Một bên khác.
Trong xe Bentley.
Hoắc Thiên Kình ngồi ở hàng sau, hắt hơi một cái.
Ghế trước, lái xe chính là Ngô Dư Sâm.
“Hoắc tổng, phía trước là Đồng tiểu thư, muốn tiễn cô ấy một đoạn đường không?”
ánh mắt Hoắc Thiên Kình sâu nặng, lướt qua cửa sổ thủy tinh, liếc mắt liền thấy cô.
đèn đường ban đêm chiếu bóng dáng bé nhỏ của cô. Có lẽ là đêm đã khuya, bóng người cô kéo dài càng có vẻ nhỏ gầy ảm đạm.
Khuôn mặt hạ thấp xuống, tràn đầy khổ não.
Cô còn đang vì không thể học đại học B, không thể ở cùng Đình Xuyên mà canh cánh trong lòng?
ánh mắt Hoắc Thiên Kình, trong lúc nhất thời trở nên càng nặng.
“Không cần.”
Giọng điệu u lạnh.
Dời tầm mắt, không nhìn nữa.
Buổi tối, mười giờ.
Bên trong biệt thự.
Hoắc Thiên Kình lần thứ hai xem thời gian, con bé kia vậy mà vẫn chưa về. Lúc vừa ở trên đường gặp phải cô, mới hơn 8 giờ một chút, mặc kệ là dùng phương thức gì trở về, dù cho là đi bộ, bây giờ cô cũng đã nên về đến nhà rồi!
“Tiên sinh, Đồng tiểu thư vẫn là không nghe điện thoại.” Sắc mặt mẹ Liễu lo lắng nói.
Hoắc Thiên Kình ngồi trên ghế salông, bất động, chỉ u lạnh phun ra hai chữ, “Lại gọi!”
“Vâng.”
Mẹ Liễu chỉ đành tiếp tục gọi cho Đồng Tích. Nhưng bên kia, trước sau cũng không có người tiếp nghe.
Hơn 0 giờ.
Hoắc Thiên Kình đã mất hết kiên trì, mặt tối sầm lại ngồi ở trong phòng, bảo Ngô Vũ Sâm đi ra ngoài tìm.
Rất tốt!
Con bé kia, lại dám xem lời anh nói là gió thoảng bên tai! Xem ra, trước đây anh là thật sự từng bỏ mặc cô!
“Tiên sinh! Tiên sinh! Điện thoại!”
Mẹ Liễu đột nhiên giương giọng.
Hoắc Thiên Kình biến sắc mặt, đứng dậy, “Đồng Tích?”
“Phải... Là cục cảnh sát gọi điện thoại. Nói là có liên quan tới Đồng tiểu thư.”
Cục cảnh sát?
Đồng Tích bây giờ ở đâu?
Cục cảnh sát.
Cùng nơi với bạn bè Thư Nhiễm.
Lúc trước, sau khi cúp điện thoại Thư Nhiễm, lại cảm thấy liền như vậy trở về đều là không cam tâm. Đơn giản gọi Thư Nhiễm tới, muốn thừa dịp hai ngày cuối tuần, hai người đánh lửa xe lên phía bắc đến đại học B tìm Hoắc Đình Xuyên.
Thứ nhất, làm Hoắc Thiên Kình cuồng tự đại không tìm được cô; thứ hai, cũng là hi vọng Hoắc Đình Xuyên có thể giúp mình khuyên nhủ Hoắc Thiên Kình, giúp cô thay đổi nguyện vọng.
Nhưng không nghĩ tới, còn chưa lên xe lửa, hai người liền xảy ra vấn đề rồi.
“Hai cô bé tuổi còn trẻ, cái tốt không học, học người đánh nhau. Còn là học sinh, quả thực làm mất đi hai chữ “Học sinh”!” Hai người rủ đầu xuống ngồi ở trong góc, cảnh sát đang nghiêm từ giáo dục.
“Chú cảnh sát, con đều nói rồi đó chỉ là chuyện hiểu lầm.” Thư Nhiễm thiếu kiên nhẫn giải thích.
Người, là cô ra tay đánh, bởi vì bóp tiền bị trộm, vậy mà kết quả tìm lộn người. Cô là Taekwondo đai đen, vì vậy ra tay mạnh mẽ, vừa ra tay, trực tiếp làm cho người ta hôn mê bất tỉnh. Ngay cả Đồng Tích còn bị ngộ thương tay, nhưng vẫn còn may không phải là bị thương nặng.
“Hiểu lầm to lớn hơn nữa, các người ra tay cũng không nên tàn nhẫn như vậy. Bây giờ người ta ồn ào muốn kiện các người! Xem các người đều vẫn là học sinh, vì vậy đã thông báo người giám hộ của các người!”