Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!

Chương 113: Chương 113: Chúng ta kết hôn đi (1)




Nam Thương biệt thự.

Chiều tà, mặt trời chỉ còn lại mấy vết sắc khí hồng hào cuối cùng của một ngày dài.

Giờ này những con ma tham ăn cũng đã cạn kiệt năng lượng bắt đầu mò đi tìm mồi. Hoắc Duật Hy chính là điển hình.

Cô nằm chễm chệ trên giường đến lúc này cũng đã ngứa tay ngứa chân, không chịu nổi nữa bèn mò xuống nhà tìm điểm tâm ăn trước khi giờ cơm tối đến. Ở chỗ Hàn Nguyệt cũng thế, cô thường ăn lót dạ mới duy trì nổi đến lúc được ăn bữa chính, so với trước kia thì quả thực khẩu phần ăn của cô tăng lên rất nhiều, càng về sau càng không thể thiếu, nên là thói quen này dù có đi đến đâu cũng không thay đổi được.

“Bịch bịch bịch.”

Vậy mà hôm nay sao giờ này biệt thự lại yên ắng quá nhỉ, người hầu đâu hết rồi? Sao không ai ra chào cô rồi hỏi cô đói chưa như hôm trước?

Duy chỉ có tiếng xèo xèo của thực phẩm lăn trong chảo khiến cô yên tâm phần nào, vẫn còn có người ở đây nấu ăn, chắc những người khác phải ra ngoài làm cái gì rồi nên cô không thấy. Tạm bỏ qua chuyện này, trước tiên cô vẫn là nên đi vào nhà bếp tìm xem đầu bếp đang nấu món gì mà thơm thế nhỉ?

“Mọi người đang nấu món gì mà... Á...?”

Hoắc Duật Hy lập tức khựng lại, khi thấy thân ảnh cao lớn trong bếp thật quen mắt, cô tưởng mình nhìn lầm nên dụi dụi mắt, kết quả nhìn thêm lần nữa người đang đeo tạp dề vẫn là Tề Thiếu Khanh.

Lần này thì kinh hãi thành tiếng, lùi dép lại hai bước, trừng mắt thở gấp.

So với sự sửng sốt của cô thì anh lại rất điềm nhiên, đều tay động tác, còn nói: “Tiểu Hy, qua đó lấy cho anh chai dầu hào.”

“Vâng... Vâng.” Hoắc Duật Hy gật gù đi tới, lấy chai dầu hào đưa cho Tề Thiếu Khanh, không quên ngó vào xem anh đang làm gì. Hương thơm đó lập tức sọc lên mũi làm kích thích vị giác của cô, nuốt ực một tiếng, cô chần chừ:

“Anh... anh còn biết nấu ăn sao?”

Cô hỏi như vậy Tề Thiếu Khanh liền hiểu suy nghĩ của cô đôi với mình trước đây là như thế nào, anh tự cho có cao ngạo, đưa tay hơi vặn nhỏ lửa lại, rồi nói:

“Nếu nói về nấu nướng anh tuy có chút không sánh bằng đầu bếp Michelin nhưng mà so với Tiểu Hy của anh thì vẫn cao hơn mấy bậc đó.”

Hoắc Duật Hy bị khi dễ, hơi sùng lên, vỗ vai của anh: “Tề Thiếu Khanh, thật sự trước đâu em không nhận ra vẻ ôn nhu của anh thì là giả mạo, mà anh thật sự rất giống Mặc Lạc Phàm a...”

Lời của cô còn chưa nói hết thì trong miệng đã ngập vị thức ăn.

Sau đó là cảm giác sửng sốt nói không nên lời trừng trừng mắt nhìn về phía Tề Thiếu Khanh, anh nhướng mày: “Có phải hay không nói không nên lời, tay nghề của anh em thật sự không với tới?”

Hoắc Duật Hy câm nín, nuốt xuống miếng thịt nhưng bên môi vẫn còn luyến tiếc hương vị của nó, liếm liếm khóe môi cô không thèm nói với anh nữa, cúi xuống gắp thêm một miếng khác bỏ vào miệng.

Anh cũng không cản cô ăn vụng, chuyên tâm xào rau của mình nhưng vẫn buông câu nói đùa:

“Nên là Tiểu Hy, đối với hình tượng một người đàn ông như anh thật sự rất xứng đáng để em lấy làm chồng, còn không tranh thủ cơ hội thì sau này mấy món ngon này em sẽ không còn được ăn nữa đâu.”

“Hừ, em mới không ngốc bị anh gạt, nấu được mấy món thì có gì đáng tự hào đó, có phải mình anh nấu được đâu?”

“Vậy nói xem, những người dàn ông em quen biết ai nấu ngon hơn anh? Mặc Lạc Phàm? Lạc Tư Vũ? “

“Em...”

“Hôm nay sao anh về sớm quá vậy?” Hoắc Duật Hy nhanh như chớp chuyển đề tài, đến cả Tề Thiếu Khanh nhanh nhạy cũng không theo kịp tiết tấu của cô, âu đó hiểu ra thì bật cười, lắc lắc đầu. Tuy vậy vẫn trả lời: “Ngày mai là cuối tuần nên không cần dồn công việc, mà đặc biệt về sớm để phục vụ cho tiểu thư nhỏ của anh.”

Hoắc Duật Hy ăn hết nửa đĩa thịt thì hài lòng đặt xuống, đi tìm nước uống.

“Thật không nhìn ra, công tử ăn trắng mặt trơn như anh cũng biết vào bếp cầm xẻng, cái này mà đăng lên weibo nhất định em liền trở thành tài khoản đăng tin hot nhất.” Ý cô muốn hỏi vì sao anh lại biết nấu ăn.

Không biết Tề Thiếu Khanh có hiểu hay không nhưng lại trả lời theo hướng khác: “Nếu em không ngại người ta nghĩ em và anh sớm hôm ra vào cùng một căn nhà sẽ có mối quan hệ gì thì cứ tự nhiên, anh cũng không mất vốn, ngược lại còn thật thích thú.”

Hoắc Duật Hy đặt cộp ly nước xuống, xoay người nhìn về phía anh chuyển đề tài lần nữa: “Lúc trước chúng ta cũng từng ở chung sao em không biết anh còn có tài nghệ này?”

Tề Thiếu Khanh đang thái dưa chuột, anh lia dao mà cứ như vẽ một đường lượn sóng, kết quả chẳng bao lâu những lát dưa bằng nhau đã nằm yên trên đĩa. Dù rằng có vẻ chuyên tâm nhưng anh không bỏ sót câu hỏi nào của Hoắc Duật Hy:

“Lúc đó mới về Trung Quốc không bao lâu, lại gặp được em trong hoàn cảnh đó, anh hoàn toàn không có thời gian để làm những việc này. Hơn nữa, lúc đó anh có thể hiện nét hoàn hảo này thì em cũng đâu cảm nhận được, chi bằng sau này từ từ để em khám phá anh còn có nhiều ưu điểm khác mà em chưa biết sẽ khơi gợi hứng thú hơn.”

“Hừ, chỉ được cái miệng ngọt ngào.” Hoắc Duật Hy tản lờ, sau đó thì hai người không nói lời gì với nhau nữa, anh chuyên tâm nấu nướng, cô thảnh thơi cũng không muốn đi đến giúp mà lặng nhìn bóng lưng phía sau của anh.

Không biết thế nào lại đi đến chỗ của anh, nhìn đôi vai anh cao rộng đến nổi trán mình không chạm tới thì nhón lên, câu lấy:

“Nói nhiều như vậy không phải muốn em thành vợ của anh sao? Thế nào phải đắn đo, em chưa từng nói là không thể.”

Lời nói này của Hoắc Duật Hy vốn dĩ vô cùng hấp dẫn nhưng Tề Thiếu Khanh bây giờ vẫn thản nhiên trang trí thức ăn của mình. Thấy anh không phản ứng còn đưa tay lấy cọ vẽ một đường đẹp mắt lên cái đĩa trắng thì Hoắc Duật Hy nhíu mày lại, oằn người ra trước nhìn nét mặt của anh:

“Anh sao thế?”

“Có chút không vui.” Tề Thiếu Khanh rất tự nhiên trả lời cho cô biết cảm nhận của mình.

Hoắc Duật Hy không hiểu lắm, anh lại nói tiếp: “Có những chuyện đùa được những cũng có một số chuyện thì không, giả dụ như hôn nhân, tình yêu vậy, anh không thích một lời nói qua loa, cái anh muốn là em nói được phải làm được thôi.”

Hoắc Duật Hy đã hiểu, cô hơi thu mình lại, trở về vị trí phía sau lưng anh. Ở khoảng cách gần thế này cô mới biết thì ra anh rất giống Tư Cảnh Hàn, cả người đều phát ra một mùi hương đặc trưng, vừa thoáng mát vừa thơm dịu dàng.

Cô không đủ cao để nhìn thấy vầng trán nửa nghiêng của anh, tất cả chỉ còn lại một bờ vai vững chãi, rộng lớn, nhìn cao hơn là hai chóp tai căng tròn trông thôi cũng thấy đẹp mắt, tóc anh gọn gàng cắt sát lên trên để lại rõ ràng cái cổ sạch sẽ, thoáng đãng mà gợi cảm.

Nét đặc trưng khác khiến anh khác hẳn ở Tư Cảnh Hàn là ở chỗ sắc vóc điển hình nam tính. Bộ đồ thường phục ở nhà không sao che lắp hết những khối cơ bắp khỏe mạnh, vững chắc, cứ theo mỗi nhịp hít thở của anh nó lại ẩn hiện đem đến cho phái nữ một loại không mộ không nhỏ.

Tư Cảnh Hàn không phải vậy, bề ngoài tuy rằng cao lớn nhưng trông hắn hơi mảnh khảnh, cũng không có những khối cơ bắp lực lưỡng, đồ sộ như vận động viên hay người tập thể hình kinh điển, mà hắn có là những đường nét rắn rỏi phân các vòng cơ thành những khuôn ngăn nắp, rõ ràng, gồ ghề trong vô cùng bắt mắt khiến người khác có cảm giác muốn sờ vào ngay lập tức.

Nói tóm lại, giữa Tư Cảnh Hàn và Tề Thiếu Khanh nôm na hiểu chính là một người có thịt và một người ít thịt một chút.

Hoắc Duật Hy tự nhận bản thân đối với cái đẹp trước giờ khả năng phản kháng là có hạn, huống hồ gì vây quanh cô đều là tuyệt sắc nam nhân, Tề Thiếu Khanh cũng vậy, Mặc Lạc Phàm cũng vậy, Lạc Tư Vũ và “hắn” đều như vậy.

“Bộp.”

“Em làm gì vậy?” Tề Thiếu Khanh giật mình quay lại nhìn cô.

Hoắc Duật Hy úp mặt vào lưng của anh, tay không ngừng sờ soạn ở phía trước ngực, trước bụng của người ta, cho đến khi cảm thấy thõa mãn thì hừ hừ giọng mũi nói:

“Nếu anh là anh trai của em, em nghĩ sẽ rao bán được anh với giá rất cao. Nếu anh là em trai của em thì em sẽ để giống như Tiểu Thiên vậy, ai dám đến lấy em liền tặng đi. Nhưng mà, nếu anh là chồng của em thì cả đời em chỉ để nuôi trong nhà, người ngoài đừng mong nghĩ đến.”

Nói đến đây cô lại dừng một chút, đôi mi nhắm chặt thử ngửi hương thơm trên cơ thể của anh rồi mỉm cười.

Một đoạn ký ức lại lướt qua.

Bé Duật... Em là của riêng tôi...

Cô nhớ ánh mắt màu lam của hắn, cả người hắn duy chỉ có đôi mắt từng chút chân thực khắc họa thành hình trong tâm trí của cô, rồi từ đôi mắt cô mới nhìn thấy tất cả dáng vẻ thuộc về người đàn ông đó.

Hắn lúc này lại chẳng giống anh.

Anh cố bảo vệ cô hắn thì cố tình thương tổn.

Anh tốt bụng trong khi hắn luôn tàn nhẫn.

Anh ấm áp hắn lại lạnh lùng.

Anh là bạch mã hoàng tử hắn lại là chúa tể bóng đêm.

Anh muốn tạo dựng cho cô một thế giới thì hắn hủy hoại cuộc đời cô bằng đủ cách ngang tàn.

Mà quan trọng nhất, anh yêu cô còn hắn thì không.

Hắn và anh khác nhau như vậy đó, còn nữa hắn chẳng biết dịu dàng, không nói được câu nào tử tế, độc miệng, tính khí thì tồi tệ, nóng lạnh thất thường, dị lập, cũng chẳng biết nấu ăn, còn thuận tay trái, ngồi ăn cơm cùng ai quá gần sẽ đụng vào đũa của người đó. Cô nổi cáu hắn chẳng biết dỗ dành, cô đau hắn gọi bác sĩ đến rồi đứng ngoài cửa ngó vào, cô khóc hắn mắng đáng đời, cô tụ tập vui chơi hắn nổi giận, cô cãi lại hắn sẽ phát điên, cô không phục tùng thì hắn tìm cách cưỡng chế.

Một con người có vô vàn khuyết điểm như hắn, vậy mà trên người cũng có mùi hương đặc trưng thanh mát, sạch sẽ như Tề Thiếu Khanh.

Cô không hiểu lắm về mùi hương đó, loại mùi hương có thể mê hoặc giác quan của người khác, câu dẫn lý trí và đốn hạ trái tim.

Mùi hương đó cô biết trên người của Tử Mặc không có, nó chỉ thuộc riêng về Tư Cảnh Hàn...

Cô càng thu chặt vòng tay, dụi dụi vào lưng của Tề Thiếu Khanh, hít mấy hơi nữa mới cam tâm cất giọng thì thầm:

“Tề Thiếu Khanh, chúng ta kết hôn đi.”

“Bộp.”

Cây viết trên tay của Tư Cảnh Hàn một lần nữa rơi xuống.

Bàn tay phải không sao khống chế được sức lực mà run lên, cả việc cầm bút cũng trở nên khó khăn hơn bao giờ.

Đây là lần thứ ba hắn lập lại động tác này khi cơn đau phát tác, nhưng thất bại vẫn là thất bại.

Hắn chán ghét phải dùng thuốc giảm đau, chán ghét phải lệ thuộc vào một điều gì đó lắm rồi. Càng sợ cái cảm giác không thể sống nếu thiếu đi một cái gì.

“Mao Lập Tát, vào đây.” Gọi vào bộ đàm gọi người, hắn có chút bực bội đứng dậy.

Mao Lập Tát xuất hiện nhanh như vận tốc ánh sáng, cứ như đang canh ngoài cửa chỉ cần bên trong động một cái anh liền xông vào.

“Tổng tài, anh kêu tôi.”

“Qua đó, nhặt cây bút lên.”

“...” Dù không hiểu lắm nhưng nhìn đến cây bút bằng bạc nằm lăn lốc trên sàn anh vẫn đi tới nhặt lên.

“Ném qua đây.”

“Hả?”

“Ném qua đây!”

“Ồ.” Kêu một tiếng, Mao Lập Tát liền phi một cước, cây bút như có thần, thẳng một đường lao về phía Tư Cảnh Hàn như mũi giáo.

“Vụt!”

Với phản xạ có điều kiện, Tư Cảnh Hàn giơ tay phải lên đoán lấy.

“Phặt.”

“Tạch tạch tạch.”

Cây bút cuối cùng vẫn không thay đổi được số phận phải nằm lại trên sàn.

Tư Cảnh Hàn không bắt được nó...

Cả một tiểu sảo như vậy hắn cũng không làm được.

Mao Lập Tát thấy thế thì hoảng hồn, trợn mắt hết nhìn cây bút rồi lại nhìn Tư Cảnh Hàn, không sao diễn tả được nổi kinh hãi trong lòng.

Tư Cảnh Hàn dừng động tác tay trên không trung mấy giây rồi thôi đành buông xuống, trở lại ghế làm việc.

Mao Lập Tát quan sát vẻ mặt nặng nề của hắn thì chẳng dám thở mạnh, lặng thin như khúc gỗ đứng đó. Dù sao mà nói thì đối với một người đàn ông có lòng tự tôn như Tư Cảnh Hàn làm sao có thể chấp nhận được chuyện này.

Nếu hắn chỉ là tổng tài của Tư thị thì không nói, nhưng cái này mấu chốt ở chỗ hắn là Thượng nhân của tổ chức Vong, đã từng đặc huấn nghiêm ngặt ở Italy trong khoảng thời gian dài, để ngồi lên vị trí ngày hôm nay hắn đã phải đạp lên bao nhiêu người để chứng tỏ bản thân mới là kẻ dẫn đầu.

Bọn người là lang sói, chỉ cúi đầu phục tùng một mình “con đầu đàn”, nếu bạn không chứng minh được mình là người dẫn đầu thì bọn họ sẽ tìm cách chứng minh lại với bạn.

Tư Cảnh Hàn trước giờ với khả năng nghiệp vụ cho đến phản xạ tự nhiên đều vượt trội hơn người khác, mọi phán đoán của hắn hầu như chưa từng để lệch cự ly nào, cho nên biết bao nhiêu kẻ e dè không dám vượt qua, cho nên bao nhiêu kẻ dù không hài lòng vẫn ngậm đắng nuốt cay nhìn hắn đứng lên vị trí cao nhất.

Nhưng hôm nay, Tư Cảnh Hàn không còn là một con người hoàn hảo nữa, bàn tay phải hắn có vấn đề, thì hắn còn tư cách gì để trăm kẻ phục tùng, vạn người sùng kính.

Mao Lập Tát lạnh toát sống lưng khi nghĩ đến việc này bị bại lộ trước giới hắc đạo thì sẽ như thế nào. Đặc công của hắn không giống mafia, vốn không bàn đến nghĩa khí, cũng không luận về chiến công, chỉ độc tôn cái hoàn hảo và sự thành công của nhiệm vụ được giao.

Bọn họ chính là kẻ giết người thuê, vì tiền mà làm nhiệm vụ, vì lợi ích mà phục tùng, đi lại giữa sự sống và cái chết cũng như đi trên một sợi dây làm xiếc, cho nên người dẫn đầu tuyệt đối không được có sai lầm.

So với sự lo lắng của Mao Lập Tát đang nghĩ thì từ lúc Tư Cảnh Hàn trở lại bàn làm việc vẫn đâm chiêu suy nghĩ, trong đầu hắn các phép toán liên tục được viết ra cho đến khi tìm được một kết quả chính xác nhất.

Loại trừ tất cả những sai số và khả năng khách quan, thì theo khả năng phản xạ tự vệ của hắn là trong 20 viên nhất định sẽ trúng một viên.

Nhất định sẽ trúng một viên sao?

Vậy nếu như hắn bảo vệ thêm một người thì sẽ hạ thấp xuống còn 10 viên sẽ trúng một viên.

Mà một viên đó hoặc là trúng người hắn bảo vệ, hoặc là ghim vào người của hắn.

Tư Cảnh Hàn lại nhìn bàn tay phải của mình, nó đã không còn run rẩy như lúc nãy nữa, nhưng cảm giác hữu lực như lúc trước cũng không còn.

Mao Lập Tát thấy Tư Cảnh Hàn mím môi không nói gì thì nghĩ hắn đang trăn trở việc không bắt trúng cây bút bi nên khẽ giọng: “Tổng tài...”

“Không phải nói Nam Tam chủ tịch đề nghị tôi làm bạn nhảy của con gái ông ấy vào tối mai sao, cậu nhận lời đi, hôm đó đưa tôi đến bữa tiệc sớm một chút.”

“Hả?” Cái gì cơ, anh không nghe lầm chứ? Tư Cảnh Hàn đang đề cập cái chuyện không liên quan đến bố cục hiện giờ ấy nhỉ?

“Còn ngây ra đó làm gì?” Tư Cảnh Hàn không hài lòng nâng mắt, trong thấy trợ lý của mình vẫn còn ngờ nghệch thì quăng cho ấy một sấp giấy: “Làm việc không tập trung như vậy thì nhận thêm về phòng một ít nữa để tập luyện đi.”

“Hả? Tổng tài...”

“Đi.” Tư Cảnh Hàn nghiêm nghị ra lệnh đuổi Mao Lập Tát đi mất, anh liếc liếc một chút nữa mới cam tâm sập cửa lại.

Cuối cùng trong phòng chỉ còn lại một mình Tư Cảnh Hàn.

Hắn lặng lẽ ngồi ở đó một chút thì lôi báo thuốc lá ra, tìm một bậc lửa rồi chăm một điếu.

Khói thuốc cứ thế như dải lụa trắng bung mình lên không trung, hắn đưa khẽ lên môi rít một hơi. Đôi mắt nhìn theo khói thuốc mà chìm vào một khoảng tĩnh lặng.

Trong vô thức đó, đưa tay vào ngăn tủ lấy lọ thuốc giảm đau mà Mặc Lạc Phàm đã kê cho mình ra, đưa lên tầm mắt, hắn phải nhìn rất lâu, rất lâu mới đặt nó xuống bàn.

Trong thuốc có thành phần morphin.

Lại là một loại phụ thuộc.

*Note: Thuốc phiện, còn có tên là nha phiến, á phiện... Đó là nhựa khô lấy ở quả chưa chín của cây thuốc phiện. Trong thuốc phiện có morphin, công dụng chính là giảm đau, gây ngủ. Hiện nay, morphin vẫn là át chủ bài trong việc giảm đau do ung thư.*

Từ lúc nào hắn đã trở thành một thứ lệ thuộc vào cái không phải là mình, hắn không còn phục tùng cho một mình bản thân hắn nữa. Lúc trước hắn chỉ phụ thuộc vào hắn thôi, chẳng điều gì có thể chi phối được hắn, hắn bước lên đỉnh cao quyền lực không hề vướng bận điều gì, bởi hắn hoàn mĩ, bởi hắn không có điểm yếu, hắn là chân lý của sức mạnh.

Nhưng bây giờ...

Hắn đã yếu kém hơn so với hắn lúc trước, và trong tương lai hắn còn thể thua sút hơn bản thân của hiện tại.

Hắn nghĩ đến Hoắc Duật Hy, rồi lại nghĩ đến Tề Thiếu Khanh.

Ngày mai nhất định cô sẽ theo đi dự tiệc, với tính cách của Tề Thiếu Khanh thì nhất định không dễ dàng buông tha, với tính cách của Hoắc Duật Hy thì sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Cho nên hai người nhất định sẽ gặp nhau, hắn và cô nhất định là vậy.

Thế mà hắn còn không biết hai người có thể nhanh tái ngộ đến vậy, chỉ chưa đầy bốn ngày nữa mà.

Nhanh đến nỗi bốn ngày này đối với hắn bầu trời cứ như trải qua bốn trung thu sắp khuất lặn. Chỉ cần nhắm mắt lại, nằm trong căn phòng đó của hai người, hắn lại nghe tiếng của cô nức nở.

Hắn không phân biệt được đó là lúc cô đang tức tửi khóc vì uất ức, hay là tiếng ngâm nga khi cơn sóng tình dạt dào choáng ngợp lý trí.

Cuối cùng chỉ còn sót lại vài tiếng...

Tư Cảnh Hàn, anh đáng ghét...

Hắn biết đấy, cô là một loại ma túy.

Hỏi hắn mê mẩn không?

Có.

Hỏi hắn có thích không?

Thích.

Hỏi hắn có yêu không?

Hắn đã có người hắn thương nhất rồi.

Vậy hắn muốn có cô không?

Cũng vậy, hắn đã có người hắn thương nhất rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.