Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!

Chương 186: Chương 186: Đại kết cục. [Hạ]




Lúc Hoắc Duật Hy về phòng Đại Bạch đã hơi buồn ngủ, nó ăn nốt cái bánh cuối cùng còn sót trong đĩa rồi tự giác đi đánh răng.

Tư Cảnh Hàn thấy cô đi vào phòng với tâm trạng không tốt cũng chưa hỏi ngay, vệ sinh cá nhân cho Đại Bạch xong xuôi thì đến lượt hai con chó cưng, sau đó đưa cả ba sang phòng của Hoắc Duật Thiên cho ngủ nhờ.

Khi hắn trở lại Hoắc Duật Hy vẫn nằm trên giường, nghiêng người đưa lưng về phía cửa, dường như đang nghĩ ngợi mong lung.

Phụ nữ có thai thường dễ bị ảnh hưởng cảm xúc hắn cũng biết qua, nhưng lúc trước có thai Đại Bạch cô không như vậy bao giờ. Dù khi đó quan hệ của hai người vô cùng căng thẳng thì cô cũng vì con mà cố gắng cùng Mặc Lạc Phàm cười nói vui vẻ, tuyệt nhiên không để tâm trạng biến động.

Thế mà hôm nay lại…

Phải chăng hôm nay sang chỗ mẹ vợ cô gặp phải chuyện gì rất đả kích?

Biết cô không vui nên khi hỏi hắn rất dịu dàng, từ phía sau vòng lấy vai cô: “Bà xã, em sao vậy?”

Hoắc Duật Hy hơi giật mình nhưng rất nhanh có phản ứng, lắc lắc đầu: “Em không sao, chỉ là có chút chuyện đáng suy nghĩ.”

“Là chuyện gì, có thể nói cho anh biết không?”

“Cũng không có gì lớn đâu, anh đừng lo. Đợi vài hôm nữa khi em nghĩ thông sẽ tốt lên thôi.” Cô vẫn từ chối nói làm Tư Cảnh Hàn thoáng lo lắng, xoay người cô qua:

“Chuyện này có liên quan đến quyển nhật kí lúc nhỏ của em phải không?”

“Đại Bạch kể với anh sao?”

Tư Cảnh Hàn gật đầu.

Hoắc Duật Hy nhìn vào mắt hắn, đồng thời nghĩ tới quá khứ khi còn bé của hai người, tự hỏi Tư Cảnh Hàn vô tâm hay thật sự cố tình muốn giấu mình đây, nên cô thử nói:

“Đúng vậy, lúc nhỏ khi em bị lạc ở Canada đã gặp một người bạn, người đó đã che chở em suốt mấy ngày trời trong bão tuyết, nhưng sau này em được ba mẹ đón về thì không gặp lại người đó nữa, không biết bây giờ người bạn đã sống thế nào rồi, lúc đó cuộc sống khắc khổ như vậy em rất sợ người đó sẽ sống không tốt. Tư Cảnh Hàn, em muốn gặp lại người bạn đó quá, anh nói có được hay không, sẽ có cơ hội không?”

Nghe cô nói Tư Cảnh Hàn lập tức sửng sờ, không ngờ sau bao nhiêu năm cũng có một ngày cô chịu nhớ đến Tiểu Bao năm đó. Chỉ là sự việc đến quá đường đột khiến hắn có phần không kịp trở tay.

Trước kia, khi quan hệ của hai người dần đi vào tuyệt lộ đã có biết bao lần hắn muốn nói với cô tất cả sự thật, muốn nói với cô hai người đã từng có kỉ niệm ấu thơ tươi đẹp thế nào, muốn cho cô biết hắn không đáng ghét và đáng hận như những gì cô đã nghĩ. Thế nhưng sau cùng nó vẫn là những lời nói nằm ở đáy lòng.

Sau này rồi hắn lại càng sợ, khi nói ra, cái cô cho hắn chỉ là sự thương hại, rồi nể mặt những ân tình năm cũ mà cho hắn chút ít tình yêu. Mà tình yêu dựa trên sự thương hại thường chóng đến vội đi, khi cô hết thương hại thì sẽ hết yêu.

May mắn cho cuộc đời hắn, rốt cuộc cô cũng chịu yêu hắn toàn tâm toàn ý mà không cần dựa trên bất cứ tơ duyên năm cũ nào, một tình yêu hoàn hảo như vậy hắn sao nỡ làm nó hoen ố vết nào. Hắn biết, nếu kể cho cô nghe chuyện năm đó, cô sẽ tự động yêu hắn nhiều hơn, nhưng hắn không muốn bồi đắp tình cảm của hai người bằng cách đó, hắn cảm thấy nó trở nên thực dụng, cho nên cô không nhớ được hắn lại càng không muốn kể.

Suy cho cùng lý tưởng về tình yêu của hắn có phần khá cực đoan.

“Cảnh Hàn, anh sao vậy?” Hoắc Duật Hy lay cánh tay của hắn, lúc này hắn mới nhận ra bản thân đã thất thần suy nghĩ quá lâu, đành mỉm cười nói với cô: “Không có gì, anh đang suy nghĩ làm sao giúp em tìm lại thông tin của người đó.”

Rốt cuộc hắn vẫn quyết định không nói ra.

Từ giây phút đó trong lòng Hoắc Duật Hy cũng thoáng qua một nỗi thất vọng. Cô đã gợi ý như thế rồi, vậy mà hắn vẫn muốn nói dối. Hắn sợ cô biết đến thế sao?

“Cảnh Hàn, anh sẽ không còn chuyện gì chưa nói cho em biết chứ?”

Vì cô nghiêm túc như vậy Tư Cảnh Hàn cũng hơi chột dạ, chỉ là hắn quá thông minh nên cuối cùng đã bị thông minh hại: “Dù phụ nữ có thai sẽ hay nghĩ xa vời nhưng em cũng không nên nghi ngờ ông xã của mình như vậy chứ. Trái tim của anh cũng từng cho em moi ra rồi thì còn có gì phải giấu giếm?”

Giọng của Hoắc Duật Hy vẫn không vui lên được: “Vậy sao?”

“Đương nhiên.” Tư Cảnh Hàn cong mắt, cọ mũi mình vào mũi cô, trêu chọc.

Hoắc Duật Hy nén lại những suy nghĩ trong lòng, vờ vui vẻ: “Ba vẫn chưa cho chúng ta đăng kí kết hôn, anh xưng ông xã không thấy ngượng sao?”

Tư Cảnh Hàn lại cười: “Cái này là em dạy anh nói mà.”

“Em dạy được anh?”

“Đương nhiên, anh thì sợ em nhất rồi.”

“Dẻo miệng.”

“Ha ha… nằm sát lại đây đi, anh cho em xem miệng anh dẻo thế nào.”

Sáng hôm sau Tư Cảnh Hàn phải rời giường sớm để nghe điện thoại. Hoắc Duật Hy nằm trong chăn thấy hắn đẩy cửa đi ra ngoài thì biết cuộc gọi này sẽ kéo dài khá lâu nên hắn không muốn làm ồn mình đang ngủ. Dẫu sao thì hắn vẫn là ông chủ của một tập đoàn lớn, nói là nghỉ Tết nhưng thật ra vẫn có núi công việc phải làm, mấy hôm nay nhàn nhã như vậy chỉ là vẻ ngoài thôi.

Đến giờ ăn sáng cuộc gọi của hắn vẫn chưa kết thúc, cô hiểu ý nên không gọi hắn xuống để hầu bữa với gia gia Đại Bạch, ông cụ cũng thừa hiểu tính chất công việc của hắn nên không nói gì, quan tâm nhất vẫn là đứa cháu cưng đang ngồi bên cạnh.

Ăn được nữa bữa thì Vân Mộc Anh nhớ đến chuyện tối qua nên thử hỏi con gái: “Đêm qua con có vẻ không vui, hôm nay đã khá hơn chưa?”

“Vâng ạ, cảm ơn mẹ.” Hoắc Duật Hy gật đầu.

“Một lát có muốn ra ngoài dạo một chút không?”

“Con cũng định như vậy.”

Nghe hai mẹ con trao đổi Hoắc Diệc Huyên cũng hơi tò mò: “Tiểu Hy bị làm sao, có chỗ nào thấy khó chịu à?”

Hoắc Duật Hy nhìn ba mình rồi lắc đầu: “Ba yên tâm, con gái không sao. Lần này có Nhị Bạch, con và Cảnh Hàn kỳ vọng khá nhiều nên đôi lúc cảm thấy có chút áp lực.”

“Ừm, lại là vì tên tiểu tử lắm chuyện kia sao?” Ông cụ nói vậy nhưng vẫn có điểm yên tâm hơn.

“Ông già này, thì Cảnh Hàn cũng đã cố gắng yêu thương Tiểu Hy hết mực rồi.” Vân Mộc Anh vẫn nói đỡ cho con rể.

Chẳng biết có đồng tình với vợ mình hay không mà Hoắc Diệc Huyên không nói gì nữa, chỉ chăm chú bồi thức ăn cho Đại Bạch.

Hoắc Duật Hy nghe lời mẹ nói đồng thời nghĩ đến tình cảm của người đàn ông kia, tâm trạng càng thêm nặng nề.

Lúc Tư Cảnh Hàn hoàn thành công việc xuống lại phòng khách thì chỉ còn Hoắc Diệc Huyên ngồi đó, bên cạnh hai con chó cưng của Đại Bạch đang vờn với Hoàng Thượng trụi lông.

Thấy hắn đi tới Hoắc Diệc Huyên liền đặt tách trà xuống bàn, chỉ vào Hoàng Thượng: “Tác phẩm của cậu đúng không?”

Tư Cảnh Hàn nhìn Hoàng Thượng đã được Hoắc Duật Thiên mặc áo cho trong lòng không chút áy náy, gật đầu kèm theo lời giải thích: “Tiểu Duật có thai, hít phải lông của động vật sẽ không tốt.”

“Cậu…” Hoắc Diệc Huyên muốn nói lại không nói được gì, tức nhiều hơn giận, chỉ chỉ vào hắn rồi hừ một tiếng.

“Ba, Tiểu Duật và mẹ dẫn Đại Bạch ra ngoài rồi sao?” Ngược lại Tư Cảnh Hàn vẫn thản nhiên hỏi.

Dù rằng không hài lòng hắn Hoắc Diệc Huyên cũng phải ừ một tiếng.

Nghĩ đến tối qua tâm trạng Hoắc Duật Hy không tốt nên Tư Cảnh Hàn không hỏi đi hỏi lại vấn đề này. Để cô ra ngoài dạo một chút cũng tốt.

Hoắc Diệc Huyên thấy hắn trầm tư thì nói: “Cậu bận bịu như vậy đến lúc Tiểu Hy sinh sẽ thiệt thòi, hay là để con bé ở lại đây, chờ sinh xong rồi hãy đón về.”

“Cảm ơn ba đã lo lắng cho mẹ của Đại Bạch, chuyện này con cũng từng nghĩ qua, nhưng Tiểu Duật lúc sinh không có con ở cùng sẽ càng thiệt thòi hơn nữa. Chuyện công việc con đã sắp xếp ổn thỏa, một tháng trước và sau khi cô ấy sinh con sẽ luôn luôn ở bên cô ấy.”

“Cậu nói thì lúc nào cũng dễ nghe.” Bị từ chối nhưng Hoắc Diệc Huyên lần này không giận hờn, nâng tách trà của mình lên, nhấp một ngụm mới nói tiếp: “Còn chuyện này nữa tôi chưa hỏi cậu, Đại Bạch sắp tới tuổi đặc huấn rồi, cậu định thế nào?”

Chuyện này Tư Cảnh Hàn đã có dự tính nên rất nhanh đã trả lời: “Con không định giữ nó ở nhà. Chỉ là hơi thiệt thòi cho Tiểu Duật, cô ấy đã không có thời gian gần thằng bé nhiều hơn.”

“Ừm, cậu nói phải.” Lần này thì ông cụ gật đầu, nhưng Đại Bạch tương lai còn có rất nhiều trọng trách, dường như không đi thì không được.

“Thật ra…”

“Rừm… rừm…”

Vốn định nói đến chuyện Hoắc Duật Hy có viết trong nhật kí việc Tư Cảnh Hàn và cô đã gặp nhau lúc nhỏ nhưng đúng lúc điện thoại hắn reo lên nên Hoắc Diệc Huyên đành nuốt vào trong, phát tay cho hắn nghe điện thoại trước.

Tư Cảnh Hàn cũng hơi khó xử lấy máy ra, thấy số gọi đến là của Vân Mộc Anh liền ấn nghe: “Mẹ, là con đây.”[Cảnh Hàn, Tiểu Hy gặp tai nạn rồi, con mau đến bệnh viện đi, mẹ sẽ để lại địa chỉ sau, bây giờ mẹ phải cúp máy đây.]Ngay tại khoảnh khắc ấy trái tim của Tư Cảnh Hàn như bị ai xẻo mất một mảnh, cả tay cầm điện thoại cũng vô thức run lên.

Hoắc Diệc Huyên thấy hắn biểu hiện như vậy biết ngay đã có chuyện không hay, cũng đồng thời Tư Cảnh Hàn đứng dậy, giọng nói khô khốc: “Ba, chúng ta đến bệnh viện.”

Đường đến bệnh viện không xa nhưng cũng đủ làm tâm trạng người trong cuộc bộn bề, Hoắc Diệc Huyên có mấy lần gọi lại cho Vân Mộc Anh nhưng không lần nào bà nghe máy. Liệu rằng sự tình đã nghiêm trọng đến mức nào?

Đi bên cạnh Hoắc Duật Hy còn có Đại Bạch, cô bị tai nạn vậy thằng bé thì sao, nó có ổn không, hiện tại chẳng ai dám khẳng định.

Dù Tư Cảnh Hàn không nói gì nhưng Hoắc Diệc Huyên cũng biết hắn không ổn chút nào.

“Mọi chuyện sẽ tốt thôi.”

Ngồi ở bên cạnh Tư Cảnh Hàn nghe ông cụ nói ngón tay khẽ nhúc nhích, lần đầu tiên dùng giọng điệu sợ hãi nói cho ông biết: “Ba, con không bình tĩnh được.”

“Tư Cảnh Hàn, cậu thừa biết đây là lúc cậu cần bình tĩnh nhất mà?”

Tư Cảnh Hàn mím môi, cúi đầu, hai tay ôm mặt thở dốc, lòng ngực vì nén lại cảm xúc mà sắp vỡ tung: “Ba, con xin lỗi, nhưng con không làm được.”

Hoắc Diệc Huyên kinh hãi, không ngờ rằng sẽ có lúc từ miệng của người đàn ông này mà biết được chuyện hắn không thể làm, dù đó chỉ là việc giữ kỹ tâm tư.

Ông gật gật đầu, giọng cũng run theo: “Được rồi, tôi sợ cậu rồi.”

Tiếng bước chân lảo đảo của Tư Cảnh Hàn bộn bề trong bệnh viện tư nhân, hắn không đủ sức chạy nhưng đi rất nhanh, Hoắc Diệc Huyên tuy bình thường nhanh nhẹn nhưng lúc nãy cũng không đuổi kịp bước chân của người đàn ông kia.

Tư Cảnh Hàn vừa đến nơi đã thấy Đại Bạch ngồi đợi ở hàng ghế chờ, nghe tiếng bước chân thằng bé lập tức quay đầu lại, thấy hắn thì nấc lên khóc: “Ba ba, ba cứu mommy…”

Thằng bé sẽ chẳng bao giờ chủ động gọi hắn như vậy trừ những trường hợp ảnh hưởng tâm lý nên sợi tóc đàn treo trái tim của hắn lại càng kéo căng, nó sắp rụng rời và đứt đoạn, đem ngôn từ vừa đến bên môi hắn cũng phải vụt bay.

“Đại Bạch có làm sao không?” Tư Cảnh Hàn lúng búng hỏi, chữ có chữ không.

Đại Bạch vội vã lắc đầu nhưng nó lại chỉ về phía sau lưng: “Ba ba, phải làm sao đây, lúc nãy mommy chảy nhiều máu lắm… Đại Bạch sợ, ba ba, Đại Bạch sợ, người mau cứu mommy đi…”

“Đại Bạch!” Cùng lúc này Hoắc Diệc Huyên đã kịp thời đi đến, bên cạnh Hoắc Duật Thiên cũng đã tới nơi.

Đại Bạch sợ run cả người ở trong ngực ba nó khóc nấc, thấy ai đến cũng chấp tay lại cầu xin hãy cứu lấy mommy của nó.

Hoắc Diệc Huyên sợ Đại Bạch bị sang chấn tâm lý vội đưa nó cho Hoắc Duật Thiên bồng: “Mau, mau đem thằng bé ra ngoài cho khuây khỏa, đừng để nghĩ nhớ lại chuyện lúc nãy.”

Hoắc Duật Thiên ôm Đại Bạch, sắc mặt trầm trọng nhìn Tư Cảnh Hàn vài giây rồi rời đi.

Trên hành lang tiếng khóc của Đại Bạch ngày càng nhỏ dần, còn Tư Cảnh Hàn thì như bị ai đó rút hết hơi sức, dựa vào tường, chẳng còn kịp nghĩ ngợi điều gì.

Lúc này một nữ bác sĩ từ phòng cấp cứu bước ra, giọng gấp gáp: “Ai là người nhà của bệnh nhân vừa mới chuyển vào.”

“Là tôi.” Hoắc Diệc Huyên lên tiếng trước.

Vị bác sĩ kia lập tức nói: “Trong tình huống xấu nhất chỉ có thể giữ lại một người, gia đình chọn mẹ hay bé.”

Từ một bên Tư Cảnh Hàn lập tức nhào tới, bấu lấy người kia: “Cô nói gì vậy, tôi chẳng cần gì cả, tôi chỉ cần cố ấy thôi. Mau, mau vào trong nói với bác sĩ tôi chỉ cần cô ấy thôi.” Tay hắn run run chỉ vào cửa phòng phật thuật, như lệnh như khẩn cầu.

“Anh bình tĩnh, anh như vậy tôi không làm việc được.” Nữ bác sĩ vừa sợ vừa cáu.

Cũng may Hoắc Diệc Huyên ở bên cạnh kịp thời kéo Tư Cảnh Hàn, lúc này Vân Mộc Anh cũng kịp thời chạy đến cùng với vài người lạ mặt, mà những người đó vừa thấy nữ y tá lập tức hỏi ngay: “Con gái tôi thế nào rồi?”

“Cho hỏi ông là…?”

“Tôi là ba của thai phụ vừa mới vào cấp cứu.” Người kia lập tức nói.

Vị bác sĩ nữ ngẩn ra, lại nhìn sang Tư Cảnh Hàn, hắn cũng mù mờ chẳng khá hơn.

Vân Mộc Anh từ sau lập tức chen lên, chỉ vào Tư Cảnh Hàn rồi nói với nữ y tá: “Đây là chồng của thai phụ chuyển vào cấp cứu trước.” Sau đó hướng về phía những người vừa đến: “Còn họ là người thân của thai phụ đến sau, lúc nãy gặp ở chỗ làm thủ tục, tôi đã đưa họ lên đây.”

“Vậy à?” Nữ y tá đã hiểu liền cúi đầu cảm ơn Vân Mộc Anh, sau đó báo ngay tình hình của thai phụ mới chuyển vào để họ quyết định.

Còn Tư Cảnh Hàn thì bị Vân Mộc Anh kéo tay đi sang một bên, thấy trên trán hắn lấm tấm mồ hôi lạnh bà không khỏi xót, định lấy khăn tay lau cho hắn nhưng hắn lập tức bắt lấy tay của bà, nghẹn giọng: “Mẹ, mẹ nói cho con biết, Tiểu Duật thế nào rồi, cô ấy thế nào rồi…”

“Cảnh Hàn con bình tĩnh, con như vậy mẹ cũng sợ theo mất.” Vân Mộc Anh không ngờ Tư Cảnh Hàn lại yếu tâm lý đến vậy, bàn tay đang bị hắn nắm lấy đã ướt nhẹp mồ hôi và lạnh ngắt, mà cả người hắn cũng run lên lẩy bẩy.

“Sao lại thế này, sao lại thế này?!” Hai người đã rất vất vả mới có hôm nay mà?

Tư Cảnh Hàn liên tục lặp lại hai câu vô nghĩa, nếu không phải có người giữ lại chắc chắn hắn đã làm ra hành động điên rồ nào đó. Hoắc Diệc Huyên thấy hắn không ổn tí nào bèn kéo Vân Mộc Anh ra rồi áp hắn xuống ghế, giọng gay gắt: “Cậu tỉnh lại chưa, nếu chưa thì tiếp tục ngồi đó đi, khi nào bình tĩnh rồi hãy hỏi tình hình của Tiểu Hy. Vợ tôi không phải là người cho cậu bảo gì nói đó.”

“Kìa, Diệc Huyên…”

“Bà đừng lên tiếng, tên tiểu tử này không thể nuông chiều.” Hoắc Diệc Huyên rất quyết liệt, dù dáng vẻ của Tư Cảnh Hàn thật sự đáng thương nhưng ông không thông cảm được chuyện hắn lôi kéo vợ mình một cách thô lỗ như vậy.

“Ba, con sai rồi, ba nói với mẹ cho con biết tình hình của Tiểu Duật, được không?” Tư Cảnh Hàn lập tức nhận lỗi, hệt như một đứa trẻ hư hay quậy phá, đến lúc bị phạt thì lập tức xin tội ngay.

Vân Mộc Anh rất thương hắn, lách qua người chồng mình, khom người lau mồ hôi trên trán Tư Cảnh Hàn, nhỏ giọng: “Cảnh Hàn yên tâm, Tiểu Hy không làm sao cả, không làm sao cả.”

“Vậy… cô ấy đâu rồi, mẹ sẽ không vì an ủi con mới nói như vậy chứ?”

“Cậu còn dám nghi ngờ cả vợ tôi à?” Hoắc Diệc Huyên bắt đầu bực bội, trên đường đến đây ông đã nhận được tin nhắn của Vân Mộc Anh bảo rằng con gái chỉ bị một vết thương ở mông, tình hình không đến nỗi nghiêm trọng, nhưng để xem biểu hiện của Tư Cảnh Hàn, ông mới im lặng đến tận bây giờ.

Ai ngờ Đại Bạch thấy máu thì bị ám ảnh, dùng cách nghĩ của mình tường thuật lại cho ba ba của nó, đương nhiên sẽ thấy khủng khiếp vô cùng khiến Tư Cảnh Hàn cũng hồn phi phách tán theo.

Rốt cuộc thì hắn từng tuổi này, đụng phải chuyện của con gái ông thì phản ứng cũng không khác con trai bốn tuổi bao nhiêu, kết quả của thử thách này khiến ông cụ chẳng biết nên vui hay buồn đây?

“Ting!” Lúc này cửa phòng phẩu thuật được đẩy, đương nhiên không phải phòng phẫu thuật của vị bác sĩ lúc nãy bước ra.

Vân Mộc Anh khẩn trương đi tới mà Tư Cảnh Hàn khi thấy người được đẩy ra là Hoắc Duật Hy thì nhanh như chớp bước ngắn bước dài tiến lên.

“Bà xã, bà xã…” Hắn cầm tay cô, chỉ gọi như vậy rồi sau đó chẳng biết nói gì.

“Mời anh tránh đường, bệnh nhân cần được đưa đến phòng hồi sức.” Hai y tá nhắc nhở.

Tư Cảnh Hàn nghe theo răm rắp, không kéo dài thời gian nữa mà cùng họ đưa Hoắc Duật Hy rời đi.

Trong phòng hồi sức, Hoắc Duật Hy nằm nghiêng, hình như khá đau nên mặt cô vẫn luôn nhăn nhó, Vân Mộc Anh thương con nhưng chẳng biết giúp gì ngoài quan tâm hỏi han, mà người lúc nãy khẩn trương nhất – Tư Cảnh Hàn từ nãy đến giờ vẫn chưa nói gì, chỉ cúi đầu cầm tay cô áp lên môi.

“Anh ấy làm sao vậy?”

Hoắc Duật Hy không biết tình trạng của cô trong mắt Tư Cảnh Hàn đã khủng khiếp thế nào nên hỏi có chút đùa cợt.

“Anh không sao.” Tư Cảnh Hàn vẫn không ngẩn đầu lên, trả lời cô bằng khuôn giọng khá gượng gạo, nhỏ xíu như muỗi kêu.

Hoắc Diệc Huyên thấy hắn cứ ù lì ngồi đó thì bảo: “Bây giờ thì cậu tin rồi chứ? Tiểu Hy không sao, lúc nãy vì che chắn cho Đại Bạch lại không dám chạy nhanh khỏi vùng nguy hiểm nên mới bị biển quảng cáo rơi trúng, chỉ có cậu là khiến người khác thấy lo lắng nhiều thôi.”

Bằng trực giác của mình Hoắc Duật Hy nhận ra ngay điều không ổn ở Tư Cảnh Hàn trong lời nói của ba mình, cô thu tay lại đồng thời nâng mặt của hắn lên nhưng hắn lại nghiêng đầu tránh đi, vờ cười nói như không sao:

“Gì thế, có ba mẹ ở đây em đừng…”

Hắn chỉ nói một nữa rồi không nói nữa. Càng là như vậy Hoắc Duật Hy càng thấy hắn bất thường, nhìn ba mẹ mình: “Ba mẹ cho con nói chuyện riêng với anh ấy một chút nhé.”

“Được được.” Vân Mộc Anh đáp ứng ngay, kéo kéo tay chồng mình bảo ông ấy cùng lánh mặt đi.

Hoắc Diệc Huyên hừ một tiếng: “Chẳng chồng con ai như nó cả. Lắm chuyện!” Tuy nói thế nhưng ông cụ vẫn rời đi, dành lại không gian riêng tư cho hai người trẻ tuổi.

Khi không còn nghe thấy tiếng bước chân Hoắc Duật Hy đặt tay lên vai Tư Cảnh Hàn, thấp giọng: “Họ đi rồi, anh cho em nhìn được không?”

Tư Cảnh Hàn không trả lời, cũng không quay lại.

“Đây là lần thứ hai anh để em thấy anh khóc đấy.” Cô nhẹ tênh nói nhưng không đùa bỡn. “Quay lại đây đi, anh bị phát hiện rồi.”

“Quay lại đi!” Khi lặp lại lần thứ hai ngữ điệu của Hoắc Duật Hy đã chuyển sang cầu khiến.”

Tư Cảnh Hàn thở hắt ra, trước khi quay lại hơi do dự nói: “Em có thể đừng cười anh được không?”

“Có gan làm không có gan nhận? Nhưng mà anh thấy chuyện này đáng để cười sao?” Hoắc Duật Hy kéo lấy vai của hắn: “Tư Cảnh Hàn, lần nào anh như vậy trái tim em cũng rất đau.”

Ánh mắt Tư Cảnh Hàn thoáng chấn động, cô đã ôm được má của hắn bằng hai tay, rồi bóp mạnh, ép cho nước mắt trong đôi mắt đỏ ngầu, rơi xuống.

Khuôn mặt của Tư Cảnh Hàn bị biến dạng nhưng Hoắc Duật Hy chẳng thấy buồn cười tý nào, hỏi hắn: “Anh đã rất sợ sao?”

Tư Cảnh Hàn gật đầu.

“Sợ mất em hay Nhị Bạch?”

“Em.”

“Không tin. Anh chỉ thương con gái thôi.”

“Em muốn giết anh phải không?” Câu này của Tư Cảnh Hàn dường như nói trong miệng, khi Hoắc Duật Hy xâu chuỗi được thì ngẩn ra: “Anh nói sao cơ?”

Hắn mím môi nhìn cô chằm chằm, nhìn đến khi cô chột dạ.

“Nếu em có bất trắc gì thì anh phải làm sao đây, Hoắc Duật Hy? Vì sao em lại vì Nhị Bạch mà không cứu lấy bản thân mình, em thương con nhưng không nghĩ đến anh, còn anh chỉ cần em thôi.”

“Tư Cảnh Hàn.”

“Em thương người em sinh ra nên em không thương anh sao? Anh cũng thương con, nhưng đến đường cùng, nếu em gặp nguy hiểm anh cũng không cần con nữa, anh chỉ có thể ích kỷ chọn một mình em.” Hắn vẫn nói.

Hoắc Duật Hy không chấp nhận được điều này, cô hắn ra: “Tư Cảnh Hàn, anh đang trách em sao, nhưng bản năng của một người mẹ em không làm khác được.”

“Anh hiểu, nên anh đang cầu xin em đấy chứ.” Hắn trước sau như một vẫn chăm chú nhìn cô: “Hôm nay, vì hoàn cảnh không quá nghiêm trọng nên anh rất cảm ơn em đã bảo vệ con của chúng ta, nhưng sau này anh xin em, hãy vì anh mà nghĩ cho mình nhiều hơn một chút. Được không?”

“Tư Cảnh Hàn…” Hoắc Duật Hy gắt giọng, nhìn hắn mà nước mắt ngân ngấn: “Anh thật sự yêu em đến thế sao?”

Tư Cảnh Hàn thâm tình nhìn vào mắt của cô: “Vì sao em lại nghi ngờ điều này?”

“Vì tối qua anh đã nói dối em! Từ lâu anh biết người lúc nhỏ em gặp ở Canada chính là anh!” Hoắc Duật Hy không giữ được những phiền muộn vào lòng nữa, giữ chặt vai áo của hắn, áp mặt sát vào má của hắn, thì thầm: “Nói cho em biết vì sao anh lại nói dối, là vì anh sợ em phát hiện người anh muốn yêu ban đầu là cô bé Duật Hy lúc nhỏ phải không, trước kia anh đã luôn gọi em như thế mà, bé Duật, bé Duật! Nên rốt cuộc anh mới muốn Nhị Bạch là con gái đến như vậy, phải không, phải không?”

“Bà xã…”

“Đừng gọi em trước khi anh có thể trả lời, nếu lúc nhỏ chúng ta không gặp nhau vậy thì anh sẽ còn yêu em chứ?”

“Yêu!” Tư Cảnh Hàn dứt khoát trả lời không do dự, giống như một tiếng sét giữa bầu trời quang đãng khiến Hoắc Duật Hy sợ hãi căng cứng cả người.

Hắn cũng rất ngạc nhiên khi cô phát hiện bí mật này mà thậm chí còn vì nó cảm thấy đau khổ, nghi ngờ điểm xuất phát tình yêu của hắn. Nhưng khi cô hỏi hắn yêu cô hay yêu quá khứ của hai người thì hắn luôn sẵn sàng cho cô một đáp án rõ ràng nhất.

Hoắc Duật Hy trân trối nhìn hắn, nước mắt vẫn tuôn rơi, lắc lắc đầu: “Anh nói dối phải không, anh Thiếu Khanh nói lúc nhỏ anh đã thích em rồi.”

“Tề Thiếu Khanh còn không hiểu nổi lòng mình em lại đi nghe lời anh ta?” Tư Cảnh Hàn hơi cáu giận, nhưng là cáu giận Tề Thiếu Khanh, vì anh mà cô mới khóc thế này, và vì cô khóc hắn mới đau lòng thế này.

“Hoắc Duật Hy, nghe kỹ đây, anh sẽ không nói lại lần thứ hai nếu em vẫn nghi ngờ. Anh thương Đại Bạch nhưng anh yêu em, anh thích bé Duật Hy nhưng anh yêu em, anh từng chọn Đại Bạch vì em không cần anh, anh lựa chọn lưu lại cạnh em vào buổi đầu là vì anh động lòng với em.”

“Phải, anh đã nói dối, anh yêu em không phải từ đêm em giao mình cho anh, mà anh bắt đầu yêu em từ lúc em đưa anh từ DJ vào bệnh viện. Anh yêu em sâu đậm kể từ khi em liều mình giữ lại Đại Bạch. Và anh yêu em đến sống chết là kể từ khi em nằm dưới sàn nhà mỉm cười, vui mừng khi anh đến, tin rằng anh sẽ cứu em vào cái đêm em bị người ta chuốc thuốc.”

“Anh không nói với em về khoảng thời gian khi chúng ta con là bởi vì anh cũng có nổi sợ giống như em, anh sợ em biết thì em sẽ yêu anh nhiều hơn, nhưng có thêm tình yêu này là do chúng ta đã gặp nhau lúc nhỏ. Là do chúng ta gặp nhau lúc nhỏ nên em mới yêu anh thêm chút ít nữa.”

“Hoắc Duật Hy, cho đến bây giờ khi yêu em anh vẫn rất mệt mỏi, bản thân anh đã thay đổi chừng nào em biết không, anh nói nhiều hơn, anh lo nhiều hơn, tâm lý của anh cũng không còn vững vàng nữa. Sau lần hôn mê đó, anh biết mình đã không còn là mình trước kia rồi, anh đã bị người ta thay máu, đã bị em tước hết tâm can, và lí trí của anh bắt đầu nghiêng lệch về phía em mà không còn cân bằng nữa. Anh ghét mình như thế nhưng anh lại thích mình có cơ hội thù ghét sự không hoàn hảo này, bởi vì anh không hoàn hảo là vì em.”

Giờ phút này bên tai của Hoắc Duật Hy chỉ còn nghe được âm thanh của trái tim ai đó đang đập thình thịch, có lẽ là Tư Cảnh Hàn, có lẽ là cô hoặc là của hai người.

Lần này thì cô cảm nhận được nhịp đập trong lòng ngực của hắn cũng vội vã như của mình, đây là lần thứ hai cùng nhau rơi lệ nhưng không hoàn toàn là đớn đau như lần trước đó, lần này cô cảm nhận được hạnh phúc, lần này hai người được gần nhau hơn về cả tâm hồn lẫn thể xác.

Cô đưa tay sờ vào mặt hắn, hắn chẳng mau nước mắt như cô, cũng không phát ra âm thanh nào cả, có lẽ hắn sợ cô buồn, hoặc có lẽ sự đau khổ của một người đàn ông thường diễn ra trong im lặng, nên đến cùng khi giọt nước mắt rơi xuống nó cũng chẳng muốn làm phiền một ai.

“Yêu em mệt mỏi như vậy, anh có từng thấy hối hận không? Liệu kiếp sau anh có còn muốn yêu em không?”

Tư Cảnh Hàn lắc đầu: “Tội lỗi như anh sẽ không có kiếp sau.” Lại cầm tay của cô đặt lên môi của mình: “Ngược lại là em, vì vướng vào tình yêu của anh mới phải khổ sở như vậy, nên kiếp sau em nhất định phải chọn một người cho tốt vào. Còn kiếp này em đã nói yêu anh rồi thì không được phụ anh, nếu như em phụ anh, anh nhất định bắt em tự sát cùng anh.”

“Anh thật độc tài!” Cô nói.

Hắn cười: “Em sợ con người anh rồi phải không?”

“Không, em là linh hồn của anh, sao có thể sợ hãi thân xác của chính mình cơ chứ. Kiếp sau dù anh có là ác quỷ thì em vẫn là linh hồn của anh. Em yêu anh.”

“Hoắc Duật Hy…” Tư Cảnh Hàn xúc động gọi tên cô.

Hoắc Duật Hy lại nghiêng người chòm về phía trước, áp môi lên tai hắn, nhân lúc hắn còn chưa phản ứng cô khẽ thì thầm: “Cho anh biết, em đã yêu anh đậm sâu kể từ khi…”

Những lời sau đó những người đứng bên ngoài không nghe được, chỉ biết nghe xong vành tai tai của Tư Cảnh Hàn lần nữa đỏ lên và ánh mắt hắn cũng vậy.

Hoắc Diệc Huyên nhìn họ ôm nhau qua khe cửa khép hờ lần nữa rồi phát tay ra hiệu cho Vân Mộc Anh và Hoắc Duật Thiên rời đi.

Đại Bạch trên tay Hoắc Duật Thiên im lặng cắn ngón tay nãy giờ không nhịn được mà hỏi: “Mommy và Nhị Bạch đã không sao phải không cậu nhỏ?”

“Đúng vậy.”

“Thế vì sao Tiểu Bạch lại khóc ạ?”

“Là vì Tiểu Bạch quá yêu mommy đấy thôi.”

Là quá yêu cho nên mới sợ đánh mất, là vì quá yêu nên mới điên cuồng, cực đoan và thậm chí là ích kỷ.

Một đoạn tình yêu dù vất vả thế nào, có đến được với nhau hay không, chỉ cần đến cuối cùng mỗi trái tim vẫn dành cho nhau một vị trí thì đó vẫn là một tình yêu đẹp.

Một tình yêu chân thành sẽ chẳng bao giờ kết thúc ở cuối câu chuyện, mà kết thúc đó chỉ là một khởi đầu cho một câu chuyện khác, ngày tháng còn dài, năm tháng luân phiên thay ngôi đổi vị, nào ai biết được đâu mới là cái đích cuối cùng của một tình yêu?

_____Hoàn chính văn____

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.