Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!

Chương 162: Chương 162: Bà đây cốc cần anh nữa!




Nhưng câu chuyện nhún nhường này có thể kéo dài được bao lâu khi hai người chưa thật sự hiểu nhau?

Có thể nói “con giun xéo lắm cũng oằn”, Hoắc Duật Hy vỗn dĩ không phải là người có tính nhẫn nại cao, trước kia cô đã quen được nuông chiều, quen được vô lý với người khác chứ đâu chịu cảnh người khác vô lý với mình, cho nên chạy theo gót chân Tư Cảnh Hàn được vài lần cô đã không nhịn được nữa.

Sự kiện đánh dấu cho chính kịch chính là sáng hôm sau Tư Cảnh Hàn rời giường để nhận điện thoại của cô gái tên Ly Ninh kia vừa đáp chuyến bay. Không chỉ dừng lại ở đó, quá đáng hơn, khi cô còn đang nằm trên giường cùng con trai thì hắn đã chuẩn bị thủ tục sẵn sàng đuổi cô về biệt thự.

Ban đầu cô cũng nghĩ hắn chỉ mặt nặng mày nhẹ với mình thôi rồi cũng vì Đại Bạch mà cho cô ở lại. Nhưng không, qua một đêm vui vẻ, hắn đã trở mặt như không quen biết gì nhau, cô vừa ăn sáng xong hắn đã lần nữa nhắc đến đề tài khi nãy cô mới ngủ dậy.

“Xe tôi đã chuẩn bị, nếu ăn xong rồi thì về biệt thự đi.”

Lúc này cô vẫn chưa hiểu lắm, còn nói cười gắp thức ăn cho Đại Bạch không quan tâm hắn.

Tư Cảnh Hàn nghiêm túc đặt đũa xuống, lần nữa nhắc nhở: “Hoắc Duật Hy, tôi không đùa với em nữa, xe tôi đã chuẩn bị, mong em hợp tác.”

Hoắc Duật Hy đương nhiên nghe ra được ý tứ của hắn, cô cũng đặt đũa xuống: “Nếu em không đi thì sao?”

“Em có thể ở lại nếu em thích căn biệt thự này, tôi sẽ tìm chỗ khác. Nhưng lần này em đừng mong lợi dụng Đại Bạch để biết được địa chỉ.”

Bàn tay của cô khẽ xiết lại: “Anh thật sự muốn tuyệt tình như vậy?”

Tư Cảnh Hàn cầm ca táp dứng dậy: “Đây không phải vấn đề tình nghĩa, em yên tâm. Vũ khí lợi hại nhất của em chính là sinh được Đại Bạch nên thi thoảng... tôi vẫn vì thằng bé tự động xuất hiện trước mặt em, sẽ không biệt vô âm tín như em đã lo sợ.”

“Nhưng cái em cần đâu phải là những lần gặp thoáng qua như vậy? Em cần là anh mà Tư Cảnh Hàn.” Hoắc Duật Hy cũng đứng phắt dậy, sự kích động của cô làm Đại Bạch đang ăn phải giật mình, thằng bé tròn mắt nhìn mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tư Cảnh Hàn xót thằng bé, cho nên không nói nhiều nữa: “Tạm thời tôi không có ý định dây dưa cùng ai cả, xin lỗi.”

Hắn muốn rời đi.

Hoắc Duật Hy sững người hết mấy giây rồi đuổi theo.

Đại Bạch thấy thế cũng bò xuống ghế, lật đật chạy ra, lấp ló ở phòng khách.

Ở ngoài sân còn phủ một lớp tuyết mỏng, Hoắc Duật Hy kéo tay Tư Cảnh Hàn không cho hắn lên xe.

“Anh nói không muốn dây dưa cùng ai nhưng anh lại ra sân bay đón cô gái gọi là Ly Ninh? Tư Cảnh Hàn, anh như thế là sao chứ?”

“Tôi không có nghĩa vụ giải thích với em.” Tư Cảnh Hàn rút tay ra, lạnh nhạt.

Hoắc Duật Hy lửa giận bùng phát ngay lập tức: “Tư Cảnh Hàn em nhịn anh đủ rồi đấy, khi nào thì anh mới chịu tử tế nói chuyện cùng em hả? Anh đừng nghĩ em có thể chiều chuộng tình khí tồi tệ của anh mãi! Anh nói tạm thời không muốn dây dưa cùng em là vì Hoắc gia, em liền chấp nhận theo anh không danh không phận, kiểng chân theo đuổi anh, anh đối với em sáng nắng chiều mưa, em cũng không oán trách, bây giờ lại một lời trở mặt phủ nhận em, chuẩn bị rước người phụ nữ khác vào nhà, anh rốt cục muốn cái gì mới vừa lòng chứ?”

Cô phản ứng dữ dội như vậy bản thân Tư Cảnh Hàn cũng hiểu được, đây mới là tính cách của cô, mấy ngày hôm nay chẳng qua chỉ vì muốn lấy lòng hắn mà tỏ ra ngoan ngoãn, thật chất cô còn không biết bản thân đã sai ở đâu, vì sao hắn làm khó cô hết lần này đến lần khác.

Rất lâu sau hắn mới nhạt giọng: “Hoắc Duật Hy, đừng nói câu theo đuổi tôi, vì cả thứ tôi cần là gì em cũng không hiểu.”

“Phải, bởi vì em quá ngốc, không hiểu được anh. Còn anh thì công bằng sao Tư Cảnh Hàn, anh muốn gì lại không nói ra, buộc người khác phải tự nắm bắt, bắt không được anh lại hờn trách, nếu không phải vì em là mẹ của Đại Bạch thì có khi anh đã khi dễ em đến thừa sống thiếu chết rồi phải không?” Hoắc Duật Hy càng nói càng ấm ức, vì sao lại có loại đàn ông như hắn cơ chứ, trước khi hút hết máu của đối phương thì sẽ không cho người ta lấy được lợi ích gì từ hắn.

Tố cáo hắn, hắn lại làm ra vẻ vô tội: “Tất cả là do em tự suy diễn, tôi đã từng nói điều tôi cần bây giờ là không gian yên tĩnh.”

“Nói dối, đó chẳng qua chỉ là cái cớ đuổi em đi mà thôi. Tư Cảnh Hàn, chẳng lẽ suốt thời gian qua anh không nhìn thấy thành ý của em sao, khoảng thời gian anh giả vờ mất trí để đùa bỡn em anh hẳn là không quên đi, em vì anh...”

“Đừng nói câu vì tôi mà suốt ngày mở miệng ra thì gọi Tiểu Bạch, Hoắc Duật Hy, tôi là Tư Cảnh Hàn, không phải Tử Mặc của em, em nói lúc đó em xem tôi là ai để đối xử?” Ngược lại Tư Cảnh Hàn đã cắt ngang rồi chất vấn cô.

Cô thoáng ngây người, nhất thời không trả lời được, hắn hừ một tiếng: “Em vì từng Tử Mặc em yêu mà không muốn tôi tồn tại, sau đó lại khóc lóc đòi tôi trở lại, ông trời toại nguyện cho em, tôi thập tử nhất sinh không mất mạng, nhưng khi tôi quay về em lại dùng cách bù đắp cho Tử Mặc đặt lên người tôi, Hoắc Duật Hy, em nói em có công bằng?”

“Không phải Tư Cảnh Hàn, em lúc đó không phải xem anh là Tử Mặc, em...”

“Vậy tại sao em năm lần bảy lượt gọi tôi là Tiểu Bạch? Vốn dĩ trong lòng em không quên được người tình của em.”

“Em... cái đó là gọi anh.”

“Đủ rồi!” Tư Cảnh Hàn giận dữ cắt ngang lời của cô: “Cả như vậy mà em cũng nói được, Hoắc Duật Hy tôi đã đủ đáng thương rồi, em đừng tổn thương nữa được không?”

Hoắc Duật Hy sợ hãi nhào đến chắn ngang cửa xe không cho hắn cứ như vậy rời đi.

“Tư Cảnh Hàn, em sai rồi, anh cho em cơ hội được không? Em thật sự muốn ở bên cạnh anh mà, em muốn ở cạnh anh và Đại Bạch mà...”

Tư Cảnh Hàn nhìn cô, người con gái xinh đẹp nhất trong lòng hắn, như một đóa hoa rực rỡ trong sắc trời mùa đông lạnh lẽo. Ở bên cô hắn sẽ cảm nhận được ấm áp, nhưng: “Cố chấp cho người không đặt tôi trong lòng cơ hội... vậy chẳng khác nào lãng phí thời gian của cả đôi bên. Hoắc Duật Hy, tôi không cần tình cảm của sự thương hại. Cũng không cần em bù đắp, chuyên trước kia tôi tự làm tự chịu, em không cần vì áy náy mà muốn ở bên tôi.”

Hắn nói rồi kéo cô ra khỏi cửa xe, quyết tâm rời đi.

“Tư Cảnh Hàn, tại sao anh không chịu tin em hả?! Chẳng lẽ anh muốn em tự bức tử mình thì mới cam lòng sao?”

Trong ánh mắt của Tư Cảnh Hàn thoáng qua xót xa, nhưng vừa nghĩ đến điều gì đó thì đôi đồng tử màu lam lại trở nên bình thản: “Không phải, chỉ vì tôi còn dũng khí để tin tưởng một người đã từng bỏ rơi tôi rồi.”

“Ý anh là dù cho hôm nay em có nói gì, em có làm gì anh cũng muốn em rời đi?”

Tư Cảnh Hàn im lặng, và im lặng lúc này chính là thừa nhận.

Hoắc Duật Hy gật gật đầu: “Được lắm, Tư Cảnh Hàn, anh được lắm...” Sau mấy lời lẩm bẩm này cô bất ngờ đổi giọng: “Vậy thì cút đi ngay! Đồ khốn! Đồ đàn ông khốn! Bà đây đếch thèm anh nữa! Anh cút đi ngay!” Thậm chí không dừng lại ở tiếng thét chửi, cô còn sấn tới đánh vào người hắn, nói tục:

“Cao giá như vậy thì bà đây đếch theo đuổi nổi nữa! Cũng không cần nữa! Ai có khả năng thì đi mà nuông chiều tâm hồn của anh đấy! Hoắc Duật Hy này không cần, Hoắc Duật Hy này mới cốc cần anh! Bà đây tự đi, không cần anh đuổi, đồ đàn ông khốn!”

Tư Cảnh Hàn mặc cho hành động càn rỡ của cô, lặng im như như tượng gỗ.

Hoắc Duật Hy chỉ đánh một lúc đã đẩy hắn ra, mếu máo chạy đi.

Đại Bạch ở trong nhà, từ đầu đến cuối nhìn thấy ba mẹ cãi nhau, vừa sợ vừa lo, thấy mommy muốn rời đi thì lập tức chạy ra, gọi lại:

“Mommy, mommy đừng đi...”

“Bịch bịch bịch... uỵch.”

Vì quá vội vàng Đại Bạch vừa chạy được mấy bước đã ngã ra tuyết.

Cả Tư Cảnh Hàn và Hoắc Duật Hy đều sửng sốt quay lại, nhìn về phía thằng bé đang cố gắng đứng dậy.

Đại Bạch cắn ngón tay, vì quá tủi thân nên hu hu khóc nhưng cố gắng chạy về phía Hoắc Duật Hy mong níu kéo cô lại: “Hu hu hu... Mommy, mommy đừng đi mà...”

Hoắc Duật Hy nhìn đôi tay ngắn ngủn trắng nõn của con trai đưa về phía mình trong lòng trở nên cuồn cuộn, tại sao cô lại quên mất còn có Đại Bạch ở đây? Có phải thằng bé đã nhìn thấy hết cảnh tượng vừa rồi không, chắc nhóc con đã sợ lắm, cô cố gắng không khóc để con trai không phải hoảng sợ: “Đại Bạch, ba Tiểu Bạch không cần mommy nữa rồi. Đại Bạch, bây giờ Đại Bạch muốn đi theo ai?”

Tư Cảnh Hàn nhìn con trai đẫm lệ, trong lòng ngập tràn xót xa, dù Hoắc Duật Hy hỏi như vậy là tàn nhẫn, nhưng lúc này hắn lựa chọn sự lặng im, không tán thành cũng không ngăn cản.

Đại Bạch đứng giữ hai người, quả thật thằng bé không biết chọn ai. Chân chạy vài bước về phía Hoắc Duật Hy gọi mommy mommy rồi lại chực nhớ mình còn có ba mà quay sang nhìn Tư Cảnh Hàn, định chạy về phía hắn nhưng cũng luyến tiếc Hoắc Duật Hy. Cứ như vậy, nhóc con chạy ngược chạy xuôi vẫn chưa biết phải chọn ai.

“Mommy...”

“Tiểu Bạch...”

Rốt cuộc thằng bé chỉ biết đứng tại chỗ hai tay ôm khuôn mặt bánh bao khóc đến thê lương.

Tư Cảnh Hàn xót con trai, trước khi Hoắc Duật Hy tiến lên thì hắn đã đi đến ôm lấy thằng bé. Đại Bạch lần đầu khóc dữ dội như vậy, cả khuôn mặt đều đỏ bừng, nước mắt giàn giụa dự báo không thể dỗ được một cách dễ dàng.

“Đại Bạch, Đại Bạch không cần chọn nữa...”

“Hư ư ư... Tiểu Bạch...” Đại Bạch ngã đầu lên vai của hắn, tủi thân chỉ về phía Hoắc Duật Hy: “Mommy... mommy...”

Hắn không quay người lại nhưng cũng biết phía sau lưng Đại Bạch đang chỉ mommy của mình, khi hắn tiến đến ôm thằng bé thì cô cũng đã lựa chọn rời đi. Ba mẹ cãi nhau thì đáng thương nhất vẫn là con trẻ, bởi vì đã bắt bé con phải đứng giữa sự lựa chọn đau lòng.

Hôm nay là một ngày tồi tệ đối với Đại Bạch.

Tư Cảnh Hàn đã phải đến công ty muộn vì nán lại biệt thự để chuẩn bị quần áo cho thằng bé đi làm cùng mình. Sau đó hắn cũng không tự lái xe mà gọi Mao Lập Tát đến đón mình, từ lúc Hoắc Duật Hy đi Đại Bạch cứ khóc mãi, không còn nghe lời hắn nữa, hắn dỗ thế nào thằng bé cũng không nghe. Thậm chí lúc nãy vì giận hắn để Hoắc Duật Hy rời đi mà nhóc con đã cắn vào ngón tay của hắn khi hắn lau nước mắt nó, ngoạm chặt không buông y hệt một con cún nhỏ.

Tư Cảnh Hàn lần đầu tiên thấy Đại Bạch không ngoan như vậy.

Dù được cưng chiều nhưng Đại Bạch tuyệt đối không phải là một đứa trẻ hư. Hôm nay khiến con trai phản cảm với mình trong lòng Tư Cảnh Hàn phần nhiều cũng cảm thấy mất mát.

Xem ra Đại Bạch và Hoắc Duật Hy xum hợp chưa lâu nhưng tình cảm của hai mẹ con không hề ít hơn so với hắn.

“Hic hic...”

Trong xe vẫn là tiếng hít mũi liên tục của Đại Bạch.

Mao Lập Tát ở phía trước lái xe đang tò mò muốn chết đi sống lại chuyện gì đã xảy ra giữa gia đình của nhóc mà đến nước gà bay chó chạy thế này.

Tư Cảnh Hàn biết anh ấy đang nhìn mình và Đại Bạch thì thoáng qua ái ngại, dỗ con trai: “Đại Bạch, đừng khóc nữa, một lát nữa ba Tiểu Bạch dẫn Đại Bạch đi ăn kem?”

“Hic hic...” Đại Bạch được dỗ lại càng tủi thân, nghẹn ngào hờn trách: “Tiểu Bạch không thương người ta thì thôi... sao còn đuổi mommy của người ta đi, Tiểu Bạch là người xấu...”

Liên tục bị con trai cưng chỉ trích, Tư Cảnh Hàn càng thêm phiền lòng, nâng Đại Bạch lên lơ lửng trước mặt mình, ôn tồn nói: “Đại Bạch, con còn nhỏ chưa hiểu được chuyện của mommy và ba Tiểu Bạch, lớn lên Đại Bạch sẽ hiểu cho ba Tiểu Bạch.”

Đại Bạch mắt ngân ngấn lệ nhìn hắn, đôi môi chúm chím mím lại, ngón tay trỏ theo thói quen đặt trên miệng trông thật đáng yêu làm Tư Cảnh Hàn xao động, lần nữa đem nhóc con ôm vào trong lòng: “Được rồi, Đại Bạch ngoan, đừng khóc nữa, ba Tiểu Bạch sẽ...”

“Ngoạp.”

Khi Tư Cảnh Hàn vừa cằm khăn tay lau mặt cho nó thì nó cứ thế gặm lấy ngón tay của hắn.

Lần thứ hai bị cắn, Tư Cảnh Hàn khẽ kéo Đại Bạch ra nhưng thằng bé sống chết bấu vào cổ tay hắn, cứ như một con cá mập mạp cắn câu.

“Đại Bạch...”

Thật sự khốn đốn với con trai, Tư Cảnh Hàn có phần nói không nên lời. Chẳng lẽ mới ở cùng Hoắc Duật Hy ít lâu mà thằng bé đã bị cô lây nhiễm tính xấu hay cắn người này rồi sao?

Bây giờ trông Đại Bạch không khác gì mommy của nó ngày trước, nói không lại hắn liền cắn người.

Mao Lập Tát ở đằng trước nhìn ra đằng sau không khỏi mím môi cười, chỉ vì sắc mặt của Tư Cảnh Hàn rất tệ nên anh không dám cười thành tiếng, nhưng thật ra vô cùng kích động khi thấy Đại Bạch tạo phản.

Chẳng cần nhìn Tư Cảnh Hàn cũng biết Mao Lập Tát đang ở đẳng trước cười nhạo mình, quay sang Đại Bạch vẫn mở to mắt nhìn mình hắn thật sự phiền não, bèn nghiêm giọng: “Đại Bạch, không được hư nữa, mau nhả ra.”

Đại Bạch không nhả, thật chất chưa biết sợ là gì, hôm nay vì giận Tư Cảnh Hàn lại gan lên không ít, buộc lòng hắn phải dùng biện pháp mạnh:

“Đại Bạch, ba lập lại lần cuối, mau nhả ra.”

Vì hắn nhíu mày cho nên Đại Bạch bắt đầu sợ, hắn ít khi dùng riêng một chữ ba xưng với nhóc, và cũng chỉ vào những trường hợp đặc biệt mới trịnh trọng xưng hô như vậy. Đại Bạch hiểu được sự khác biệt này cho nên mới biết sợ, từ từ nhả ngón tay của hắn ra, nhưng đôi môi lại run run mấy cái rồi khóc lớn:

“Ô ô ô mommy, Tiểu Bạch ở đây bắt nạt Đại Bạch này, Tiểu Bạch không thương Đại Bạch nữa rồi... mommy... Ư...” Đại Bạch vừa gọi Hoắc Duật Hy vừa khóc, Tư Cảnh Hàn xốc nách nó bế lên thì thằng bé cứ cong cổ ra đằng sau mà khóc hết mình, nhưng tuyệt đối không giãy giụa, chỉ bất động ngửa mặt lên trời kêu la.

Một cách ăn vạ tiết kiệm sức lực đến mức tối đa.

“Tiểu Bạch định hung dữ với Đại Bạch, mommy ư ư ư... Tiểu Bạch, Tiểu Bạch ăn hiếp Đại Bạch này...” Mặc dù Tư Cảnh Hàn chưa làm gì nó cả nhưng Đại Bạch một hai buộc tội hắn.

Trên trán Tư Cảnh Hàn thoáng đổ mồ hôi lạnh, hắn không ngờ Đại Bạch cũng biết khóc mướn như vậy, hắn cứ nghĩ cách giáo dục của mình đã làm Đại Bạch tuyệt giao với khái niệm khóc nhè, ăn vạ. Thật không ngờ hắn đã sai, chỉ là bình thường Đại Bạch sợ tốn sức nên không làm, còn một khi đã làm thì chẳng theo kém đứa bé lành nghề nào, thậm chí còn điêu luyện hơn bất cứ ai.

Mao Lập Tát thấy Tư Cảnh Hàn lâm Đại Bạch thì càng vui vẻ, không vội gì lái xe nhanh đến công ty mà thả chân ga thư giản trên đường.

Tư Cảnh Hàn sau một hồi đã biết mình càng dỗ thì Đại Bạch sẽ càng khóc dữ dội hơn, ngược lại hắn để mặc thằng bé khóc thì chỉ một lúc sau nó đã tự động hết hơn, giảm âm thanh và cường độ lại, tròn mắt nhìn hắn thắc mắc sao hắn không dỗ mình nữa.

“Sao không kêu nữa?” Hắn nghiêm giọng hỏi. Tuyệt đối không nhún nhường, nếu không sẽ làm Đại Bạch ỷ thế sinh hư.

Thằng bé biết rằng chiêu thức vừa rồi đã không còn hiệu quả nên dứt khoát trở mặt, không vờ vịt nữa, bò khỏi người ba mình, lùi vào một góc ghế, dựa vào cửa kính, khuôn mặt bánh bao trở nên rất khó tính: “Hic hic... Tiểu Bạch là người xấu, Đại Bạch không trả lời Tiểu Bạch đâu.”

“Lúc trước ba dạy con hành xử thế này sao? Là học được tính xấu này từ ai hả?” Tư Cảnh Hàn không cưỡng chế thằng bé đến trước người mình, mà nghiêm mặt hỏi.

Đại Bạch bàn tay nắm lấy ngón chân, vừa biện bạch vừa nghi vấn: “Mommy không xấu tính, sao Tiểu Bạch không thương... không thương mommy vậy?”

Tư Cảnh Hàn nghe thằng bé hỏi thoáng sững sờ, không trả lời ngay được, Đại Bạch lại càng không hiểu: “Hic... Đại Bạch thương mommy nhiều nhiều lắm, Đại Bạch muốn sống cùng Tiểu Bạch và mommy, sao Tiểu Bạch lại đuổi mommy đi... Vậy là Tiểu Bạch không thương Đại Bạch rồi.”

“Đại Bạch, ba làm sao không thương Đại Bạch? Đại Bạch là người ba thương nhất.” Tư Cảnh Hàn nhất định phải đính chính, muốn ôm lấy thẳng bé nhưng Đại Bạch từ chối.

“Vậy còn mommy, Tiểu Bạch không thương mommy của Đại Bạch sao? Mommy khổ sở sinh Đại Bạch cho Tiểu Bạch mà?”

Nhắc đến tình cảm đối với Hoắc Duật Hy, Tư Cảnh Hàn hiểu rõ bản thân mình dành bao nhiêu tình cảm cho cô, nhưng hoàn toàn khác với thứ tình cảm hắn cho Đại Bạch.

Đại Bạch hỏi hắn có thương cô giống thương nhóc không, làm sao hắn trả lời được?

“Đại Bạch, chuyện này nói sau được không?”

“Không muốn, Đại Bạch không muốn.” Thằng bé lại quấy lên.

Tư Cảnh Hàn thiếu kiên nhẫn, gọi nó một tiếng nghiêm cẩn: “Đại Bạch!”

Thế là Đại Bạch không kêu nữa, nằm ở một góc mếu máo.

Sau giờ nghỉ trưa Tư Cảnh Hàn mới khổ sở bón cho Đại Bạch ăn xong.

Khổ sở ở đây là vì thằng bé đang muốn chống đối hắn nên không chịu tự giác ăn cơm, vốn dĩ hắn không định chiều, nghĩ rằng với tính háu ăn của nó thì lúc nữa khi đói bụng sẽ tự mò qua.

Nhưng đó chỉ là lý thuyết, thực tế Đại Bạch cứng rắn hơn hắn nghĩ và ngoan cố y hệt mẹ mình. Bản thân hắn cũng xót cho con trai ăn không đúng bữa, nếu chỉ vì tâm tình của hắn mà ảnh hưởng đến thằng bé thì quả thực hắn đã sai rồi.

Nếu so với Hoắc Duật Hy trước kia hắn thường vì cô phá vỡ nguyên tắc thì bây giờ đối với Đại Bạch hắn còn không tồn tại bất cứ thứ gì gọi là giới hạn.

Nghĩ nghĩ Tư Cảnh Hàn thầm thở dài một hơi, mở văn kiện chất cao như núi trên bàn ra, hôm nay hắn đã để lỡ cả một buổi sáng rồi.

“Hic hic...” Đại Bạch đang ngồi bẹp trên bàn làm việc của hắn, gác chân lên một mớ giấy tờ khác, vẫn luôn thút thít.

Tư Cảnh Hàn đang cố xem nó như cái chậu hoa cỡ lớn, bởi vì đặt nó ngồi ở bàn tiếp khách hắn không mấy yên tâm, sợ rằng nhóc con sẽ giở trò gì đó quậy cho hắn một trận tưng bừng, nên đặt luôn lên bàn làm việc là thích hợp nhất, vừa có thể trông coi, vừa có thể làm việc.

“Ư... ư...” Đại Bạch tiếp tục kêu, tuy rằng không lớn tiếng nhưng đủ rót vào tai Tư Cảnh Hàn. Thi thoảng hắn sẽ nhìn nhóc một cái.

“Ư...” Đại Bạch liền rơm rớm nước mắt nhìn hắn.

Hắn mặt lạnh, không nói gì, nhìn văn kiện tiếp.

Thằng bé sẽ cất nước mắt vào, chỉ còn lại tiếng kêu để hắn chú ý.

Cứ như thế lặp đi lặp lại, đến khi Tư Cảnh Hàn không nhìn nhóc con nữa.

Đại Ngáo ngồi một lát cũng ngứa ngáy tay chân bắt đầu cầm cái này, sờ cái khác, tiện thể ngón chân đang rảnh rang bèn đẩy luôn xuống đất vài món đó.

“Bạch.”

“Bạch.”

“Bạch.”

“Còn rớt thêm một vật nữa ba liền đưa con trở lại Canada.”

“Bạch!” Đại Bạch cáu kỉnh đạp luôn cả chồng văn kiện xuống đất, thể hiện sự thách thức.

“Tư Cảnh Hạo!” Tư Cảnh Hàn quát khẽ.

“Ư ư ư... Mommy của “người ta” ba cũng đã đuổi đi rồi, “người ta” ở lại đây làm... làm gì nữa, ba cũng có thương “người ta” đâu.” Đại Bạch lập tức mếu máo trách.

Tư Cảnh Hàn thật sự phiền não không thôi, xách nhóc lên nhìn rồi lại đặt xuống, để Đại Bạch ngồi đối diện với mình.

Chân Đại Bạch ngắn, ngồi trên bàn không sao chạm đến đùi của ba mình, đung đưa mấy cũng không với tới người của hắn.

“Mommy của con đã bao nhiêu tuổi rồi, ba nói đuổi liền bỏ đi sao?”

“Nhưng... nhưng ba cũng không nên đuổi mommy của Đại Bạch đi, mommy đâu có lỗi gì đâu chứ?” Đại Bạch nói chuyện rất có lý lẽ, điều này không làm Tư Cảnh Hàn quá ngạc nhiên, tuy rằng đôi lúc tư duy của nhóc con có chút ngây thơ và khác người.

“Hơn nữa lúc nãy mommy còn nổi cáu với ba... có khi lần này mommy sẽ không cần ba thật, rồi không cần luôn Đại Bạch ô ô ô... Ba xấu tính bị mommy bỏ là đáng đời... sao còn, sao còn liên lụy người ta chứ ô ô ô...” Đại Bạch rất giỏi suy diễn, chưa gì đã nghĩ ra một đống chuyện liên quan rồi xông đến ăn vạ Tư Cảnh Hàn.

Thằng bé như một cục bột ngồi bệch vào người hắn, nói chưa rành mạch nhưng nhắc đến mommy là chẳng ngừng miệng giây nào.

“Mommy của con không thương ba, ba có thể làm khác sao?” Dù sao Tư Cảnh Hàn vẫn hạ giọng dỗ dành Đại Bạch, ai bảo nó là con trai độc nhất của hắn.

Đại Bạch trở người muốn đứng dậy, Tư Cảnh Hàn giúp thằng bé đứng trên đùi của mình. Khi đối diện được với ba, nó phô bày càng nhiều vẻ mặt đáng yêu, đặc biệt là cái má bánh bao phúng phính hồng hào nghênh nghênh lên nhìn hắn mà vảnh ngón tay khẳng định: “Mommy, mommy thương Tiểu Bạch mà.”

Tư Cảnh Hàn vỗ vỗ đầu thằng bé: “Vậy có bao giờ Đại Bạch nghe mommy nói yêu ba chưa?”

Đại Bạch ngậm ngón tay trỏ khẽ suy nghĩ, rồi hai tay ôm hẳn đầu để cố nhớ ra nhưng chẳng được gì.

Tư Cảnh Hàn cười yếu ớt, đôi mắt màu lam phảng phất một chút ý tứ: “Ba đã từng nói qua chỉ những người yêu thương nhau mới sống cùng với nhau dưới một mái nhà được.”

“Nhưng Đại Bạch biết mommy yêu ba Tiểu Bạch mà.” Đại Bạch ngừng khóc, nói ngay.

“Đại Bạch, cái này là Đại Bạch biết, nhưng ba không biết. Chẳng phải gia gia nói chuyện gì muốn thấu đáo cũng nên “mắt thấy tai nghe” rồi mới đánh giá sao?”

Bây giờ thì Đại Bạch ngẩn ra, như để tiêu hóa hết lời của Tư Cảnh Hàn nói. Lần nữa ngồi xuống, nhóc con thảnh thơi dựa vào người của ba mình, suy nghĩ.

Ớ, vậy là Tiểu Bạch muốn mắt thấy tai nghe nhỉ?

Nhóc phải nói với mommy mới được.

Một lúc sau khi suy nghĩ thấu đáo, Đại Bạch vỗ vỗ vào bụng Tư Cảnh Hàn: “Tiểu Bạch...”

Hắn cúi xuống.

Thằng bé ngẩn cổ lên, thông báo: “Đại Bạch vẫn chưa tha thứ cho ba đâu đấy.”

“Ừ, ba biết rồi.” Tư Cảnh Hàn thoáng qua ý cười, xoa đầu nhóc con: “Chiều nay ba dẫn Đại Bạch đi ăn thật ngon để bù đắp.”

Đại Bạch tuy giận những vẫn đồng ý ngay: “Vâng... vâng ạ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.