Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!

Chương 177: Chương 177: Ngày càng ghẻ lạnh “người ta”




Buổi trưa tại villa của Tư Cảnh Hàn.

“Chủm chủm chủm…”

“Chủm chủm chủm…”

Tiếng của Đại Bạch đạp nước vẫn đều đều vang lên.

Tư Cảnh Hàn đang tập cho nhóc học bơi. Lúc trước khi nhóc được mấy tháng hắn đã có tập cho, nhưng Đại Bạch dường như sợ nước nên về sau cơ bản chỉ vừa đủ nổi chứ chẳng đi đâu được. Bây giờ thì thi thoảng hắn phải đem nhóc ra luyện tập, mong rằng sẽ thành thạo và cải thiện hơn đôi chút.

Hoắc Duật Hy ở mép cửa nhìn ra hồ bơi ngoài ban công đã được 20 phút, sau một hồi thập thò cô cảm thấy đã đúng lúc liền đi tới. Cả bikini cô cũng mặc sẵn rồi, cứ thế đứng trên bờ rất tự nhiên khởi động, không ai mời cũng chuẩn bị xuống nước.

Tư Cảnh Hàn đang chăm chú dạy cho con trai lại có người cứ múa tới múa lui bên cạnh ít nhiều cũng làm hắn phân tâm. Hoắc Duật Hy chờ chính là thời cơ này, khi hắn chịu nhìn cô thì cô nhích tới, đi xuống hồ ngay còn nói rất tự nhiên: “Em cũng chưa biết bơi.”

Cô bỏ lửng nữa câu, Đại Bạch thì không hiểu được hàm ý rồi, riêng Tư Cảnh Hàn quá rõ bụng dạ của cô nên nói: “Khi khác đi.”

“Hơn hai mươi phút còn gì, nó muốn bơi cũng đã bơi đủ.”

Tư Cảnh Hàn nghe cô nói thì nhìn thoáng qua Đại Bạch, thằng bé con cũng to mắt nhìn hắn, hắn lại nhìn sang Hoắc Duật Hy, quan trọng hơn là bộ bikini màu đen cô đang mặc rất đặc sắc.

Sau cùng Đại Bạch đang chum chủm bơi bị xách bỏ lên bờ cùng với đó là một câu nói vô tình đến từ chỗ ba nó: “Đại Bạch vào trong thay đồ đi, ba dạy cho mommy học bơi thêm lúc nữa.”

“Nhưng Đại Bạch ngồi trên phao con vịt cũng được mà, Đại Bạch muốn ngồi phao vịt.” Đại Bạch vẫn còn tiếc nuối, ôm con vịt màu vàng đặt xuống nước.

Ai ngờ Tư Cảnh Hàn lấy cái phao nhưng không cho Đại Bạch ngồi lên mà để Hoắc Duật Hy leo lên đó, còn nói với con trai: “Con bơi lâu rồi, ngồi vịt nữa sẽ bị cảm lạnh, mau lau khô người rồi mặc đồ vào, lần sau ba sẽ cho ngồi vịt.”

Đại Bạch đứng trên bờ chùm khăn, nhìn mommy ngồi trên con vịt của mình rồi lại nhìn ba mình, lúc này nhóc muốn nói gì đó nhưng vẫn không hình dung được tình cảnh diễn ra gọi là “thiên vị” nên cứ ú ớ mấy tiếng rồi đi vào trong.

Nhìn Đại Bạch bị từ chối phũ phàng Tư Cảnh Hàn cũng cảm tháy áy náy nhưng không thể làm gì hơn vì Hoắc Duật Hy thực sự rất cuốn hút đối với hắn.

Ban đầu Hoắc Duật Hy cũng học hành rất nghiêm túc, hắn bảo sao cô đều làm y hệt như vậy. Nhưng dường như chứng sợ nước của Đại Bạch là từ cô truyền sang, nên đối với mảng này Đại Bạch chậm tiêu hóa thì cô cũng y hệt như vậy.

Học một hồi, tuy rằng cô có cần cù thật nhưng sự lĩnh hội quá kém đã khiến Tư Cảnh Hàn trở nên thiếu kiên nhẫn, đỡ trán lắc đầu: “Sao em ngốc quá vậy, trông kìa, tướng bơi xấu không chịu được.”

Hoắc Duật Hy nghe xong cũng bực, cố tình đạp nước quật vào hắn: “Nhưng em đã cố hết sức rồi.”

Tay đang đỡ bụng cho cô của Tư Cảnh Hàn thu lại, chưa quá ba giây cô lập tức chìm xuống, may là chưa uống ngụm nước nào nhưng rất căm tức nhìn hắn.

“Đây là cố gắng hết sức của em sao? Còn tệ hơn Đại Bạch.”

“Sao anh lại so sánh em với thằng nhóc bốn tuổi chứ?”

“Vì so sánh với những người trạc tuổi em thì kết quả sẽ càng thảm hơn.” Tư Cảnh Hàn vô tình nói ra sự thật, điều này chứng minh ở trên người Hoàng Tịch Liên là rõ nhất.

Hoắc Duật Hy nghe đến mà hận không thể xé cái miệng của hắn cho rộng tuệch ra, chưa từng thấy người đàn ông nào như hắn cả, còn may cô là người hắn yêu, bằng không sẽ bị chê bai đến mức nào nữa?

Mới đó mà cô đã giận dỗi không thèm nói với hắn nữa, tự mình ôm con vịt của Đại Bạch mà ngẩn cổ lên bơi.

Tư Cảnh Hàn trông thấy có chút buồn cười mím môi, di chuyển đến thành hồ với tay lấy ly nước ép đặt trên cái khây gỗ nhàn nhã thưởng thức, đây là thói quen của hắn. Hoắc Duật Hy quay đầu lại mà thấy chướng mắt làm sao, quyết định không bơi nữa, dùng tay hất nước về phía hắn, nước trong bể vừa vặn bắn mấy giọt vào ly của Tư Cảnh Hàn, khiến hắn không dám uống tiếp.

Hoắc Duật Hy được một trận hả hê, cong mông bơi tiếp, chỉ là đạp nước được mấy phát nữa đã bị người kia giật lấy con vịt khiến cô lập tức chìm xuống.

Uống được một ngụm nước cô mới nhô lên được, tức đến nghiến răng nghiến lợi nhìn Tư Cảnh Hàn: “Anh đáng ghét!”

Hắn khoanh tay trước ngực, kiêu ngạo nhìn cô: “Nếu thấy tôi đáng ghét có thể không học nữa mà.”

“Anh uy hiếp em à?”

“Ừ, có thể tính là vậy.” Tư Cảnh Hàn thậm chí còn dửng dưng thừa nhận.

“Có ai như anh không chứ?!”

“Vậy thì không. Em may mắn rồi, trong trăm nghìn người chọn đúng một người đặc biệt là tôi.”

Hoắc Duật Hy thật sự chẳng còn ngôn từ nào để diễn đạt, mặt mày nhanh chóng đỏ lên đầy ấm ức.

Tư Cảnh Hàn thấy cô giận phát run có chút ái ngại, thu lại ý cười trên môi, hỏi: “Uống một ngụm nước mà tức đến vậy sao?”

“Không.” Hoắc Duật Hy quay phắt đi.

“Được rồi, đừng giận, tôi cũng không phải cố ý.”

“Không phải cố ý? Anh đang định lừa con nít ba tuổi sao?” Hoắc Duật Hy coi bộ giận thật, nhất quyết nói cho ra lẽ.

Tư Cảnh Hàn chịu thua trước: “Được được, là tôi sai, nhận lỗi với em được không?”

“Chẳng có ai xin lỗi bằng miệng cả.” Cô cần là thành ý.

“Vậy em muốn thế nào?”

Hoắc Duật Hy chờ chính là câu này của hắn, nhanh chóng nở nụ cười đưa tay câu lên người hắn mà nói: “Em hỏi Đại Bạch rồi, thằng bé bảo muốn về ngoại một chuyến.”

“Ừ, tôi sẽ cho người hộ tống hai mẹ con sang đó.” Tư Cảnh Hàn đồng ý ngay.

“Gì chứ, anh không đi cùng bọn em sao?” Cô tròn mắt.

“Em đừng cố gắng lừa người nữa, lúc trước thỏa thuận thế nào tôi còn chưa quên.” Hắn không dễ bị lừa, dù cô có quàng sẵn hai chân trên eo hắn cũng không chút xao động.

Hoắc Duật Hy chu môi điểm vào má hắn: “Ai cho phép anh thông minh như vậy chứ?”

“Không được sao?”

“Không được.” Dứt lời cô hơi ngẩn đầu chạm môi vào môi của hắn. Tuy rằng dụ dỗ bất thành nhưng cô không lấy làm tức giận, dù sao cái này cũng không nằm trong kế hoạch, Tư Cảnh Hàn dễ như vậy mà mắc lừa thì quá vô lý đi. Ngược lại cô muốn cùng hắn âu yếm hơn, ngẫm đi ngẫm lại mấy năm nay hai người không được mấy khi như bây giờ, đặc biệt hắn dễ tính thế này lại càng không.

Tư Cảnh Hàn không từ chối nụ hôn của cô, đôi môi vẫn giữ ý cười nhẹ, dịu dàng vòng cánh tay xuống nước để cô ngồi lên vòng tay của mình.

Học bơi đích xác chỉ còn là danh nghĩa khi hai người cứ dáng chặt vào nhau, Đại Bạch tốt bụng đem nước ra còn bị đuổi vào trong vì đã làm phiền không gian riêng tư của phụ huynh.

Thật không biết lúc trước cưng chiều nhóc như vậy làm gì để rồi bây giờ hất hủi thành ra thế này?

Khi Đại Bạch quay mông vào trong Hoắc Duật Hy cảm thấy có hơi buồn cười hỏi Tư Cảnh Hàn: “Anh vô tình với thằng bé hệt như cách trước đây anh vứt bỏ tình nhân của anh vậy.”

“Có sao?” Tư Cảnh Hàn cũng không mấy để ý, khi cô nhắc nhở hắn mới liếc đến cái mông của Đại Bạch vừa đi khuất.

“Có, trước đây anh chính là bạc tình như vậy. Phụ nữ bên cạnh anh đúng là bất hạnh.” Hoắc Duật Hy không biết là giúp ai hờn trách, nhưng cốt yếu cô muốn nhìn thấy vẻ mặt khó xử của hắn khi nhắc đến chuyện nhạy cảm này.

Vậy mà Tư Cảnh Hàn bình tâm như vại: “Tôi không bạc tình với họ là để chung tình với em, em còn trách cứ?”

“Này nhé đừng lấy em ra làm bình phong, anh trước kia phong lưu có nghĩ đến em không, bây giờ lại nói như anh làm vậy là rất chính nghĩa.”

“Hóa ra cả em cũng nghĩ trước kia tôi rất trụy lạc?” Tư Cảnh Hàn nhíu mày.

Hoắc Duật Hy thấy hắn nhíu mày thì hỏi: “Sao vậy, cứ như anh oan ức lắm?”

“À không, em nghĩ thế nào thì cứ vậy đi.” Hắn không vội phân trần.

Cô nghe hắn cứ nói nửa vời nên thoáng nghĩ ngợi, sau cùng nói một câu khiến mặt mũi của hắn không biết giấu vào đâu: “Nhưng nhớ lại lần đầu của chúng ta lúc đó anh có vẻ non nhỉ? Lúc đó em không hiểu, nhưng bây giờ nghĩ lại anh khi đó cứ như sói con ấy.”

“Hoắc Duật Hy, chuyện này đáng để bàn bạc thế sao?”

Hắn không có hứng nhưng cô thì dư thừa: “Tóm lại so với bây giờ thì em cảm thấy anh lúc đó cứ như một chiến sĩ cảm tử vậy, “võ nghệ” bằng không, cũng may là không lâu đã xong nếu không…. úm úm…”

Cô đang nói giữa chừng thì bị người kia cưỡng chế bịt miệng lại, không hiểu vì cớ vì mặt của hắn lúc trắng lúc đỏ, chỉ thiếu nước bỏ đi ngay lập tức.

“Em còn dám bàn tán chuyện này thêm một lần nữa tôi liền mặc kệ em.” Cuối cùng hắn cũng nói được mỗi câu uy hiếp này.

Hoắc Duật Hy tròn xoe mắt không hiểu vì sao, chẳng phải nói một hồi thì ý cô cũng là muốn tâng bốc kỹ năng của hắn hiện tại thôi, hắn cần gì bài xích như thế chứ? Cứ như bị người ta nhắc đến lần đầu xé tem vậy.

Gì?!

“Ức…” Cô kinh ngạc đến nỗi nấc cụt một phen, cứng đờ cổ quay sang nhìn Tư Cảnh Hàn, từ trên mặt hắn rồi lại chạy xuống phía dưới cơ thể tinh tráng.

Lần đầu của hắn là khi nào nhỉ?

Cô sẽ không xui xẻo đến như vậy chứ? Lần đầu đã đau đớn còn ăn trúng trai tân.

Nghĩ đến đây cô thoáng cái đã rùng mình. Nhớ đến sáng hôm sau đó mình còn phải nhập viện thì xác xuất cho giả thuyết vừa đưa ra càng cao hơn.

Tư Cảnh Hàn nhìn nét mặt của cô cũng đoán được cô đã phát hiện chuyện gì, hắn đưa tay kéo mạnh má của cô: “Không được nghĩ nữa, em không được nghĩ nữa.”

“Tư Cảnh Hàn, anh đang xấu hổ sao? Đừng nói với em đó cũng là lần đầu của anh nhé.” Hoắc Duật Hy biết nhưng vẫn còn cố hỏi, cầu hắn phải tự mình xác nhận cô mới thỏa mãn.

“Không được nhìn.” Tư Cảnh Hàn quay mặt đi, còn đưa tay che mắt cô lại để cô không nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của hắn lúc này.

Hoắc Duật Hy không thấy gì nhưng cái miệng vẫn nhanh nhảu: “Anh nói đi, nói đi, em sẽ không cười anh đâu. Đó là lần đầu của anh, phải không?”

“Sao em lắm chuyện quá vậy.” Hắn vờ đánh trống lãng hôn lên môi cô hòng phân tán sự chú ý của cô.

Hắn càng làm vậy thì cô càng xác định là đúng rồi, bất giác cười hì hì ôm cổ của hắn chặt hơn, đôi môi anh đào không cho hắn hôn mình nữa mà ngược lại tiếm quyền cắn cắn phiến môi mỏng của hắn, thì thầm: “Nghĩ lại tuy hơi đau nhưng em vui lắm. Ăn được của hời là có thật rồi.”

Nghe cô nói vậy Tư Cảnh Hàn cũng cảm thấy buồn cười, gỡ tay ra khỏi tầm mắt của cô, chút xấu hổ còn lại nhanh chóng tiêu tán, hắn tì trán lên vai cô: “Vậy mà em còn không biết trân trọng, cứ chê lên chê xuống.”

“Vì em cứ nghĩ anh lão làng rồi mà còn…”

“Tôi dễ bị dị ứng với nước hoa. Lúc nhỏ có đoạn thời gian lưu lạc, đôi lần nhìn thấy những người phụ nữ quý tộc khi dễ trẻ con lang thang lại thêm phản cảm, từ đó hình thành vài phần bài xích với phụ nữ trang điểm lòe loẹt, lạm dụng nước hoa đắt tiền.” Mà đến gần hắn thì có phụ nữ nào không cố trang điểm lên cho thật xinh đẹp đâu? Chỉ là không ai biết làm vậy sẽ càng phản tác dụng.

Tư Cảnh Hàn sơ lược giải thích.

Hắn nói đến đây làm Hoắc Duật Hy chợt nhớ ra năm nào còn ở đại học, hắn bị một đám nữ sinh vây tới mà không chút phản kháng, mặt mày tái nhợt. Lúc đó tuy rằng hắn nói dối không thích phụ nữ nhiệt tình đến gần vì sẽ nhớ đến việc từng làm công việc xấu hổ, nhưng xét kỹ lại cũng là có nguyên do chính đáng đó chứ.

Thảo nào về sau này cô sinh viên Thẩm Vy đơn thuần lại không làm hắn ghét bỏ, có thể đến gần Tư Cảnh Hàn trong gang tất.

Nhưng thôi, “Nếu đã lần đầu của anh thì em hứa sau này sẽ càng trân trọng anh hơn nữa, được không?”

Tư Cảnh Hàn không nói gì, chỉ là một hồi sau hắn nói thêm một câu không đầu, không đuôi: “Đó cũng là một trong những lý do tôi không thể dứt khỏi em.”

Chà! Hoắc Duật Hy nghe xong phải xuýt xoa, tôn ti trong tư tưởng của hắn đã đảo lộn hết rồi, nhưng cô vẫn hỏi: “Không thể dứt khỏi là vì anh nghĩ sau đó bản thân đã trở thành người của em sao?”

Giống như một cô gái Á Đông truyền thống cho ai lần đầu quý giá thì sẽ mặc định bản thân gắn liền với người đó, thuộc sở hữu của người đó rồi nên phải giữ mình vì người đó vậy.

“Có thể hình dung như vậy, nhưng lý do thì còn nhiều hơn thế nữa.” Tư Cảnh Hàn rời khỏi bờ vai gầy của cô, hơi ngẩn đầu lên.

Thật sự lúc đó đối với hắn, có được cô cũng như một con chim sẻ được đứng cạnh phượng hoàng vậy, có lẽ là do ám ảnh tâm lí lúc nhỏ nên lúc nào hắn cũng cảm thấy cô là một điều gì đó cao quý, xa xỉ mà cả đời hắn cũng đừng mơ chạm tới. Hắn chẳng qua chỉ là một loài quỷ của chốn tối tăm đang mơ đến ánh sáng thiên đường, cách biệt thân phận khiến hai người chỉ có thể ngược đường bước đi, mãi mãi cũng không thể song hành tiến về một lối.

Hoắc Duật Hy nhìn thấy nét nghĩ ngợi trong mắt hắn, cô đặc biệt thích vẻ trầm tĩnh của hắn lúc này, có chút gì đó dịu dàng lắm, đặc biệt là trên khóe mi hay lay động.

Cô không tự chủ vuốt ve khuôn mặt điển trai: “Đôi lúc em cảm thấy anh đặc biệt mỏng manh, làm cho người ta có cảm giác phải bảo vệ.”

“Em cảm thấy vậy sao?” Chí ít thì đối với Tề Thiếu Khanh khi hắn còn nhỏ có thể cho là vậy, nhưng còn với Hoắc Duật Hy thì không thể nào.

“Ừm.” Cô gật đầu: “Nhưng khi sóng gió ập tới, anh lại không cho người ta có hội đó, mà bản thân anh trở thành một nơi kiên cố vững chãi để bảo vệ người khác. Khi sóng gió qua đi anh mới bày ra vẻ mỏng manh ban đầu.”

“Tôi không cố ý biểu hiện như vậy.” Tư Cảnh Hàn cười bất đắc dĩ.

Hoắc Duật Hy cúi đầu hôn lên trán hắn một cái như gà mổ: “Thật ra có thể phần lớn là do vẻ ngoài của anh thôi. Lúc anh cau mày, sắc lạnh đôi mắt nhìn ai đó trông thật sự rất nghiêm trọng, nhưng đổi ngược lại khi anh buông lỏng biểu cảm, em sẽ như được thấy một người hoàn toàn đối lập với anh.”

“Vậy em thích tôi của khi nào hơn?”

“Đương nhiên là…” Cô cố tình kéo dài: “… lúc nào cũng thích.”

Khỏi nói Tư Cảnh Hàn hài lòng thế nào, chủ động yêu thương cô một phen, cô trước ngực hắn lại nũng nịu: “Nhưng em đặc biệt thích anh của lúc “yêu” em.”

“Tiểu hồ ly nghịch ngợm.” Lần này thì hắn cười rộ để lộ cả hàm răng trắng đều tăm tắp, quyết định thưởng mạnh cho cô bằng cách gọi Đại Bạch ra.

Thằng bé ở trong phòng nghe gọi liền bình bịch chân ngắn chạy ra, hớn hở: “Ba ba gọi Đại Bạch ạ?” Nhìn sang phao con vịt không có ai sử dụng, mắt nhóc con càng sáng rỡ, nghĩ rằng ba gọi ra để cho nhóc ngồi phao vịt.

Tư Cảnh Hàn đúng là với tay lấy cái phao sang thật, nhưng để Hoắc Duật Hy trèo lên trên, còn Đại Bạch thì được dặn: “Vào trong lấy máy ảnh chụp giúp ba vài kiểu, mommy ưng ý bao nhiêu tấm thì cho con ngồi phao bấy nhiêu phút.”

“Vâng ạ?”

“Nhanh nào, mommy sắp bị lạnh rồi.” Tư Cảnh Hàn vừa nói vừa giúp Hoắc Duật Hy chỉnh dáng ngồi mặc cho dáng vẻ ỉu xìu của Đại Bạch bên bờ hồ.

Khi thằng bé quay vào trong Hoắc Duật Hy mới thắc mắc hỏi ba nó: “Đại Bạch còn biết chụp ảnh sao?”

Tư Cảnh Hàn khá tự hào nhướng mài với cô, không đáp mà hỏi ngược lại: “Rất được việc phải không?”

Hoắc Duật Hy nhìn hắn lại nhìn Đại Bạch dắt hai con chó cưng cùng cái máy ảnh đi ra đúng là cảm phục không thôi, tự hỏi Tư Cảnh Hàn rốt cuộc đã luyện cho con trai cô bao món nghề trong suốt mấy năm nay rồi?

Đúng là đồ tốt thì không cần quảng cáo quá nhiều, cô từng chê cách hắn dạy con trai, hắn không nói nhiều mà để thực tiễn chứng minh cho cô thấy cách của là hắn đúng hay sai.

Tư Cảnh Hàn và Hoắc Duật Hy dường trở lại những ngày tháng vui vẻ của trước đây, tận hưởng khoảng thời gian bên nhau một cách ngọt ngào nhất.

Có thể nói Tư Cảnh Hàn không hề chán ghét chuyện tạo hình chụp ảnh, hắn không cứng nhắc như người bên ngoài vẫn nghĩ, lúc nào cũng là một dạng lạnh lùng nghiêm túc mà ngược lại, nếu hắn là một người bình thường không có sự nghiệp trong tay thì khi thất nghiệp chắc chắn đây sẽ là nghề kiếm cơm hàng đầu hắn lựa chọn.

Đại Bạch được di truyền từ hắn ở mảng này, nói về tạo dáng chụp ảnh thì không ai qua được nó, thậm chí khi chụp cho người khác nó cũng biết lựa góc nhìn sao cho phù hợp nhất. Nhưng có vẻ hôm nay thằng bé không được cao hứng cho lắm khi liên tục bị ba mẹ cho ra rìa, nên lúc ba nhờ chụp ảnh giúp Đại Bạch chẳng có bao nhiêu tự giác, khiêng cái máy ảnh cũng trở nên nặng nề trông thấy.

Tư Cảnh Hàn ôm eo Hoắc Duật Hy đang ngồi trên con vịt khẽ nhìn sang nhóc, biết ngay chụp chẳng có tâm, buộc hắn phải xuống giọng chỉ đạo: “Đại Bạch, nằm xuống đi, lấy gốc từ dưới lên cho ba.” Nói xong hắn lại kêu hai con chó cưng đi đến, đứng hai bên hắn và Hoắc Duật Hy.

Đại Bạch nằm bẹp xuống, ỉu xìu chụp.

“Anh coi kìa…” Nhìn con trai như vậy Hoắc Duật Hy chu môi lay lay cánh tay của Tư Cảnh Hàn bảo hắn xử trí.

Thôi được, coi như hắn chịu thua dáng vẻ thở không ra hơi này của nó, cả hai con chó cũng bơi xuống nước rồi chỉ có một mình nó ở trên bờ đúng là tội thật.

“Đại Bạch đừng buồn nữa, qua đây ngồi vịt đi, ba chụp ảnh cho.”

“Thật ạ?” Đại Bạch đến cả giả vờ giận dỗi còn không biết, chỉ nghe vậy đã lập tức ngồi dậy, rạng rỡ hỏi.

“Ừ, muốn ngồi thì mau qua đây.” Hắn vừa nói vừa nhích Hoắc Duật Hy ra phía sau chiếc phao chừa chỗ cho nhóc con.

Đại Bạch gần như là phi tới, cái mông lăng quăng trông phải buồn cười.

Lúc Tư Cảnh Hàn ôm nó xuống nước Đại Bạch câu chặt vào cổ của hắn dụi dụi: “Vậy mà cứ nghĩ ba hết thương “người ta” luôn rồi chứ.”

Nghe xong trái tim Tư Cảnh Hàn liền mềm nhũng, “Làm sao có thể, ba đã nói ba thương Đại Bạch nhất.”

“Vậy còn mommy, rõ ràng ba có mommy liền lạnh nhạt với người ta.” Đại Bạch vảnh ngón tay ra trách cứ.

Tư Cảnh Hàn cười nhẹ, hôn lên cái má bánh bao của thằng bé: “a thương Đại Bạch nhất nhưng… yêu nhất là mommy.”

Đại Bạch: Ơ, vậy là…?

Tư Cảnh Hàn: cười nhếch môi.

Hoắc Duật Hy: ngại ngùng xoắn xuýt.

Tiếp đó vẫn là diễn cảnh Đại Bạch giữa hai người lớn không ngừng liếc mắt đưa tình mà ngẩn tò te, ảnh chụp của gia đình bằng flycam cũng toàn là cảnh Đại Bạch bị cô lập còn hai người kia thì ôm ấp thắm thiết, từ trên phao vịt cho tới dưới nước, thằng bé chẳng qua chỉ là để trưng bày và là minh chứng thành quả của một tình yêu đẹp.

Tuần du lịch cứ thế kết thúc, mỹ mãn.

Trở lại Trung Quốc, mùa đông vẫn giá rét.

Hoắc Duật Hy nay đã đường hoàng cùng Tư Cảnh Hàn lưu lại biệt thự Hàn Nguyệt. Về chuyện trước đó đồn đoán hắn và Tề Thiếu Khanh có gian tình, sau đó cô họp báo tìm người nay đã trở nên sóng yên biển lặng khi hắn về nước, chẳng ai dám nhúc nhích cục cựa vì sợ chọc đến thiên nhan khó tính.

Bình thường hắn đi làm cũng chẳng ai dám bàn tới bàn lui nữa, chuyện hắn và cô sống chung một chỗ vẫn là đá nằm trong đáy giếng. Không biết hắn có cảm nhận thế nào nhưng riêng cô không thoải mái lắm, tuy hai người hòa hợp vui vẻ nhưng cô vẫn thấy có chút trống trãi, thật sốt ruột vì sao đến giờ hắn vẫn chưa có động thái gì hồi đáp với nhà ngoại Đại Bạch.

Lẽ nào hắn định để chuyện nằm dần chìm đáy cốc sao?

Càng nghĩ cô lại càng thấy nao nao, Hàn thúc vừa về Canada nên biệt thự ban ngày chỉ có cô và Đại Bạch, muốn hỏi ý ai đó cũng chẳng có.

Cũng may hôm nay được một ngày đẹp trời, lại có nắng, Hoàng Tịch Liên đúng lúc đến chơi làm cô có người bầu bạn.

“Trông cô sao thất thần vậy?” Nhìn ra tâm trạng của cô, Hoàng Tịch Liên vừa ngồi xuống ghế đã hỏi ngay.

“Chẳng phải là vì ba của Đại Bạch sao, hắn vẫn chưa chịu về Hoắc gia với tôi.”

“Vẫn là không trả lời được hai câu hỏi kia thì không khoan nhượng?”

“Đúng vậy, nhưng là hai câu đó tôi không sao trả lời ngay được.” Hoắc Duật Hy thở dài, tự mắng mình ngốc đến cả tình cảm của bản thân cũng nghĩ không xong. Hoàng Tịch Liên thì khác, chuyện gì cũng dứt khoát rõ ràng, yêu là yêu, chấm dứt là chấm dứt, không chút nhùng nhằng, đôi lúc thật ngưỡng mộ một người như cô ấy.

“Bây giờ bên nhà ngoại Đại Bạch chờ lâu như vậy chưa có hồi âm từ hắn bắt đầu thấy không vui, ba tôi buộc phải dùng uy tín cá nhân để đảm bảo với bọn họ hắn sẽ sớm đáp trả thành ý, nhưng thực tế thì cô thấy đó, hắn một chút nghĩ cho sự khó xử của tôi cũng không có.” Càng nói cô lại càng thấy phiền não: “Chẳng lẽ buộc tôi phải dùng biện pháp mạnh? Nhưng tôi thật sự không muốn dùng cách này để giải quyết vấn đề.”

Chuyện này cũng làm Hoàng Tịch Liên thoáng nghĩ suy, dựa vào lập trường riêng mà khuyên cô: “Người như anh ấy thì không trách được rồi, chẳng người đàn ông nào muốn mình làm vật thế thân cả. Tôi nghĩ cô nên dành một khoảng thời gian tĩnh lặng để suy nghĩ về chuyện của hai người, viết lại kí ức xem mình đối với anh ấy là dây dưa từ lúc nào. Đoạn kí ức nào nếu bỏ đi làm cô thấy đau đớn thì chính đó là khoảnh khắc cô phải lòng anh ấy, bởi vì tình yêu cũng giống như một loại mao mạch, cắt đứt rồi máu sẽ chảy đầm đìa.”

Nghe cô ấy nói Hoắc Duật Hy có chút thông suốt, đúng là cô cũng hết cách rồi. Nghĩ nghĩ lại thấy buồn cười, nhìn Hoàng Tịch Liên mà nói: “Nếu lúc trước biết cô sẽ là bạn tốt của tôi thì tôi đã không xem cô là tình địch mà đối xử.”

Nói đến đây Hoàng Tịch Liên cũng bật cười: “Nhưng sự thật thì tôi không phải là tình địch của cô mà cô mới là tình địch của tôi, phải không?”

Tư Cảnh Hàn thì cô ấy không yêu rồi, lúc trước nói thích hắn, làm mọi chuyện vì hắn, tách Hoắc Duật Hy khỏi Tề Thiếu Khanh để tác thành cho hắn chỉ là cái cớ, thật sự xuất phát từ lòng riêng của cô ấy đối với Tề Thiếu Khanh, nên không tính cô ấy là tình địch của Hoắc Duật Hy. Nhưng ngược lại Tề Thiếu Khanh thì yêu Hoắc Duật Hy. Tính đi tính lại Hoắc Duật Hy mới là tình địch của cô ấy.

“Làm sao có thể, anh Thiếu Khanh từ lâu chỉ xem tôi như em gái.” Hoắc Duật Hy xua tay phủ nhận, lại gọi người giúp việc mang trái cây lên.

Đúng lúc này Đại Bạch từ trên tầng mò xuống, vừa ngủ dậy nên mắt nhắm mắt mở chạy bình bịch định lao vào người cô: “Mommy… Mom…”

Nhưng khi nhìn thấy Hoàng Tịch Liên ở đối diện Hoắc Duật Hy nó liền xoay một vòng 360° tạo dáng công chúa ngã vào lòng hoàng tử sà đến bên chân cô ấy, mắt trở nên sáng rỡ, ngọt ngào đổi giọng: “Chị xinh đẹp…”

Hoàng Tịch Liên thích thú bế thằng nhóc lên lập tức, lại nói với Hoắc Duật Hy: “Cô sinh khéo thật đấy, càng nhìn càng thấy thằng bé thật giống Cảnh Hàn nhỉ?”

Hoắc Duật Hy khinh thường nhìn Đại Bạch quẫy đuôi, “Tôi thì thấy khác một trời một vực đấy.” Tư Cảnh Hàn của cô thì giỏi biết chừng nào, thằng con trai lại là chúa ngớ ngẩn.

“Có sao? Nhưng tôi lại ước có thể sinh một đứa bụ bẫm thế này còn không được.” Hoàng Tịch Liên vừa nói vừa lấy quà trong túi xách ra cho Đại Bạch, cô đã cố tình chuẩn bị trước. Thằng bé nhận lấy, luôn miệng dạ, vâng, cảm ơn, được lòng người khác không cần nói.

Hoắc Duật Hy không còn lấy điều này làm tự hào như thuở ban đầu mới gặp nhóc nữa, mà chuyện cô chú ý hơn là câu nói vừa rồi của Hoàng Tịch Liên: “Cô lại đùa ai chứ, cô muốn sinh liền sẽ có một đứa trắng trẻo ngây.”

“Mình tôi thì làm sao sinh được chứ?” Hoàng Tịch Liên cười trừ.

Hoắc Duật Hy không cho là vậy: “Thế anh Thiếu Khanh để trưng bày à? Tôi nghĩ chuyện này muốn hay không là do cô quyết định ấy chứ.”

“Tiểu Hy, cô hiểu lầm rồi. Tôi và Tề Thiếu Khanh là không thể nào đâu.” Thế nhưng đề cập đến chuyện này Hoàng Tịch Liên lại lắc đầu: “Thật ra hôm nay tôi đến chủ yếu là muốn chào tạm biệt cô với Đại Bạch, sắp tới tôi sẽ ra nước ngoài dài hạn.”

“Sao, cô ra nước ngoài, để lưu diễn sao?” Hoắc Duật Hy hoàn toàn ngỡ ngàng.

“Không, lần này tôi muốn tiếp tục thực hiện kế hoạch nghỉ dưỡng lúc của mình. Năm trước bị ba ép về nước rồi vô tình tham gia vào chuyện của cô và Cảnh Hàn nên mới gián đoạn, bây giờ hai người sắp viên mãn, ở đây tôi cũng đã chơi chán, phải tìm chỗ khác thôi.” Hoàng Tịch Liên thản nhiên nói, còn tranh thủ hôn má Đại Bạch mấy cái.

Riêng Hoắc Duật Hy vẫn chưa định hình: “Anh Thiếu Khanh có biết chuyện này không?”

“Đương nhiên.” Hoàng Tịch Liên gật đầu, cắm một miếng cam đưa vào miệng, nhún vai nói tiếp: “Thật ra cô đã hiểu lầm mối quan hệ của tôi và Tề Thiếu Khanh rồi, tôi và anh ấy không đến mức quá thân thiết như mọi người đã nghĩ đâu. Tuy rằng tôi đơn phương nhưng tôi không thích dây dưa với người không yêu mình, ăn cũng đã đủ rồi nên “say goodbye” là vừa.”

Sự thẳng thắn của cô ấy khiến Hoắc Duật Hy phải há hốc mồm: “Vậy anh ấy có nói gì không?”

“Nói gì được chứ, nhưng tôi nghĩ không phải yêu nhau thì muốn nói cũng chẳng có gì để nói. À, đúng rồi, tôi có ghé ngang Milano, cô có muốn mua gì không, tôi chọn giúp cho.” Hoàng Tịch Liên dường như không để tâm lắm đến chủ đề liên quan đến Tề Thiếu Khanh, thật sự dứt khoát như cô ấy đã nói, không níu không nợ, càng không chút u sầu.

Thái độ này của cô ấy cũng khiến Hoắc Duật Hy phải tin cô ấy rời đi hoàn toàn là do sở thích của cá nhân say mê du lịch, không làm mất hứng cô liền nhờ cô ấy mua giúp mình vài món trang sức.

Hai người đang chọn thì Tư Cảnh Hàn trở về, hôm nay là chủ nhật nên hắn được nghỉ buổi chiều, trông thấy Hoàng Tịch Liên ngồi ở phòng khách thì thoáng qua bất ngờ, “Em đến lâu chưa?”

“Cũng lâu rồi, cốt yếu sang tạm biệt Tiểu Hy với Đại Bạch, anh chắc đã nghe được chuyện em đi?”

“Ừ, Tề gia có nói. Khi nào thì bay?”

“À, nếu thời tiết thuận lợi thì hai hôm nữa.”

“Ừm.” Tư Cảnh Hàn gật đầu, một bên cởi áo khoác, một bên đón lấy Đại Bạch: “Hai người ngồi chơi đi, để anh trông thằng bé cho.”

Đại Bạch nghe vậy rất chủ động bò xuống ghế đi đến chỗ của hắn, còn nói: “Ba ba, Đại Bạch chưa uống sữa.”

Tư Cảnh Hàn bế nó lên, hôn trán một cái, cười dịu dàng: “Được rồi, chờ ba thay đồ xong sẽ pha cho Đại Bạch.”

Hoắc Duật Hy ngồi một bên cũng đứng dậy đi đến: “Hôm nay đi họp sớm anh hẳn là mệt rồi, sữa của Đại Bạch dặn Tiểu Mễ pha là được.”

“Không sao đâu, chỉ có một bình sữa thôi, em đừng khi dễ sức khỏe của tôi như vậy.”

“Anh chỉ giỏi cậy mạnh, gầy đến sắp trơ xương, ôm vào chẳng đã tí nào. Em nấu canh gà rồi, chút nữa mang lên cho anh, tuyệt đối không được nhờ Đại Bạch uống giúp!” Cô vừa nói vừa đe dọa cả hai cha con.

Nói đến khoảng ăn uống Tư Cảnh Hàn không tiện trả giá với cô, vội vàng quay đầu bỏ trốn lên tầng. Hoắc Duật Hy chống hông nhìn theo, “Anh nghĩ làm như vậy thì sẽ trốn được sao, mơ đi.”

Nhìn gia đình ba người chí chóe, người ngoài như Hoàng Tịch Liên cũng thấy ngưỡng mộ thay, bất giác đưa tay sờ lên bụng, lại nghĩ đến nụ cười và cái hôn dịu dàng vừa rồi Tư Cảnh Hàn dành cho Đại Bạch, cô càng mơ màng hâm mộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.