìm trở về, bởi vì không xác định được là khách trọ nào, hương vị của nhau còn sót lại cũng rất nhanh mà mất đi, không còn nửa dấu vết đáng nói.

Ánh mắt thâm thúy của Tần Dịch Dương phức tạp hơn một chút, xoa tóc nàng, nỉ non nói: “Vậy giúp anh. Cùng anh ở đây.”

Lâm Hi Hi thực nghe lời tựa vào ngực hắn, trầm mặc xuống.

Phòng 1109.

Ngón tay thon dài cầm thẻ phòng quét một cái cửa liền mở ra.

Lâm Hi Hi lại chợt hoảng hốt, nàng nhìn thẻ ghi số phòng trên tay hắn, không ngờ hắn đã mở cửa ra, lộ ra một khoảng không tối đen đập vào tầm mắt, nàng bị dọa đến, theo bản năng mà lùi về phía sau. Người phía sau trực tiếp dùng thân hình ngăn lại nàng, đem nàng ôm vào ngực chính mình, thấp giọng nói: “Đừng sợ, anh bật đèn.”

Sau đó đỡ nàng đi vào trong phòng, ngón tay thon dài bật công tắc, ánh sáng rọi lên lan tỏa khắp nơi.

Trong lòng Lâm Hi Hi toàn tiếng tim đập oành oành lúc này mới bình tĩnh hơn chút, mắt trầm tĩnh mà quyét ngang bốn phía, quả nhiên là đồ đạc của khách sạn, lại không biết vì sao nàng lại có chút bối rối khi đi vào.

Đêm nay… Rất kỳ quái… Rốt cuộc nàng bị làm sao vậy?

“Anh đi tắm trước, em có thể ngồi đây hoặc cùng anh đi vào …. Em muốn thế nào?” Đem nàng an trí trên giường lớn mềm mại, Tần Dịch Dương cúi người xanh tại hai bên người nàng, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.

Lâm Hi Hi chậm bừng tỉnh, ánh mắt trong veo dừng ở hắn, nhớ tới sự điên cuồng ở Tần trạch kia, hoan ái gần như bạo ngược trong phòng tắm tràn đầy hơi nước kia, nàng run lên, lắc lắc đầu: “Em chờ anh, anh đi đi.”

Gần như là cự tuyệt, làm cho khóe miệng Tần Dịch Dương nổi lên ý cười, hôn nhẹ khóe môi của nàng sau đó mới đứng dậy.

Cũng tốt, để cho nàng bình ổn tâm tình trước.

Hắn đứng dậy tao nhã mà cởi bỏ cà-vạt, để xuống bên cạnh người nàng. Đêm nay hắn sẽ hết sức ôn nhu, dù sao hai năm trước, thương tổn sâu đậm kia là do hắn tạo thành cho nàng, mà hai năm sau lúc này đây, hy vọng hắn có thể xóa đi một lần thống khổ kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.