Hoắc Duật Hy nhọc nhằn mở mắt.
Cô đã không còn ở trong căn phòng lúc nãy mà chỗ bây giờ được trang trí lộng lẫy hơn, cô nhận ra điều đó là bởi vì chiếc đèn chùm ở giữa phòng quá sinh động.
“Ưm...”
Cả người cô bây giờ bủn rủn, nhưng lại nóng ran, từng đợt từng đợt lan khắp cơ thể.
Cô biết tình huống của mình bây giờ là gì, đã từng, ở cái đêm Tư Cảnh Hàn điên cuồng trừng phạt trước lúc hai người tách ra, hắn cũng đã dụng loại thuốc này lên người cô.
Miệng khô, lưỡi đắng khiến cô khó chịu đến cực cùng, muốn tìm đến nguồn nước nhưng cô biết chuyện đó không cấp bách bằng việc mình phải thoát khỏi đây ngay, vì chẳng bao lâu nữa chuyện tồi tệ nhất có thể xảy đến.
“Sột soạt.”
Cuộn lấy tắm chăn, Hoắc Duật Hy bò xuống giường, hướng về phía cửa phòng. Lý trí của cô chỉ còn lại bấy nhiêu tỉnh táo, phải nhanh hơn nữa, nhanh hơn nữa.
Làm ơn, hãy đến cứu cô...
Khó khăn lắm mới chạm được đến nắm cửa, nhưng hy vọng của cô nhanh chóng tan biến thì Seven đột ngột đẩy cửa đi vào:
“Cái gì đây? Mẹ nó, muốn bỏ trốn à?!” Lão ta rủa một câu, lại sai hai tên vệ sĩ kéo Hoắc Duật Hy trở lại giường, nếu không phải vì ông chủ Mã kia sắp đến lão nhất định cho Hoắc Duật Hy một tát tai rồi.
“Tiêm cho nó thêm một liều nữa, tốt nhất là cả đêm dâm đãng dạng chân ra mà chiều lòng khách của tao.”
“Chủ quản, không được đâu, thuốc này rất mạnh, cái mạng nhỏ của cô ta chưa chắc gì chịu được.” Một trong hai tên vệ sĩ đi bên cạnh mở lời ngăn cản lão ta.
Seven nhìn Hoắc Duật Hy vô lực không giãy giụa nổi thì cũng tin sức lực cô chẳng còn được bao nhiêu, chỉ chỉ hai tên vệ sĩ: “Con này rất láu cá, bọn mày đứng bên ngoài canh chặt cho tao, dù có chuyện gì cũng không được để nó ra ngoài. Ông chủ Mã mười lăm phút nữa sẽ đến tuyệt đối không được để xảy ra chuyện gì biết không?”
“Vâng.”
Nhìn Hoắc Duật Hy ở trên giường mê man, Seven không khỏi nói thêm một câu: “Chờ qua đêm nay, tao sẽ cho mày biết thế nào là sung sướng.”
“Rầm!”
Bọn người kia lại trở ra ngoài, chỉ còn Hoắc Duật Hy ở trong phòng, cô nghe rõ ràng ông chủ Mã nào đó chỉ còn 15 phút nữa sẽ đến.
Ông trời ơi, chẳng lẽ cứ như vậy để cô bị hủy hoại trong tay người này như vậy sao?
Bao nhiêu sóng to gió lớn khi còn ở bên cạnh Tư Cảnh Hàn cô còn có thể vượt qua, Mục Đương ngang tàn thế nào khiến cô vào sống ra chết đi trên lưỡi dao của ông ta nhưng lần nào cô cũng an toàn thoát nạn. Vậy mà chẳng lẽ bây giờ, chỉ đơn giản như vậy cô sẽ chịu cảnh nát tan?
Không! Cô không cam tâm!
Nhưng cảm giác trống rỗng khó chịu lạ thường nơi bụng dưới mách bảo cho cô biết một sự thật đáng sợ, cô sắp không khống chế được mình nữa rồi, cô sợ lắm khát vọng này sẽ làm ý thức của mình tiêu tan rồi lâm vào vạn kiếp bất phục.
Nỗi sợ đó càng đến gần khi không một người nào đẩy cánh cửa đó ra, ôm lấy cô rời khỏi chỗ này.
Nỗi sợ đó càng dâng lên khi cô nghe đâu đây tiếng rên rỉ cùng tiếng thở dốc đầy dơ bẩn của những kẻ trong cơn trụy lạc không biết mình là ai, cứ như những con thú chỉ biết đến dục vọng.
Rồi cô cũng sẽ như vậy nếu không ai đến kịp lúc, và niềm kiêu hãnh của một cô công chúa lập tức biến thành nỗi nhơ nhuốc suốt đời không rửa trôi được.
“Hức...”
Tư Cảnh Hàn, vì sao anh còn chưa tới?
Trong cảnh đường cùng Hoắc Duật Hy rốt cuộc cũng không thể không nghĩ đến người đàn ông kia.
Tư Cảnh Hàn...
Biết bao nhiêu lần, lần nào anh cũng đến kịp lúc, lúc nào anh cũng chế ngự được cục diện trong tầm tay, sao bây giờ anh còn chưa đến?
Tôi sắp bị người khác ô nhục rồi, anh cứ như vậy để tôi bị người ta chà đạp sao?
Hoắc Duật Hy không hiểu vì sao trong lúc này tất cả mọi hy vọng cuối cùng đều ký thác lên người đàn ông mà cô hận nhất.
Bởi vì cô biết cho dù hắn tàn độc đến đâu, vô tình thế nào thì đến cuối cùng hắn cũng không để cô bị người ta tổn thương được. Hắn từng nói rồi, cô là đồ của hắn, cho dù hủy hoại cô thì cũng do chính tay hắn hủy hoại, những kẻ khác không có phép làm điều đó!
Nên là Tư Cảnh Hàn, nếu anh còn không mau xuất hiện, tôi sẽ bị người khác hủy hoại, đến lúc đó thì anh còn mặt mũi gì vỗ ngực xưng tên.
“Tư Cảnh Hàn... làm ơn, mau đến đi, tôi đang ở đây... Hức...”
Hoắc Duật Hy thều thào gọi tên người kia, thế nhưng cánh cửa vẫn đóng chặt, có một sự tuyệt vọng hóa thành nước mắt trong vô thức lăn dài trên má cô.
“Rầm!!!”
Seven còn chưa hiểu gì đã bị một lực đạo khủng khiếp kéo khỏi ghế, đè trên mặt bàn.
“Hoắc Duật Hy đâu?!” Tiếng quát của người đàn ông vừa đến đủ giở cả nóc của hội quán này, thật sự độc dữ như một dã thú.
Seven ban đầu là cả kinh trong kinh hoàng, lão ta cứ nghĩ là đã tan nát thân xác sau cú vồ, nhưng mà khi nhìn đến người đàn ông kia vừa đến chỉ có một mình thì lão chuyển sang giận dữ:
“Con mẹ nó, mày là ai, dám đến đây đánh lão tử, chán sống rồi phải không?” Lão ta cậy thế có thân hình đồ sộ muốn giãy ra nhưng bất ngờ thay người đàn ông kia vẻ ngoài cao gầy, mảnh khảnh nhưng sức lực lại lớn đến dọa người, lão không làm sao động đậy được đành quay sang nhìn mấy tên vệ sĩ, quát lớn:
“Tụi mày nữa, không biết lôi cổ nó ra khỏi đây à?”
“Lặc”
“Rặc”
Hai tiếng đơn giản đến nổi những người khác còn chưa kịp nghe ra đó là tiếng gì thì một họng súng lục đã chỉa vào trán của Seven.
“Hoắc Duật Hy ở đâu, nói!”
Sự lạnh lẽo trên trán truyền đến đã làm Seven nhũn cả đôi chân, mà hơn cả đôi mắt băng lãnh của người kia sức sát thương còn đáng sợ hơn gấp bội.
Mấy tên vệ sĩ đứng bên cạnh dù có vũ khí nhưng đều không dám manh động, bởi vì đã có năm tên vệ sĩ khác đang nằm ngổn ngang trên những máu tươi ở dọc hành lang dẫn đến đây, tất cả đều là hậu quả của việc chống đối với người đàn ông trước mặt.
Từ đằng xa đã truyền đến tiếng bước chân nhịp nhàng của một nhóm người, không nhiều nhưng toàn bộ đều tỏ ra sát khí ngút trời.
Seven bây giờ mới biết thực sự tận thế gọi là thế nào, ông ta lắp bắp: “Tôi, tôi không biết Hoắc Duật Hy nào cả...”
“Rặc.”
Đạn đã vào nồng.
Đôi mắt và sự im lặng của người trước mặt cho lão ta biết hắn sẽ làm thật, ngay lập tức nếu không đào được cái người tên Hoắc Duật Hy ra.
“Đừng đừng, xin đừng bắn... tôi không biết Hoắc Duật Hy nhưng mà, nhưng mà có một người phụ nữ mới tới, lai lịch không rõ...”
“Ở đâu?!”
“Ở trong kia.” Seven chỉ chỉ vào căn phòng lúc nãy mới bước ra.
Người đàn ông lập tức hất văng lão ta đi, nhanh chóng bước đến căn phòng có Hoắc Duật Hy ở đó.
Ở phía sau không biết từ đâu một người ăn mặc như quản gia chạy đến bên cạnh Seven, than khóc: “Trời ơi, Seven, mày đui hay sao không nhận ra người kia là Tư tổng của chúng ta hả?”
Seven trừng mắt nhìn theo dáng người đàn ông vừa khuất, kêu một tiếng trời ơi đầy tuyệt vọng.
“Cạch.”
Cánh cửa được đẩy ra.
“Hức... Tư Cảnh Hàn...”
Thế nhưng âm thanh đầu tiên mà Tư Cảnh Hàn nghe được lại là tiếng khóc nỉ non gọi tên hắn của Hoắc Duật Hy.
Đó là một sự chấn kinh khiến cả cơ thể hắn phải run lên, trái tim đập loạn nhịp vì âm thanh yếu ớt mà thật sự hữu lực với lòng hắn.
Cô đang nằm ở chỗ đó, được người ta trang bày như một món tặng phẩm đầy hấp dẫn và bắt mắt với bộ đồ lót cosplay đầy gợi tình đủ để đàn ông lóa mắt ngay cái nhìn đầu tiên.
Dường như ý thức được điều này dù rằng đang mê man cô vẫn cố gắng kéo tấm chăn che bản thân lại nhưng quá chật vật để cử động, cô chỉ che được một nửa, một nửa còn lại lộ ra phô bày đầy ngượng ngừng.
Thật may, thật may cô còn nguyên vẹn, bọn người kia chưa làm hại đến cô...
“Cộp”
Tiếng giày da trong lúc này đủ làm cho căn phòng trở nên vang động, Hoắc Duật Hy trong mơ màng tỉnh dậy, đề phòng ngước lên.
Là ai? Là ông chủ Mã kia sao?
Ban đầu cô còn mơ hồ thấy được đôi giày da và đôi chân thẳng tắp, cố gắng nhìn lên trên cho đến bàn tay phải có đeo nhẫn ở ngón áp út của người thì một phản xạ có điều kiện khiến cô trừng to đôi mắt, ngẩn phắt dậy.
Tư Cảnh Hàn!
Là Tư Cảnh Hàn!!!
Qua ánh đèn mập mờ trong căn phòng cô nhìn thấy diện mạo của hắn, đứng ở ngay cửa với tây trang, giày da chỉnh tề, cao ngạo như một vị vương tử và trắng trẻo y hệt Tiểu Bạch Kiểm.
Cô thật sự không nhìn lầm chứ?
Thật sự là Tư Cảnh Hàn sao? Cô không vì sự mong đợi quá mức mà trong cơn mê man nhìn nhầm người khác trở thành hắn chứ...
Nếu nhìn nhầm thì phải làm sao, làm ơn ai đó hãy nói cho cô biết đây là sự thật, kỳ tích luôn xuất hiện đúng lúc để cứu cô.
Hoắc Duật Hy thử cắn lưỡi của mình, đến khi nếm được mùi máu và cơn đau tê dại thì mới biết mình không nằm mơ, cô lau lau nước mắt nhìn cho rõ bóng dáng người ở đằng kia, lần nữa thấy người đó là Tư Cảnh Hàn thì trở dậy:
“Hức hức hức... Tư Cảnh Hàn, tôi ở đây...”
Cô bất chấp có đi nổi hay không liền vùng dậy bò khỏi giường, muốn chạy đến bên cạnh hắn, nhưng chỉ đi được mấy bước cô đã ngã nhào xuống sàn.
Nhưng mà cô vẫn cười, nước mắt không biết vì sợ hãi hay vui mừng vẫn cứ rơi rơi, đưa tay về phía hắn như nhìn thấy ánh mặt trời sau bao nhiêu năm mất đi ánh sáng: “Tư Cảnh Hàn, tôi ở đây, không sao cả, bọn họ chưa có làm gì tôi...”
Đúng vậy, tôi không sao cả? Tư Cảnh Hàn, anh lại đến đúng lúc rồi, tôi không sao cả...
Hoắc Duật Hy vẫn duy trì động tác đưa tay cho Tư Cảnh Hàn, hắn là hy vọng của cô, hắn thật sự đã nhưng sao hắn còn chưa đến bế cô lên?
Cô chẳng phải từng là cục cưng của trên dưới biết bao nhiêu phụ nữ bên cạnh hắn sao? Cô ngã hắn phải bế cô lên liền chứ, hơn nữa sàn này còn chưa có lót thảm như ở Hàn Nguyệt, hắn không biết cô đau sao?
Hoắc Duật Hy vẫn duy trì động tác đưa tay về phía hắn, nhưng thật lâu nữa người kia cũng chỉ đứng nhìn.
“Tư Cảnh Hàn...?” Cô không hiểu, ánh mắt long lanh nước như muốn hỏi hắn tại sao.
Người đàn ông vẫn đứng đó, bất động.
Nhìn Hoắc Duật Hy ngã trên mặt sàn lạnh lẽo đanh đưa tay về phía mình với bao nhiêu hy vọng và vui mừng.
Không đâu, không phải hắn không muốn đỡ cô lên, mà ngay từ giây phút đầu tiên khi thấy cô nằm trên giường nắm đã muốn lao tới, đem cô ôm vào lòng dỗ dành, nào để cô khóc đến như vậy.
Nhưng bây giờ hắn vẫn đứng yên tại chỗ, khuôn mặt lãnh cảm vô tình.
[Cảnh Hàn, đừng bước đến.]
Giọng nói của Lạc Tư Vũ ở bên tai hắn đầy sức mạnh, làm cho bước chân của hắn như đóng đinh tại chỗ.
[Bảo Bối đang cần cậu, bây giờ vẫn còn kịp, Tiểu Hy đã an toàn, cậu cũng nên rời đi.]
Tư Cảnh Hàn vẫn nhìn Hoắc Duật Hy và bên ngoài phòng bao Lạc Tư Vũ đã đến nhưng không bước vào, hắn lặng lẽ nói vào tai nghe để nhắc nhở người đàn ông ở bên trong: không được tự mình cứu Hoắc Duật Hy.
[Cậu quên mục đích ban đầu khi hai người tách ra rồi sao? Không phải là cho cô ấy hy vọng mà là để cô ấy tuyệt vọng.]
Tư Cảnh Hàn vẫn không nói gì, cứ như một bức tượng nhìn Hoắc Duật Hy.
[Hôm nay cậu cứu cô ấy sẽ không thay đổi được gì, lễ cưới vẫn sẽ tiếp diễn, nhưng nếu cậu ở lại thì nhất định sẽ mất Bảo Bối. Cậu không thương Bảo Bối sao, cậu xem Báo Bối là cái gì, Bảo Bối cũng chỉ là một...]
“Ha...”
Trong căn phòng bao truyền đến tiếng cười sâu cay của Tư Cảnh Hàn đã cắt ngang lời Lạc Tư Vũ.
Nụ cười đó chứa đủ loại hương vị mà người nghe không thể phân biệt đó là vui vẻ, đau buồn, mỉa mai hay bi thống, tiếng cười của hắn rất dài, có lẽ trước đây chưa bao giờ hắn cười đến như vậy, nó như một khúc hát mang theo tất cả nỗi oán hận, khinh bỉ và chế giễu, trong sự im lặng vang vọng khắp cả căn phòng.
Thật sự rất đáng sợ, nụ cười đó làm cho Hoắc Duật Hy phải rùng mình, làm cho trái tim của cô thình thịch đập và ý thức được một dự cảm chẳng lành.
Tiếp đó là giọng nói đầy lạnh lẽo và chăm chọc của Tư Cảnh Hàn cũng vang lên:
“Hoắc Duật Hy, cô bày ra bộ dáng gì đây? Đang nghĩ là tôi đến để cứu cô à?”
Hoắc Duật Hy ngỡ ngàng nhìn hắn, vậy hắn đến đây để làm gì?
“Tư Cảnh Hàn...”
“Đừng gọi tên tôi!” Tư Cảnh Hàn lạnh giọng quát, nhưng tuyệt nhiên hắn chẳng tiến lên bước nào, cứ như vậy nói ra những lời khắc nghiệt chọc thủng trái tim Hoắc Duật Hy:
“Cô nghĩ như thế nào lại gọi tên tôi, cô muốn tôi cứu cô để ngày mai cô thành hôn cùng tên đàn ông khác? Cô nghĩ tôi quá rộng lượng hay là ngu ngốc hả?”
Đôi vai của Hoắc Duật Hy thoáng run lên, bờ môi run run vì sợ hãi.
Tư Cảnh Hàn sao lại nói những lời thế này, hắn không phải đến cứu cô sao? Không, không phải như vậy, hắn có mặt ở đây là để cứu cô mà, như những lần trước, dù không phải hắn nhưng cũng là ý của hắn bảo người khác đến.
Hoắc Duật Hy nghĩ đến đây liền tìm kiếm bóng dáng của những người khác, nhưng chẳng có ai cả, A Tư hay Mặc Lạc Phàm đều không có mà chỉ có duy nhất Tư Cảnh Hàn. Mà đã là một mình hắn thì hắn không đến cứu còn ai sẽ giúp cô?
Dường như đã lờ mờ hiểu được lời của Tư Cảnh Hàn nói là thật, thân thể Hoắc Duật Hy trở nên lạnh ngắt, đưa tay về phía hắn, bối rối lắc đầu:
“Không phải như vậy, Tư Cảnh Hàn anh sẽ không bỏ rơi tôi đâu. Anh nói chỉ có anh mới được hủy hoại tôi thôi, những người khác không được động vào...”
“Hừ!” Người đàn ông nghe xong câu này thì hừ giọng mũi: “Hôm nay đẩy cô vào vòng tay của tên đàn ông khác không phải chồng sắp cưới của cô thì chẳng phải là tự tay tôi hủy hoại cô còn gì?”
“Tại sao, Tư Cảnh Hàn?” Hoắc Duật Hy không dám tin những lời mình đang nghe: “Anh không cứu tôi vậy còn xuất hiện ở đây làm gì, Tư Cảnh Hàn, anh chỉ là muốn dọa tôi phải không, bởi vì tôi sắp lấy Tề Thiếu Khanh nên anh không hài lòng...”
“Đừng ngốc nữa Hoắc Duật Hy.” Giọng của Tư Cảnh Hàn không hề có độ ấm, “Chắc cô không nghĩ chỗ này ai là ông chủ chứ?”
Hoắc Duật Hy lắc đầu, cô thật sự không biết, nhưng cái này thì có liên quan gì?
Đúng lúc này bên ngoài một người cận vệ với tây trang đen tuyền thẳng tấp cung kính bước vào, báo cáo với Tư Cảnh Hàn nhưng đủ lớn để cô nghe được nội dung:
“Tôn chủ, chuyến bay đến Canada sắp đến giờ rồi, chúng ta phải đi thôi. Chỗ này là của ông chủ Mã bao phòng, ông ấy đã đến...” Người này không nói hết câu nhưng đã gợi ý cho Tư Cảnh Hàn phải làm gì.
Vừa nhắc đến người họ Mã Hoắc Duật Hy càng thêm cả kinh, cô lập tức nhìn Tư Cảnh Hàn quả nhiên thấy hắn nở nụ cười đầy lạnh lẽo, một nỗi tuyệt vọng xâm chiếm lấy trái tim của cô.
“Không cần nhìn, chỗ này tôi mở ra là để kiếm tiền. Khách đến đây bao phòng đều là người có máu mặt, ông chủ Mã là một bạn làm ăn của Tư thị, thứ lỗi tôi không thể làm phật lòng ông ấy rồi.” Lời của Tư Cảnh Hàn câu nào cũng rõ mồn một, nụ cười của hắn cũng giống y hệt ba năm trước, vào cái lúc mà hắn chọn lợi ích để hy sinh bảo bảo cũng nở một nụ cười như vậy, lãnh lẽo và tuyệt tình, không do dự và không nhân tính.
Nước mắt của Hoắc Duật Hy lần nữa rơi xuống, gần như là bò đến dưới chân của hắn.
Nhưng có lẽ nào, hắn thật sự để cô ở lại đây sao?
Trơ mắt để cô bị người đàn ông khác lăng nhục?
“Tư Cảnh Hàn... bọn họ cho tôi dùng thuốc, tôi không thể chống cự, cho dù anh để tôi tự sinh tự diệt cũng không nên tuyệt tình đẩy tôi vào đường cùng. Không thể như vậy...”
Hoắc Duật Hy thê lương đưa tay ra muốn chạm vào cổ chân của hắn nhưng Tư Cảnh Hàn cứ như bị điện giật lập tức lùi lại. Lắc lắc đầu nhìn cô cứ như thương hại:
“Thật không ngờ đàn bà của Tề Thiếu Khanh thế nhưng lại tha thiết tôi đến vậy. Chỉ là khiến cô thất vọng rồi, tôi có mặt ở đây không phải vì cô mà đến... là do vô tình tiếp khách mới xuất hiện ở đây, cô cũng nên bớt hoang tưởng đi.”
Hắn xoay lưng, liếc nhìn Hoắc Duật Hy ở trên sàn đang chìm vào thống khổ thì hừ lạnh: “Đàn bà Tư Cảnh Hàn này đã bán đi thì không có chuyện lần nữa thu về. Huống chi... ở Canada còn có người chờ tôi.”
“Hư... không, Tư Cảnh Hàn đêm trở về từ chỗ Mục Đương anh đã hứa sẽ bảo vệ tôi, anh quên rồi sao?”
“Vậy lúc cô cự tuyệt không đi cổ trấn một mực trở về với Tề Thiếu Khanh cô có nhớ lời hứa của mình hay không? Hoắc Duật Hy, là do cô thất tín trước thì đừng trách tôi vô tình, kể từ đêm hôm đó cô chẳng còn tư cách để yêu cầu tôi thực hiện lời hứa nào nữa rồi!”
Tư Cảnh Hàn thật sự muốn quay bước rời đi, nhưng hắn chính là sợi dây cứu mạng của cô trong lúc này, Hoắc Duật Hy thật sự không thể bỏ qua, cô đưa tay bắt lấy cổ chân của hắn, gạt bỏ hết tất cả tôn nghiêm:
“Xin anh, Tư Cảnh Hàn xin anh, niệm tình chúng ta cũng từng có lúc vui vẻ, anh đưa tôi đi được không, hôn lễ ngày mai tôi theo ý anh, có hủy bỏ, tôi trở về bên cạnh anh giống như trước đây.”
Một lời đề nghị đầy hấp dẫn, một người phụ nữ với sự cầu xin tê tâm liệt phế.
Tư Cảnh Hàn hắn thật sự dao động, lòng hắn chỉ vì một câu nói này mà loạn cả lên, lý trí hắn vì một câu này mà mất đi sự kiên định lúc nãy.
Hắn muốn xoay người lại, bế cô lên lập tức.
[Không, Cảnh Hàn.] Giọng nói của Lạc Tư Vũ kịp thời ngăn cản hắn, lần này là một câu cầu khiến nhắc nhở: [Đi thôi.]
Tư Cảnh Hàn nhắm mắt, rút mạnh chân lại, khắc nghiệt phun ra từng chữ: “Cô đã hết giá trị lợi dụng rồi!”
“Chẳng lẽ trước giờ đối với tôi một chút động tâm anh cũng không có?!” Hoắc Duật Hy dùng toàn bộ sức lực còn lại thét lên.
Bóng lưng của người kia không hề lay chuyển, rộng lớn và đầy cao ngạo, lạnh lẽo đến vô tình:
“Tình cảm tôi có đã cho người khác hết rồi, không còn thừa cho cô nữa.”
Tư Cảnh Hàn khi nói hết câu này chỉ khựng lại ba giây, hắn không quay lại nhìn cô thêm lần nào nữa, đôi mắt màu lam trở thành một mảng trống rỗng hóa thành tàn tro, vô hồn.
Hoắc Duật Hy, tôi đi đây.
“Cộp... cộp... cộp...”
Tiếng giày da của Tư Cảnh Hàn nhỏ dần, nhỏ dần rồi vụt tắt.
Căn phòng nơi Hoắc Duật Hy đang nằm trên sàn trở nên tĩnh lặng đến lạ thường, bàn tay cô còn duy trì động tác giữ chân hắn, nhưng đến cuối cùng vẫn không có kỳ tích nào xuất hiện nữa, hắn đã rời đi thật rồi...
“Ga a...!!!”
Lạc Tư Vũ xoay người, nhìn bóng Tư Cảnh Hàn đã khuất mất, hắn lần nữa dựa vào tường nhưng đôi mắt lúc này trở nên sắc bén vô cùng, thấp giọng ra lệnh:
“Thả tên họ Mã vào trong!”
___________
Con người ta bao giờ trở nên vô cảm? Đó là khi nổi đau của bản thân lấn át, cấu xé hết tâm hồn, làm cho người ta không còn cảm giác được nổi đau của người khác nữa.
“Tiểu Hy, em có sao không?”
Tề Thiếu Khanh bước một bước dài kéo Hoắc Duật Hy từ trên giường vào lòng, cả người cô nóng ran nhưng đầu ngón tay lạnh ngắt, đôi mắt mơ màng đẫm nước mắt không còn phân biệt được thật giả.
Cô hu hu khóc, không lý do, không cảm giác đau buồn.
Lúc anh đến gần như cô đã mất hết tất cả ý thức, không chống trả, không la hét, y hệt một con bút bê để người khác chơi đùa.
“Mày đã làm gì cô ấy hả?!” Tề Thiếu Khanh dữ tợn hét lên, nhìn tên họ Mã ở dưới chân quỳ lại van xin.
“Không, không Tề gia, xin cậu tha cho tôi, tôi chưa làm gì cô ấy cả...”
Tề Thiếu Khanh thật sự nổi giận rồi, anh lấy tắm chăn cuộn Hoắc Duật Hy lại ôm vào phòng tắm, xả nước thả cô vào bồn, ra lệnh: “Kêu hai người phụ nữ vào đây!”
Bên ngoài lập tức có hai người phụ nữ chạy vào.
“Tắm cho cô ấy, lấy một bộ đồ tử tế đến.”
Thấy anh lần nữa trở ra ngoài, tên họ Mã bần bật run lên, nghe nói Tề gia của Tề thị ít khi nổi nóng, dù trong tình huống nào người này cũng giữ được bình tĩnh đến lạ thường, nhưng một khi đã nổi giận thì kẻ làm anh không vừa mắt chỉ có nước thân bại danh liệt, đất trời rộng lớn nhưng không có chỗ dung thân.
Tề Thiếu Khanh thong thả ngồi xuống giường, nhìn tên họ Mã, nghĩ lại cảnh tượng lúc mới bước vào bàn tay ghê tởm của hắn đang chu du trên người Hoắc Duật Hy, đôi môi dày thô thiển của hắn cắn lấy vai cô anh hận không thể giết hắn ngay lập tức.
“Lấy con dao qua đây.”
“Không, không Tề gia, cầu xin cậu tha cho tôi, sau này tôi nhất định tôi sẽ không tái phạm nữa...”
“Sau này?” Ánh mắt của Tề Thiếu Khanh càng thêm u ám.
“Không, không... là tôi nói năng hàm hồ, có mắt không tròng, không biết người phụ nữ kia là của cậu, tất cả đều tại Seven, đều tại hắn, tôi thật sự không biết gì cả, hu hu hu...” Tên họ Mã thật sự khóc ra tiếng, cứ như con lợn sắp bị người ta chọc tiết.
Tề Thiếu Khanh búng tay, gã Seven được lôi vào, dù sự hãi nhưng lão ta vẫn lắm mồm mép.
“Tề gia thật ra chỉ là hiểu lầm...”
“Đem hắn qua đây.” Tề Thiếu Khanh không quan tâm lời giải thích của lão, ra lệnh cho vệ sĩ.
Seven ngửi được mùi nguy hiểm thì lùi lại: “Tề gia, chỗ này dù sao cũng là của Tư tổng, cậu động đến tôi thì chẳng khác nào chọc đến Tư tổng.”
“Đem qua!” Tề Thiếu Khanh nâng giọng, khắc nghiệt vô cùng.
Hai vệ sĩ đè Seven quỳ xuống trước chân anh, anh nâng con dao trong tay nhìn tên họ Mã, khẽ giọng hỏi: “Ông sờ cô ấy tay trái hay tai phải?”
“Tay... tay phải.”
“Á...!!!” Một đường vô cùng chuẩn xác không sai lệch một phân hạ xuống, Seven kêu lên thảm thiết, kế đó ngón cái tay phải của ông ta không bao giờ cử động được nữa.
Tề Thiếu Khanh một cái chớp mắt cũng không có, hỏi tiếp: “Dấu răng trên vai cô ấy cũng là do ông để lại?”
Tên họ Mã vô lực gật đầu, gần như sau đó thì ngất xỉu, thật sự chưa bao giờ trong đời kinh hãi đến vậy, Tề Thiếu Khanh lúc này chẳng khác gì quỷ vương.
Tên họ Mã đã ngất xỉu anh chẳng mấy quan tâm, vỗ vỗ lên khuôn mặt méo mó vì đau đớn của Seven:
“Ông nên mừng vì đã rơi vào tay tôi chứ không phải Tư Cảnh Hàn, nếu không thì thứ ông mất chắc chắn là cả bàn tay.”
Nói xong, anh hất cằm cho vệ sĩ kéo lão ta ra ngoài nhưng giữa chừng thì nói thêm một câu: “Nhổ hết răng của hắn, rồi quăng vào chợ đen.”
“Không, Tề Thiếu Khanh, cậu không được làm như vậy, a...”
Seven đã bị mang đi, bây giờ chỉ còn lại tên họ Mã nằm đó thật thê thảm và buồn cười.
Một vệ sĩ đi theo bước lên hỏi ý Tề Thiếu Khanh phải giải quyết ra sao, anh nhanh chóng nói:
“Cạo hết tóc trên đầu hắn, lột hết quần áo gói thành món quà trả về cho Mã gia cho vợ hắn, thu mua thêm một phần hai sản nghiệp của họ Mã.”
“Vâng.”
“Còn nữa, điều tra những ai liên quan đều đem đến chỗ Lạc Tư Vũ.”
Tề Thiếu Khanh cặn dặn đâu vào đấy rồi cho người thu dọn tàn cuộc, ước chừng bây giờ Hoắc Duật Hy cũng đã thay đồ xong nên đi đến phòng tắm.
Hai người phụ nữ nhìn thấy anh thì đỡ Hoắc Duật Hy qua, lo lắng nói: “Tề thiếu gia, cô ấy bị trúng dược, nên là...”
Anh nhanh chóng đỡ lấy Hoắc Duật Hy, không chờ hai người phụ nữ nói hết đã bế cô đi ra ngoài.
Vệ sĩ đi theo hiểu ý mở đường nhưng nhìn đến khuôn mặt ửng hồng và hơi thở gấp gáp của cô gái trong lòng anh thì phân vân:
“Tề gia, dù sao Hoắc tiểu thư cũng là vị hôn thê của ngài, hay là...”
“Đến bệnh viện.” Anh vô cùng dứt khoát quyết định, ngay cả chút lưỡng lự cũng không tồn tại trong ánh mắt: “Bảo Mặc Lạc Phàm đến đó chờ tôi.”
“Dạ.”
Tuy rằng nói như vậy nhưng người vệ sĩ đi theo vẫn không hiểu làm sao tổng tài của mình lại có thể kiên định như vậy?
Ngày mai đã là hôn lễ của hai người, mà vị hôn thê trong lòng không ngừng dò dẫm trước ngực tìm cúc áo để kéo xuống thì tổng tài vẫn không thay đổi sắc mặt.
Anh ta mới không tin là đàn ông với nhau thì trước tình huống này không có cảm giác.
Trong khi tất cả những người đi theo đều lộ ra vẻ khó hiểu thì Tề Thiếu Khanh không có lấy một cái chớp mắt.
Ngồi trên xe thậm chí anh còn trói hai tay của Hoắc Duật Hy lại, cô kêu gì, cô nói gì anh cũng không lay động, bởi vì lúc này anh chỉ nghĩ đến Tư Cảnh Hàn mà thôi.
__________
Con người ta trở nên tuyệt vọng khi nào? Đó là khi người ta trở nên bất lực không thể tự quyết định lựa chọn của mình...
[Alo, Cảnh Hàn, Bảo Bối bên này không sao rồi, cậu không cần về gấp.]
[Cảnh Hàn, Tề gia đến đưa Tiểu Hy đi rồi.]
[Alo, Cảnh Hàn, cậu đang ở đâu đó? Cậu có nghe mình nói không, alo...?]
“Cộp”
Chiếc điện thoại rơi xuống, lăn lốc.
Một chiếc xe dừng lại ở ven đường.
Một người lặng thin ngồi trong đó.
Một ngã tấp nập người qua.
Ai cũng có lựa chọn một con người.
Một đêm tuyết rơi đầy lạnh lẽo.
Một nỗi tuyệt vọng lan tràn.
Một ánh mắt tàn tro.
Một trái tim vỡ nát.
“A...!!!”
Một tiếng hét xé toạc bầu trời...
Ngày hôm sau trời vẫn mặc tình đổ tuyết không vì bất cứ kẻ nào mà dừng lại.
Một bụi tuyết lại rơi xuống từ cành cây, mặt đường trắng xóa.
Một thánh đường bày trí tuyệt đẹp, một hôn lễ trang trọng vô ngần vẫn cứ tiếp diễn.
Mặc Lạc Phàm mặc lễ phục phù rể đứng một bên đối xứng với Lạc Tư Vũ qua chỗ của Tề Thiếu Khanh.
Tối hôm qua sau khi Hoắc Duật Hy được đưa đến bệnh viện cô hết mê man thì lại khóc, chẳng nói gì với nhau nhưng bọn người các anh đều hiểu là vì nguyên nhân gì.
Đến lúc tỉnh lại thì cô không còn khóc nước, đôi mắt to tròn tuy bị sưng bụp do khóc quá nhiều nhưng đã có thần sắc.
Tề Thiếu Khanh, Lạc Tư Vũ và cả anh đều thấy đau lòng nhưng khi Tề Thiếu Khanh đề nghị dời hôn kỳ lại thì cô nhất quyết không chịu, cô còn cầm tay anh ấy nở nụ cười:
“Không, em muốn gả cho anh lập tức.”
Mặc Lạc Phàm thở dài, đây không phải lần đầu anh làm phù rể nhưng đây là lần đầu bước vào một hôn lễ anh thấy nặng nề đến vậy.
Có lẽ trong ba người đàn ông có mặt ở đây không ai thấy thoải mái cả.
Người đàn ông kia không đến mà cả giáo đường lúc này đến dự hôn lễ cũng chẳng được mấy ai.
Bởi vì người được mời đến còn không đếm kín mười đầu ngón tay. Toàn bộ đều là bạn thân thuộc của Tề Thiếu Khanh và một người đại diện cho nhà cô dâu là em trai của Hoắc Duật Hy - Hoắc Duật Thiên, hắn cũng vừa tới nơi sau khi nhận được tin chị gái mình quyết định kết hôn đột ngột.
Không ngăn cản được, hắn cũng không thể làm gì hơn là giúp chị gái che giấu chuyện này khỏi tai mắt dòng tộc.
Chuyện của Mộc Tích vẫn đang cho người tìm kiếm, Hoắc Duật Hy còn chưa biết việc này, cô vẫn nghĩ đêm qua là vì cô nhìn nhầm người chứ Mộc Tích chưa về nước.
Tề Thiếu Khanh và Lạc Tư Vũ đều cật lực tìm kiếm, những gì nên che giấu họ đều không nhắc đến, những gì không nên nhắc đến thì tuyệt đối chẳng bao giờ nói ra.
Hành khúc bước vào lễ đường đã cất cao, linh mục đã trang nghiêm đứng vào vị trí chủ trì.
Cô dâu tiến vào lễ đường nắm tay em trai của mình với bó hoa cưới tươi tắn, giữa cái rét mùa đông có lẽ đó là linh khí rực rỡ nhất.
Nhưng có rực rỡ đến đâu cũng không rực rỡ bằng nụ cười của một phù dâu trong hai người đi theo phía sau Hoắc Duật Hy.
Điểm đặc biệt nhất của những người có mặt hôm nay chính là sự tham dự của Hoàng Tịch Liên.
Trí Quân hoàn toàn bị vẻ vui tươi của cô ấy lấn áp, có thể nói Hoắc Duật Hy là cô dâu nhưng còn không vui vẻ bằng cô gái này, lúc nào xúng xính như tiểu công chúa chạy nhảy trong vườn hoa.
Tề Thiếu Khanh ban đầu cũng không nghĩ cô ấy sẽ xuất hiện ở đây, nhưng khi nhìn sang Mặc Lạc Phàm nở nụ cười thì đã hiểu được đại ý.
Mặc Lạc Phàm với Hoàng Tịch Liên này từ trước đã có quen biết, còn là một cặp bài trùng trong giới phá gia chi tử. Dù rằng Hoàng Tịch Liên không phải con trai.
Mấy hôm đến chỗ Tư Cảnh Hàn lượn lờ đương nhiên cô đã gặp được anh ấy, thế là tình cảm huynh đệ của hai người lại tăng thêm một bậc, muốn vào đám cưới của Tề Thiếu Khanh đâu còn là chuyện khó, dù trước đó cô đã để nghị với Tề Thiếu Khanh và bị thẳng thừng từ chối.
Hoàng Tịch Liên thấy sắc mặt của Tề Thiếu Khanh trầm xuống thì đắc ý cười nhếch mày đầy phấn khích nhưng vẫn không quên tung hoa cho cô dâu xinh đẹp phía trước.
Chính là cô đã trang điểm cho Hoắc Duật Hy, áo cưới của cô ấy cũng là cô giúp mặc, tất tần tật từ trên xuống dưới đều là cô giúp.
Rốt cuộc đã thành công tạo cho cô dâu một dung nhan khuynh thành, điên đảo chúng sinh, kể cả cô còn mê đắm.
Tề Thiếu Khanh kia hẳn là phải thấy được tài năng của cô đi!
Tiếng nhạc vẫn cứ du dương, ngoài trời hoa tuyết bung nở, xõa đầy mặt đất. Hoắc Duật Thiên dắt tay Hoắc Duật Hy đến trước mặt Tề Thiếu Khanh, đây là lần đầu hắn trở lại Trung Quốc sau nhiều năm ba mẹ quyết định cư ở nước ngoài.
Xét về khí chất, người này đã khó gần ngay ánh nhìn đầu tiên, xét về diện mạo, cũng là đôi mắt màu hổ phách y hệt Hoắc Duật Hy nhưng lại toát ra vẻ bí ẩn đầy hoang dã. Cứ như một con soái vương tham mồi, đầy dã tâm nhưng không quá lộ liễu mà cũng không che giấu. Đứng ở giữa hai ranh giới đó hắn chỉ cho phép những kẻ tinh tế mới nhận ra mình, còn những thứ tầm thường, hời hợt sớm đã bị nuốt chửng.
“Tề Thiếu Khanh, nhân danh Hoắc gia, chị ấy từ đây giao lại cho anh, hạnh phúc hay khổ đau anh đều phải chịu trách nhiệm. Chúng ta từ đây là người một nhà.”
Mặc Lạc Phàm sau đó không còn chú tâm nhiều nữa, nét mặt của chú rể và biểu cảm của cô dâu có hạnh phúc hay không anh cũng không nhớ rõ, nhưng trong lòng đều cảm nhận được hết rồi.
Khi anh rời đi Hoàng Tịch Liên còn chưa chịu đi, cô ấy đứng bên cạnh cô dâu chú rể chúc phúc nhưng ai nấy đều bật cười, chỉ có Tề Thiếu Khanh là chau mày, lôi cô ấy đẩy cho Lạc Tư Vũ, ý tứ kêu giam người lại.
Lạc Tư Vũ lại dè biểu đẩy trách nhiệm cho Trí Quân, nhưng Hoàng Tịch Liên không đồng ý khiến cho chú rể thật phiền lòng.
Đó là tất cả của một hôn lễ mùa đông, dưới thánh đường, một sợi dây thiên liêng vô hình nối kết làm khoảng cách giữa hai con người thêm bền chặt hơn, và đồng thời cắt đứt lương duyên của những kẻ trước giờ vẫn ôm mơ mộng viễn vong về một mối tình ngang trái.
Không có một người tình đến để cướp cô dâu.
Không có một kẻ điên cuồng đến phá hoại hôn lễ.
Tất cả đều trôi chảy một cách lạ thường.
Lý tưởng của tiểu thuyết vẫn cứ nằm yên, và thực tế thì luôn phũ phàng như vậy.
Khi Mặc Lạc Phàm dừng xe trước biệt thự Hàn Nguyệt trời cũng đã tối.
Ngoại trừ bên ngoài thì tất cả đèn bên trong biệt thự đều không mở.
Dựa theo ánh sáng lờ mờ bên ngoài truyền vào, anh đi đến phòng ngủ ở tầng ba, quả nhiên người anh muốn tìm đang ở trong đó.
“Xẹp xẹp xẹp.” Tiếng dép lê của Mặc Lạc Phàm không khách khí phá vỡ sự yên tĩnh bên trong, anh đi đến chỗ Tư Cảnh Hàn đang ngồi lặng thin đặt vào tay hắn một cái đĩa CD.
“Cái này mang qua cho cậu.”
Chỉ nói vậy anh liền xoay gót trở ra nhưng nhớ đến cái gì, lại ngoái cổ nói:
“À, nhớ bật lên xem đó, nếu không một lát sẽ khóc luôn bây giờ... Vì Doraemon và Nobita còn có ngày xa nhau nên cái đĩa đó là “Tom and Jerry”, đừng lo.”
Anh đi rồi người kia vẫn cứ ngồi thừ ở đó, trước mặt hắn là rất nhiều bánh ngọt đang ăn dở, còn có một chai rượu rượu vang và một cái ly rỗng.
Rất lâu sau hắn mới đứng dậy, lắp đĩa CD vào ổ, mở ti vi.
Âm thanh vui nhộn của tiếng nhạc phim làm căn phòng ồn ào hẳn lên, hắn đưa tay tìm kiếm thanh chocolate bỏ vào miệng, chăm chú xem.
Nhưng cũng đến tiệc tàn, rượu tan, bánh cũng hết, đĩa CD chạy đến giây cuối cùng, bóng lưng của hắn ở trong căn phòng càng trở nên cô độc.
Không biết đêm đó trôi qua thế nào... chỉ thấy hắn khẽ đưa cánh tay lên quệt ngang mắt.
Đã có bao giờ bạn nghe đến một câu nói: Khi một con quỷ khóc, thứ nước đó thuần khiết hơn bất cứ tạo vật nào của thiên đàng.*
*Nguồn: SakujunShuuS.