Hoắc Thiên Kình chậm rãi xoay người.
Tầm mắt, dừng ở trên mặt cô gái, một lát, môi mỏng khiêu gợi nhếch lên, im lặng.
Ánh mắt đen trầm đến làm trong lòng Đồng Tích chột dạ. Mặc kệ lý do gì, học sinh cấp ba vào đồn công an tuyệt đối không phải một chuyện hào quang gì.
Một bên, Thư Nhiễm ngửa đầu nhìn thấy khuôn mặt này của Hoắc Thiên Kình, một đôi mắt đều suýt chút nữa trừng rớt ra ngoài.
Hai tay liều mạng kéo góc áo Đồng Tích, “Đồng Tích, đây thực sự là chú ba của cậu?”
“...” Đồng Tích bất đắc dĩ. Còn kích động như thế sao?
“Không phải cậu nói anh ấy luôn cậy già lên mặt, nhưng anh ấy già chỗ nào? Còn trẻ như vậy, vẫn như thế...” chữ “Soái” còn chưa nói ra, bị Đồng Tích nhẹ buồn bực cắt ngang: “Cậu mau ngậm miệng đi!”
“Anh ấy xem ra cũng không giống loại dữ dằn ác ma mà cậu nói kia nha!”
Thư Nhiễm đã tận lực nhỏ giọng. Nhưng lấy cô kích động, những chữ này ít nhiều gì vẫn là tiến vào trong tai Hoắc Thiên Kình.
ánh mắt Hoắc Thiên Kình càng ngày càng đen trầm làm Đồng Tích không dám nhìn thẳng.
Muốn chết!
Trong lòng cô ai oán, quả thực hận không thể ngay lập tức liền che lại cái miệng không ngừng nghỉ này của Thư Nhiễm.
“Mang Thư tiểu thư đi ký tên, bảo đảm Thư tiểu thư rời khỏi.” Không có lập tức làm khó dễ. Hoắc Thiên Kình rốt cục mở miệng, nói với Ngô Dư Sâm ở một bên, giọng điệu u lạnh.
Ngô Dư Sâm trả lời một câu, đưa dấu tay với Thư Nhiễm. Thư Nhiễm cho Đồng Tích một cái ánh mắt, liền theo Ngô trợ lý rời đi.
Lần này.
Bên trong gian phòng, chỉ còn lại hai người Hoắc Thiên Kình và Đồng Tích. Đồng Tích càng ngày càng căng thẳng.
“Thì ra, ở trong mắt em, tôi là ác ma.” Hai tay anh để ở sau lưng, mở miệng. Trong lời kia nghe không ra nửa điểm vui giận.
Càng như vậy, càng làm Đồng Tích sợ hãi trong lòng.
“Không phải, chú ba. Chú... Kỳ thực là, cô ấy hiểu lầm ý của con.” Đồng Tích giải thích, nhưng nói năng lộn xộn quả thực không có bất kỳ sức thuyết phục.
Hoắc Thiên Kình cũng không biết là tin hay là không tin, ánh mắt tăng thêm, chân dài mang tính xâm lược bước ra một bước, áp sát cô, “Đồng Tích, có phải là tôi thật sự không thể giải thích em? Trước đây cũng không biết em còn biết đánh nhau.”
Đồng Tích là đuối lý, cúi đầu, “Trước đây con không như vậy, ngày hôm nay... Là cái bất ngờ.”
Bất ngờ?
Hoắc Thiên Kình cau mày, tầm mắt dời xuống, lập tức liền nhìn thấy trên tay cô bị thương.
Bị thương không nhẹ.
Từ ngón trỏ tới mu bàn tay, kéo một vết thương, máu trên tay đọng lại. Nhưng trong ánh mắt của anh, vẫn là nhìn thấy mà giật mình.
Mi tâm, nâng lên rồi hạ xuống.
Nhớ tới lần trước cô bị thương là hơn một năm trước đây, ở nhà trượt chân, từ trên lầu té xuống.
Con dòng chính kém anh, đêm đó từ nơi khác bay trở về, giận tím mặt, đuổi hết phần lớn người hầu đi, chỉ còn lại người quanh năm ở Hoắc gia như mẹ Liễu.
Từ đó về sau, toàn bộ người hầu trong phòng đều biết, con bé này là bảo bối nâng ở trong tay Hoắc tiên sinh. Mỗi người đều cẩn thận, không dám lại làm cho cô bị một chút tổn thương.
Chỉ có cô thân là người trong cuộc, không hề hay biết.
đường nét khuôn mặt Hoắc Thiên Kình căng thẳng, “Tay, đưa đây!”