Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!

Chương 35: Chương 35: Chương 33: Cô ta có nhìn thấy dấu răng trên cổ anh không?




Chương 33: Cô ta có nhìn thấy dấu răng trên cổ anh không?

Mạc Lạc Phàm lại lười nhác nằm tựa vào ghế, nói thế nào thì Tư Cảnh Hàn của năm năm về trước cũng thật sự quá bắt mắt đi.

Anh dám cá Hoắc Duật Hy để ý Tiểu Bạch như vậy chắc chắn có một phần là vì sắc, bị cưa đổ bởi tên trai bao mặt trắng kia. Đúng là lúc đó Tiểu Bạch yếu ớt đến vô hại, dù là phụ nữ hay đàn ông nhìn thấy dáng vẻ của hắn cũng nhịn không được có chút động tâm.

Nhưng cuối cùng vẫn là Hoắc Duật Hy động tâm nhiều nhất, bất chấp lễ giáo, quy tắc của Hoắc gia lén lút nuôi một tên Tiểu Bạch Kiểm vô tích sự, còn sủng hắn lên tận trời.

Mặc Lạc Phàm nghĩ đến đây, bất giác lại cười một mình đến run rẩy, đến thích chí. Đúng là quá hư cấu rồi, loại tình tiết này lại có thể xảy ra trên người đại ác ma như Tư Cảnh Hàn.

Thế nhưng trong vô vàn cái tồi tệ của câu chuyện này vẫn cần có một lý do vô cùng hợp lý, loại tình huống không thể xảy ra thì vẫn có ngoại lệ và những lý do để nó ngoại lệ. Là người ngoài cuộc, đứng nhìn sự chuyển xoay trong từng mối quan hệ của Tư Cảnh Hàn trong những năm gần đây, Mạc Lạc Phàm anh lại nhận ra, đến một lúc nào đó khi các mối quan hệ không còn vận động nữa thì sẽ phải kết thúc.

Mà sự vận động trong các mối quan hệ của Tư gia và Hoắc giacứ ngỡ là một vòng tuần hoàn nhưng cuối cùng, có lẽ không phải là như vậy. Mối quan hệ của Tư Cảnh Hàn sắp không còn vận động nữa, vì không bao lâu nữa, nó đã đi đến chặng cuối rồi.

“Haiz...” Mạc Lạc Phàm uể oải vươn tay, thuận thế lại khoác lên vai Lạc Tư Vũ, bắt đầu không nghiêm túc nói:

“Nghe nói lần trước người bên kia nhìn thấy dấu răng trên người Tiểu Bạch thì khóc dữ dội lắm hả?”

Lạc Tư Vũ biểu cảm lạnh nhạt, nghe câu hỏi này của Mạc Lạc Phàm thì thoáng qua chút suy nghĩ, sau đó lại gật đầu: “Lúc đó thấy được liền khóc rất thương tâm.”

“Ay ya ya, cái kiểu mà bắt dính tại trận này không khóc đến chết đi sống lại mới lạ. Mà này A Tư, cậu nghĩ đi, giữa Tiểu Duật Hy và người bên kia thì ai là phòng chính, ai là phòng nhì để tôi biết sau này còn nịnh bợ.”

Lạc Tư Vũ vốn dĩ không phải người rộng lượng với kẻ đánh mình, hắn cũng ngã vai dựa vào ghế: “Xét về độ tuổi và nhan sắc quá mức sắc xảo của người bên kia, Tiểu Duật Hy đúng là có chút yếu thế.”

Mạc Lạc Phàm gật gật đầu. Quả thật là như vậy, mỗi lần gặp người yêu của tên Tiểu Bạch thì anh đều kinh hồn, bạc vía, nhưng cũng không dám làm gì, vì sợ tên kia sẽ đem ra lột da.

Nhưng Lạc Tư Vũ lại bổ sung: “Nhưng quan trọng là trong lòng hắn ta cần ai hơn, còn về chuyện nhu cầu thì...”

“Câm miệng!”

Tư Cảnh Hàn đột ngột lên tiếng, cắt đứt cuộc trò chuyện của Mạc Lạc Phàm và Lạc Tư Vũ, hắn lạnh lùng đặt cốc nước của mình xuống rồi đứng lên.

“Không có chuyện gì làm thì bớt nói mấy lời vô tích sự đó đi. Tư thị cũng không phải là chỗ để phó tổng ăn không ngồi rồi suốt ngày đâu.”

Mạc Lạc Phàm nghe Tư Cảnh Hàn nói vậy thì lại cười đắc ý nhìn Lạc Tư Vũ gặp họa. Nhung Tư Cảnh Hàn cũng nhìn về phía anh: “Còn cậu, bệnh viện của cậu không còn bệnh nhân nữa à, hay là bị cậu chữa đến chết hết rồi, không ai dám đến nữa?”

“Tiểu Bạch, cậu không được phỉ bán khả năng của đội ngũ y khoa của Mạc Lạc Phàm này a!”

“Vậy cậu ở đây nghỉ phụ sản à mà không về làm việc?”

“...” Mạc Lạc Phàm khuôn mặt tím tái đến vặn vẹo. “Tôi...”

“Ting ting....ting ting ting...”

“Alo? Có chuyện gì?” Mạc Lạc Phàm bực bội nghe điện thoại, cũng không nhìn là của ai, chỉ ai oán nhìn Tư Cảnh Hàn.

[Ô ô ô...viện trưởng ơi, trong nhà có con nhện to lắm...anh mau về cứu Nam Nam...]

“...”

Mạc Lạc Phàm nghe xong liền ba chân bốn cẳng tìm áo khoác, rồi đi vội ra ngoài: “Các cậu cứ ở chơi, tôi có chuyện gấp, phải về nhà bắt...”

Nói đến đây thì anh im bặt lại, có chút mất tự nhiên nhưng cũng không ngoảnh đầu lại mà đi thẳng ra ngoài.

Mở điện thoại lại gấp giọng nói vào: “Em ngoan đừng sợ, tôi về bắt con nhện đó liền, đừng chạy loạn nữa.”

Tư Cảnh Hàn và Lạc Tư Vũ đồng thời nhìn nhau, mặc dù cả hai không nói gì nhưng trong lòng đều có sự khinh bỉ đối với bộ dạng này của Mạc Lạc Phàm.

Cuối cùng, Mạc Lạc Phàm rời đi, bầu không khí giữa hai người đàn ông còn lại cũng không mấy tốt đẹp. Không có chuyện gì để nói, cũng không có ai để hòa giải nên Tư Cảnh Hàn cũng chẳng nói chẳng rằng cầm tây trang, mở cửa đi ra ngoài.

Lạc Tư Vũ nhìn theo bóng lưng cao ngất của Tư Cảnh Hàn rời đi, hắn cũng nhếch mày khinh bỉ. Đưa tay nâng đồng hồ lên xem, rồi cũng cầm áo khoác, gọi một cuộc gọi: “Đến sân bay đón tôi sớm hơn một giờ đi. Tuyệt đối không cho người bên đó bay về đây tìm tổng tài.”

[...] Đầu dây bên kia cẩn trọng nói thêm vài đều, Lạc Tư Vũ hơi nhíu mày, có chút suy tư.

“Được rồi, bây giờ tôi sang đó rồi gặp nhau.”

Phó tổng như hắn ăn không ngồi rồi khi nào? Cuộc sống cứ lượn lờ trên bầu trời, chân không chạm đất thế này muốn tìm cô gái của năm xưa cũng khó.

____________

Tư Cảnh Hàn về lại công ty thì cũng đã hơn giờ cơm trưa, Hoắc Duật Hy đã ăn xong.

Là ăn một mình vì cô không dám ăn với mấy người đồng nghiệp khác lại gây ra những rắc rối không cần thiết, mà bọn họ cũng e dè đối với cô.

Ai cũng đinh ninh quan hệ của cô và Tư Cảnh Hàn vô cùng mờ ám, mà cũng vì hắn cô mới có thể ngồi ở chức vị đó.

Nhưng mà, dù chính cô không muốn nhưng sự thật cuối cùng cũng gần giống như vậy đi.

Tư thị có hơn vài trăm ngàn công nhân, quản lý khối tài sản và nhân lực đồ sộ, bộ phận quản lý cũng lên đến con số vài ngàn nhưng Hoắc Duật Hy đi làm lại lủi thủi, cô đơn cũng như đi làm một mình vậy.

“Cạch”

Nghe tiếng mở cửa, Hoắc Duật Hy mới ngẩn đầu nhìn lên, như chú mèo ngoan suốt ngày ủ rũ trong nhà chờ đợi chủ nhân về. Đâu biết đó là chủ nhân nhưng vẫn theo thông lệ ngẩn lên nhìn một cái.

Tư Cảnh Hàn đánh mắt nhìn cô nằm nghiêng trên ghế sofa màu đen, bộ đồ công sở ôm vừa lấy cơ thể thon thả mảnh khảnh, để lộ nhưng đường cong duyên dáng, mềm mại.

Theo thói quen hắn đưa tay cởi tay trang, hiển nhiên Hoắc Duật Hy vẫn nằm đó nhìn, không có ý tiến lên giúp hắn.

“Sao không vào phòng nằm?”

“Chán.”

“Chán? Ý em là không có tôi ở đây em một mình rất chán.” Tư Cảnh Hàn không thích dùng cái hỏi, đa phần khi nói chuyện với cô nhưng phần hắn suy đoán đều là câu trần thuật, mười phần khẳng định.

Bị xuyên tạc ý tứ, Hoắc Duật Hy có chút bất mãn, nhưng vẻ khó chịu này chỉ nuốt vào trong không dám phơi bày vì lại sợ chọc trúng tính khi nào đó của hắn, thiệt thòi cũng là phần cô, cô không ngốc nữa.

Tư Cảnh Hàn thấy Hoắc Duật Hy nằm im giả chết, hắn cũng không nói thêm lời nào đi về phía bàn làm việc, nhìn trên bàn giấy tờ và văn kiện lung tung hơn cả lúc hắn rời đi, ghế ngồi cũng xoay theo một hướng tán loạn. Hắn hơi nhíu mày, đưa tay sắp xếp lại cho mọi thứ ngăn nắp, ngón tay trỏ thon dài kéo nhẹ trên mặt bàn.

Cũng may, còn không có bụi.

Lúc này, hắn mới có thể ngồi xuống, trầm giọng mở miệng: “Lúc nãy có người đưa văn kiện vào sao?”

“Ừ.” Hoắc Duật Hy đơn giản trả lời.

Mà việc này Tư Cảnh Hàn vốn cũng biết nhưng chỉ khẳng định lại một chút, hắn gõ gõ ngón tay lên bàn: “Sao em không sắp xếp giấy tờ?”

Hoắc Duật Hy nghe vậy thì trở mình: “Ờ, quên.”

“Tôi thuê nhân viên về làm việc, họ đều làm bán sống bán chết để lưu lại đây. Còn em, ngay cả mấy việc đơn giản này cũng không làm được.”

“Thế nên anh muốn sa thải tôi sao?”

“Không, tôi chỉ thắc mắc vì sao mấy đạo diễn kia lại chấp nhận cho kẻ ăn không ngồi rồi như em một vai diễn trong bộ phim có vốn đầu tư lớn như vậy.” Tư Cảnh Hàn không nhanh không chậm nói, tay phải mở văn kiện đầu tiên, tay trái cầm cây bút bằng bạc, bắt đầu làm việc.

Hoắc Duật Hy bị khiêu khích, có chút nói không nên lời, thế nhưng lại có người nghi ngờ chuyên môn nghiệp vụ của cô.

“Thứ tôi yêu thích tất nhiên thái độ làm việc sẽ khác hơn rồi.”

“Người có tác phong công nghiệp tốt không phải là người làm việc theo cảm hứng mà là theo nhiệm vụ, theo đồng lương, những gì họ xứng đáng được hưởng, trách nhiệm và tinh thần.”

Nghe Tư Cảnh Hàn lạnh nhạt thẳng thừng phê bình mình, Hoắc Duật Hy vốn muốn làm lơ với sự sắp đặt công việc này của hắn, nhưng không hiểu vì sao, chỉ mới hai ba câu cô đã chịu không nổi, khuôn mặt phím hồng vì tức giận, “Tôi là tình nhân thôi mà, là cái bình hoa di động, có cần phải nghiêm túc thế không?”

“Em cho rằng ngồi vào cái ghế thư ký riêng này ở Tư thị thì không cần hợp đồng sao? Hơn nữa tiền của tôi cho em, em không dùng, muốn kiếm bằng chính khả năng của mình, vậy thì vì lý do gì khi tôi cho em công việc rõ ràng, em lại không nghiêm túc làm việc?”

Cái gì? Ý của Tư Cảnh Hàn là cô phải đi làm ở công ty như bao nhân viên khác sao?

Vậy mà cô còn nghĩ hắn mang cô theo chỉ để...

Tư Cảnh Hàn nhìn biểu cảm trên mặt của Hoắc Duật Hy, tám phần cũng hiểu được vấn đề trước giờ cô nghĩ. Hắn có chút lạnh giọng: “Tư thị lắm tiền nhưng cũng không ít phiền phức, tôi cũng không đủ thời gian suốt ngày cùng phụ nữ vui chơi. Giữa công việc và những thứ vụn vặt khác cần phải phân biệt rõ ràng, phụ nữ ngoan thì phải biết vâng lời, mà phụ nữ khôn ngoan thì phải biết tự tôn trọng bản thân, đừng đánh đồng bản thân với những thứ thấp kém hơn mình.”

Hoắc Duật Hy nuốt nước bọt, cảm giác bị người khác nhìn thấu tâm tư quả thật không dễ chịu.

Cô lớn từng tuổi này còn bị người khác dạy dỗ, mà ý của Tư Cảnh Hàn là cô không biết tôn trọng bản thân sao?

Như vậy là thế nào chứ, cô không tôn trọng? Vậy loại người như hắn đã từng tôn trọng phụ nữ hay tôn trọng cô sao? Hắn dạy dỗ cô vậy tại sao không nhìn bản thân hắn đối xử với người khác thế nào đi.

“Cất ngay những ý nghĩ áp đặt lên người khác đi, tôi muốn tôn trọng ai phải xem người đó có xứng hay không. Còn em, bây giờ qua đây, dọn dẹp lại phòng này ngay.”

Hoắc Duật Hy bị mắng, lần đầu tiên đi làm bị phê bình thậm tệ như vậy thật rất khó chịu và xấu hổ. Người đàn ông trước mặt này khi làm việc đúng là không màn những mỗi quan hệ khác, chỉ có cấp trên và cấp dưới, việc làm được và không làm được, hắn không quan trọng quá trình, chỉ muốn xem kết quả.

Là cô lần này nhìn lầm thật rồi, hắn mang cô đến đây thật sự là để cô làm việc chứ không đơn giản là làm bình hoa.

Hoắc Duật Hy xấu hổ nuốt nước bọt đi đến, đưa tay cầm giấy tờ lên, rồi lại đặt xuống: “Tôi không muốn làm việc ở đây, cũng muốn chống đối, anh sa thải tôi có phải tốt hơn không?”

“Vậy em bồi thường hợp đồng đi. Nhưng tôi nhắc lại cho em nhớ, ngoại trừ chỗ này tôi đảm bảo không còn chỗ nào dám nhận em làm việc đâu. Em nghĩ việc rồi thì tiền của tôi cho em, em không dùng, thì chỉ có nước chết đói. Nhưng em gửi đơn xin nghỉ rồi thì Tư thị chúng tôi cũng không chấp nhận cho em vào thêm một lần nữa, người muốn giành một vị trí ở đây lên đến hàng ngàn, không phải chỉ có riêng em.”

Hoắc Duật Hy lại bị chọc đến lông tóc dựng lên, cô nâng giọng dập văn kiện xuống bàn: “Tư Cảnh Hàn, anh đừng quá đáng!”

“Không tôn cấp trên, trừ 5% lương tháng này. Em đừng nghĩ mình nằm trong phạm vi được ưu tiên, nên nhớ ở công ty thì ai cũng như nhau thôi.”

Giọng nói lãnh đạm đến vô tình của Tư Cảnh Hàn khiến Hoắc Duật Hy uất ức một bụng nhưng cũng không thể làm gì. Rõ ràng là hắn cố tình ép cô phải ở lại đây làm việc, nhưng cuối cùng lại trở thành cô cần công việc này đến chết đi sống lại.

Được, không phải làm làm công ăn lương sao? Thế thì cô sao có thể có lỗi với tiền mình kiếm được chứ.

Hoắc Duật Hy cắn răng, thoăn thoắt xếp giấy tờ, ngăn nắp theo từng biểu mẫu, ngay cả tây trang của Tư Cảnh Hàn cũng được mắc lên giá. Hết thảy cô lại vui vẻ đi về ghế sofa, hôm nay xem như xong việc, cuối tháng có lương cũng thật không quá vất vả đi.

“Sữa nguội rồi, đổi cốc khác đi.”

Hoắc Duật Hy đang xem tạp chí, hơi ngẩn đầu lên.

Sữa? Ý hắn là đổi của cô sao?

Dù sao cũng đâu không để bản thân bị thiệt, Hoắc Duật Hy liền nhanh chóng đứng lên cầm cốc của mình.

Nhưng Tư Cảnh Hàn lại gõ gõ lên cốc của hắn: “Xem ra công việc này em còn rất mù mờ.”

Hoắc Duật Hy sượng người, vậy mà cô còn nghĩ hắn quan tâm bản thân mình, hóa ra là cô lại diễn kịch ngốc cho người khác xem.

Nặng nề đặt cốc của mình xuống, Hoắc Duật Hy đi đến giật cái cốc trên bàn của Tư Cảnh Hàn. Hắn không ngẩn đầu lên, chỉ nhàn nhạt bổ sung:

“Đổi nước lọc cũng được.”

Hoắc Duật Hy không nhìn thấy biểu cảm của hắn nhưng răng cô đã nghiến lại ken két.

Hay là hắn cố tình khiến cô hiểu lầm? Đàn ông như hắn lại có thể uống sữa sao, nực cười?!

“Dạ dày tôi không tốt, từ rất lâu về trước cũng không có uống cà phê.”

Dường như tâm tư của cô đang viết trên mặt có thể để hắn đọc được, ngay cả không nhìn cô hắn cũng biết cô nghĩ thế nào.

Hoắc Duật Hy một lúc sau trở lại đã đem vào một cốc nước ấm.

“Tôi hết việc được chưa?”

“Ừ.”

Hoắc Duật Hy nghe vậy thì muốn quay lại chỗ ngồi.

“Chờ chút.”

Tư Cảnh Hàn bỗng nhiên đưa tay kéo cô lại, thoáng một cái đã chế trụ Hoắc Duật Hy vững vàng ngồi trên đùi của mình.

“Anh không phải nói đang giờ làm việc sao?”

“Em hết việc làm thì vì sao tôi không thể giải lao?”

Hoắc Duật Hy hậm hực nghe cách lý giải của hắn.

“Lỡ người khác nhìn thấy lại nói tôi không có liêm sỉ, quyến rũ anh. Tôi không muốn bị cô lập.”

“Càng tốt, chỉ để tôi thấy em là được rồi.”

Hoắc Duật Hy nhíu mày, cô không hiểu vì sao tâm tính của người đàn ông này lại lên xuống thất thường không sao nắm bắt được, thật ra đâu mới là con người thật của hắn: lạnh lùng, tàn khốc hay dịu dàng đến phong tình khiến người khác phải si mê.

Lúc thì hắn cho cô cảm giác được làm người tình sung sướng nhất, khi lại cho cô nhận ra sự thật chỉ là giấc mơ thoáng qua.

Chính là lúc nãy hắn vừa tuyệt tình, không nhận người thân, bây giờ lại thân mật như tình lữ.

Được Tư Cảnh Hàn hôn, Hoắc Duật Hy lại choáng váng, hai tay nắm cổ áo của hắn, cố gắng tìm khoảng trống để thở.

“Không được.”

Tư Cảnh Hàn bắt lại đôi tay đang luồn sâu vào trong cổ áo của mình. Hoắc Duật Hy cũng bừng tỉnh nhìn một tay khác của mình cũng đang đặt ở cúc áo thứ hai của Tư Cảnh Hàn, cúc thứ nhất đã mở rộng ra.

“Chút nữa còn phải họp.” Tư Cảnh Hàn đơn giản giải thích, nhưng Hoắc Duật Hy lại ngượng không chịu được, cứ như vừa rồi cô vô cùng nhiều tình, chỉ còn thêm chút nữa liền không ngại ngùng mở hết quần áo của người khác ra.

Tư Cảnh Hàn cài lại cúc áo, hắn nhận ra lúc nãy Hoắc Duật Hy ở trên người hắn liên tục ngửi mấy cái như để tìm thử xem có mùi hương lạ trên đó không. Nhưng ngoài dấu răng lúc sáng cô để lại ra thì không có gì bất hợp lý.

Cũng may, lúc nãy hắn uống nước lọc, nếu không cô lại nghi ngờ.

Tâm tình của Tư Cảnh Hàn có chút rục rịch. Hắn vui cái gì chứ, lo cái gì chứ?

Từ lúc nào lại biến thành tâm trạng lo lắng Hoắc Duật Hy có nghi ngờ hắn bên ngoài có phụ nữ hay không? Từ lúc nào lại sợ cô vì suy nghĩ này mà không vui, dù hắn không chắc rằng cô sẽ để tâm.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn cố tình né tránh những thứ thị phi không cần thiết kia, cũng giống như thói quen này của Hoắc Duật Hy lúc còn ở bên Tiểu Bạch.

Khi hắn ra ngoài về muộn, Hoắc Duật Hy lại chủ động chạy đến ngửi xem trên quần áo có vết son hay hương nước hoa lạ hay không. Mà thói quen thì rất đáng sợ, dù cứ ngỡ đã lãng quên, phai nhạt theo năm tháng, nhưng chỉ một điều kiện xúc tác thì nó lại trở thành một phản xạ cố hữu đến chính người đó cũng không nhận ra, mà Hoắc Duật Hy chính là mắc phải loại thói quen này.

Cô nhíu mày, rõ ràng là lúc nãy trên người hắn có mùi hương lạ, chỉ là phảng phất nhưng không thể sai được.

Lúc nãy đột nhiên ra ngoài là hắn gặp người nào sao? Nhưng chắc chắn tiếp xúc rất gần mới lưu lại mùi hương như vậy.

Cô lẽ lại là tình nhân hoặc một đối tác nữ nào của hắn. Đàn ông trái ôm phải ấp cũng thật phi thường thản nhiên.

Đặt cô ngồi trên đùi nhưng ai biết trước đó đã nói cười cùng một ai khác, nhưng suy cho cùng cô cũng có thể tỏ thái độ gì đây.

“Em sao vậy?”

“Không có gì.” Hoắc Duật Hy đánh mắt sang chỗ khác nhưng bị Tư Cảnh Hàn giữ cằm lại, bắt cô nhìn vào mắt của hắn. “Em không nói dối được tôi vì sao còn cố tình nói vậy?”

“Thế tôi nói thẳng: lúc nãy cô ta có nhìn thấy dấu răng trên cổ anh không?”

________________

24/8/2018

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.