Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!

Chương 148: Chương 148: Chưa chi đã bị phát hiện




Trong ngày Hoắc Duật Hy đã dọn toàn bộ đồ đạc cần thiết của mình đến biệt thự Hàn Nguyệt.

Cuộc sống mới với đủ tư vị khi có thêm một đứa con trai ngốc nghếch và hai con chó béo đần đi kèm làm quà tặng. Đương nhiên hai con chó mà cô nhắc tới là Gâu Đần và Đại Ngáo, tên thật lần lượt là Bạch Tam và Bạch Tứ, dễ hiểu cái tên này là xuất phát từ đâu.

Chỉ có một điểm bất cập là đã có Đại Bạch, Tiểu Bạch, Bạch Tam, Bạch Tứ rồi thì tại sao lại khuyết mất một chỗ Nhị Bạch?

Cô vẫn chưa được rõ lắm.

“Đại Bạch đến đây.” Hoắc Duật Hy gọi.

“Bịch bịch bịch...” Đại Bạch hì hục chạy đến, cả người trắng trẻo thơm tho như một cái bánh bao mới hấp xong. Sau khi tắm xong cho nó, Tư Cảnh Hàn đưa nhóc cho cô, bây giờ thì đến lượt hắn đi tắm.

Cả nhà đã quyết định ra ngoài ai mừng một bữa vì được sống cùng với nhau cho nên phải tắm rửa, ăn mặc chu đáo một chút.

Tranh thủ ba thằng bé vắng mặt cô trước tiên muốn biết rõ tất cả những chuyện liên quan đến nó nên dò hỏi: “Đại Bạch tên là gì nào?”

“Đại Bạch nha.” Đại Bạch ngây thơ đáp, tiện tay vớ lấy miếng đu đủ trên đĩa trái cây cho vào miệng, ăn một cách ngon lành.

Hoắc Duật Hy nhíu mày, nhưng vẫn tươi cười: “Không phải, ý mommy là tên thật của Đại Bạch cơ.”

Đại Bạch làm sao phân biệt được thật giả trong câu hỏi của Hoắc Duật Hy là gì, nhóc ăn thêm một miếng đu đủ nữa, cố ngốn vào cái miệng nhỏ một miếng lớn luôn rồi chu môi bi bô: “Đại... Đại Bạch.”

Hoắc Duật Hy thật bó tay.

Lại nghĩ đến Tư Cảnh Hàn, cô không biết hắn còn giữ trong lòng chuyện của Thẩm Vy hay không nhưng cả ngày nay hắn luôn khư khư giữ thằng bé cho riêng mình, không cho cô ở riêng với nó.

Nhìn lại đĩa hoa quả trên bàn đã bị Đại Bạch chén sạch hết đu đủ và bây giờ nhóc tiếp tục nhắm tới quả hồng.

Hử, nhìn kìa, cái miệng lúc nào cũng nhét đầy thức ăn. Ham ăn quá rồi!

Tư Cảnh Hàn đâu có như vậy đâu, đặc biệt hắn rất ghét đu đủ, mấy loại trái như hồng luôn mà, sao tên nhóc mập này lại ăn lắm thế?

Giống ai không biết?

“Mommy, khi nào thì mình có thể ra ngoài ăn?” Đại Bạch vừa ăn dưa lưới vừa tròn mắt hỏi Hoắc Duật Hy với thái độ thực mong chờ.

“Khi nào ba của con xuống thì chúng ta có thể đi.” Cô khom người ôm nhóc lên, lấy khăn giấy dịu dàng lau miệng cho nhóc: “Ăn ít thôi, một lát còn ăn món khác.”

Nghe đến ăn món khác, Đại Bạch lập tức phản ứng: “Mình có ăn chân gà... chân gà cay không? Đại Bạch thích... thích món đó nhiều nhiều.”

“...”

Hoắc Duật Hy ngẩn ra.

“Đại Bạch.”

Đúng lúc Tư Cảnh Hàn đã chuẩn bị xong, vừa đi xuống liền gọi Đại Bạch, thằng bé quay lại nhìn hắn: “Tiểu Bạch, Tiểu Bạch xuống rồi, chúng ta đi ăn chân gà cay đi.”

Vẻ mặt của Tư Cảnh Hàn thiếu đi phần tự nhiên, nhìn sang Hoắc Duật Hy: “Bà xã, hình như ông xã để quên điện thoại rồi trên phòng ngủ, ông xã đi lấy liền quay lại.”

Nói xong hắn ôm luôn Đại Bạch đi lên tầng.

Hoắc Duật Hy ngồi ở phòng khách suy nghĩ một lúc thì cảm thấy có điểm không đúng, cũng đi lên tầng.

Cửa phòng ngủ được khép hờ, bên trong Đại Bạch được đặt đứng trên giường, còn Tư Cảnh Hàn ngồi xổm trước mặt nhóc, dặn dò: “Đại Bạch nghe đây, Đại Bạch chỉ là của một mình ba Tiểu Bạch thôi biết không, sau này không được kể nhiều chuyện với mommy như vậy.”

“Ưm.” Đại Bạch gật đầu: “Đại Bạch biết rồi, Đại Bạch là của Tiểu Bạch thôi.”

Nghe Đại Bạch hứa như vậy tâm tình của Tư Cảnh Hàn mới thoáng tốt lên, thở phào một tiếng ôm thằng bé đứng dậy đẩy cửa đi ra. Ai ngờ Hoắc Duật Hy đã đứng sẵn bên ngoài, thấy cô hắn hơi thảng thốt: “Bà... bà xã.”

Hoắc Duật Hy xem như không biết gì cả, lập tức cười tít mắt: “Hai cha con làm gì rù rì trong đó mà bà xã không được biết vậy?”

“À, không có gì đâu...” Tư Cảnh Hàn quan sát nhìn biểu hiện của cô rồi nói tiếp: “Ông xã chỉ là dạy Đại Bạch ra ngoài ăn uống phải biết lễ nghi thế nào thôi.”

Hoắc Duật Hy ồ một tiếng, cũng không hỏi thêm: “Vậy chúng ta xuất phát thôi.”

“Ừm.”

“Ya ya... đi ăn thôi.” Đại Bạch hoan hô vỗ vỗ tay hoàn toàn không hiểu thế giới người lớn đang nghĩ gì, trong khi đó cả anh Tiểu Bạch và mommy của nhóc mỗi người đã mang một tâm tư riêng.

Địa điểm ăn uống của gia đình Đại Bạch là nơi mà trước đây ba Tiểu Bạch và mommy khi còn trẻ hay lui tới, cái quán ăn sinh viên ven bờ hồ luôn luôn đông khách đó.

Năm trước họ trở lại quán một lần, lúc đó Tư Cảnh Hàn còn bị Hoắc Duật Hy đút cho một miếng cua đã dị ứng phát ban toàn thân phải gọi Mặc Lạc Phàm đến hộ giá.

Mãi đến sau này, khi Tư Cảnh Hàn biệt vô âm tín Mặc Lạc Phàm mới nói cho cô biết Tư Cảnh Hàn nhiều năm như vậy vẫn vì khẩu vị của cô mà che giấu việc mình không ăn được cua.

“Tiểu Bạch... cua cua, Đại Bạch muốn ăn cua.”

Đại Bạch ngồi vào bàn ăn lập tức lanh lợi gấp bội, chỉ chỉ vào chỗ cua vừa được dọn lên đòi ăn.

Tư Cảnh Hàn theo thói quen lấy một cái càng để vào bát của nhóc.

“Này, món này cay đấy.” Hoắc Duật Hy muốn ngăn cản nhưng Đại Bạch đã đưa cua lên miệng mút gia vị thấm bên ngoài vỏ, sắc mặt không thay đổi còn mút hăng say hơn.

“Thằng nhóc thích ăn cay. Mặc Lạc Phàm bảo cho nó ăn cay ở mức vừa sẽ không sao.” Tư Cảnh Hàn giải thích, tiện thể cầm cái càng đã được liếm sạch của Đại Bạch bắt đầu lấy thịt bên trong ra cho nhóc.

Hoắc Duật Hy quan sát trên bàn hiện tại có 8 món khác nhau, nhưng chỉ có 2 món Tư Cảnh Hàn ăn được, 4 món chọn theo sở thích của cô, 2 món là tùy ý.

Đầu tiên Đại Bạch gắp là một trong bốn món cô chọn, kế tiếp nhóc không động đũa đến món của Tư Cảnh Hàn bao giờ, hai món tùy ý nếu không phải người lớn gắp cho nhóc thì nhóc cũng không ăn.

Hoắc Duật Hy thầm nghĩ: khẩu vị con trai của Tư Cảnh Hàn tương đồng với cô sao, hừ.

Mặc kệ tình huống có diễn ra như thế nào nữa anh Tiểu Bạch và mommy thì cái miệng nhỏ của Đại Bạch vẫn thoăn thoắt ăn, nó dùng đũa rất giỏi, cũng như Tư Cảnh Hàn nó thuận tay trái.

“Mommy, Đại Bạch muốn ăn chân gà.”

Trong miệng của nó vẫn còn thức ăn chưa kịp nuốt đã chỉ đến món khác mà đôi tay quá ngắn không thể gắp tới, Hoắc Duật Hy rất vui vẻ gắp cho thằng bé bởi vì đó cũng là một món cô thích, trong khi đó bên cạnh Đại Bạch hai món của Tư Cảnh Hàn đều là rau củ.

Hắn bỏ vào chén Đại Bạch một cái nấm hương nướng, dịu dàng: “Đại Bạch, không được ăn nhiều như vậy, sẽ không thể tiêu hóa tốt.”

Đại Bạch vừa uống hết cốc nước của mình, hai tay nhỏ bé để cái cốc xuống: “Nhưng Đại Bạch còn muốn ăn kem kem.”

Hôm qua nhóc cũng vì kem kem mà từ trên xe của Mặc Lạc Phàm trốn xuống, đi vào quãng trường rồi vô tình trông thấy bóng dáng của Tư Cảnh Hàn, nếu không phải vì sự trùng hợp đó thì có lẽ bây giờ mọi việc đã đi theo hướng rất khác rồi, có thể tệ hơn rất nhiều nữa nếu nhóc không gặp được Tư Cảnh Hàn.

Dù rằng biểu đạt ý muốn ăn kem của mình rồi cái tay của Đại Bạch vẫn không quên cầm thêm một cái muỗng cho món súp vào miệng.

“Có được hay không?” Nhóc chu môi lại múc thêm một món khác.

Tư Cảnh Hàn cưng chiều nhéo nhéo má của nhóc: “Chỉ hôm nay thôi, thời tiết đang lạnh.”

“Không được.” Hoắc Duật Hy đột nhiên đập bàn: “Hôm qua không phải vừa ăn sao, chuyển lạnh rồi ăn kem rất dễ bị viêm họng, lúc trước chẳng phải anh sống chết không cho em ăn sao, bây giờ thế nào lại thiên vị cho tên nhóc mập này?”

Tư Cảnh Hàn lâm vào khó xử, nhìn qua Đại Bạch, nhưng thằng nhóc chẳng thèm bát nháo, hỏi Hoắc Duật Hy: “Vậy khi nào Đại Bạch mới được ăn vậy mommy, ùm...” Nhóc lại vừa ngốn vào miệng một miếng cà rốt.

Trên trán Hoắc Duật Hy chạy đầy hắc tuyến, thằng nhóc này có vẻ ngày giống ba nó nhưng nết ăn uống chẳng có tý di truyền nào. So với Tư Cảnh Hàn luôn kén ăn thì thằng nhóc lại có năng khiếu ăn uống tuyệt vời, không chê món nào cả.

“Ừm, khi nào Đại Bạch nói cho mommy biết tên của Đại Bạch là cái gì thì mommy sẽ cho Đại Bạch ăn.” Cô tranh cơ hội lừa lọc một cái mầm non của đất nước, tiện thể nhìn sang Tư Cảnh Hàn, quả nhiên hắn lập tức thay đổi sắc mặt.

“Sao hả? Nói được không?” Hoắc Duật Hy nhìn vẻ mặt ham ăn của Đại Bạch để đánh đòn tâm lý, ai ngờ nó lại đưa nắm tay lau miệng, múc một muỗng cơm: “Đại Bạch tên là Đại Bạch mà...”

Hoắc Duật Hy đương nhiên không chịu, quay sang Tư Cảnh Hàn: “Anh liền nói nó tên gì?”

Ai ngờ ba con Đại Bạch y hệt nhau, Tư Cảnh Hàn cũng một điệu bộ: “Đại Bạch là Đại Bạch thôi.”

“Tư Đại Bạch?” Hoắc Duật Hy cười ha một tiếng, “Cái tên này nói ra anh không thấy nực cười sao, em mới không tin!”

“Tên hay mà.” Tư Cảnh Hàn không tán đồng: “Tên của Đại Bạch là đẹp nhất.”

“Đẹp cái “em trai” của anh ấy!” Hoắc Duật Hy phẫn hận mà mắng một câu khá thô lỗ.

Trong khi Tư Cảnh Hàn biến sắc bởi từ “em trai” của Hoắc Duật Hy thì Đại Bạch không hiểu gì cả, còn nói thêm vào: “Đại Bạch là em trai của anh Tiểu Bạch này, Đại Bạch đẹp đẹp...”

Đến đây thì Hoắc Duật Hy không còn gì để nói, Tư Cảnh Hàn ngồi ở đối diện chỉ biết mím môi cười.

Rốt cuộc món chính của bữa ăn cũng được dọn lên, đó là lũ Trùng Khánh, một món lẩu cay mà Tư Cảnh Hàn vừa trông thấy đã bị đau dạ dày.

Bởi vì có Đại Bạch nên Hoắc Duật Hy bảo chủ quán làm một phần ít cay, nhưng rốt cuộc con trai ăn được thì Tư Cảnh Hàn vẫn không dám động đũa, khả năng của hắn đối với món cay luôn hạn hẹp như thế.

Thế là hai mẹ con cứ thế ăn ngon lành trong khi Tư Cảnh Hàn ngồi nhìn và châm nước phục vụ.

“Phù phù.”

“Phù phù.”

Hai cái môi chu ra liên tục để thổi, đụng đến thức ăn thì luyên thuyên không thôi, đúng là y hệt không sai biệt.

Tư Cảnh Hàn chống cằm nhìn hai thân ảnh trước mặt, bất giác trong ánh mắt nổi lên một tia ấm áp. Hắn lặng lẽ lấy điện thoại ra, rồi cũng lặng lẽ chụp một tấm ảnh, gửi đi.

“Mommy ăn cái này... ngon quá.”

Đại Bạch khá biết chăm lo cho mommy của mình, thổi nguội một miếng thịt rồi bỏ vào chén của Hoắc Duật Hy.

Trong lòng của cô lan tràn một cỗ cảm động, hôn lên má thằng bé: “Đại Bạch thích món này thì ăn nhiều một chút, sau này mommy sẽ thường dẫn Đại Bạch đi ăn.”

Để hạ nhiệt cho dạ dày của Đại Bạch, Tư Cảnh Hàn chuẩn bị sẵn một bình sữa, nhóc con hiểu ngay khi anh Tiểu Bạch đưa cho mình bình sữa thì đại biểu điều gì bèn buông đũa xuống, cầm khăn lau miệng rồi đón lấy bình sữa.

Hoắc Duật Hy tưởng nhóc đã no cho nên không ép ăn thêm, dù sao trẻ dạ dày cũng mỏng.

Ăn uống no nê xong đã đến lúc tính tiền, Tư Cảnh Hàn cầm thẻ đi đến quầy để hai mẹ con Đại Bạch ngồi chờ. Trông lúc này Hoắc Duật Hy tìm cách chọc Đại Bạch cho thằng bé không phải nhàm chán.

Cô giơ bốn chiếc đũa lên, hỏi nhóc: “Đại Bạch, ở đây có mấy chiếc đũa?”

Đôi mắt thông minh lanh lợi của Đại Bạch lập tức sáng lên, giơ ba ngón tay lên.

Hoắc Duật Hy vốn không mong chờ quá nhiều, nhìn vẻ mặt ngố tàu của nhóc liền biết sẽ trả lời sai mà, cô sửa cho nhóc giơ bốn ngón lên: “Không đúng, như thế này mới đúng này.”

Đại Bạch nhìn bốn ngón tay của mình thì nhíu mày, lắc lắc đầu, thu lại ngón tay út và ngón tay cái, chừa lại đúng ba ngón: “Nhưng bốn đúng mà?”

“Hử?” Hoắc Duật Hy giật mình.

Nó biết là bốn sao?

Trong đầu cô nhanh nhạy nắm bắt được vấn đề, lấy hai chiếc đũa giơ lên: “Đại Bạch, đây là mấy?”

“Hai nha.” Đại Bạch vẫn giơ ba ngón tay lên.

“Đây là mấy?”

“Năm... năm.”

“Còn cái này?”

“Là ba.”

“Cộp.” Hoắc Duật Hy để nắm đũa trong tay xuống bàn, quả nhiên dù có là số mấy đi nữa thì Đại Bạch cũng chỉ quen giơ ba ngón tay để biểu thị vấn đề.

Nghĩ đến đây, bất giác vai cô đã run lên, nhìn thằng bé trong sáng như một thiên thần, xinh đẹp đến nỗi ai cũng ghen hờn trong lòng càng thêm khẩn trương.

“Đại Bạch...” Cô chỉ gọi được như vậy đã không thể nói tiếp.

“Mommy sao vậy?” Thằng bé cầm bình sữa lắc lắc nhưng không quên hỏi thăm mommy.

“Đại Bạch mấy tuổi nào?”

Đại Bạch chu môi, lắc lắc ngón tay rồi lại giơ lên ba ngón: “Bốn nha.”

“...”

“Bà xã, bà xã sao vậy?”

Khi Tư Cảnh Hàn trở lại gọi Hoắc Duật Hy thì cô vẫn còn trong trạng thái ngẩn ngơ, Đại Bạch ở đối diện thì đang ăn món tráng miệng của mình.

Nghe giọng của Tư Cảnh Hàn nhóc đặt cái muỗng xuống, giơ hai tay ra: “Tiểu Bạch, bế... bế Đại Bạch.”

Tư Cảnh Hàn trước bế nhóc lên, sau đó lần nữa gọi Hoắc Duật Hy: “Bà xã, có chuyện gì sao, không được khỏe ở chỗ nào à?”

Khi bàn tay của Tư Cảnh Hàn chạm lên vai Hoắc Duật Hy cô mới có phản ứng, đem ánh mắt từ chỗ Đại Bạch chuyển đến chỗ Tư Cảnh Hàn, bất quá bên ngoài bình thản nhưng trong lòng sớm đã mưa giật gió rền.

Cô mỉm cười, cưng nựng cái mặt bánh bao của Đại Bạch: “Em không sao cả, có chút hồi tưởng chuyện quá khứ thôi. Anh tính tiền xong rồi?”

“Xong rồi, thẻ của bà xã đây.” Tư Cảnh Hàn nộp trả tài sản, Hoắc Duật Hy bỏ vào túi rồi giành lấy Đại Bạch: “Đưa con cho em.”

Tư Cảnh Hàn có phản ứng hơi tránh ra: “Đại Bạch nặng lắm, để ông xã bế là được rồi.”

“Mommy, mommy...” Đại Bạch trên cao hơi khom xuống với tay về phía Hoắc Duật Hy gọi nhưng cô không trái ý Tư Cảnh Hàn giành lấy bé con mà chuyển sang động tác nắm tay hắn dẫn hai cha con ra ngoài.

Hình ảnh đẹp như vậy đương nhiên khiến không ít người ngưỡng mộ, đặc biệt là tên nhóc Đại Bạch ở khoảnh khác nào cũng siêu phàm đáng yêu, ăn no xong lại buồn ngủ nghiêng đầu dựa lên vai Tư Cảnh Hàn nhìn mọi người rồi hỏi Hoắc Duật Hy:

“Mommy, chúng ta sẽ không ăn kem ngon ngon sao?”

“Đại Bạch ăn no vậy rồi vẫn muốn ăn nữa sao?” Hoắc Duật Hy vừa trả lời nhóc con vừa tránh vài cái điện thoại đang hướng về phía của Đại Bạch và Tư Cảnh Hàn chụp ảnh.

Đại Bạch trên tay Tư Cảnh Hàn ngẩn cái đầu tròn tròn dậy, gật liên tục cam kết: “Muốn muốn... Đại Bạch ăn được mà, sẽ ăn hết luôn.”

Hoắc Duật Hy bị vẻ tham ăn của Đại Bạch chọc cười, phá lệ đồng ý. Tư Cảnh Hàn ở một bên khá ngạc nhiên: “Bà xã, chẳng phải lúc nãy nói không được ăn sao?”

Hoắc Duật Hy đang cười với Đại Bạch nghe câu hỏi của Tư Cảnh Hàn thì nâng mắt nhìn hắn, thu lại ý cười: “Mọi chuyện bây giờ có lẽ khác rồi.”

Đôi mắt vô tội của Tư Cảnh Hàn thoáng dao động khi nhìn thấy vẻ mặt này của Hoắc Duật Hy, đôi tay bất giác ôm chặt Đại Bạch hơn.

“Sao vậy?” Hoắc Duật Hy nghiêng đầu, vỗ vỗ lên má của hắn trêu chọc, đổi giọng ngọt ngào: “Sao lại đề phòng mà nhìn em thấy, chẳng lẽ tên Tiểu Bạch gan nhỏ như anh cũng có bí mật giấu em?”

“Không có.” Tư Cảnh Hàn lập tức thốt lên kèm theo động tác lắc đầu.

Hoắc Duật Hy nhếch môi cười hì hì: “Được, vậy chúng ta đi mua kem cho Đại Bạch nào.”

Lúc về đến Hàn Nguyệt Đại Bạch ở trong lòng Tư Cảnh Hàn đã ngửa cổ ngủ chổng vó.

Hoắc Duật Hy không nghĩ một đứa trẻ tầm này tuổi lại có thể dễ ăn, dễ ngủ đến vậy mà không cần bất cứ sự dỗ dành nào. Nhìn nhóc nằm trên giường giang tay giang chân ra như hình chữ đại cô không khỏi phì cười.

Tư Cảnh Hàn dù có giữ nhóc con chặt chẽ đến đâu thì cũng có lúc hắn phải ly khai đi vệ sinh cá nhân mà, cho nên lúc này cô muốn làm cái gì đó với thằng bé hắn cũng đâu thể ngăn cản được.

Hoắc Duật Hy càng nghĩ loại ánh sáng phức tạp trong mắt càng sáng hơn.

Cô chậm rãi đưa tay vuốt ve khuôn mặt tròn trịa, mịn màng của Đại Bạch, lại tràn ngập yêu thương hôn lên má của nhóc, xoa xoa mái tóc đen nhánh, mềm mại giống hệt bố nó.

Trái tim của cô lúc này không hiểu vì sao đập một cách khẩn trương, càng nhìn Đại Bạch thì trong lòng càng cuộn trào loại cảm xúc không sao diễn được được.

Ngón tay cô khẽ run lên, rồi “phựt” một cái nhẹ.

“Hửm?” Đại Bạch nhạy cảm mở cặp mắt to tròn ra, lòm còm ngồi dậy, hai tay ôm đầu ngố nhìn xung quanh, khi thấy Hoắc Duật Hy ở cạnh mình thì gãi gãi đầu, bò vào lòng cô, dụi dụi mặt than nhẹ: “Mommy, Đại Bạch buồn... buồn ngủ quá.”

Hoắc Duật Hy nằm chặt một bàn tay, một bàn tay còn lại thì ôm Đại Bạch, điểm lên mũi nhóc: “Tiểu tử chỉ giỏi ăn với ngủ thôi!”

Đại Bạch ôm mũi cong mắt cười, chép chép miệng muốn ngủ tiếp thì từ nhà vệ sinh có tiếng của Tư Cảnh Hàn vọng ra: “Bà xã, gọi Đại Bạch thức dậy đánh răng rồi hãy đi ngủ.”

Câu này cả hai mẹ con đều nghe, Hoắc Duật Hy điểm điểm lên má Đại Bạch: “Có nghe gì không, Tiểu Bạch gọi chúng ta đi đánh răng kìa.”

Lần nữa Đại Bạch thể hiện cho Hoắc Duật Hy thấy một sự giáo dục có chuẩn mực là thế nào. Nhóc con Đại Bạch nghe gọi đã rất tự giác ngồi dậy, trèo xuống giường rồi bình bịch đi vào nhà vệ sinh.

Cả quá trình này Hoắc Duật Hy không dời mắt đi đâu khỏi thân ảnh của nhóc, cơn sóng dữ trong lòng từ buổi chiều đến tận bây giờ thêm phần dữ dội.

Sợi tóc của nhóc con đã nằm trong tay của cô, nhưng cô vẫn không đợi được, cô muốn biết kết quả ngay lập tức, cô muốn thắng bọn đàn ông xấu xa đó một lần.

Cuộc đời cô làm sao có thể để người khác toàn quyền quyết định và sắp đặt, dù kết quả có thể nào thì cô cũng muốn thử thách số phận của mình một lần nữa.

“Bịch bịch bịch...”

Tiếng chạy của Đại Bạch như thôi thúc Hoắc Duật Hy một cách quyết liệt hơn, cô hít một hơi, khẽ mím môi, lấy hết sức lực chỉ để nói ra ba chữ:

“Tư Cảnh Hạo!”

“Bịch...”

“Hở...?” Đại Bạch có quán tính lập tức dừng bước.

Nhóc quay lại rồi nghiêng đầu nhìn Hoắc Duật Hy, thật ngây ngô đặt ngón tay trỏ trước cái miệng đo đỏ mà chu môi hỏi: “Mommy gọi... gọi Đại Bạch có chuyện gì cơ?”

Hoắc Duật Hy: “...”

“Bà xã.” Rất nhanh Tư Cảnh Hàn cũng vì ba chữ Tư Cảnh Hạo mà tất tả bước ra, lúc này người phụ nữ ngồi trên giường cũng quay sang nhìn hắn, từ lúc nào đôi mắt đã đẫm lệ.

___________

Kể từ hôm Hoắc Duật Hy dọn đến biệt thự đến nay đã được bốn ngày.

Mọi chuyện phải nói vô cùng thuận lợi, đến nỗi cuối tuần Hoắc Duật Hy cao hứng bày sẵn một bữa tiệc và mời ba tên đàn ông kia đến chơi.

Chiều, biệt thự Hàn Nguyệt đã đủ người.

Hoắc Duật Hy dẫn đầu đi ra hồ bơi nên đặt tiệc thịt nướng.

Đại Bạch đủng đỉnh dắt hai con chó béo của mình đi theo phía sau, bây giờ vẫn còn mặt trời nên không quá lạnh, vừa hay thằng bé cần sưởi nắng.

Bốn tên đàn ông với nhiệm vụ cao cả là bày bàn ghế và chuẩn bị thức ăn, lò nướng, Hoắc Duật Hy chỉ mỗi việc đem nước ngọt và rượu ra cũng đã mang danh chủ tiệc rồi.

Tề Thiếu Khanh và Lạc Tư Vũ từ công ty đến nên vẫn còn tây trang, nhưng để hợp với không khí hai người đều tháo bỏ cà vạt, xoắn tay áo lên tận khuỷu tay, người vừa đốt lửa vừa gắp than, người lại đeo tạp dề nướng thịt, thật sự là nhìn khác lạ hết sức.

Mặc Lạc Phàm thì thảnh thơi hơn rất nhiều, anh có quan niệm chủ nghĩa ngày chủ nhật nên là vừa được gọi mời đã lăn tăn đến với áo cổ chui màu đất và quần dài màu đen thoải mái. Đến nơi rồi công việc cũng nhàn rỗi hơn người ta là chơi đùa cùng Đại Bạch với hai con chó làm náo loạn cả sân vườn.

“À, Tiểu Bạch đâu rồi Tiểu Duật Hy thân yêu?”

Khi đã chơi thấm mệt, Mặc Lạc Phàm mới nhớ đến chuyện quan trọng, xách Đại Bạch lên như xách một con gà mà đi đến hỏi Hoắc Duật Hy.

Vừa trông thấy anh đối xử với Đại Bạch như thế Hoắc Duật Hy liền cau mày đoạt lại thằng bé: “Đi pha sữa cho Đại Bạch rồi.”

“Ồ, tên đó vậy mà ngoan thật.” Mặc Lạc Phàm không khỏi chế nhạo, rồi lại nói thêm: “À, Hàn thúc ngày mai sẽ về lại Trung Quốc, em dẫn Đại Bạch đi đón thúc ấy.”

“Chuyện này em đã biết rồi, đêm qua thúc ấy có gọi về cho Đại Bạch.” Hoắc Duật Hy đáp, không quên trêu chọc Đại Bạch trên tay đang giãy giụa thân hình mập mạp muốn trèo xuống.

“Ngày mai gia gia về, gia gia sẽ cho Đại Bạch ăn kem kem...” Nhóc khoe khoang với Mặc Lạc Phàm, hai chân vẫn cố tụt xuống: “Mommy, Đại Bạch muốn chơi với Bạch Tam và... và Bạch Tứ.”

“Không được, ba Tề của con nướng thịt xong rồi kìa, không muốn ăn sao?” Hoắc Duật Hy hỏi Đại Bạch. Đương nhiên là nhóc muốn ăn: “Vậy hả, vậy mình đi ăn... ăn.” Thân hình tròn lẳng lại nghiêng về phía của Tề Thiếu Khanh.

Đúng lúc anh đã nướng được một phần thịt, nghe Đại Bạch bi bô đòi ăn thì quay sang mỉm cười nói với nhóc: “Đại Bạch, nhập tiệc được rồi này.”

“Ya ya...” Đại Bạch vỗ tay hoan hô, Hoắc Duật Hy bèn ôm nhóc đi đến hỏi Tề Thiếu Khanh:

“Bắt đầu tiệc được rồi sao?”

Anh gật đầu: “Được rồi.”

Tư Cảnh Hàn từ trong biệt thự đã mang bình sữa của Đại Bạch đi đến kịp lúc dự buổi khai vị của bữa tiệc. Hắn từ tay Hoắc Duật Hy đón lấy con trai, không nói gì cả, khi Mặc Lạc Phàm hỏi chuyện hắn cũng chẳng trả lời, chỉ bồng con trai và cầm bình sữa.

Hoắc Duật Hy là chủ bữa tiệc nên rót rượu ra, tự cầm một ly nâng lên: “Trước khi bắt đầu bữa tiệc, em muốn nói cảm ơn với các anh, người đã giúp em có được một gia đình “hoàn chỉnh”, hử!”

“Ôi, Tiểu Duật Hy sao em phải khách sáo thế.” Mặc Lạc Phàm tươi cười phát tay nhưng vẫn cầm ly rượu đi đến chỗ của cô.

“Không phải em khách sáo đâu, nhưng mà chuyện này nhất định phải nói.” Cô nhấp một chút rượu, ánh mắt lóe lên chút đa đoan rồi mỉm cười quay lại nói: “À, chúng ta chụp một tấm ảnh làm kỷ niệm chứ, bốn người các anh lâu như vậy mới có dịp họp mặt đông đủ thế này mà.”

“Chụp ảnh? Đại Bạch cũng muốn chụp ảnh... Đại Bạch chụp ảnh đẹp đẹp.” Đại Bạch trên tay Tư Cảnh Hàn không ngừng tán đồng, nhóc con là nhiệt tình khoe khoang nhất, chắc chắn là do Mặc Lạc Phàm ảnh hưởng.

“Nói gì chứ, ba Phàm của nhóc đây mới là đẹp, nhóc thì chỉ như cái bánh bao.”

“Ứ... ba Phàm xấu, không có đẹp, phải không Tiểu Bạch?” Đại Bạch còn biết kéo đồng minh, và đương nhiên ba ruột của nó thì phải theo phe của nó rồi.

“Chụp một tấm ảnh thôi cũng so đo với Đại Bạch, cậu có thể không chụp.” Lạc Tư Vũ đã vậy cũng ủng hộ cha con nhà Đại Bạch làm Mặc Lạc Phàm tức điên lên, chỉ trời chỉ đất: “Ai nói mình không chụp, mình còn phải đứng ở trung tâm kìa!”

“Tiểu Hy, em nói xem anh đứng ở đâu?”

Hoắc Duật Hy cười, chỉ vào mép hồ bơi: “Đây đây, anh đứng ở đây này, đừng cào nhào nữa.” Sau đó cô gọi một hầu nữ trong biệt thự lấy máy ảnh ra, đứng ở phía đối diện của hồ bơi mà chụp.

Lần lượt ven hồ bơi sắp xếp theo đội hình hai nam, một nữ, hai nam.

Bên phải Hoắc Duật Hy lần lượt là Tư Cảnh Hàn, Lạc Tư Vũ. Bên trái thì Tề Thiếu Khanh rồi Mặc Lạc Phàm.

Đại Bạch tấm đầu tiên chưa được chụp, chỉ ngồi trên cỏ với Gâu Đần và Đại Ngáo uống sữa rồi nhìn bóng lưng của 5 người lớn đang xếp hàng mà thôi. Khi Hoắc Duật Hy giơ tay điểm một hai ba làm hiệu với nữ hầu ở đối diện, không hiểu sao Gâu Đần và Đại Ngáo cũng đứng lên. Khi cô đếm tiến thứ ba thì lập tức một luồng gió từ phía sau đột ngột xong đến, khi chưa ai kịp phản ứng thì Đại Ngáo đã phi người đến tông vào Mặc Lạc Phàm làm anh ấy rơi thẳng xuống hồ.

“Ùm!” một tiếng, Tề Thiếu Khanh và Lạc Tư Vũ giật mình nhưng chưa đến nổi cả kinh bằng lúc hai người sau đó cũng nhanh chóng bị đẩy xuống nước.

Bọt nước văng tung tóe trong tiếng cười khanh khách của Đại Bạch.

Ba người đàn ông ở dưới nước rất nhanh trồi lên được, nhìn Hoắc Duật Hy và Tư Cảnh Hàn đứng trên bờ mà không hiểu chuyện gì.

Mặc Lạc Phàm là người đầu tiên gào lên: “Tiểu Duật Hy, Tiểu Bạch, hai người làm cái trò gì vậy? Sao lại đẩy bọn anh xuống nước?”

Hoắc Duật Hy không phải đùa, lạnh giọng: “Kích điện!”

“Hả? Tiểu Hy, em nói cái gì vậy?” Mặc Lạc Phàm hết hồn, la toáng lên.

Hoắc Duật Hy không để tâm, nhìn sang Tư Cảnh Hàn: “Kích điện cho em.”

“Nhưng mà bà xã...”

“Hay là anh cũng muốn xuống dưới?”

Đương nhiên là không.

Cho nên Tư Cảnh Hàn sau đó nín lặng trong lo sợ. Hắn đi đến nơi tìm công tắc bật điện, muốn giúp Hoắc Duật Hy diệt gian trừ bạo.

Ba người đàn ông dưới nước nghe đến chữ điện thật sự phát hoảng, tìm đường trèo lên, ai ngờ Hoắc Duật Hy tìm ở đây ra được một cây gậy chơi golf, hét vào mặt Tề Thiếu Khanh: “Dám trèo lên em liền cho bọn anh mỗi người một gậy, có gan thì cứ thử.”

Thời tiết mùa đông dù là tốt đến đâu nhưng một khi đã ở dưới nước rồi thì cứ như bị đông lạnh tới nơi, bởi vì thế mà giọng nói của Lạc Tư Vũ trở nên cứng nhắc: “Nhưng mà Tiểu Hy bọn anh đã đắc tội gì với em, em cũng nên nói cho bọn anh biết chứ?”

“Còn nói!” Hoắc Duật Hy rất giận dữ: “Chuyện các anh làm sau lưng em là chuyện gì còn quay ngược lại hỏi em à? Các anh không thấy cắn rứt lương tâm tí nào sao?”

Ba người đàn ông dưới nước nhìn nhau, trong mắt nổi lên chút khó nói. Lúc này Đại Bạch là đà đi tới, đứng ở mép hồ bơi vô tư hất nước lên ba người Tề Thiếu Khanh: “Ha ha, mưa mưa... mommy ơi, vui quá.”

Mặc Lạc Phàm vừa đụng vào nước đã run, vuốt mặt cầu xin: “Đại Bạch đừng hất nữa, mau bảo mommy cho mấy người ba mệnh khổ của con lên bờ đi.”

Đại Bạch nào hiểu nổi khổ của anh, còn ngẩn cổ nhìn Hoắc Duật Hy đang khoanh tay bảo: “Mommy, mau mau chích điện...”

“Hả?! Đại Bạch, nhóc nói cái gì thế hả?” Mặc Lạc Phàm hoảng hồn.

“Mommy nói chích điện cá sẽ nhảy... nhảy lên, vui lắm.” Nói xong Đại Bạch ngồi bệch xuống đất, chống cằm, ánh mắt mong chờ.

Hoắc Duật Hy ôm nhóc lên, đi đến chỗ ráo, nói với ba người đàn ông dưới nước: “Tốt nhất các anh nhảy lên cho con trai của em xem, nếu nó không vui thì các anh chết chắc.”

“Tiểu Hy, đừng đùa nữa.” Tề Thiếu Khanh vào giờ phút này cũng không lạc quan.

“Em không đùa!” Hoắc Duật Hy rất quyết liệt: “Yên tâm, điện này đã được điều chỉnh rồi, hồ nước này cũng chẳng có tạp chất gì, sẽ không giật chết được đâu.”

Khi cô dứt lời, Tư Cảnh Hàn ở đằng kia liền mở công tác, dẫn điện vào hồ nước.

“Ối trời ơi! Chết tôi rồi! Tiểu Hy... nói vậy mà em làm thật hả?!” Mặc Lạc Phàm la oai oái.

Lạc Tư Vũ và Tề Thiếu Khanh cũng cắn răng chịu đựng, mơ hồ đã dự cảm được điều gì đó không lành.

Rốt cuộc Hoắc Duật Hy cũng ra hiệu lệnh dừng, Tư Cảnh Hàn răm rắp nghe lời tắt điện, đi đến ôm lấy Đại Bạch cho cô.

Ba người đàn ông dưới nước khó khăn thở dốc, vừa lạnh bây giờ lại còn run thốc lên. Hoắc Duật Hy hả hê, lấy cây gậy đánh golf chỉ chỉ vào vai Tề Thiếu Khanh: “Em cho các anh một cơ hội nữa, tốt nhất mau khai ra sự thật, em sẽ khoan hồng.”

“Tiểu Hy, anh thật sự không biết vấn đề em đang đề cập là gì.”

“Được, nếu anh cứ giả vờ mãi em cũng chẳng có thời gian vòng vèo. Nói thẳng vậy.” Đến đây cô gác cây gậy đi, bế lấy Đại Bạch: “Nhóc con này rốt cuộc mẹ nó là ai?”

“Tiểu Hy, không phải anh đã nói với em rồi hay sao, nhóc con Đại Bạch...”

“Cứng miệng!” Không đợi anh nói hết câu, Hoắc Duật Hy đã cắt lời, gọi Tư Cảnh Hàn: “Kích điện!”

Mặc Lạc Phàm nhỏ gan, sợ chết nên lập tức cầu xin: “Đừng đừng, Tiểu Hy, đừng kích điện nữa, anh biết lỗi rồi, em nói cái gì anh cũng nhận hết... Á trời ời! Á... Tề gia, mau nghĩ cách đi.”

Anh ấy nói gì thì Hoắc Duật Hy cũng không tha cho, cô ôm Đại Bạch đang cười sằng sặc mà bảo: “Không có thành ý, phạt gấp đôi.”

“Ây u, á... Tiểu Hy ơi tha cho anh, á...”

“Rào rào...”

“Ya ya ya, vui quá...” Đại Bạch thấy Mặc Lạc Phàm la như vậy càng thích thú hơn, ngửa cổ cười đến chảy nước mắt.

Rốt cuộc một lúc sau đám đàn ông cũng nhặt về được nửa cái mạng, Hoắc Duật Hy cong cớn, hỏi: “Có biết tội của mình là gì chưa?”

Mặc Lạc Phàm há miệng thở, lắc lắc đầu.

Không sao cả, nhìn bọn người các anh bị hành hạ khiến Hoắc Duật Hy sướng rơn cả người, ôm Đại Bạch tiến lên mép hồ bơi, nhìn ba vị thái tử thành đô ướt như chuột mắc mưa mà rằng:

“Nghe cho kỹ tội tình bất dung thứ của các anh này.”

Ba người đàn ông ở dưới nước ngẩn đầu lên, bên trên Hoắc Duật Hy nhìn Đại Bạch gọi: “Tư Cảnh Hạo.”

“Vâng ạ.”

“Tư Cảnh Hạo! Tư Cảnh Hạo!”

“Vâng ạ... Vâng ạ...”

“Tư Cảnh Hạo! Tư Cảnh Hạo! Tư Cảnh Hạo!”

“Vâng ạ... Vâng ạ... Vâng ạ...”

“Tư Cảnh Hạo... Hạo... Hạo... ạo...”

“Vâng... ạ... ạ... a...”

Rốt cuộc Đại Bạch ngửa cả cổ lên trời mà hót theo tiếng gọi của Hoắc Duật Hy, vui đến quên cả trời đất.

Hoắc Duật Hy cũng cười hả hê nhưng nhanh chóng đanh mặt lại nhìn ba người đàn ông dưới nước, gằn giọng: “Nghe không?”

Đương nhiên cả ba đều há hốc mồm, kinh ngạc không còn gì để nói.

_________

Một chuyện quan trọng là lúc trước mang thai Mặc Lạc Phàm từng hỏi Hoắc Duật Hy muốn đặt tên gì cho đứa trẻ. Lúc đó cô không nghĩ ngợi quá lâu, hỏi lại anh: “Nhất định nó phải mang họ Tư sao?”

Mặc Lạc Phàm nghe vậy cũng không trực tiếp đáp: “Em nói xem?”

“Vậy gọi là Cảnh Hạo đi.”

“Nếu nó là bé gái thì sao?”

“Không biết nữa.”

“Hả? Tại sao vậy, em có thiên vị quá không?” Mặc Lạc Phàm không khỏi phàn nàn.

Hoắc Duật Hy dựa vào cảm tính lại trả lời rất tự tin: “Em có cảm giác bảo bảo đầu tiên của em nhất định là con trai.”

Quả nhiên thiên tính người của một người mẹ đã mách bảo cho Hoắc Duật Hy một cách chính xác, không những đứa trẻ cô mang thai là con trai mà vừa sinh ra đang là tiểu tỷ phú sở hữu khối tài sản kết xù.

“Cho nên anh nói, Đại Bạch với em là mối quan hệ gì?”

“Tiểu Hy, là anh có lỗi lấy tên của con em đặt cho Đại Bạch, nhưng không thể vì thế mà em khẳng định nó là con...”

“Bạch!”

Một sấp tài liệu thẳng tắp bay tới trước mặt Mặc Lạc Phàm, kèm đó là giọng nói không thể trêu đùa của Hoắc Duật Hy: “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ chính là nói anh đó Mặc Lạc Phàm!”

Tề Thiếu Khanh mặc kệ Mặc Lạc Phàm ngẩn ngơ lấy đi sấp tài liệu, không cần lấy ra, chỉ nhìn đến tên của tài liệu bên trong đã thở ra một hơi, cất về vị trí cũ.

Lạc Tư Vũ nhìn thái độ của anh thì cũng ngầm hiểu, thảo nào cả buổi chiều hôm nay Tư Cảnh Hàn im lặng như tờ, ngoan ngoãn sai đâu làm đấy, hẳn là hắn đã bị xơi tái một trận mang tính chất khủng bố cao.

Mặc Lạc Phàm là người cố chấp xem cho đến cùng rồi trở thành bong bóng xì hơi ngã xuống ghế sofa: “Tất cả là chủ ý của Tề gia và A Tư, anh vô tội, Tiểu Duật Hy nếu không tin anh có thể thề với trời...”

“Chọc chọc chọc... Hắc xù...”

“Ôi cha mẹ, cứu con!”

Đại Bạch đang uống sữa bỗng hắc xì một cái nhưng đã đủ làm tên gian manh Mặc Lạc Phàm có tật giật mình dựng cả tóc con, ôm đầu tránh sét.

Hoắc Duật Hy quá rõ ràng với bản chất của anh, vốn không tin bây giờ lại càng khinh bỉ hơn, xông đến túm lấy cổ áo của anh, đấm cho mấy đấm, nhưng chực nhớ tới còn có Đại Bạch ở đây nên gắt với Tư Cảnh Hàn: “Đưa thằng bé lên phòng ngủ cho em.”

Nhanh như chớp Tư Cảnh Hàn làm theo, một mạch đi lên lầu, hai con chó cưng cũng nối đuôi đi theo.

Ở đây Hoắc Duật Hy như một ác phụ nổi điên, xông đến đánh ba người đàn ông cao lớn tới tấp: “Các anh là đồ khốn, có ai như các anh hay không, con trai của em sinh ra các anh chia sẻ nhau làm ba của nó, bản thân em là mẹ ruột lại giấu giếm hết lần này đến lần khác, các anh không thấy xấu hổ sao?”

“Bịch bịch bịch!”

“Khốn nạn, đồ đàn ông tồi, hợp lại chẳng được chuyện gì tốt, chỉ giỏi ăn hiếp phụ nữ. Các anh trả lại cho em, trả lại cho em bốn năm làm mẹ đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.