Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!

Chương 119: Chương 119: Hôn lễ dưới thánh đường (5)




Ngày hôm sau Mộc Tích liền được tin chuẩn bị trở lại Trung Quốc, mục đích chính của Tề Thiếu Khanh là dành cho Hoắc Duật Hy một món quà bất ngờ vào đúng hôn lễ.

Việc của Mộc Tích bây giờ trở nên hết sức dễ dàng, chỗ của Tư Cảnh Hàn đã buông tay, Tề Thiếu Khanh càng không làm siết hay ngờ vực, một cuộc điện thoại thông báo thì Lạc Tư Vũ bên đây liền dàn xếp người chuẩn bị hộ tống cô trở lại.

Suốt quá trình này hắn ở Canada không nói quá nhiều điều về Hoắc Duật Hy, thật chất là đùn đẩy trách nhiệm cho Tề Thiếu Khanh tự giải thích sao cho hợp lý, vì thế sau hôm tháo băng cho cô ấy, hắn không thường ghé qua chỗ cô, mà có ghé qua thì cũng chỉ nói vài câu lại rời đi vì lý do công việc.

Bởi vì chuyện của Mộc Tích mà tần suất Lạc Tư Vũ liên lạc với Tề Thiếu Khanh tăng lên nhiều thêm, thế nên không tránh được đôi lần người bắt máy thay Tề Thiếu Khanh lại là Trí Quân.

Cứ như bây giờ nghe được giọng của cô ấy, Lạc Tư Vũ hừ một tiếng đầy chế nhạo: “Sẽ không làm phiền thời gian của cô với tổng tài mình chứ?”

[Xin lỗi Lạc phó tổng, hiện tại tổng tài chúng tôi đang họp, tôi sẽ thông báo với anh ấy ngay lập tức.] Giọng của Trí Quân đầy lạnh lùng không cho người khác cơ hội suy nghĩ xa xôi, Lạc Tư Vũ cũng nghe ra không có gì mờ ám nhưng vẫn cố tình nói:

“Không khách sáo, dẫu sao thì muốn gặp được Tề gia đều phụ thuộc vào trợ lý Trí đây mà.”

Đúng lúc Tề Thiếu Khanh ở đây mở cửa đi vào, thấy sắc mặt của Trí Quân không được tốt bèn tiến tới dùng ánh mắt nhìn cô biểu thị sự nghi hoặc.

Trí Quân thấy Tề Thiếu Khanh đến thì nhẹ nhõm cả người, nói vào điện thoại: “Lạc phó tổng, tổng tài đã họp xong, tôi sẽ hết nối máy cho anh ấy.”

Tề Thiếu Khanh ra hiệu cho Trí Quân có thể về bàn làm việc mới áp điện thoại lên tai: “Mộc Tích có chuyện gì sao?”

Nghe giọng của anh, thái độ của Lạc Tư Vũ thoáng thay đổi, trở nên nghiêm túc: [Không phải, là chuyện hôn sự của anh. Tiểu Hy hiện tại không về Hoắc gia, sau hôn kỳ này xem như chính thức cùng cậu ở lại Trung Quốc, Tổng bộ Tư thị lại đặt ở thành phố K. Có phải hay không có quá nhiều điều bất tiện?]

Nghe ra ý tứ của Lạc Tư Vũ, Tề Thiếu Khanh cười nhẹ: “Vậy chẳng lẽ cậu muốn vừa cưới xong, Tiểu hy và tôi mỗi người một ngã?”

[Cũng không hẳn là thế, dù sao thì chuyện của Mục Đương Tiểu Hy còn có chút dính líu, ngày nào chưa tóm được lão ta thì hẳn là Tiểu Hy không nên nán lại Trung Quốc quá lâu.]

“Sau hôn sự này Tư Cảnh Hàn và Tiểu Hy đã chính thức tách ra, không còn chút liên hệ gì.” Tề Thiếu Khanh nhắc nhở.

[Nhưng Mục Đương là con cáo già hay đa nghi, một khi dồn lão ta vào đường cùng thì chuyện gì cũng có thể xảy ra. Nếu Tiểu Hy có được sự che chở của Hoắc Duật Thiên thì sẽ khác đi rất nhiều.]

Đôi mắt màu trà của Tề Thiếu Khanh khẽ nheo lại, sau một hồi suy tư anh mới nói: “Nhưng mà có vẻ như Tiểu Hy cô ấy lại muốn ở lại Trung Quốc.”

[Tại sao anh lại nghĩ như vậy?]

“Lần trước từ thành Tây trở về tôi đã đề nghị chuyện trở lại Mỹ nhưng Tiểu Hy lai thoái thác, sau đó thì lại đề cập đến hôn kỳ, tôi cảm thấy...”

Tề Thiếu Khanh đang nói đến đây thì bên ngoài truyền đến tiếng nói loáng thoáng của thư ký quầy lễ tân và tiếng giày cao gót khí phách giẫm trên sàn nhà, sau đó cũng có tiếng của Trí Quân nhưng không kịp nữa, người kia đã gõ cửa tượng trưng rồi trực tiếp đi vào.

Anh khẽ quay lại nhìn xem người phách lối kia rốt cuộc là ai, không ngờ lại là con gái độc nhất của Nam Tam chủ tịch - Hoàng Tịch Liên. Mắt của anh thoáng tối lại.

Lạc Tư Vũ ở bên kia cũng nghe được ồn ào, rất nhanh đã nghe ra được giọng của Hoàng Tịch Liên, hắn hừ khẽ chế nhạo Tề Thiếu Khanh: “Thượng khách đã đến, không làm phiền anh tiếp đón nữa, cúp máy trước đây.”

“Tư Cảnh Hàn như vậy là có ý gì?” Tề Thiếu Khanh khó chịu nói giật lại, liếc nhìn Hoàng Tịch Liên đang tự nhiên tìm chỗ ngồi thì da đầu đã tê lên.

Phải nói Lạc Tư Vũ dùng giọng điệu rất vô trách nhiệm: “Không biết.” Sau đó hắn liền tắt máy, Tề Thiếu Khanh cũng không thể truy vấn gì thêm, xoay người lại thấy thư ký ở lễ tân sợ tái xanh mặt thì ra hiệu cho cô ấy lui ra.

Cô thư ký có vẻ muốn giải thích nhưng Trí Quân cứ bảo cô ấy cứ đi ra trước, chuyện này cô sẽ tự mình giải thích với tổng tài.

Hoàng Tịch Liên không biết có nhìn ra sự khó xử của những người kia hay không mà vẫn rất vô tư, còn tự động rót cho mình một lý nước uống mấy hơi rồi để xuống, ra vẻ thích thú ngắm nhìn Tề Thiếu Khanh cao vời vợi đứng ở xa xa cạnh cửa sổ sát mặt đất.

Thấy anh đặt điện thoại xuống tiến lại phía mình cô liền lên tiếng: “Không làm phiền Tề tổng chứ?”

“Trí Quân, cô ra ngoài pha một tách trà cho Hoàng tiểu thư.” Tề Thiếu Khanh lịch sự căn dặn Trí Quân nhưng Hoàng Tịch Liên lại lên tiếng ngăn cản: “Cái đó thì không cần đâu, chỉ là cô ấy ra ngoài thì đúng rồi, tôi thích trò chuyện với mình anh thôi.”

Cả Trí Quân và Tề Thiếu Khanh đều nhíu mày lại, cuối cùng Trí Quân là người lên tiếng trước: “Tổng tài, vậy...”

Hoàng Tịch Liên quay sang nhìn Tề Thiếu Khanh thách thức: “Sao hả? Chỉ là bàn chuyện đầu tư thôi mà Tề gia của chúng ta lại sợ tôi ăn thịt sao?”

Chính là không phải như vậy nên Trí Quân bèn đi ra ngoài, từ hôm ở nhà Hoàng Nam thì mọi người đều biết Hoàng Tịch Liên này không phải người dễ chiều gì.

Nghe tiếng cửa sập lại Hoàng Tịch Liên mới bắt đầu nói một mạch: “Có vẻ tôi đến đây khiến anh rất mất hứng? Nhưng mà cũng đành chịu vậy, lần này nhà hạng mục Tề thị đề nghị với Hoàng Nam gia đã được đồng ý rồi, tôi sẽ là người phụ trách, dù anh thích hay không thì sau này cũng sẽ thường xuyên gặp nhau đấy.”

Nói đến đây Hoàng Tịch Liên lại đứng dậy, chìa tay ra hướng về phía anh: “Xin chào, tôi là Hoàng Tịch Liên của Hoàng Nam gia, rất hân hạnh được hợp tác.”

Cách giới thiệu như vậy đã làm thay đổi mối quan hệ rối rắm giữa anh và cô, nhưng là Tề Thiếu Khanh chỉ nhìn chứ không đáp lễ, càng không đứng lên mà cao ngạo đổi thành tư thế gác chân trái lên chân phải để lộ cổ chân thon gầy, trắng nõn.

“Hoàng tiểu thư hiểu lầm rồi, ở phòng làm việc của tôi chỉ có hai loại người, hoặc là kình địch, hoặc là đối tác, không có người tôi thích và người tôi không thích.” Anh hướng tay về phía ghế: “Mời ngồi.”

Bị anh lạnh nhạt từ chối Hoàng Tịch Liên cũng không mất đi phong độ, ngồi xuống cầm cốc nước của mình lên.

Hôm nay cô mặc một bộ quần áo công sở màu đen, đi giày cao gót cùng màu rất ra dáng của người làm việc nghiêm túc, một phần cũng thu liễm khí chất của cô công chúa ngạo kiều.

Tề Thiếu Khanh như thường ngày ở công ty, bên ngoài áo ghi lê màu xám bạc, bên trong áo sơ mi xanh nhạt ngăn nắp chỉnh tề, nhưng chỉ cần như vậy thôi cũng tôn lên vóc người cao lớn vượt trội làm phụ nữ phải miên man.

Không biết có phải vì thế hay không mà Hoàng Tịch Liên nhích lại gần anh một chút, tay tựa vào thành ghế hơi nghiêng đầu về phía anh.

“Tề gia nhìn càng gần càng đẹp nhỉ?”

Lời trêu chọc của Hoàng Tịch Liên rơi vào tai của Tề Thiếu Khanh không có quá nhiều tác dụng, chủ đích cô hôm nay tự mình đến đây là muốn gây khó dễ anh có thể nhìn ra.

Bởi vì theo nguyên tắc mà nói chuyện hợp tác này ban đầu là Tề thị đơn phương đề nghị, nếu Hoàng Nam chấp nhận thì cũng là phía Tề thị chủ động đến tìm chứ không phải đích thân tiểu công chúa này đến đây ra mặt.

“Hoàng tiểu thư hôm nay đến đây hẳn là vì chuyện công việc, chi bằng chúng ta sớm bàn bạc để không làm lỡ thời gian quý báu của cô.”

Hoàng Tịch Liên gật đầu: “Đúng vậy, nên là nói chuyện chính sự đi. Lúc đi ba tôi có dặn, những điều khoản đã soạn hết trong văn kiện này rồi, Tề gia cứ tham khảo, chỗ nào không đồng tình có thể trực tiếp căn dặn cho tôi.”

Tề Thiếu Khanh đón lấy, mở văn kiện kia ra, dựa theo những gì đưa ra trong bản thảo này vô cùng dễ dàng, thậm chí là mở đường có lợi cho Tề thị.

Cho đến khi gấp văn kiện lại anh vẫn chưa hiểu lắm mục đích của Hoàng Nam Tam, nếu như anh không lầm thì trước đây khi còn hoạt động mạnh mẽ trên thương trường, Nam Tam chủ tịch thường không nhượng bộ bất kỳ khoảng lợi nào, rất ngoan độc trong đàm phán, tốc chiến tốc thắng bóp nghẹt những con mồi muốn khoảng đầu tư của mình.

Đằng này văn kiện này hoàn toàn đi ngược lại không thể khiến người khác không nảy sinh nghi ngờ.

Hình như đoán được ý của anh, Hoàng Tịch Liên mỉm cười ngọt ngào: “Tề gia không cần đa nghi, kỳ thật thì đây không hoàn toàn là ý của ba tôi, chủ đích vẫn là tôi đối với anh có hứng thú...”

Hoàng Tịch Liên đứng dậy đi đến chỗ Tề Thiếu Khanh ngồi, dựa lên tay vịn của ghế ra dáng quyến rũ.

Tề Thiếu Khanh không tỏ vẻ lúng túng, ngồi nguyên vị trí của mình nhưng giọng nói đầy lạnh nhạt: “Hoàng tiểu thư, chẳng hay có thể cho tôi biết hứng thú của cô đối với tôi là gì không?”

Dường như rất chờ đợi câu hỏi anh của anh, Hoàng Tịch Liên liền đưa tay lên vẽ một vòng trước ngực của Tề Thiếu Khanh: “Thì là người ta không muốn anh kết hôn với Hoắc Duật Hy đó.”

Cánh tay của cô còn chưa di chuyển được bao lâu đã bị người đàn ông bắt lấy, lạnh lùng đẩy ra.

“Ây da.” Hoàng Tịch Liên giả vờ loạng choạng đứng dậy, khuôn giọng ngọt ngào nhưng đầy ẩn ý:

“Tề gia sao lại lạnh lùng thế kia, chẳng bằng Cảnh Hàn của tôi nha, không biết vì sao Hoắc Duật Hy lại chấp nhận lấy anh được nhỉ?”

“Hoàng tiểu thư, nếu cô đã nói vậy hẳn là hiểu rõ tôi là hôn phu của người khác, cô và Tư tổng lại cùng nhau ở một chỗ, hà cớ gì phải đến đây nói những lời như vậy?”

“Thế thì anh sai rồi.” Hoàng Tịch Liên làm ra vẻ tiếc nuối, sau đó liền thay đổi giọng điệu, hai tay khoanh vòng lại đầy khí phách:

“Hoàng Tịch Liên tôi đây trước giờ có lắm tiền, thích nhất chính là bảo vệ người khác. Không giấu gì Tề gia, tôi thật sự rất thích Tư Cảnh Hàn, nên là chỉ cần thứ anh ấy thích tôi đều tranh giành về cho bằng được. Kể cả... là người phụ nữ khác, không phải tôi.”

Mi tâm của Tề Thiếu Khanh lập tức nhíu lại, nhìn Hoàng Tịch Liên bằng ánh mắt khó hiểu.

Cô gái này suy nghĩ thật chẳng giống ai, trong khi bao nhiêu phụ nữ trên đời đều muốn người mình yêu chỉ hướng về phía mình thì cô lại để hắn ta được toại nguyện bên người đàn bà khác mà bất chấp thủ đoạn.

Đây là nhìn người mình yêu hạnh phúc thì mình cũng hạnh phúc, tình yêu này cao cả hay cách suy nghĩ của người này lại quá cực đoan.

Nhưng tóm lại, không phải chỉ vì một lời nói của Hoàng Tịch Liên mà anh cảm thấy bận tâm, hơn hết thứ anh cần biết chính là Tư Cảnh Hàn có biết chuyện Hoàng Tịch Liên đang làm hay không?

“Cô làm như vậy thì bản thân sẽ vui sao?”

“Đúng vậy, trước giờ tôi quan trọng nhất là thú vui.” Nói được lưng chừng, Hoàng Tịch Liên lần nữa ngồi xuống thành ghế chỗ Tề Thiếu Khanh, cúi đầu nói vào tai anh: “Nhưng Tề gia cũng đừng quá bận lòng, bản văn kiện này thật chất chỉ là một bước đà tạo điều kiện để tôi có thể thường xuyên gặp anh hơn mà thôi. Tề gia sẽ không vì mục đích nhỏ bé này của tôi mà bỏ qua món lợi của cả tập đoàn chứ?”

“Trước giờ tôi chưa từng nề hà trước những lời thách thức? Đặc biệt là của phụ nữ...” Tề Thiếu Khanh nâng mắt nhìn cô, khuôn môi lạnh lùng: “...dùng chuyện tư để phạm chuyện công, chỉ có một kết quả là mất cả chì lẫn chài. Nếu cô không sợ, tôi cũng chẳng có lý do gì để bỏ qua miếng mỡ béo bỡ người khác dâng cho.”

“Vậy để tôi xem, công lược tên nam nhân yêu nghiệt này như thế nào.” Hoàng Tịch Liên liếc đôi mắt đa tình vào phiến môi mỏng của anh, ngón tay trỏ nhẹ nhàng nâng lên trượt một đường trên gò má của người ta với vẻ cảm thán vô ngần.

Ai ngờ được, vào lúc này lại có tiếng gõ cửa.

“Tổng tài, Hoắc tiểu thư đến tìm anh.” Lần nữa là tiếng của thư ký ở quầy lễ tân.

“Cứ vào đi! Chúng tôi nói xong rồi.” Hoàng Tịch Liên tự nhiên lên tiếng, vậy mà cô không đứng lên, còn cố tình túm chặt cánh tay của Tề Thiếu Khanh.

Anh lập tức hiểu được cô nàng đây là cố ý, muốn đẩy ra nhưng không kịp, Hoắc Duật Hy đã bước vào.

Bây giờ thì Hoàng Tịch Liên mới giả vờ vội vàng đứng lên, còn băng quơ chỉnh chu lại trang phục.

Hoắc Duật Hy cũng không ngờ Hoàng Tịch Liên ở đây, thấy tình cảnh vừa rồi thì không khỏi khựng lại, hướng mắt nhìn sang Tề Thiếu Khanh thấy sắc mặt anh cũng không khá hơn thì đại loại hiểu được tình hình.

Cả cô và Hoàng Tịch Liên đều hiểu được ý của đối phương, cái này không phải là cố ý thì còn là thế nào?

“Nếu vị hôn thê của Tề gia đã đến rồi thì người ta không làm phiền nữa. Nhưng mà nếu như Tề thị chấp nhận với những điều khoản đã nêu trong văn kiện thì đích thân Tề gia, hoặc là phó tổng Thân đẹp trai hôm trước đến chỗ Hoàng Nam chúng tôi thì mới được nha.” Hoàng Tịch Liên làm ra động tác chu môi, chỉ chỉ về phía người đàn ông ngôi trên ghế có vẻ đang rất tức giận.

Dĩ nhiên rồi! Người đàn ông cao ngạo khiến người người phải tôn kính, cứ thế bị một người phụ nữ đùa bỡn ngay trong chính văn phòng của mình, đặc biệt là trước mặt vị hôn thê của mình anh không thể nào lên tiếng giải thích cho rõ ràng.

Hoàng Tịch Liên có vẻ rất khoái trá, rời đi mà tiếng giẫm gót vô cùng phô trương.

Đến khi tiếng bước chân của cô ấy tắt hẳn thì Hoắc Duật Hy mới ngồi xuống, nhìn Tề Thiếu Khanh, ít khi thấy anh đối với mình trầm lặng như vậy, cô liền lên tiếng:

“Anh im lặng như vậy không phải ý tứ là nói những chuyện em vừa nhìn thấy đều là thật?”

“Tiểu Hy, sao em lại nói như vậy?” Tề Thiếu Khanh khó xử.

“Nhưng em rõ ràng thấy Hoàng Tịch Liên ngồi trên đùi anh mà.” Hoắc Duật Hy cố tình trêu anh, ai ngờ bị anh kéo lấy.

“Hoàng Tịch Liên so với em đều là phụ nữ chạm vào sẽ bỏng tay, em nghĩ anh sẽ cả gan đến nổi cùng lúc cầm hai hòn than đỏ?”

Rất quen thuộc với cách cưng chiều của anh, Hoắc Duật Hy ngồi yên vị nhưng cái miệng nhanh nhảu vẫn không buông tha bất cứ ai.

“Ý anh là chê em khó quản sao? Rất phiền phức sao, nếu em hiền lành thì anh đã đạp thêm một cái thuyền khác?”

Tề Thiếu Khanh dở khóc dở cười, đúng là càng nói thì càng khiến mình dễ rơi vào cửa tử hơn. Anh đưa tay véo lên má của cô, nhưng bị cô né đi, anh không buông tha sấn tới.

“Khi quyết định lấy em thì anh đã chấp nhận số phận bị bắt nạt rồi, em còn không thông cảm cho chồng sắp cưới của mình hay sao?”

“Cảm thông cho anh thì ai thông cảm cho em, chưa cưới vào nhà em đã có nguy cơ bị giật chồng.” Cô kiên quyết không bỏ qua dễ dàng như vậy.

Tề Thiếu Khanh cũng chịu thua: “Nhóc con cũng biết Hoàng Tịch Liên kia là có ý với... người khác rồi, làm gì có chuyện giật giành với em.”

“Ai mà biết được Hoàng Tịch Liên có tùy hứng hay không? Chẳng ngờ vừa định tìm anh ăn trưa, lại bị anh tặng cho một màn trình diễn hoành trán như vậy.” Cô xệ má, vờ than thở.

“Nhóc con, đừng bướng bỉnh, em thật sự muốn bắt nạt anh đến cùng sao?” Nhìn đôi môi cô vểnh lên anh không nhịn đưa đưa tay lên trêu chọc.

“Này, không được xoa đầu em đâu đấy!” Hoắc Duật Hy lập tức kháng nghị.

“Tại sao chứ?” Tề Thiếu Khanh cười cười nhìn cô.

“Bởi vì...”

Tôi đã lớn rồi, anh không được xoa đầu, cứ như con nít ấy!

Trong đầu Hoắc Duật Hy thình lình xuất hiện câu trả lời này, cùng với đó là vô số hình ảnh thuộc về người đàn ông kia hiện ra.

“Tiểu Hy, em làm sao vậy?” Vẻ thất thần của cô không thể qua mắt được Tề Thiếu Khanh.

Hoắc Duật Hy hoàn hồn nhìn anh, mỉm cười lắc đầu, nhanh chóng chuyển đề: “Em thì làm sao nào, bị anh xoa đầu cứ như bản thân em ngốc nghếch lắm vậy.”

“Anh không có ý đó. Em cũng nói sai rồi, không phải em trông như ngốc nghếch mà thật sự là ngốc nghếch.”

“Tề Thiếu Khanh, anh...” Hoắc Duật Hy vừa tiêu hóa kịp lời kia là trêu chọc lập tức phùng má, đưa nắm tay đánh đánh lên vai của anh, người kia được dịp chọc cô thì cười phá lên.

Cô cũng cười, ngọt ngào như đóa hoa.

Nhìn cô cười, ánh mắt của Tề Thiếu Khanh càng dịu dàng hơn, nưng nụ cười của anh không hoàn toàn vô tư lự, trong đáy mắt màu trà luôn phảng phất suy tư.

Cô lúc nãy đã không nói thật, anh cũng không hỏi sâu hơn, vì có hỏi ra cùng lắm không được gì mà bầu không khí tốt đẹp giữa hai người còn bị phá vỡ.

Khoảng cách giữa hai người vẫn còn xa lắm, nhắm chừng như chỉ mất có một bước nhưng lại là chuyện của cả một khoảng không gian lệch lạc.

Giữa anh và cô đã mắc lại một Tư Cảnh Hàn, giữa Tư Cảnh Hàn và cô có thêm Tử Mặc, đến cuối cùng giữa anh và cô mới thật xa xôi.

“Tiểu Hy...” Ai nói anh chưa từng để ý, nhưng chỉ vì anh không muốn tổn thương nên chẳng bao giờ anh ép buộc cô làm gì cho mình, càng không phải để ý cảm nhận của mình.

Nhưng anh cũng chỉ là một phàm phu tục tử, nói không ghen tị thì chính là dối trá, không có những ý nghĩ khác đối với cô gái mình yêu thì chính là ngụy biện, huống hồ gì cô còn đang ở trong lòng của anh.

Cô cười với anh, nụ cười khiến bao người si ngốc, làm trái tim anh đang tĩnh lặng lại thiết tha đập liên hồi, đầy quyến luyến vẻ nhu mì của tiểu mỹ nhân.

Hoắc Duật Hy ngây ngốc nhìn vào ánh mắt của anh, lập tức bị tình cảm đông đầy ở trong đó làm cho cuốn hút không dời đi đâu được.

Trống ngực cô đập liên hồi, không thể phủ nhận được căng thẳng đang lấn chiếm lấy bản thân, giọng nói anh thật êm tai, vòng ôm lại ấm áp đến ngỡ ngàng, giữa mùa đông lạnh giá này cô thấy thật an tâm. Cả hơi thở của anh nữa, cho đến khi tất cả dưỡng khí xung quanh cô đều bị hòa tan bởi hơi thở thanh mát của anh, môi cô sắp nếm được vị lạnh từ phiến môi mỏng kia thì...

“Ấy, không làm phiền hai người chứ?” Hoàng Tịch Liên không biết từ đâu lần nữa xuất hiện đúng lúc, không biết có vô tình thật sự hay không nhưng lại cười đầy thích thú chỉ chỉ vào ví cầm tay trên ghế:

“Tôi quay lại lấy ví, thật ngại quá đi.”

Vì sự xuất hiện của người thứ ba Hoắc Duật Hy lập tức đứng dậy ngồi sang một bên, giấu nét ngượng ngùng đi bằng cách cầm cái ví kia đưa cho Hoàng Tịch Liên.

Đối với Hoắc Duật Hy thì không sao, nhưng đối với Tề Thiếu Khanh thì Hoàng Tịch Liên đúng là cố tình gây hấn, đã thế cô ấy còn không sợ sắc mặt của anh, nán lại nói thêm một câu:

“Tề gia này, món ngon nên để dành cho tân hôn. Nếu mà lãng phí “tài nguyên” quá thì đêm hoa chúc có khi sẽ không có cái mà dùng đó nha. Lời khuyên chân thành!”

Không quên nháy mắt một cái trước khi rời đi để chọc tức, đây mới là niềm vui của Hoàng Tịch Liên.

Quả thật đã thành công phá được chuyện tốt của người khác, sau khi cô ấy đi mất, cả Tề Thiếu Khanh và Hoắc Duật Hy đều không có ý định tiếp diễn chuyện vừa rồi.

So với Hoắc Duật Hy thì Tề Thiếu Khanh tự nhiên hơn rất nhiều, anh cầm tây trang lên, khẽ giọng: “Không phải lúc nãy em nói đến cùng anh ăn trưa sao cũng muộn rồi, chúng ta đi thôi.”

“Vâng ạ.” Hoắc Duật Hy gật đầu lia lịa, xấu hổ đứng dậy đi ra hướng cửa trước.

Tề Thiếu Khanh đứng ở phía sau nhìn bóng lưng của cô luống cuống sắc mặt thoáng trầm lại.

Vừa rồi, nếu không nhầm thì Hoàng Tịch Liên không đến đúng lúc, cô cũng có ý định đẩy anh ra.

Cô rõ ràng không chấp nhận được anh.

Vậy Tiểu Hy, thật sự khi kết hôn với anh, em có ý gì?

___________

Phải có đến mấy hôm Tư Cảnh Hàn chỉ đến công ty rồi trở lại biệt thự Hàn Nguyệt, không đi đâu cả, không xã giao, không tiệc tùng, không thức khuya, dậy sớm, không vui vẻ cũng chẳng khi nào cáu giận.

Dù hắn ăn uống, ngủ nghỉ đều độ nhưng chẳng hiểu sao mỗi lần trông thấy Mao Lập Tác cứ có cảm giác hắn càng ngày càng xanh xao, hôm đi kiểm tra sức khỏe tổng quát, từ chỗ Mặc Lạc Phàm biết được hắn lại vơi mất mấy cân, người cao hơn 1m9 cứ thế đã ốm lại càng ốm hơn.

Nhưng rõ ràng là chế độ sinh hoạt của hắn rất đảm bảo mà!

Quái lạ, Mao Lập Tác càng nghĩ càng chẳng ra làm sao.

Hiện tại bây giờ thì anh đang lái xe đưa hắn trở lại Hàn Nguyệt sau khi dùng cơm tối với Hoàng Tịch Liên, không nhắc thì thôi, nhắc đến Mao Lập Tác lại có chuyện để thắc mắc.

Cái cô họ Hoàng đó cũng thực rảnh rỗi, cứ một ngày là đến tìm Tư Cảnh Hàn một lần, sáng, trưa, chiều, tối, bất kể đến cử thì sẽ xuất hiện. Mà cái điều làm anh phiền lòng nhất chính là tổng tài của mình hôm nào cũng đồng ý gặp cái cô nàng phiền phức đó, vốn dĩ theo lẽ thường hắn đã sớm tống cổ dạng phụ nữ suốt ngày đeo bám mình ra khỏi công ty rồi, chứ nói gì đến ngồi chễm chệ trong văn phòng thư thả xơi nước.

Chẳng lẽ hắn thật sự muốn đem Hoàng Tịch Liên thay thế cho chỗ của Hoắc Duật Hy?

“Tập trung!” Tư Cảnh Hàn khẽ lên tiếng khi Mao Lập Tác vì suy nghĩ lung tung mà để chếch hướng lái.

“Hơ, vâng.” Anh kêu một tiếng thế thôi chứ thật ra cũng không mấy sợ Tư Cảnh Hàn trừng phạt nữa, từ rất lâu rồi, người đàn ông này không còn là một ác ma lạnh lùng trong truyền thuyết, người ngoài có thể ngô nghê không biết nhưng còn anh, gắn liền với hắn như bóng với hình thì làm sao không phát hiện ra cho được.

“Tổng tài, gần đây có một nhà hàng mới mở, nghe nói đồ ăn Trung Quốc họ làm rất ngon, anh có muốn ăn thêm chút điểm tâm không?” Mao Lập Tác thân thiện đề nghị.

Tư Cảnh Hàn đang hướng mắt ra cửa sổ, hình như đang ngắm nhìn tuyết rơi đến thất thần, Mao Lập Tác tưởng hắn không nghe định hỏi lần nữa thì người kia đột ngột trả lời:

“Ở đó có bán đồ ngọt không?” Giọng của hắn rất khàn, nghe như một thanh gỗ cũ, mềm sụn bị bẻ đôi, Mao Lập Tác nghe còn phải giật mình, để mấy cổ đông trong công ty nghe được thì có khi họ đã ngất xỉu.

Mấy ngày nay hắn luôn ít nói. Không giống trước kia, tuy rằng cũng ít nói nhưng lời nào nói ra cũng đầy thần khí, thể hiện uy quyền của một vương tử. Còn bây giờ cứ hễ không có ai thì như lá cây sắp lìa cành vậy.

Rốt cuộc mất khá lâu, anh mới trả lời: “Có.”

Tư Cảnh Hàn rất nhanh đã quyết định: “Vậy ghé qua đó đi.”

Mao Lập Tát nghe lời đánh lái đến chỗ nhà hàng kia, nhưng đến nơi Tư Cảnh Hàn không ăn gì cả, chỉ mua vài thứ bánh ngọt rồi đem trở lại xe.

Lấy làm lạ, Mao Lập Tát cứ nhìn mãi hộp bánh trong tay hắn, cũng không dám hỏi gì, có điều lúc dừng đèn đỏ ở ngã tư, người kia lần nữa làm anh thất kinh hồn vía.

“Lập Tác, lái xe qua chỗ biệt thự Tề Thiếu Khanh một chút.”

“Tổng tài, như vậy có chút bất ổn, dù sao...”

“Dừng ở đằng xa là được rồi.” Cắt ý của Mao Lập Tát, bởi vì hắn cũng không định cho cô biết mình đến.

Trước đây đã bao nhiêu lần, cũng là hắn đứng trong bóng tối lặng ngắm nhìn cô.

Cũng chẳng bao giờ hắn cần cô biết.

Mao Lập Tát dừng xe cách biệt thự Nam Thương tầm 50 mét, vì ở trung tâm thành phố nên xe cộ qua lại cứ như một dải lụa màu.

Dù có dừng ở đây thì cũng chỉ nhìn thấy biệt thự thế thôi, vì để tránh tai mắt của bọn săn ảnh chắc chắn Tề Thiếu Khanh sẽ không để Hoắc Duật Hy ngang nhiên lộ diện.

Vậy mà Tư Cảnh Hàn vẫn ngồi trong xe chờ đợi, cũng chẳng biết hắn đợi cái gì, cũng có lúc hắn làm chuyện không có mục đích thế ư?

Mao Lập Tát không có ý kiến nhưng trong lòng không khỏi thở dài, đột nhiên lại hy vọng Hoắc Duật Hy xuất hiện ở trước cái cổng kia, dù chỉ là cái bóng thoáng qua để hắn nhìn thấy thì cũng đã tốt lắm rồi.

Anh biết người đàn ông tên Tư Cảnh Hàn đâu cần ai thương hại, nhưng lúc này tâm của hắn lại yếu ớt như một con dã thú bị thương, tự co mình sưởi ấm, rất đau nhưng cũng sợ người khác nhìn thấy, vì thế đành ấm ức nhẫn nhịn một mình.

Hắn trước giờ là tôn nghiêm của anh, là tín ngưỡng của anh. Anh không cho phép bất kì người nào rũ lòng thương hại hắn, bởi vì chỉ có những kẻ yếu đuối mới cần đến sự thương hại, mà hắn là tượng trưng của sức mạnh và trí tuệ, không ai được quyền nghi ngờ về điều này, càng không được có ý nghĩ thương hại mà ban cho hắn một lời an ủi.

Thế nhưng, ngay lúc này, anh lại thấy hắn thật đáng thương...

Khoảng một giờ đồng hồ trôi qua cuối cùng xe của Tề Thiếu Khanh cũng dừng trước biệt thự, cửa cổng tự động mở ra, chiếc xe ung dung chạy vào thế là cánh cửa tự động khép lại, khóa chặt ngăn cách với không gian bên ngoài.

Mao Lập Tát nhìn vào kính chiếu hậu, Tư Cảnh Hàn vẫn bất động, trên đùi hắn hộp bánh ngọt còn nguyên chưa suy suyển, ánh mắt của hắn dán chặt về phía căn phòng ở tầng hai biệt thự.

Một lúc sau đó căn phòng kia sáng đèn, nhưng thật tàn nhẫn, cả bóng dáng của người bên trong in trên rèm cửa cũng không có.

Chỉ còn hai hôm nữa, Hoắc Duật Hy đã kết hôn rồi. Chính thức trở thành vợ của một người đàn ông khác, không cho phép bất cứ kẻ nào có cơ hội suy nghĩ xa xôi.

Tư Cảnh Hàn bỗng nhiên đưa tay sờ đến hộp bánh, mở nắp ra.

Hoắc Duật Hy thích ăn vặt, mê đồ ngọt, ăn được chua và tôn sùng vị cay.

Hắn nhớ cô nói ăn đồ ngọt sẽ làm người ta vui vẻ hơn.

Cả một quá trình Mao Lập Tát đều để ý từng chi tiết, chỉ thấy Tư Cảnh Hàn khẽ đưa một cái bánh quy hạnh nhân lên miệng, nếm thử.

Đúng là điên rồi, đúng là điên thật rồi!

Trong đầu anh bây giờ chỉ còn mỗi câu này đang gào thét, trố mắt nhìn tên đàn ông kia từng cái từng cái, ăn đến hết cả hộp bánh mà không nói năng gì.

Ăn xong, trên khóe môi mỏng còn dính lại ít kem của cái bánh su cuối cùng, hắn đưa ngón tay trỏ quệt nhẹ, vấn vương mút nhẹ đầu ngón tay.

Mao Lập Tát lạnh da đầu nhưng lưng toát đầy mồ hôi, nuốt nước bọt ừng ực. Run rẩy lôi điện thoại ra, tìm số của Mặc Lạc Phàm gọi đi, thật trùng hợp anh chưa gọi đi thì bên kia cũng đã gọi đến, anh vội vàng ấn máy:

“Mặc Lạc Phàm, mau cứu mạng...”

Bên kia hình như cũng đang gấp: [Hắn đâu rồi, điện thoại gọi không được là thế nào?]

“Đang ở Nam Thương biệt thự.”

[Chở về ngay, tôi đang ở Hàn Nguyệt, chỗ Bảo Bối của hắn xảy ta trục trặc rồi.]

Mao Lập Tát vội vàng cất di động, không cho Tư Cảnh Hàn thời gian hoài niệm hay ưu tư hương vị vừa rồi mà trực tiếp nói ngắn gọn lời của Mặc Lạc Phàm thông báo, quả nhiên một tiếng Bảo Bối đã triệu được hồn của hắn trở về.

“Đi, về biệt thự.”

Tề Thiếu Khanh từ tầng hai biệt thự nhìn chiếc xe đỗ ở ven đường từ nãy đến giờ cuối cùng cũng chịu rời đi, nhưng anh không có ý dời mắt khỏi nó cho đến khi nó theo nhịp chạy hối hả của thành phố tan dần vào dòng xe cộ.

Cũng cách đây không lâu, người ngồi trong xe hướng về chỗ của Hoắc Duật Hy chính là anh, rồi lặng lẽ rời đi như chưa từng đặt chân đến cũng là anh.

Bây giờ, anh và Tư Cảnh Hàn cùng nhau thay ngôi hoán vị, tất cả chỉ diễn ra trong tích tắc. Nhưng anh thì tốt hơn hắn rất nhiều, chí ít đôi lúc sẽ nhìn thấy cô lướt qua.

Còn hắn bây giờ, chờ đợi chẳng qua chỉ là đến để trắng tay quay về.

Thật không biết hắn đáng thương hay là anh khi xưa đáng tội nghiệp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.