Đến chỗ Tư Cảnh Hàn ở phải chạy ngang Cảnh Giang - lúc trước đây là khu bất động sản của Tư Cảnh Hàn, nhưng hiện tại nó đã do cô quản lý vì thế không phải chỗ hắn có thể dung thân.
Sau khi ngang qua Cảnh Giang không quá lâu thì xe của Tư Cảnh Hàn dừng chân trước một căn biệt thự nằm gần đó. Xét về địa thế và kiến trúc, căn biệt thự này không được hoành tráng như các căn biệt thự ở Cảnh Giang, nhưng xét về giá trị thì nó cũng phải nằm trong top của thành phố.
Hoắc Duật Hy không khỏi cảm thán độ giàu có của tổng tài Tư thị, hắn nói bây giờ tài sản của hắn chỉ còn cái tấm sec chết tiệt mà hắn đưa cho cô hôm trước, vậy mà vừa dọn ra ngoài tức khắc đã mua được một căn biệt thự đắc giá nằm trong thành phố.
Đám đàn ông làm ăn đều là đồ gian thương chẳng đáng tin!
Tư Cảnh Hàn cứ như biết có người đang nhìn lén mình cho nên ôm Đại Bạch một mạch đi thẳng vào trong nhà rồi phanh cửa lại, không cho người ngoài cổng bất cứ cơ hội nào được nhìn vào trong.
“Cạch.”
Đại Bạch được Tư Cảnh Hàn cho thay dép lê mini chuẩn bị từ trước bành bạch đi vào phòng khách, rồi xuyên qua phòng khách đi đến nhà bếp tìm tủ lạnh.
“Tiểu Bạch, Tiểu Bạch có mua kem cho Đại Bạch như đã hứa nhỉ?”
“Đợi ăn cơm xong rồi ăn sau.” Tư Cảnh Hàn chặn cửa tủ lạnh lại, xách nó đặt lên ghế ở bàn ăn.
Đại Bạch không được ăn kem ngay thì thiếu hụt tinh thần, đưa hai tay lên ôm đầu tỏ vẻ chẳng biết làm sao: “Nhưng chúng ta sẽ ăn món gì ạ?”
Tư Cảnh Hàn khẽ mở hai cúc áo sơ mi ở trên cùng rồi lấy tạp dề đeo vào, bây giờ mới mở tủ lạnh tìm thực phẩm: “Đại Bạch muốn ăn món gì, chúng ta cùng nấu.”
“Đại Bạch ăn ít lắm, chỉ có...” Đại Bạch vừa định xòe bàn tay năm ngón xinh đẹp của mình lên đếm thì Tư Cảnh Hàn ra hiệu cho nhóc dừng lại không cần đếm nữa: “Vừa làm vừa kể đi.”
Đại Bạch cong mắt cười hì hì, vâng một tiếng đầy nịnh nọt.
Khi Tư Cảnh Hàn bắt tay vào làm món đầu tiên thì Đại Bạch nhận được cuộc gọi từ Hoắc Duật Hy, có vẻ nó cố tình đem điện thoại của mình theo để liên hệ với người phụ nữ ở nhà.
Nhưng cũng không hẳn là đang ở nhà đâu.
“Alo? Mommy hả, Đại Bạch đây, Đại Bạch đang nấu cơm ạ.” Hai tay cầm điện thoại thằng bé nói với giọng đầy tự hào.
“Sao cơ, mommy đang ở ngoài cổng hả? Vậy để Đại Bạch... Đại Bạch ra mở cửa nhé?” Đại Bạch vừa nói vừa nhìn sang ba mình, hắn đang đều tay xào món rau, có lẽ đã nghe được nhóc nói nhưng hắn không phản ứng đấy thôi.
Đại Bạch được hắn bắc cho một cái ghế cao ở cạnh bếp, đứng trên đó thằng bé xem nhìn được hết tình hình trên bếp có những gì và cũng nhìn tới biểu cảm trên khuôn mặt của ba mình.
“Tiểu Bạch, Tiểu Bạch mở cửa cho mommy vào nhé? Mommy chỉ đem sữa bột đến cho Đại Bạch thôi, lúc nãy chúng ta đi còn chưa lấy.” Thằng bé đáng thương hỏi ý kiến của hắn.
Tư Cảnh Hàn một thân lạnh lùng, không đáp.
Đại Bạch giả vờ nghe ngóng vào điện thoại rồi nói rõ to: “Ngoài trời lạnh lắm hả mommy, mommy quên đem áo khoác và ví tiền luôn rồi hả? Chú tài xế bắt mommy phải xuống xe sao...?”
Càng nói Đại Bạch càng tỏ ra sốt ruột, nắm lấy tay áo của Tư Cảnh Hàn lay lay: “Tiểu Bạch, Tiểu Bạch mau cứu mommy đi... Hic hic, tội nghiệp mommy bên ngoài trời lạnh.”
Con trai đúng là di truyền từ mẹ nó mà ra, diễn xuất thật siêu phàm, nhưng lừa được ai sao có thể lừa được Tư Cảnh Hàn hắn?
Lấy đi điện thoại từ tay Đại Bạch, hắn rành mạch nói với Hoắc Duật Hy: “Em về đi, đừng lợi dụng Đại Bạch làm bia đỡ đạn cho mình nữa, tôi không hoan nghênh em tới chỗ này. Tạm biệt.”
[Khoan đã!] Hoắc Duật Hy gọi với theo mới ngăn cản kịp thời không cho Tư Cảnh Hàn tắt máy, cô thở trong hơi dốc nói vào điện thoại: [Anh cho em nhà trước đi, em không đem theo ví tiền thật mà.]
“Em cố tình phải không, rõ ràng em có thể bảo Tiểu Vương đưa đến.” Tư Cảnh Hàn vẫn dư thừa lý trí để phán đoán tình hình.
Hoắc Duật Hy nói trong khổ sở: [Đúng là em cố ý nhưng Tư Cảnh Hàn, anh có chút lương tâm được không, em bị người ta ném xuống xe rồi, chờ người ở biệt thự đến đón em sẽ chết vì lạnh mất, anh còn không mau ra đây trả tiền xe cho người ta, anh muốn mẹ con trai anh mất mặt lắm sao?]
“Đừng lấy Đại Bạch ra hù dọa tôi, Hoắc Duật Hy chuyện này tôi đã nhắc nhở em rồi phải không?”
[Được được được, là em sai, tất cả là em sai, được chưa hả, anh mau ra đón em vào đi.]
“Xin lỗi, chuyện này không liên quan đến tôi.” Tư Cảnh Hàn vẫn còn hờn giận vu vơ nhiều lắm nên thẳng thừng từ chối rồi cúp máy, trả điện thoại cho Đại Bạch.
Thằng bé nhìn biểu cảm của hắn là hiểu ngay hắn không cho mommy của nhóc vào nhà, rưng rưng:
“Sao Tiểu Bạch không cho mommy vào nhà, mommy sẽ bị lạnh, Đại Bạch thấy thương mommy lắm Tiểu Bạch... Tiểu Bạch cho mommy vào nhà nhé?”
Tư Cảnh Hàn tinh thần như thép, kiên định mà nói: “Mommy đã lớn rồi, sẽ biết chăm sóc mình thôi.”
“Nhưng mà... nhưng mà lúc nãy Tiểu Bạch nói mommy trong lòng Tiểu Bạch... Tiểu Bạch là... là không trưởng thành mà.” Đại Bạch cố tường thuật lại những gì mà Tư Cảnh Hàn đã nói.
Không ngờ Đại Bạch sẽ dùng chính lý lẽ mà mình đã nói ra để đối phó mình khiến Tư Cảnh Hàn thoáng cứng họng. Sự ngây thơ của Đại Bạch đôi khi có sức sát thương thật lớn.
Tư Cảnh Hàn đưa tay tắt bếp, cầm một cái đĩa trắng bày thức ăn vừa chế biến xong lên trên.
Thật ra trong mấy giây này lòng hắn trải qua khá nhiều tư vị, muốn vì Đại Bạch mà cho cô một đường lui nhưng nghĩ đến chuyện Hoắc Duật Hy gặp mặt Kha Triển Vương lòng hắn vừa bao dung lại trở nên ích kỷ, tự chua chát bản thân.
Đại Bạch tuy bình thường ngốc nghếch nhưng vẫn rất yêu mommy của mình nên tìm cách cứu lấy mommy, nhóc con xuống ghế đi đến ôm lấy chân của Tư Cảnh Hàn, nụng nịu hết mức có thể: “Tiểu Bạch, Tiểu Bạch không thương Đại Bạch nữa sao? Mommy đem sữa đến cho Đại Bạch, nếu không ra lấy thì Đại Bạch phải làm sao, mommy còn đang chịu lạnh nữa, Đại Bạch lo cho mommy lắm, ư...”
“Đại Bạch, không nên khóc nhè.” Tư Cảnh Hàn khó xử vỗ vỗ nhè nhẹ lên đầu thằng bé, mi tâm khẽ nhíu lại, bắt đầu do dự trước những giọt nước mắt to như hạt đậu của con trai.
Sau cùng hắn bế thằng bé lên tay, tay còn lại mở điện thoại cá nhân của mình, vào mục liên kết với camera trước cổng xem tình hình của Hoắc Duật Hy.
Đại Bạch cũng khom đầu ngó vào, vừa thấy Hoắc Duật Hy hai tay ôm vai thằng bé đã ôm mặt ô ô khóc: “Tiểu Bạch... Tiểu Bạch xem này, mommy đang bị lạnh, Tiểu Bạch mau cứu mommy đi.”
Tư Cảnh Hàn đã cũng nhìn thấy, đương nhiên là xót cho người phụ nữ của mình cộng thêm tiếng khóc của con trai khiến lòng hắn rối như tơ vò, đi luôn dép lê băng qua mặt sân phủ đầy tuyết mở cổng.
Hoắc Duật Hy đang ngồi xổm trên vỉa hè, đột nhiên nghe tiếng động từ phía cổng thì cứ như có phản xạ tự nhiên đứng phắt dậy, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Tư Cảnh Hàn nhưng vẫn vui sướng vô cùng, nhào đến ôm chầm lấy hắn.
“Cảnh Hàn, cuối cùng anh cũng mở cửa cho em rồi.”
“Vào trong.” Cho dù trong lòng Tư Cảnh Hàn có xót cỡ nào thì ngoài miệng hắn vẫn là một tảng băng sắc đá. Nhưng mặc kệ, Hoắc Duật Hy chẳng quan tâm quá trình, chỉ cần kết quả là hắn đã phải mở cửa cho cô vào trong là được.
“Mommy, mau mau vào nhà thôi.” Đại Bạch trên tay của Tư Cảnh Hàn cũng góp phần phụ họa thêm, nhiệt tình lôi kéo Hoắc Duật Hy.
Tư Cảnh Hàn bởi vì vai diễn cao ngạo mà chẳng buồn để ý cô nữa muốn xoay người vào trong, Hoắc Duật Hy kịp kéo áo của hắn lại: “Khoan đã, anh còn chưa trả tiền taxi cho bác tài.”
“Đúng vậy cậu à, tôi còn phải kiếm cơm nữa, đã đợi từ nãy giờ rồi. Tôi chưa từng thấy người nào giàu như cô cậu mà lại để dân đen như tôi đợi thanh toán tiền xe cả.”
Nghe tài xế taxi nói xong, thần sắc trên khuôn mặt Tư Cảnh Hàn thoáng tái lại, nghiêm khắc nhìn Hoắc Duật Hy, nhưng cô y hệt Đại Bạch vậy, long lanh đôi mắt nép vào người hắn: “Em nói thật mà, em quên đem ví rồi.”
Đến đây thì Tư Cảnh Hàn cũng chẳng còn gì để bình luận.
Trả tiền cho bác tài kia xong ba người một nhà Đại Bạch vào lại biệt thự.
Hoắc Duật Hy được Đại Bạch dắt tay đi dạo một vòng quang phòng khách, mặc dù mới đến trước cô chỉ một lúc nhưng Đại Bạch cứ như chủ nhà sống lâu năm, giới thiệu tất tần tật những điều đặc sắc mà nhóc biết được cho cô rõ.
“Mommy... mommy, Tiểu Bạch nói con mèo này là đắc nhất đấy, đem về nhà của chúng ta bán đi chắc được nhiều tiền lắm nhỉ?”
Đại Bạch chỉ vào tượng con báo đặt ở giữa bàn trà cho Hoắc Duật Hy coi, và “nhà của chúng ta” mà nhóc nói chính là Hàn Nguyệt, không phải là cái biệt thự riêng này của Tư Cảnh Hàn.Hoắc Duật Hy đang phấn khích nên vui vẻ gật đầu với nhóc con, bắt “con mèo” lên xem, rồi để lại đặt xuống: “Để ngày mai mommy đem về cho Đại Bạch.”
Tư Cảnh Hàn đi vào nhà bếp nhưng vẫn nghe hai mẹ con “hám tiền” Đại Bạch đang ngắm nghía tia đồ tốt trong biệt thự của mình đem về thì bất lực hoàn toàn, thở dài một tiếng rồi lại mở bếp lên, tiếp tục công việc nấu nướng.
Hoắc Duật Hy được Đại Bạch chỉ cho thêm mấy món đồ nữa thì hài lòng đi vào nhà bếp.
Vốn dĩ ban đầu qua điện thoại cô nghe Đại Bạch nói cha con hai người đang nấu cơm cô đã cho là Đại Bạch bốc phét nên chẳng để ý lắm, bởi vì Tư Cảnh Hàn đâu biết nấu ăn, họa chăng là trong biệt thự có đầu bếp hắn dẫn Đại Bạch đi vào xem người ta nấu mà thôi.
Cho nên khi vừa đặt chân vào nhà bếp, nhìn thấy bóng lưng Tư Cảnh Hàn che khuất mặt bếp dường như đang chiên một thứ gì đó cô thật sự chấn động, vừa sợ vừa gấp đi nhanh đến đẩy hắn qua một bên ra rồi đưa tay tắt bếp.
“Cạch!”
Trong chớp nhoáng không để ý, Tư Cảnh Hàn bị đẩy lùi về phía sau vài bước, lúc ý thức được hành động của Hoắc Duật Hy hắn khẽ cau mày không mấy hài lòng. Hoắc Duật Hy lại không để ý nhiều như vậy, cô còn nhìn trước ngó sau xem xem mấy cái bếp đã được tắt đàng hoàng chưa, thấy không có gì bất thường mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực quay sang nói với Tư Cảnh Hàn:
“Anh đã làm ba của người ta rồi sao còn hành động tùy hứng như vậy chứ, nhỡ như cháy bếp hay nổ điện thì Đại Bạch ở bên cạnh phải làm sao?”
Cô nói với giọng trách cứ và pha vào đó là chút khinh thường mà chẳng để ý Tư Cảnh Hàn đã bất bình với hành động của mình từ lâu. Hắn thấp giọng nói một câu rồi lách qua người cô, lần nữa mở bếp tiếp tục chiên món sườn đã vàng được một mặt.
“Này, Tư Cảnh Hàn, anh mau dừng tay, cháy nhà tiền tỷ của em bây giờ!” Hoắc Duật Hy lần nữa muốn ngăn cản, Tư Cảnh Hàn phiền đến độ nhét vào miệng cô một đũa rau xào.
“Đừng nghĩ ai cũng hậu đậu như em.” Hắn lãnh đạm nói.
Sau hai giây, khi đã cảm nhận được mùi vị của thức ăn, đồng tử của Hoắc Duật Hy sắp trợn ngược, lại nhìn động tác thuần thục của Tư Cảnh Hàn, cô kinh ngạc đến độ nói lấp: “Anh... anh, không phải trước kia anh chỉ chuyên đốt bếp sao?”
Lại nghĩ đến đoạn thời gian trước, hắn từng chiên trứng cho cô xem mà muốn giở luôn cái nóc nhà, cho nên hiện tại cô không thể nào tiêu hóa kịp hình ảnh điệu nghệ của Tư Cảnh Hàn, cứ như gặp ảo giác vậy.
Vì cô đã đánh giá mình quá thấp nên Tư Cảnh Hàn không đáp, ngược lại minh chứng cho cô thấy nhận định trước đây của cô dành cho hắn là hoàn toàn sai lầm.
Hoắc Duật Hy nhắng nhít chạy tới sau lưng hắn, tiếp tục hỏi bằng giọng điệu không tin tưởng: “Anh cũng biết nấu ăn sao?”
“Cũng? Em nghĩ rằng ai cũng tệ như bản thân mình?” Lại là một câu mang hàm ý khiêu khích đến từ phía Tư Cảnh Hàn khiến cô nghẹn lại.
“Nhưng rõ ràng trước đó anh không nấu được!”
Việc này đã được minh chứng hai lần, khi trước Tử Mặc ở bên cô còn vô dụng đến nỗi chẳng thái được dưa chuột, sau này chứng kiến cảnh Tư Cảnh Hàn chiên trứng thì cô chỉ càng thêm tuyệt vọng, cứ nghĩ thể loại đàn ông lên được phòng khách xuống được nhà bếp mãi mãi là “món ngon” không thuộc về mình.
Chẳng lẽ sau này hắn đi học nấu ăn? Cô đặt nghi vấn.
Nhưng vô lý, lúc hắn tỉnh lại người ta chăm bón hắn còn không kịp lấy đâu ra chuyện cho hắn đi học nấu ăn. Hơn nữa tay nghề này đâu phải ngày một ngày hai là có được, thậm chí nghe ra có chút quen thuộc, chỉ tạm thời cô chưa nhớ ra là giống ở đâu.
Làm xong món thịt, Tư Cảnh Hàn chuyển sang bày trí nó ra đĩa.
Hắn cầm lên một quả cà chua rồi dùng con dao chuyên dụng để tỉa một bông hoa. Động tác của hắn nhanh đến mức Hoắc Duật Hy vừa chớp mắt một cái hắn đã lấy được phần vỏ mỏng bên ngoài, mấy giây sau thì có ngay một bông hoa xinh đẹp đặt trên những cọng ngò xanh tươi tắn.
Quả nhiên hắn chẳng phải tay mơ chỉ được vẻ thần thái bên ngoài, chẳng những hành động khiến Hoắc Duật Hy tâm phục khẩu phục mà còn đáp cô một câu đầy tính chế nhạo:
“Tôi không nấu, không có nghĩa tôi nấu không được. Hơn nữa không phải người nào cũng có thể ăn món tôi nấu. Đặc biệt là những người thiếu tư chất thưởng thức món ngon, chỉ biết ăn cho no còn xem những món rác rưởi là mỹ vị.” Mấy lời này tàn độc xuyên thẳng qua người của Hoắc Duật Hy, đương nhiên lời Tư Cảnh Hàn vừa nói chính là ám chỉ cô. Hắn đang bóng gió mắng cô thiếu tư chất.
Đồ đàn ông miệng lưỡi cay nghiệt!
Chuyện này đã làm Hoắc Duật Hy từ ngạc nhiên, ái mộ chuyện sang cả giận, ghi thù tên đàn ông kia, cô nâng giọng chất vấn: “Vậy trước kia không nấu được là anh cố tình lừa gạt em sao?”
“Tôi không gạt ai cả, là do em không đủ thông minh để nhận ra thôi.”
Đúng vậy, thử nghĩ xem Tư Cảnh Hàn cùng Tề Thiếu Khanh, Lạc Tư Vũ và Mặc Lạc Phàm cùng chung một nhóm đặc huấn lớn lên, chuyện gì ba người đàn ông kia được học thì chắc chắn hắn cũng sẽ được học, cô đã từng thưởng thức thức ăn do Tề Thiếu Khanh nấu lại không nghĩ ra Tư Cảnh Hàn cũng là một tay cừ khôi, điều này cần phải xem lại rồi.
“Anh... Tư Cảnh Hàn, anh thật quá đáng, còn dám mắng em?” Hoắc Duật Hy thở phì phì đập đũa xuống bếp, có cảm tưởng như sắp xoắn tay áo lên chuẩn bị đánh nhau.
Tư Cảnh Hàn khẽ nhìn cô rồi hừ một tiếng, nhếch môi không thèm đáp nữa cứ như xem cô là một đứa trẻ hiếu thắng không cùng tầm với mình khiến Hoắc Duật Hy càng thêm tức giận, cứ như chuẩn bị biến thành con khủng có thể phun ra lửa. Chẳng hiểu sao hắn trông thấy lại thấy buồn cười.
Đại Bạch không hiểu vì sao ba mẹ mình lại nhanh chóng trở nên căng thẳng như vậy, chẳng phải vừa rồi mommy của nhóc còn rất cao hứng mà. Nhưng trông mommy của nhóc lúc này rất thú vị nha, biểu cảm cứ biến hóa liên tục luôn.
Nhóc con vui vẻ mút ngón tay đi đến, kéo ống quần của Tư Cảnh Hàn: “Tiểu Bạch, kéo Đại Bạch lên với.”
Tư Cảnh Hàn đưa tay xách nhóc bỏ lên cái ghế lúc nãy, thằng bé quay sang nhìn Hoắc Duật Hy rồi vảnh ngón tay lên nói: “Tiểu Bạch nói Tiểu Bạch chỉ nấu cho Đại Bạch ăn thôi, còn mommy thì phải nấu cho...”
“Đại Bạch, thử món thịt đi.” Không biết là vô tình hay cố ý Tư Cảnh Hàn đã cắt đứt vế sau của Đại Bạch, thằng bé lại là con mồi háu ăn, cho nên vừa nghe đến thịt đã dáo dát đưa mắt tìm kiếm mục tiêu không nói cho Hoắc Duật Hy nghe nữa.
Trong lòng Hoắc Duật Hy bất giác nổi lên ghen tỵ với nhóc tì của mình, bên ngoài giả vờ bĩu môi không thèm đồ của Tư Cảnh Hàn nấu nhưng trong lòng đã rủa tên của hắn một nghìn lần vì sự thiên vị.
Chỉ là cả nhà như vậy bỗng dưng lại thấy hòa hợp hơn rất nhiều, cô quay ra cười tủm tỉm.
“Chẹp chẹp...” Thử xong món thịt, Đại Bạch ngăn nắp để đĩa thịt trở về vị trí ban đầu, xoay xoay cổ chân hai ba cái mới cất giọng ngọt ngào: “Tiểu Bạch, hôm nay Đại Bạch ăn thêm trứng chiên nhé?”
Tư Cảnh Hàn đang làm nước sốt cho món thịt, nghe thỉnh cầu của thằng bé thì nhẩm tính: “Được, nhưng từ đây đến cuối tuần sẽ không ăn thêm quả trứng nào nữa.”
“Vâng ạ.” Đại Bạch được chấp thuận thì rạng rỡ gật đầu. Hoắc Duật Hy muốn đứng gần Tư Cảnh Hàn nên xung phong chiên trứng cho thằng bé, ai ngờ nhận được ánh mắt lạnh nhạt của hắn: “Em là khách thì cứ ngồi đi, đừng tự nhiên như ở nhà mình, tôi không thích người khác xáo trộn đồ tôi đã sắp xếp.”
Mặt Hoắc Duật Hy lúc xanh lúc đỏ, thật sự tự ái gào lên: “Em mới ứ thèm động vào mấy món đồ quý giá của anh!”
“Xoạch.”
“Bịch.” Cô hậm hực đá cái ghế ở bàn ăn ra, ngồi xuống nhìn đi chỗ khác, giận lẫy.
Đại Bạch hơi sợ giật giật tay áo của ba mình: “Tiểu Bạch, đừng trêu mommy mà, tội nghiệp mommy...”
“Ai cần hắn tội nghiệp, Đại Bạch, không được xin nữa.” Hoắc Duật Hy trở nên đanh đá hẳn ra.
Tư Cảnh Hàn cũng không vì vậy mà chiều lòng cô, hắn khẽ nhìn Đại Bạch, tiện tay xoa xoa hai cái má bánh bao đang xệ xuống của nhóc rồi tiếp tục làm việc của mình.
Điều đang ngạc nhiên là Đại Bạch sẽ ăn thêm món trứng nhưng chẳng thấy hắn làm cho thằng bé đã bắt nồi nấu canh, cô đang giận dỗi vốn chẳng muốn nhìn đến hắn nhưng con quỷ tò mò trong lòng cô đã chiến thắng tất cả lý trí, dư quang ánh mắt không tự chủ liếc về cha con hết lần này đến lần khác, cho đến khi cô thấy Đại Bạch từ đâu cầm một cái chảo mini đặt lên bếp.
Thằng bé được Tư Cảnh Hàn đưa cho một quả trứng và một cái xẻng nhỏ vừa tầm tay, sau đó tự mình cho dầu vào chảo với lượng vừa đủ, rồi khom người vặn công tắc bếp, chờ dầu sôi.
“Cạch cạch.”
Dầu sôi, Đại Bạch nhanh tay đập trứng, thả vào chảo, vỏ trứng ngăn nắp để sang một bên, lòng trắng trứng một chút cũng không vương ra ngoài.
Ước chừng nửa phút sau, cũng là khoảng thời gian cho thấy sự điêu luyện về tay nghề của Đại Bạch, thằng bé đưa xẻng trở mặt trứng.
Khuôn mặt bánh bao hây hây của Đại Bạch lúc này trông vô cùng nghiêm túc và tâm huyết, vì món trứng thân yêu mà nhóc con quên đi tất cả chuyện động xung quanh, y hệt như ba nó lúc ngồi vào bàn làm việc, đôi mắt màu lam ánh ra thần sắc tinh nhuệ.
Hoắc Duật Hy kinh ngạc đến độ há hốc miệng, Tư Cảnh Hàn cũng thoáng nhìn qua cô, có lẽ đọc được vẻ bất ngờ và ngưỡng mộ trong ánh mắt của cô nhưng hắn không tỏ ra mấy tự hào, còn cao ngạo hất cằm nhìn sang chỗ khác, cứ như hắn quá quen với điều này, và khi dễ cô có tầm mắt quá hạn hẹp khi đánh giá cách dạy con của hắn.
Đúng lúc này hắn nhận được cuộc gọi từ di động cá nhân, thoáng nhìn qua số máy hắn dặn Đại Bạch: “Đại Bạch giúp ba Tiểu Bạch xem canh, hử?”
“Vâng ạ.” Đại Bạch gật đầu, rồi vớt trứng của mình ra cái đĩa bằng sứ nho nhỏ.
Tư Cảnh Hàn vô cùng an tâm với thằng bé, vừa dặn xong đã đi ra ngoài.
Hoắc Duật Hy trông theo hắn lại nhìn Đại Bạch, thằng bé đứng trên ghế loay hoay với nồi canh mà chẳng cần sự giúp đỡ của ai, làm cô phải trăm trở Tư Cảnh Hàn đã dạy con trai cô biết được những gì trong suốt mấy năm qua?
Một đứa nhóc bốn tuổi đã biết làm những món ăn cơ bản, chẳng lẽ so với dáng vẻ ngờ nghệch bên ngoài thì Đại Bạch lại là một đứa nhóc đầy nội hàm sao? Có tin được không?
“Mommy, mommy thổi... thổi canh giúp Đại Bạch đi.” Đại Bạch sau khi vặn nhỏ lửa liền múc ngay một muỗng canh, đưa cho Hoắc Duật Hy nhờ cô thổi cho mình.
“Đại Bạch, những chuyện này là Tiểu Bạch dạy Đại Bạch sao?” Hoắc Duật Hy vừa hỏi vừa thổi canh cho nó..
Canh vừa nguội Đại Bạch lập tức cho vào miệng nếm thử, khuôn mặt hạnh phúc hẳn ra: “Vâng ạ, Tiểu Bạch nói muốn được bà xã yêu thương thì phải biết nấu cơm. Cho nên... cho nên Đại Bạch phải nấu thật ngon để sau này chị gái xinh đẹp thương Đại Bạch nhiều, bao nuôi Đại Bạch nữa.”
Hoắc Duật Hy nghe xong chẳng biết nên vui hay buồn, chỉ là... Tư Cảnh Hàn có đối với con trai có giáo dục hơi nghiêm khắc rồi không, dù sao nó cũng còn nhỏ mà. Đã vậy bây giờ còn ỷ thế bỏ bê thằng bé ra ngoài nói chuyện điện thoại, có biết sẽ nguy hiểm cho nhóc tì của cô hay không?
“Đại Bạch, theo mommy.” Hoắc Duật Hy tắt bếp, bế Đại Bạch đi ra ngoài tìm ba nó.
Đại Bạch ôm cổ cô không biết mommy định làm gì mà vừa nghe Tiểu Bạch nói chuyện điện thoại ngoài phòng khách đã lùi lại vào trong góc, lấp ló.
“Mommy, sao mình lại đứng ở đây thế?”
“Suỵt...” Hoắc Duật Hy đưa tay ra hiệu cho Đại Bạch khẽ thôi, nếu không lầm thì vừa rồi cô nghe hắn nhắc đến cái gì đó Ly Ninh.
Đây chẳng phải tên của một người phụ nữ sao?