Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!

Chương 56: Chương 56: Chương 54: Sóng ngầm.




Chương 54: Sóng ngầm.

“Hây... làm gì đấy?”

“Đưa cái chân qua đây.” Hắn trầm giọng, ra lệnh.

“Không, cái chân của tôi...” Cô như con rắn nhỏ cố uốn éo để thoát khỏi ma trảo của hắn. Nếu cô mà còn nghe lời theo hắn phóng túng thì có khi mất luôn nửa cái mạng nhỏ.

Dù vậy, đối với sự chống đối của cô, Tư Cảnh Hàn vẫn có cách thuần phục. Tứ chi của hắn thon dài chiếm lợi thế, nắm bắt một cách chuẩn xác cái chân đang đạp loạn của cô, một lượt thẳng thắt lưng xốc người tới khiến cô co rúm người lại, khóc không ra tiếng, đau đến lợi hại, run rẩy mà kêu khóc.

Cô đã làm gì chứ? Cô thì sai ở đâu mà hắn lại trừng phạt một cách tàn khốc như vậy?

Chẳng lẽ vì cô lấy cái ví da rồi bỏ cái món đồ đó vào nên hắn không hài lòng đến vậy? Bề ngoài tuy có vẻ hắn đã nguôi cơn giận, nhưng ai biết được loại đàn ông thâm độc này lại để bụng.

“Hư hư ư...”

“Nói, lần sau còn làm chuyện ngu ngốc như vậy không?”

Hoắc Duật Hy nhanh chóng lắc đầu nguây nguẩy thay cho câu trả lời rằng cô không dám nữa, cái mũi đỏ lên thút thít. Loại tra tấn về thể xác và tinh thần thế này khiến cô chịu không nổi, sự rụng rời về thể xác nhưng cũng đầy khoái cảm, cô điên rồi nên mới thấy khao khát.

“Như thế mới ngoan chứ. Nào, đến đây, tôi lại thương em.”

Lông măng của Hoắc Duật Hy dựng lên khi nghe lời phân xử của Tư Cảnh Hàn, không phải hắn lại thế chứ? Mới vừa xong cô còn chưa kịp thở, hắn lại muốn?!

“Hic... Tư Cảnh Hàn, coi như xin anh, tha cho tôi lần này đi!”

“Không phải coi như, mà là em đang cầu xin tôi.”

Người đàn ông chiếm thế thượng phong, tư thế trực diện hù dọa lại tiến công.

Trước đây Hoắc Duật Hy đối với mấy lời cầu xin hắn cực kỳ kín miệng, cô từng liều mình thà chết cũng không muốn cúi đầu chứ huống hồ trong tình huống xấu hổ như thế này cầu tha thứ.

Cô cắn môi nhìn hắn, cũng không cầu xin nữa, cho đến khi một tầng sức lực dọa người đánh gãy tường thành kiêu hãnh, khiến cô phải thét lên.

Hơi thở của nam nhân lởn vởn trước ngực, nóng hổi lưu lại những vết tích bắt mắt, hắn vô cùng thưởng thức vẻ đẹp của cơ thể mỹ miều, so với trước đây thì cô đã vượt mấy sai số tỷ lệ cơ thể, nhưng vì thế mà làm hắn thấy được đầy đặn hơn, ôm vào lòng cũng có cảm giác hơn.

“A... đau!”

Cô chau mày, đưa tay giữ lại cánh tay đang sờ soạn rồi véo lấy véo để của Tư Cảnh Hàn.

Hắn hôn lên từng tất cơ thể phấn nộn của cô, sự mềm mại vô cùng ấy khiến kẻ nào cũng phải phát điên lên. Quàng hai chân của cô quanh eo mình, một tâm thế sẵn sàng vận động, hắn lại dịu dàng hôn lên môi của cô, một tay phân tán sự chú ý luồn qua lưng, di chuyển đến thắt eo cô.

Hoắc Duật Hy mê đắm cùng sự ngọt ngào từ nụ hôn của người đàn ông, ôm lấy tấm lưng trần rộng lơn của hắn, đột nhiên cô thấy một vị trí trên cơ thể có chút căng thẳng. Bàn tay của Tư Cảnh Hàn dịch chuyển dọc qua eo của cô, đến cặp mông tròn trịa, rồi di chuyển trở lại eo, đột nhiên dừng lại, kéo cao eo cô hẳn lên.

Bị đánh úp, Hoắc Duật Hy không kịp phản ứng, lần nữa choáng váng đón nhận hắn. Trong vô thức nghĩ đến người này không làm việc theo tiết tấu cố định, rõ ràng muốn cô bị động cho hắn tấn công, là hắn cố tình!

“Đồ khốn.” Cô mệt đến nổi chỉ nỉ non phun ra hai chữ này, nhưng cũng như tiếng mèo kêu, mang tính chất chọc cười thôi chứ chẳng có sự sát thương nào.

Tư Cảnh Hàn cúi người thấp hơn, lồng ngực của hắn ép chặt lấy cơ thể của cô, buông lời trêu chọc: “Tôi khốn, là vì tôi khiến em làm lũ dưới này sao?”

Hoắc Duật Hy trợn tròn mắt khi bàn tay của hắn lại di chuyển đến một chỗ đáng e thẹn, trong sự nhịp nhàng ra vào cấm địa, ngón tay như phấn của hắn nắm nhẹ lấy cánh hoa vì bị vùi dập mà sưng đỏ, nhưng lại ướt át vô cùng. Cảnh tượng đi hệt cánh sen đượm sương lúc trời tờ mờ sáng.

Rất lâu sau nữa, khung cảnh kiều diễm trong phòng mới bớt độ nóng mà dừng lại.

Trong chiếc chăn bùi nhùi, Hoắc Duật Hy như con rùa rời bỏ chiếc mai yêu quý của mình để ló đầu ra bò đi tìm nước.

Khát sắp chết cô rồi!

Người đàn ông bên cạnh tựa lưng vào gối, chân phải dưới lớp chăn cong lên để tay phải tựa vào, dáng vẻ lười biếng, uể oải nhưng đầy sảng khoái. Thấy bộ dạng của cô như vậy hắn có chút buồn cười, phá lệ xuống giường rót một cốc nước rồi ôm cô trở lại vị trí nằm.

Hoắc Duật Hy cầm cốc nước uống ừng ực, uống xong mới ai oán nhìn Tư Cảnh Hàn.

Hắn lấy cốc nước trong tay cô đặt lại trên bàn ở cạnh giường, lợi dụng lúc khom người hôn lên môi của cô, nói khẽ:

“Tức giận như vậy là vì tôi chưa phục vụ em tận hứng sao?”

“Cầm thú!”

“Lúc nãy ở dưới thân tôi em không phải nói như vậy, lúc đó còn rên rỉ cầu xin thế nào, bây giờ ăn no lại muốn lật lộng?”

Hoắc Duật Hy thẹn quá hóa giận muốn xô hắn ra nhưng hai tay bị tóm lại, ở bên tai cô hắn ám muội nói: “Muốn tắm không, tôi giúp em một chút rồi hãy ngủ.”

“Không cần.” Cô sợ hãi, lo lắng vào trong đó lại bị hắn giở trò, quyết định giả chết nằm xuống ngủ.

Tư Cảnh Hàn thấy vậy cũng thuận thế nằm xuống, đưa tay kéo cô về phía mình, chỉnh lại mớ tóc hỗn độn đã thấm ướt mồ hôi. Hắn ngửi một cái bên cổ cô mới biết trên người cô đã thấm nhiễm mùi hương thuộc về cơ thể mình, lòng hắn có một cảm giác khó tả lướt qua, đông đầy mà lưu lại một vị trí nhạy cảm trong lồng ngực.

Ở trước ngực của hắn, Hoắc Duật Hy như một con mèo ba tư nhỏ, lúi húi một chút đã thấy buồn ngủ không chịu được, lúc này cô bị hắn túm chặt trong lòng, có chút luyến tiếc hôn lên vùng cánh mũi, gặm nhắm má thịt của cô một cách cưng nựng như cách đối xử giữa hai người tình thật thụ. Cô thì không đủ sức lực làm gì nữa, nằm lăn ra mặc hắn xoay chuyển bản thân thế nào, được thêm một lúc thì ngủ thiếp đi không hay biết, trong vô thức dựa sát vào hơi ấm bên cạnh, cảm nhận được một vị trí thoải mái lại ngoan ngoãn dụi dụi vào.

Trông cô lệ thuộc vào bản thân mình như vậy Tư Cảnh Hàn thấy khung cảnh lúc này thật tốt biết bao, cũng biết bản thân có bao nhiêu tham luyến cảm giác này. Hắn khẽ xoay người, khuôn cằm tựa lên trán của Hoắc Duật Hy, nghĩ thật lâu, không biết nghĩ về quá khứ, hiện tại hay những chuyện tương lai, cuối cùng thở một tiếng thật lạc lõng, hôn lên tóc của cô, hắn thật luyến tiếc nhắm mắt lại.

Bóng tối tràn ngập trong đôi mắt, hắn không nhìn thấy được chân trời của tương lai...

_____________

Lạc Tư Vũ trong phòng làm việc của bản thân, sau khi kết thúc một cuộc hội thoại video, hắn mới nhấc tách cà phê đã lạnh ngắt lên.

Nguồn tin của Tư Cảnh Hàn và Na Mộc Lệ vẫn chưa hạ nhiệt, số lượng người biết được tin này đã tăng lên chóng mặt, tuy rằng dung mạo của hắn thế nào vẫn là ẩn số nhưng với vị thế của một Thái tử gia thành phố K, cái tên Tư Cảnh Hàn cũng đủ sốt dẻo trên các trang báo, báo mạng và tạp chí hàng đầu.

Nhưng vấn đề này không là gì, điều khiến Lạc Tư Vũ hắn tò mò chính là làm sao Tư Cảnh Hàn có thể dẹp loạn trong nhà, hạ quả cho cô nhỏ Hoắc Duật Hy, khiến cô nhóc ngoan ngoãn và im ắng ngồi một chỗ như thế, lại không có động thái ồn ào nào. Hôm trước tụ họp với Mặc Lạc Phàm, anh còn khen Tư Cảnh Hàn với hắn rằng tên đó cái tài 'tề gia trị quốc bình thiên hạ' mới khiến cho hậu cung của mình lúc nào cũng nằm ngoài vùng tâm bão.

Hắn còn cho rằng lúc đó Mặc Lạc Phàm nói khoác, nhưng mấy bữa liền hắn về Tư thị, đúng là thấy Hoắc Duật Hy rất ngoan bên cạnh Tư Cảnh Hàn, chỉ cần hắn cho một ánh mắt cô sẽ ngoan ngoãn làm theo. Trong khi đó Na Mộc Lệ là người đại diện phát ngôn cho Tư thị, đáng lẽ cô phải biết sẽ có thể chạm mặt cô ta bất cứ lúc nào, hoặc có thể thình lình một lúc nào đó, Tư Cảnh Hàn đi tìm cô ta cũng nên.

Mặc dù hắn biết chuyện Tư Cảnh Hàn đi tìm Na Mộc Lệ là không thể nào, nhưng Hoắc Duật Hy đâu phải là Lạc Tư Vũ hắn, ở trong tâm thế như cô làm sao không nghĩ đến những chuyện này sẽ nảy sinh.

Đúng lúc hắn đang trầm tư suy nghĩ thì Hoắc Duật Hy gõ cửa đi vào mang theo một tập hồ sơ, nói là Tư Cảnh Hàn đưa cho hắn. Lạc Tư Vũ nhận lấy, lúc này Hoắc Duật Hy để ý nhìn tách cà phê của hắn đã lạnh tanh thì cầm lên, giúp hắn đổi một cốc khác.

“So với công việc này, em càng ngày càng làm tốt.”

Hoắc Duật Hy đặt tách cà phê xuống, mới nhún vai trả lời: “Đành chịu, công việc này làm không tốt tôi lại bị trừ lương.”

Lạc Tư Vũ cầm tách lên, nhấp một ngụm, nhếch môi: “Không biết em có bị trừ lương hay không, nhưng mà tôi uống xong tách cà phê này có khi tháng này sẽ phải nhịn đói.”

“Sao vậy?” Cực kỳhiếm khi Lạc Tư Vũ nói đùa, nên cô cũng thấy kỳ lạ.

“Em nói thử xem, nếu để hắn biết được em làm cà phê cho một người đàn nào đó thì sẽ đối xử với anh ta thế nào?”

Nghe xong, Hoắc Duật Hy mới ngộ ra ồ lên một tiếng, cô chống tay lên bàn làm việc của Lạc Tư Vũ, nhìn hắn nghi hoặc: “Nhưng sẽ không đến thế chứ, Tư Cảnh Hàn hẳn không nhỏ mọn đến thế đâu.”

Người đàn ông với khuôn cằm đẹp như điêu khắc hơi nâng mi, hỏi cô: “Em mấy hôm nay có gặp Lạc Phàm không?”

Cô lắc đầu, hắn lại cười nhạt, tựa có tựa không.

Cũng phải, bây giờ tên đó làm gì dám ra đường gặp ai, cô cũng không biết tình trạng hiện giờ của cậu ta nên mới không thấy họa hôm trước cô biếu quần áo đã trực tiếp báo ứng lên người Mặc Lạc Phàm.

“Có chuyện gì sao?”

“Chuyện này tôi không rõ lắm, hơn hết vẫn nên để hắn nói cho em nghe.”

Biết Lạc Tư Vũ kín miệng, bản thân cũng không hỏi thêm được gì nên rời đi trả không gian yên tĩnh cho hắn làm việc, hắn so với Tư Cảnh Hàn cũng là một nhà tư bản, cuồng công việc rồi thích bóc lột luôn sức lao động của người khác.

Cô rời đi không bao lâu, Lạc Tư Vũ lại nhận thêm một cuộc điện thoại, lần này nghe xong mi tâm của hắn chau lại căng thẳng:

“Người của chúng ta ở Canada bị sờ gáy?”

[Vâng, là người của Tề gia nhắm vào Mộc tiểu thư. Dường như họ đã nắm bắt được một số thông tin rồi, chỉ e sẽ không che giấu được lâu nữa.]

Lạc Tư Vũ trầm mặc giây lát, mâu quang sắc bén nheo lại, cuối cùng đưa ra mệnh lệnh: “Mặc kệ họ, nhiệm vụ của chúng ta là kéo dài chuyện này càng lâu càng tốt, tôn chủ cần lúc này là thêm một ít thời gian.”

Bên kia trả lời: [Vậy người của Tề gia phải xử lý thế nào?]

“Người của Tề gia đừng đụng vào, cứ đánh vòng họ sang hướng khác, vì có thể người nhúng tay vào không chỉ có mình Tề Thiếu Khanh, người thừa kế của Hoắc gia bây giờ đã đủ trưởng thành để trở thành người đứng đầu rồi.”

Nói xong cuộc điện thoại, Lạc Tư Vũ lại gọi thêm một cuộc điện thoại khác, bên kia rất nhanh bắt máy:

[Alo, cậu muốn đến thăm bệnh mình thì không cần đâu, trực tiếp gửi quà đến là được rồi.]

“Người của chúng ta ở Canada gặp vấn đề.”

Lập tức bên kia thu lại vẻ hời hợt. Mặc Lạc Phàm từ trên ghế salon ngồi dậy, nhìn Nam Nam đang gọt táo bên cạnh thì ra vẻ kêu ca thường ngày nói với cô: “Em vào trong nấu cho tôi một chút thức ăn, đói chết rồi đây!”

“Ồ.” Cô nhóc kêu một tiếng, không chút nghi ngờ đứng lên đi vào nhà bếp.

Sau khi đuổi khéo được Nam Nam đi, Mặc Lạc Phàm tháo xuống nét cà lơ phất phơ kia, trong đôi mắt màu phách ánh lên sự sắc bén: “Là Tề gia cậu ấy nhúng tay?”

[Có lẽ vậy, hoặc có lẽ không, cậu cũng biết đối địch với chúng ta đâu chỉ có người của Tề gia. Nhưng lần này là nhầm vào Mộc Tích, cũng không loại trừ khả năng này.]

Canada là phạm vi người của Mặc gia tung hoành, nói khác hơn chính là địa bàn của Mặc Lạc Phàm anh. Mấy năm nay, người của các tổ chức trong thế giới ngầm không ngừng lùng sục khắp các địa phận hoạt động của Tư Cảnh Hàn, từ HongKong, Trung Quốc, Nga, Italy hay địa phận châu Mĩ để tìm ra cái gọi là điểm yếu của hắn. Chỉ không ngờ rằng thượng nhân của tổ chức “Vong” chẳng để người đó trong tầm quản lý của mình mà lại gửi nhờ người ở chỗ Mặc Lạc Phàm anh.

Ngón tay của Mặc Lạc Phàm gõ lên mi tâm, anh suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: “Có cần cho người của mình cắt đường không? Tư Cảnh Hàn cậu ấy cần là thời gian, hẳn là không muốn trực diện đối địch. Chúng ta gây cho họ chút rắc rối cũng tạm thời kéo dài thêm một đoạn thời gian không ngắn, dẫu sao cũng là nơi của mình, bọn họ không dám manh động đâu.”

Lạc Tư Vũ thấy cách giải quyết này của Mặc Lạc Phàm rất hợp lý với tình trạng hiện nay, nhưng vẫn còn một nghi ngại: [Lần trước mình đến Canada, có đến chỗ của Mộc Tích, cậu nói duy trì như vậy có ổn không, sớm hay muộn thì...]

“Sẽ ổn thôi.” Mặc Lạc Phàm cắt ngang lời của hắn: “Đã mấy năm chúng ta vẫn còn quản được, thêm mấy tháng nữa thì có là bao.”

[Được, tạm thời cứ như cậu nói, chuyện này mình sẽ nói với hắn sau.]

“Ừ, vậy mình cúp máy đây, Nam Nam đang ở nhà.”

Lạc Tư Vũ bên kia ngờ ngợ rồi cúp máy.

Mặc Lạc Phàm đặt điện thoại trở lại bàn trà, sau đó đi vào nhà bếp. Nam Nam đang thái rau củ nghe có hơi thở đang tiến tới gần thì xoay người lại: “Viện trưởng, sao anh vào đây?”

“Sao thế, nghe tiếng bước chân cũng biết là tôi vào à? Mong ngóng thế sao?”

Cô nhóc đỏ mặt, lúng túng chối cãi. Có điều hôm nay Mặc Lạc Phàm không giống mọi hôm trêu chọc thêm, anh đi đến lấy cây dao trên tay cô xuống rồi bảo: “Hôm nay nấu tới đây thôi, lên tầng thu xếp quần áo đi.”

“Phải đi đâu sao?”

“Ừm, chúng ta đi Canada.”

“Hả, để làm gì?”

“Đưa em đi du lịch. Không hưng phấn sao?”

Nam Nam nghe đến đi chơi thì nhảy cẫng lên, suýt nữa đã cầm con dao lao vào Mặc Lạc Phàm, may là anh tránh kịp.

“Xú nha đầu ngốc này, đi mau.”

“Vâng“.

“Bịch bịch bịch” cô dùng hết năng lượng phi lên tầng để lại những tiếng dép lê nặng nề.

Mặc Lạc Phàm cảm thấy bình thường sai cô làm gì thì chậm rề rà, vừa nghe đi chơi đã biến thành tàu hỏa tốc, dùng tốc độ ánh sáng để làm biến thiên thái độ. Đúng là hết cách!

__________

Tư thị.

Na Mộc Lệ hôm nay có một số thảo luận công việc cần đến Tư thị, cô ta vì chuyện này mà từ hôm qua đã chuẩn bị thật tốt, từ diện mạo đến quần áo, đi đứng, vì biết đâu sẽ có cơ hội gặp được Tư Cảnh Hàn.

“Á Ly, cô xem, tôi mặc thế này có đẹp không?”

“Lệ tỷ nha, chị mặc cái gì mà không đẹp, đảm bảo Tư tổng nhìn thấy chắc chắn sẽ mềm lòng.”

Na Mộc Lệ vui vẻ nhận lời khen, cho Á Ly trợ lý của mình một ánh mắt hài lòng. “Nhưng có chắc sẽ gặp được Cảnh Hàn không?”

“Chị yên tâm, em đã tra thông tin kỹ lắm rồi, thời gian này Tư tổng đều ở công ty, đặc biệt ngoài họp hội đồng thì luôn ở trong phòng làm việc, mà hôm nay ngài ấy cũng không có cuộc họp nào cả. Nên chỉ cần chị vào được phòng làm việc thì chắc chắn sẽ gặp ngài ấy.”

Á Ly với thái độ quả quyết như vậy cũng làm Na Mộc Lệ yên tâm hơn, dù vậy cũng có chút lo lắng. Tư Cảnh Hàn trước giờ lãnh cảm, đối với phụ nữ tuy rằng bên ngoài bảo hắn có vô số tình nhân nhưng công khai tuyên bố qua lại với một ai đó thì chưa hề. Cô ta là đặc cách duy nhất, đối với tai tiếng đang diễn ra hắn lại mắt nhắm mắt mở, khiến cô ta phải nghĩ hắn là đang để ý đến mình.

Càng nghĩ Na Mộc Lệ càng thấy hưng phấn, giẫm gót đi tìm phòng quản lý truyền thông của Tư thị.

Trong khi đó Hoắc Duật Hy đang cùng một đồng nghiệp nữ đi xuống phòng ăn nhân viên lấy thức uống, dạo gần đây cô cũng tạo được một số mối quan hệ với các nhân viên khác, điển hình là bốn trợ lý trước đó của Tư Cảnh Hàn và Lạc Tư Vũ, kế tiếp là nhóm thư ký nữ của các giám đốc bộ phận cấp cao.

Người đi bên cạnh cô bây giờ tên là Mạc Doanh, một trong hai trợ lý của Lạc Tư Vũ. Cô gái này là người nhiệt tình, nghiêm túc trong công việc, lại dễ nói chuyện, lúc trước cùng một trợ lý nữa tên là Lục Nguyên đi bên cạnh Lạc Tư Vũ như hình với bóng, mấy hôm nay mới trở lại Tư thị.

“Hôm nay cô không ăn trưa cùng tổng tài sao?”

Hoắc Duật Hy đặt cốc trà sữa xuống bàn, sau đó thuận thế ngồi theo, lấy một phần hamburger cắn miếng lớn.

“Lại nói hắn cùng boss của cô hẹn hò nữa rồi.”

Mạc Doanh muốn phun luôn ngụm cà phê vừa uống vào, sao đó cười đến chảy nước mắt, không nói thành lời: “Nếu để tổng tài nghe được chắc chắn sẽ lột da chúng ta đó.”

Hoắc Duật Hy nhún vai, cô lắc lắc cốc của mình, tỏ vẻ không biết làm sao: “Ai bảo boss của cô có đủ sức hấp dẫn như vậy.”

Mạc Doanh lắc lắc đầu nhìn vẻ giảo hoạt của Hoắc Duật Hy.

“Thôi, ăn nhanh đi, nếu không để tổng tài biết cô ăn thức ăn nhanh, ngài ấy lại không vui.”

“Ồ, xem ra cô cũng hiểu tổng tài của mình phếch.” Hoắc Duật Hy cười hì hì nói.

“Không phải là tôi hiểu, mà là ngày ấy đã hơn hai lần biểu lộ ra mặt. Chứng tỏ đây là một chuyện ngài ấy đã để tâm.”

Hoắc Duật Hy chu môi: “Chỉ hai lần là cô biết rồi sao?”

Mạc Doanh tỏ vẻ đương nhiên: “Đúng vậy, đối với tính cách của tổng tài mà nói lập lại hai lần đã là nhiều rồi, huống hồ ngày nào cũng nhắc.”

Hoắc Duật Hy hút cạn cốc trà sữa, chép miệng nghĩ: vậy chẳng phải hắn đang để tâm hành động của cô sao, đa phần cô làm chuyện gì cũng không hài lòng mà nhắc nhở, bắt cô làm lại, thói quen nào hay sở thích của cô hắn đều tỏ ra ghét bỏ, bảo không tốt, bắt cô bỏ đi.

Đây là quan tâm?

Đây là quan tâm!

Rõ là ngược thân người khác thôi!

Hoắc Duật Hy xoa xoa bàn tay, cười tươi rói với Mạc Doanh khiến cô ấy cảnh giác: “Không phải chứ, cô lại muốn uống thêm cốc nữa à?”

“Đúng vậy, cô thật hiểu tôi nha.” Nói xong Hoắc Duật Hy liền nhanh chân chạy đi mua thêm cốc nữa.

Trên đường trở lại do hơi vội cô va vào cạnh bàn bên cạnh, khiến một phần trà sữa trong cốc bắn vào quần áo.

Thôi chết, nếu để Tư Cảnh Hàn nhìn thấy mấy vết màu sữa hồng trên áo của cô thì nhất định không cho cô ra ngoài ăn bao giờ nữa. Cô vội nói với Mạc Doanh hai tiếng rồi đi vào nhà vệ sinh ở gian bên cạnh.

Không ngờ vừa bước vào lại gặp đúng Á Ly, cô ta đang đứng bên ngoài nói vọng vào một phòng vệ sinh: “Lệ tỷ, chị xong chưa?”

“Ừ, sắp xong rồi.”

Đúng lúc thấy người vào là Hoắc Duật Hy, Á Ly trợn mắt kinh ngạc, sau đó hằn giọng lên tiếng: “Này, sao cô lại ở đây?”

Biết người trong phòng vệ sinh kia là Na Mộc Lệ, tâm tình Hoắc Duật Hy liền xấu đi, cô không quan tâm đến Á Ly, đi đến chỗ bồn rửa tay lấy khăn giấy ra lau vết dơ trên áo.

“Này, tôi đang hỏi cô đó, cô điếc à?” Không nhận được câu trả lời, Á Ly hơi mất mặt.

“Có chuyện gì mà ồn ào vậy?” Na Mộc Lệ từ trong bước ra, bây giờ cô ta chẳng khác gì một người mẫu đang chuẩn bị lên sàn trình diễn, từ đầu đến chân chính chu không sai sót một milimet. Nhưng vừa đảo qua thấy Hoắc Duật Hy, mặt cô ta đã cứng lại.

“Thì ra là cô, Hoắc Duật Hy.”

Hoắc Duật Hy vùi vùi mấy miếng khăn giấy, vứt vào thùng rác: “Xin lỗi, hôm nay tôi không rảnh tiếp chuyện với các người, phiền tránh ra.”

Lúc cô muốn lách qua, Na Mộc Lệ lại lên tiếng nói vọng theo: “Hoắc Duật Hy, tôi xem cô có thể đeo bám lại bên cạnh Cảnh Hàn được bao lâu.”

Mạc Doanh thấy Hoắc Duật Hy đi ra bằng nét mặt không vui nên quan tâm hỏi, cô ỡm ờ nói cho có lệ, không muốn nhắc đến Na Mộc Lệ chút nào.

“Được rồi, tổng tài bảo chúng ta đến Cảnh Giang một chuyến để lấy tài liệu của quản đốc bên đó.”

“Không phải chỉ cần tôi hoặc cô đi là được rồi sao? Vì sao lại bắt cả hai chúng ta đi vậy?”

Đối với việc này Mạc Doanh cũng không biết, chỉ làm theo chỉ thị. Hoắc Duật Hy không tiện hỏi thêm, cùng cô ấy rời đi.

Thật ra tuy là nói đi làm việc nhưng chỉ có Mạc Doanh là biết cần phải làm gì, cô ấy để cô dạo chơi ba mươi quanh khu Cảnh Giang tiên cảnh này, ở đây có cả một khu du lịch nghỉ dưỡng, ở phía sau là một bãi biển. Ngoài ra hệ thống bể bơi lộ thiên và suối nước nóng nhân tạo khiến giá trị cảnh quan càng tăng lên.

Lúc rời đi cô vẫn còn luyến tiếc, trở lại Tư thị, chào tạm biệt Mạc Doanh thì cô về ngay phòng làm việc. Vừa vặn khóa cửa đi vào đã nghe ngoài phòng tiếp khách có tiếng nói của phụ nữ, vô cùng quen thuộc.

“Cảnh Hàn, xin anh, đừng mà...”

_____________

2/12/2018

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.