Lời hứa hẹn của Tư Cảnh Hàn rất rối loạn, Hoắc Duật Hy không kịp tiêu hóa nhưng cô cảm nhận được hắn đang vô cùng kích động và trái tim của hắn cũng đang đập dữ dội, mãnh liệt, đầy sợ hãi.
“Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, anh đừng kích động, bà xã không bỏ rơi anh, bà xã nuôi nổi anh mà.” Cô không thế làm gì ngoài việc trấn an hắn ngay.
“Không không, ông xã nuôi bà xã, trong sách đều nói như vậy, là đàn ông phải chăm lo được cho người phụ nữ của mình. Tề gia trị quốc bình thiên hạ.”
Vậy mà Hoắc Duật Hy lại nghe được tiếng thút thít rất khẽ khi Tư Cảnh Hàn cố đưa ra lý lẽ này, hắn vẫn cố thuyết phục cô đừng bỏ rơi hắn, hắn cứ như một con thú nhỏ bị vây khốn không còn đường lui, bất lực cầu mong thương xót.
“Được...” Hắn như vậy cô cũng không kiềm lòng được mà khóc, đưa tay vỗ nhè nhè lên tóc hắn: “Ông xã sẽ đi làm, đem tiền về nuôi bà xã, không đi đâu hết, bà xã không cho ông xã đi đâu hết, suốt ngày chỉ được đi làm rồi trở về với bà xã thôi, ai cũng đừng mong đem con ngỗng đẻ trứng vàng của em đi, hả?”
“Thật không?”
“Thật.” Cô chắc nịch.
Bây giờ Tư Cảnh Hàn mới chịu nới lỏng cánh tay, không phải gì hắn mất cảnh giác mà bởi vì hắn muốn nhìn vào mắt Hoắc Duật Hy để xác định xem cô có nói dối mình không.
Khi thấy ánh mắt kiên quyết của cô là thật hắn liền đứng dậy đi đến đầu giường tìm điện thoại rồi nhanh chóng quay lại ngồi xuống giường, đưa điện thoại cho cô: “Bà xã gọi điện đi, gọi cho những người đó từ chối đề nghị của họ đi.”
“...” Hoắc Duật Hy từ giật mình chuyển sang buồn cười, dù đang khóc nhưng cô vẫn không nhịn được cười ra nước mắt.
Chưa từng thấy ai như hắn, đã mất trí rồi thì vẫn khôn ngoan và đa nghi như trước kia, chuyện gì cũng phải mắt thấy, tai nghe, có chứng thực rõ ràng mới chịu tin tưởng.
Sói thì vẫn là sói, dù có thay đổi bộ lông thì cũng không biến thành cún con được.
Thấy cô không phản ứng, Tư Cảnh Hàn liền hỏi: “Bà xã chưa gì đã muốn đổi ý sao?”
Hắn quả thực rất biết cách bức người.
“Không phải.” Hoắc Duật Hy giải thích: “Chỉ là chúng ta nói không căn cứ bọn họ sẽ không đồng ý đâu. Ông xã anh phải nói cho bọn họ biết anh sẽ làm công việc gì.”
“Ông xã đi trường quay, ông xã sẽ làm người mẫu.” Chuyện thật như đùa, Tư Cảnh Hàn nhẹ tênh quyết định công việc cho mình.
Hoắc Duật Hy nghe xong cứ như bị sét đánh, đứng hình mất mấy giây, cô vội lau nước mắt: “Chuyện này... ông xã có phải hay không có chút vấn đề. Khi không làm sao có thể được mời đến chụp ảnh? Cái này phải trải qua rất nhiều tuyển chọn mới có thể...” Cô muốn giải thích cho hắn hiểu nhưng lại sợ làm hắn nản chí nên nói được một nữa thì ngập ngừng.
Chỉ là người kia không như cô, vẫn rất tự tin: “Làm được, ông xã sẽ được chọn.”
“Tại sao?” Hoắc Duật Hy tự thấy vô lý.
“Tại vì ông xã đẹp.” Khi nói câu này ngay cả một cái chớp mắt Tư Cảnh Hàn cũng không có.
Bây giờ thì Hoắc Duật Hy hoàn toàn nể phục tư tưởng của hắn. Không còn bất cứ điều gì để miêu tả tâm trạng của cô hiện giờ. Hắn liên tục cho cô đi từ cảm xúc sang cảm khác, nước mắt còn chưa kịp khô đã phải đối diện với trạng thái khác, bất đắc dĩ, ngạc nhiên, buồn cười,... Tóm lại hỗn loạn vô cùng, hắn thay đổi còn nhanh hơn cả sáng nắng chiều mưa, ở bên cạnh hắn cô cứ bị xoay như chong chóng, chạy theo hắn như một diễn viên trên sân khấu, hết vui rồi lại buồn, có khi đang cười một phút sau đã phải khóc.
“Nhưng mà anh chắc rằng bản thân rất đẹp sao?” Cô đành hỏi một câu cho đúng chủ đề nhầm đánh lạc hướng tâm trạng bi quan kích động vừa rồi của hắn.
“Không biết nữa.” Tư Cảnh Hàn nhún vai: “Nhưng mà bà xã xấu như vậy còn được làm người mẫu, huống hồ gì ông xã đẹp hơn bà xã biết bao nhiêu nên chắc chắn xác xuất thành công rất cao.”
“Này, Tư Cảnh Hàn!” Cô lập tức thét lên: “Anh có thể thôi ngay giọng điệu khi dễ em có được không?”
“Nhưng...”
“Nhưng cái gì mà nhưng? Chẳng tên đàn ông nào như anh cả, suốt ngày chê người phụ nữ của mình xấu này với chẳng xấu nọ rồi đi tâng bốc một người khác lên. Sao lúc ở trên giường không thấy anh chê?” Cô nói một hơi mà còn chưa hết căm phẫn, cuộn nắm tay giơ lên đe dọa ánh mắt ngơ ngác của Tư Cảnh Hàn, hắn vì thế mới im lặng được một tí nhưng lại tranh thủ mím môi cười.
Phải nói từ ngày Tư Cảnh Hàn lâm vào đại nạn thì tình cảm bấy lâu xa cách giữa bốn người đàn ông từng kề vai sát cánh bấy lâu xa cách nay trở nên khăn khít hơn.
Những cuộc tụ tập, à không, là những cuộc hội ngộ thường xuyên được diễn ra ngay tại văn phòng làm việc của tổng tài Tề thị, Tư thị, thậm chí là ở bệnh viện của Mặc Lạc Phàm cũng đều được.
Hiện tại như bây giờ đang ở Tề thị, ngoại trừ Tư Cảnh Hàn còn đang mất trí nhớ thì ba người đàn ông Tề Thiếu Khanh, Lạc Tư Vũ, Mặc Lạc Phàm đang hội họp với nhau. Chẳng chuyện gì xa lạ cả tất cả đều hướng về mục tiêu chung - Tư Cảnh Hàn.
“Cậu nói Tiểu Bạch cũng biết đi cửa sau sao?” Đầu tiên nghe được tin tức Mặc Lạc Phàm phải giật cả mình, không riêng gì anh Lạc Tư Vũ cũng như thế, nhìn Tề Thiếu Khanh: “Hắn gọi cho anh nói vậy thật à?”
“Ừ, ngay lúc các cậu vừa đến.”
“Trời ạ, mình không tin được luôn đấy. Hắn cũng biết cái gì là ôm đùi kim chủ sao?” Mặc Lạc Phàm thốt lên.
“Hắn mất trí chứ không bị ngốc.” Cái này Tề Thiếu Khanh phải lần nữa nhắc nhở anh ấy.
Nói xong anh lại nghĩ đến người đàn ông kia, họa chăng có ngốc nghếch thì cũng chỉ là trước mặt của Hoắc Duật Hy mà thôi, phần còn lại thì hắn vẫn là một Tử Mặc hoàn chỉnh, ngoại trừ không có tiền và thân thế thì cái gì hắn cũng có.
Lúc nãy gọi cho anh giọng điệu của hắn cũng không mấy tình nguyện, vẫn muốn giữ tự tôn của một người đàn ông đứng trên lập trường nhờ vả một người đàn ông khác, đặc biệt đối phương còn rất thân thiết với bà xã của mình.
Đối với anh cũng không hẳn là xa lạ, nhưng có lẽ vì hắn không có ký ức của Tư Cảnh Hàn cho nên hắn đã trót nghĩ anh là tình địch của mình cũng nên. Anh cũng không thể phủ nhận đối với Tư Cảnh Hàn trước kia anh vẫn là tình địch của hắn, chỉ là hắn không đề phòng lộ liễu như bây giờ thôi.
“Nhưng rõ ràng Tư thị cũng có đầu tư vào giải trí mà, cớ gì hắn lại đi ôm đùi của cậu vậy gia?”
“Có thể hắn nhìn thấy môi trường của Tư thị đầu tư đã đi vào quỹ đạo, vòng tuyển chọn cũng quy củ hơn, cho nên đột nhiên chen chân vào sẽ gây thị phi cho công ty. Ngược lại chỗ của mình chỉ vừa mới thử sức với mảng giải trí, có nhu cầu tuyển chọn người mới để đào tạo lực lượng xung kích phục vụ cho công ty, lấy cớ này cho hắn đi chụp hình quảng bá làm khuôn mặt đại diện cho thế hệ trẻ vừa gia nhập thì thích hợp hơn rồi.” Tề Thiếu Khanh từ từ phân tích vấn đề, Tư Cảnh Hàn của bây giờ nghĩ gì anh lại còn không hiểu sao.
“Uầy, nhưng hắn có trẻ đâu.” Mặc Lạc Phàm nghĩ nghĩ rồi kết luận.
Cái này không quá quan trọng, Tề Thiếu Khanh cười nhạt: “Tuổi của hắn không trẻ nhưng không có nghĩa khuôn mặt của hắn đã già.”
“Định lừa gạt ai chứ?”
“Không phải gạt cậu là được.”
“Thế... cậu đồng ý rồi à?”
Tề Thiếu Khanh lại cười: “Tại sao phải từ chối? Hiếm có dịp Tư Cảnh Hà nhờ vả mình mà.”
“Thật bất ngờ...” Mặc Lạc Phàm phải nhún vai thở dài một phen.
Lạc Tư Vũ ngồi bên cạnh từ đầu tới cuối đều nghe rõ, hắn rơi vào suy tư một lát, không hiểu sao bất giác nói một câu: “Luôn có cảm giác dù đã trưởng thành từng tuổi này, trải qua bao nhiêu biến cố thì hắn vẫn có một sự tin tưởng nhất định vào anh nhỉ?”
Lời này Lạc Tư Vũ hướng đến Tề Thiếu Khanh, sau chuyện của Mục Đương hắn đã trực tiếp thay đổi cách xưng hô, hơn nữa dù xét về vai vế hay tuổi tác thì Tề Thiếu Khanh cũng lớn hơn hắn một bậc.
Còn nhớ lúc ở chỗ Hoắc Duật Hy khi bọn họ vừa tìm được Tư Cảnh Hàn, Hoắc Duật Hy bảo hắn cùng Mặc Lạc Phàm ra vườn hái táo, lúc đứng dậy hắn đã trao đổi ánh mắt với Tề Thiếu Khanh mà không phải ai khác. Cái này đại biểu cho điều gì, còn không phải muốn nói với anh hãy cho hắn ở lại chỗ cô, nhờ vả anh giúp mình, không vạch trần lời nói dối của hắn, để cô nghĩ rằng bản thân hắn ngốc nghếch thật sự.
Ban đầu Tề Thiếu Khanh không hiểu ánh mắt này của hắn lắm, nhưng đến khi Hoắc Duật Hy ở trong lòng anh khóc ròng rã bảo rằng Tư Cảnh Hàn bây giờ bị ngốc thì anh liền ngộ ra, cứ thế không đính chinh thêm bất cứ điều gì, thuận nước đẩy thuyền như ý hắn muốn.
Có lẽ mà nói Tư Cảnh Hàn đang muốn có được sự quan tâm của Hoắc Duật Hy, chỉ cần để cô nghĩ hắn không thể tự mình chu toàn cho bản thân thì cô sẽ không rời hắn nữa bước, thậm chí lấy hắn làm trung tâm cuộc sống,
Hắn muốn có được tất cả tình cảm của Hoắc Duật Hy bao gồm cả sự thương hại.
Tề Thiếu Khanh luôn muốn hiểu vì sao hắn lại chọn cách làm như thế, có lẽ nào ngay cả khi hắn đã mất hết ký ức của Tư Cảnh Hàn, nghĩ rằng mình là Tử Mặc - người được hưởng thụ tất cả tình cảm của Hoắc Duật Hy thì hắn vẫn cảm thấy bất an?
“Tin tưởng hay không là do hắn thôi, tôi đâu ngăn cản hay tác động thêm gì được.” Suy nghĩ lúc lâu rốt cuộc anh bỏ nhỏ một câu.
Hai người còn lại nhìn nhau rồi lại nhìn nhau, sau đó hỏi: “Nhưng anh định giúp như thế nào?”
Tề Thiếu Khanh nhàn nhã tựa lưng vào ghế, gác chân trái lên chân phải, một tay đặt lên gối một tay mở điện thoại, không biết anh xem cái gì trong đó mà khóe môi lại nhẹ nhàng cong lên: “Hoàng Tịch Liên chẳng phải là người mẫu sao, cho hắn đi theo làm trợ lý của cô ấy, rồi tạo vài sự kiện đưa hình ảnh của hắn lên.”
“Gì cơ? Cậu định triệt để cho hắn đi cửa sau à?” Mặc Lạc Phàm không tin được cả anh cũng làm chuyện đen tối.
Thế mà trong mắt Tề Thiếu Khanh không thấy chút gì gọi là bất hợp lý: “Cái hắn cần là kết quả, không quan trọng quá trình.”
Việc này Mặc Lạc Phàm tạm chấp nhận được đi, nhưng mà: “Hắn cho cậu lợi lộc gì sao? Trước giờ ôm đùi kim chủ thì chưa thấy ai không bán thân cả.” Anh ấy nói đúng vấn đề trọng tâm.
Tề Thiếu Khanh từ chối trả lời: “Chuyện này cậu không cần quan tâm.” Dứt lời anh cũng muốn tiễn khách: “Bây giờ các cậu có thể về rồi, mình còn có hẹn.”
“Ừ hử.”
Lạc Tư Vũ và Mặc Lạc Phàm đồng thời đứng lên, bọn họ không nghĩ quá nhiều, cứ cho là Tề Thiếu Khanh đã phải làm việc thì bọn họ cũng nên về lại chỗ làm của mình mà không biết rằng người kia nói dối.
Khi hai người vừa đi, Tề Thiếu Khanh lập tức nói với bộ phận tiếp tân: “Khi cô Hoàng đến thì nói tôi đang họp, bảo cô ấy ngồi ở văn phòng đợi.
________
Hôm sau đó Hoắc Duật Hy lờ mờ nghe được thông tin Tư Cảnh Hàn đã được đi làm.
Đó là vào lúc sáng tinh mơ khi hắn còn nằm trong ổ chăn chẳng nhô được cái mũi ra ngoài cô đã xông vào phòng kéo hắn dậy, hỏi tới tấp:
“Ai... ai cho anh đi làm ở công ty giải trí của Tề thị?”
“Ưm...” Tư Cảnh Hàn giật mình, hé mắt ra nhìn nhìn rồi rên một tiếng, trở mình sang hướng khác ngủ tiếp. Hoắc Duật Hy thấy hắn vô âu vô lo như vậy càng tò mò, leo hẳn lên giường: “Tư Cảnh Hàn, tỉnh dậy, tỉnh dậy mau.”
“Năm... phút nữa.”
“Năm với chẳng mười gì, tỉnh dậy cho em.” Hoắc Duật Hy hùng hổ kéo nam nhân ngồi dậy, hắn lăn lộn mấy đường thì chịu hết nổi, đành phải dụi mắt, uể oải ngồi dậy: “Bà xã, có chuyện gì vậy, ông xã buồn ngủ quá.”
“Cục cưng, đừng giận, chụt chụt...” Hoắc Duật Hy có hơi xót, dỗ dành thơm hai cái lên má của hắn, bây giờ hắn mới thôi phệ má với cô, nhưng vẫn không khống chế được thân thể lần nữa ngã xuống giường.
“Được rồi, đừng nằm nữa, mau nói em nghe làm sao anh được Tề thị gọi đi làm hả?” Chẳng những thế còn làm trợ lý cho Hoàng Tịch Liên, nhưng mà Hoàng Tịch Liên từ lúc nào lại làm việc cho công ty giải trí của Tề Thiếu Khanh?
Tư Cảnh Hàn chịu lạnh rất kém, hắn quấn chặt cái chăn quanh người mới lười biếng trả lời cho có lệ: “Bởi vì ông xã giỏi.”
“Thôi đi, anh thì gạt được ai hả.” Hoắc Duật Hy không tin, hắn đã tự luyến quá mức đi, cô không chấp nhận được cái lý do sáo rỗng đó.
Tư Cảnh Hàn cũng không cần cô tin, tuyệt đối không nói ra lý do vì sao nhanh như vậy đã có được việc làm mong muốn.
“Mấy giờ rồi bà xã, ông xã thấy đói.”
“Không cho ăn nếu anh không nói thật.” Hoắc Duật Hy được dịp hù dọa.
“Vậy ông xã đến chỗ làm ăn luôn vậy.” Vậy mà Tư Cảnh Hàn đột nhiên trở nên gan dạ, nói xong còn đường hoàng đứng dậy, hiên ngang đi vào nhà vệ sinh.
Hoắc Duật Hy nhìn theo bóng lưng của hắn mà thật khẩn trương. Chưa kiếm được tiền đã lên mặt rồi sao? Chờ hắn đem tiền về thật có phải hay không liền biến thành dáng vẻ độc tài, gia trưởng trước kia?
Không được, cô không thể ngồi yên để hắn muốn làm cái gì thì làm! Hơn nữa lần này còn có Hoàng Tịch Liên, trước kia chẳng phải cô ấy với hắn có mối quan hệ ngoài lề sao, lần này có khi hắn lại si ngốc vẻ đẹp của cô ấy cũng nên. Cho dù không phải vậy thì ở đó không thiếu mấy cô hoa đán, biết đâu thấy hắn đẹp trai thì buông lời dụ dỗ, vậy cô phải làm sao?
“Tiểu Bạch...” Hoắc Duật Hy đẩy cửa nhà vệ sinh đi vào, Tư Cảnh Hàn đang cạo râu nghe cô gọi thì quay lại: “Sao vậy bà xã?”
“Một lát đi làm không được ăn mặt se sua, như vậy thì mới tạo được thiện cảm biết không, tốt nhất là áo cổ chui, quần thụng cho em.”
Tư Cảnh Hàn ngẩn ra: “Nhưng mà ông xã làm gì có loại quần đó? Bà xã có mua cho đâu.” Hắn tiếp tục thao tác, đem khuôn mặt của mình rửa đến sạch sẽ, tươi mát nhất.
“Đi làm thôi mà có cần chuẩn bị đến thế không, cạo râu nữa chứ.” Hoắc Duật Hy chỉ chỉ vào khuôn mặt đã nhẵn bóng của hắn, sờ đến tốt như vậy cũng tốn không ít tiền đi.
“Ngày đầu đi làm mà, hơn nữa ông xã còn muốn làm người mẫu nên phải đẹp chứ!”
“Thích đẹp đến vậy sao, trước đây em còn không biết đấy.” Cô làu bàu đi theo phía sau hắn, thấy vậy Tư Cảnh Hàn mới nói: “Thiên tính của con người luôn hướng về vẻ đẹp hoàn thiện mà.”
“Xì... văn vẻ! Anh là ông xã của em lại đi diện thật đẹp cho người khác thấy, lỗ vốn của em rồi, biết thế em đã hoạt động lại trong làng giải trí.”
Nghe cô nói vậy Tư Cảnh Hàn quay lại, nhìn cô: “Bây giờ cũng được mà.”
“Được thế nào?” Hắn đã nói vậy Hoắc Duật Hy càng thêm hy vọng, to mắt mà nhìn hắn.
Tư Cảnh Hàn lại bất ngờ nhún vai, cười trừ: “Không biết nữa.”
Hoắc Duật Hy đúng cảm giác tụt mood không phanh, thế mà lúc nãy cô còn hy vọng hắn có giải pháp, quên mất rằng bây giờ hắn đâu phải Tư Cảnh Hàn vạn năng có thể thỏa mãn tất cả yêu cầu của cô.
Còn Tử Mặc thì chỉ là một tên Tiểu Bạch vô dụng thôi.
“Hư...” Hoắc Duật Hy thở dài một hơi, tự nghĩ bây giờ cô phải làm sao mới có thể chông chừng hắn?
Thật thông cảm cho Tư Cảnh Hàn trước kia, hẳn là hắn cũng từng rơi vào trạng thái như cô vậy, luôn phập phồng lo sợ không biết khi nào cô sẽ chạy mất.
“Anh có biết công việc của anh hiện giờ là gì không?” Thôi thì cô phải tạm thời chấp nhận, sau hôm nay rồi tìm cách để hắn làm việc ở gần mình hơn mới được.
Đối với câu hỏi của cô người kia rất rõ tình hình thực tế của mình: “Làm trợ lý cho người mẫu xinh đẹp.”
“Cắt!” Hoắc Duật Hy chắn ngang mặt hắn, rất không vui: “Anh có thể bớt một câu khen tặng người phụ nữ khác không, Tư Cảnh Hàn, anh gan lắm rồi!”
“Nhưng mà sáng nay bà xã có định cho ông xã ăn sáng không?” Tư Cảnh Hàn đánh trống lãng.
Hoắc Duật Hy lườm hắn một cái nhưng ít nhất hắn đã hiểu được sự tức giận của cô cho nên mới lảng sang chủ đề khác, không thèm toan tính với hắn nữa, cô quay lưng chỉ ra cửa: “Lăn xuống bếp.”
“Ồ.” Tư Cảnh Hàn lê dép đi ra trước, bộ đồ ngủ in đầy hình con vịt kota rộng thùng thình đem thân thể cao lớn hoàn mĩ giấu lại, ở góc độ này Hoắc Duật Hy chỉ thấy được đuôi mày của hắn nhưng cũng vì thế cô mới thấy chút gì đó thuộc về Tư Cảnh Hàn thật sự.
“Mười giờ ông xã phải có mặt ở trường quay, bà xã sẽ đưa ông xã đi làm chứ?” Trông cô cứ chốc chốc lại thở dài Tư Cảnh Hàn bèn tạo ra chủ đề kéo cô về thực tại.
Không biết có phải nhạy cảm hay không mà lúc này khi hắn không nhìn đến cô, chỉ chăm chú khuấy nguội bát súp của mình cô càng thấy hắn giống những ngày trước đây, trước đây cũng rất hay như vậy, làm một việc gì đều rất tập trung, sẽ không dời tầm mắt khỏi đối tượng làm việc nếu không cần thiết, có thể đại khái hình dung người ở cạnh hắn thường có cảm giác mình bị sai biểu. Nếu không phải vì lúc này giọng của hắn rất mềm thì cô còn tưởng Tư Cảnh Hàn đã trở về.
Chờ lâu không có được đáp án nên người đàn ông hơi ngẩn lên: “Sao vậy, không được à?”
“Ai nói vậy, đương nhiên em phải đưa anh đi rồi.” Hoắc Duật Hy xúc một muỗng súp bỏ vào miệng thu hồi lại tâm tình vừa rồi.
Tư Cảnh Hàn lại ồ một tiếng, tiếp theo không nói gì thêm cúi đầu ăn tiếp. Đương nhiên tự giác như vậy chỉ là giai đoạn đầu, giai đoạn sau khi Hoắc Duật Hy chưa ăn được nửa bữa hắn đã giở chứng đòi xuống bàn, cô lại phải đe dọa từ xa mà ép, ép không được lại đút, làm tất cả mọi thứ cho đến khi thức ăn trên bàn vơi gần hết.
Nói Tư Cảnh Hàn đi làm chẳng hiểu vì sao trong lòng cô có ít nhiều lo lắng, cái cảm giác bất an giống như phụ huynh cho con trai ngày đầu đi học.
Một buổi sáng theo thời gian tâm lý trôi qua rất nhanh, bây giờ thì Tư Cảnh Hàn đã sẵn sàng với thân áo bảnh bao sơ mi trắng, quần jean đen, còn Hoắc Duật Hy, cô đang buồn buồn ngồi trên giường ngắm nhìn bóng lưng hắn ở trước bàn trang điểm của mình dặm phấn một cách tỉ mỉ.
Đương nhiên Tư Cảnh Hàn ngồi đó không phải để trang điểm mà muốn dùng thủ thuật hóa trang để che đi nốt rồi son trên mắt trái của mình. Lạc Tư Vũ đã nói hắn trước đây đã từng bị lộ ảnh trước truyền thông, dù những tin tức kia sớm đã bị dẹp đi nhưng chắc chắn không ít người có thể nhận ra hắn. Bây giờ công việc của hắn lại khá nhạy cảm về vấn đề tin tức, cho nên không thể không đề phòng.
Tư Cảnh Hàn mất kí ức nhưng không mất hết tất cả kỹ năng, cái hắn đang làm là một trong những thao tác cơ bản của thuật dịch dung, tạo khối để khuôn mặt khác đi một chút không phải là vấn đề lớn, hơn nữa dù có là kỹ thuật trang điểm đi chăng nữa thì hắn cũng tinh thông, không ai trong số bốn tên đàn ông mà Hoắc Duật Hy quen biết không biết trang điểm. Những cái này ở đặc huấn đều được dạy, bởi vì đặc công có thể sẽ phải ngụy trang thành bất cứ thân phận gì, thậm chí là phụ nữ.
Cho nên bây giờ so tay nghề makeup chưa chắc Hoắc Duật Hy đã sánh bằng một góc với nhóm đàn ông của hắn.
“Xong rồi.”
Tư Cảnh Hàn đóng hộp phấn lại, xoay người sang cho cô nhìn, suýt nữa thì cô phải chảy cả máu mũi, không khỏi thốt lên:
“Tiểu Bạch, anh không cần phải “Tiểu Bạch Kiểm” đến thế này đâu.”
Hắn bây giờ đã đổi luôn kiểu tóc, nếu Tư Cảnh Hàn trước đây thường vuốt ngược mái thì bây giờ Tiểu Bạch này lại chẻ thành năm năm, hai bên mái vừa dài đến chân mày, có chút bồng bềnh và hơi rối loạn, mỗi khi có gió mạnh sẽ thổi chúng tung lên và lộ ra vầng trán thanh tú.
Không thể phủ nhận với kiểu tóc này cộng thêm làn da trắng bẩm sinh Tư Cảnh Hàn phải trẻ lại thêm mấy tuổi. Càng nghĩ cô càng thấy lo, tại sao người đàn ông này lại biết ăn diện như vậy chứ?! Bây giờ cô mới nhận ra so với Tư Cảnh Hàn luôn luôn nhạt nhẽo tây trang trắng đen thì ở con người còn lại của hắn có mắt thẩm mĩ vô cùng.
Trước kia khi hắn còn là Tử Mặc cô đã luôn giúp hắn chuẩn bị mọi thứ nên cứ nghĩ hắn chẳng biết gì cả, còn sự thật thì... hóa ra cái gì hắn cũng biết chỉ là không thể hiện đó thôi.
Cô cũng thật là... toàn tự cho mình là giỏi. Có lẽ hắn đã cười chê cô nhiều lắm.
Tư Cảnh Hàn nhìn ra vẻ mê mẫn của cô, đắc ý nhưng còn giả ngây thơ không hiểu được nỗi đau trong lòng cô: “Bà xã sao lại nói ông xã như thế, Tiểu Bạch Kiểm? Trông xấu lắm sao, hay là để ông xã sửa sang thêm chút nữa?”
“Được rồi, stop cho em.” Hoắc Duật Hy lập tức kháng nghị, vội vàng đem hắn lên xe, sợ rằng hắn còn sửa sang thêm chút nữa thì ngoài nhìn vào sẽ tưởng cô là chị gái của hắn, nếu vậy sẽ thật khủng khiếp.
Lái xe đến trước cửa công ty giải trí của Tề thị Hoắc Duật Hy thật không nỡ dừng lại, có cảm giác chia xa Tư Cảnh Hàn thì trong lòng lại thấy bất an, ngược lại bởi vì được đi làm kiếm tiền nên hắn rất hào hứng, chưa chi đã muốn đẩy cửa xuống xe.
“Này.” Cô bắt lấy tay của hắn ngăn lại, ngồi ở ghế phụ Tư Cảnh Hàn câu môi: “Sao thế?”
Bàn tay cầm bánh lái của Hoắc Duật Hy xiết đến trắng bệch, dừng mấy giây cô dứt khoát xoay người quàng tay qua gáy của hắn kéo thấp xuống, liên tục hôn mạnh lên má đối phương.
“Tiểu Bạch đáng ghét, đi làm không được trêu chọc ong bướm!”
Tư Cảnh Hàn khá bất ngờ trước hành động của cô nên không kịp tránh né, sau khi tách ra hắn vội nhìn vào gương xem có bị vết son nào in trên mặt không, cũng không quên hờn trách: “Bà xã bạo lực quá!”
“Còn nói em bạo lực có tin em cưỡng gian anh ngay tại đây không?”
Đương nhiên hắn không dám nói vì còn muốn đi làm.
Hoắc Duật Hy nhìn Tư Cảnh Hàn ngồi bên kia sợ mình trong lòng có hơi ấm ức, cô đáng sợ như vậy sao, chỉ ôm một cái mà cũng khiến hắn giật mình?
“Không hôn tạm biệt với em sao, sợ cái gì?” Sau cùng cô mới hỏi.
“Nhưng mà ở đây nhiều người ra vào như vậy lỡ bị nhìn thấy thì thế nào?” Cái câu này hình như trước đây cô đã nói rất nhiều với hắn, bây giờ lần nữa nghe lại thì đã thay đổi vị trí người nói.
“Em là phụ nữ mà còn không sợ, anh sợ cái gì?”
Tư Cảnh Hàn đáp: “Nhưng mà xã bạo lực quá ảnh hưởng đến lớp hóa trang, ông xã không làm lại kịp đâu.”
Hoắc Duật Hy phục hắn rồi đành lấy túi đồ nhét vào người hắn, dặn: “Trong đây có khăn choàng và cơm trưa dinh dưỡng của anh, nhớ phải ăn hết, không được bỏ hạt nào biết không, còn nữa, không được tùy tiện ăn thức ăn không rõ nguồn gốc, chỉ được uống sữa hoặc nước lọc, đặc biệt mùa đông rồi không được ăn kem uống đồ lạnh!”
Mặc kệ Tư Cảnh Hàn có tiếp thu hay không cô vẫn luyên thuyên nói: “Khi thấy chỗ nào trong cơ thể không ổn phải gọi cho em ngay, em sẽ chờ điện thoại của anh, nên đừng gì cả.”
“Hoàng Tịch Liên là cô gái tốt.” Tư Cảnh Hàn bỏ nhỏ một câu, đại ý rằng cô ấy sẽ chiếu cố hắn Hoắc Duật Hy không cần quá bận tâm lo lắng, hơn nữa bản thân hắn chẳng thấy sợ gì cả.
Hoắc Duật Hy đứng hình, không biết hắn lấy căn cứ ở đâu mà khẳng định được như vậy. Chẳng lẽ ký ức trước kia của Tư Cảnh Hàn với Hoàng Tịch Liên lại tốt đến nỗi hắn không thể quên đi?
Nắm tay của cô bất giác xiết lại, tranh thủ lúc cô suy tư Tư Cảnh Hàn đã đưa tay đẩy cửa nhanh chóng xuống xe, cùng lắm hắn còn biết vẫy tay nói tạm biệt với cô. Khi cô phản ứng được hắn đã biến mất hút vào tòa nhà cao chọc trời.