Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!

Chương 111: Chương 111: Người bị nhìn trúng (1)




Lạc Tư Vũ nhíu mày đẩy Mao Lập Tát đang lải nhải không ngừng sang một bên, đi đến nhìn Tư Cảnh Hàn vẫn lạnh lùng ngồi yên, “Sao lại để tên đó tùy tiện như vậy trên người cậu? Chẳng lẽ như lời hắn nói thật?”

“Tất nhiên, tổng tài của tôi sao có thể phòng không gối chiếc mãi, chí ít thì...”

“Mao Lập Tát, anh bớt nói lại đi.” Đến đây Mạc Doanh không thể nhịn được nữa, lườm lườm anh.

Không thể tránh né được sao, chuyện Hoắc Duật Hy rời đi ai nhắc đến cũng đã thấy ảm đạm rồi, mà tên này năm lần bảy lượt bày trò gán ghép, muốn chết sớm?

Tư Cảnh Hàn vẫn không để ý hai trợ lý đứng đằng kia hung hăng với nhau, hắn nhìn Lạc Tư Vũ, “Mao Lập Tát nói rất đúng, hiện tại Nam Tam chủ tịch là một nhà đầu tư lớn, đứng ở cương vị nào mình nghĩ cũng không nên bỏ qua. Đích thân đi một chuyến cũng không tệ.”

Đầu mày của Lạc Tư Vũ càng nhíu chặt, nhắc nhở: “Không phải cậu không biết ông ấy còn có một đứa con gái bảo bối chứ? Mục đích của buổi gặp chiều nay lộ liễu như vậy, cậu còn đồng ý?”

“Cái này không liên quan, người ngoài đều nói Hoàng Nam Tam không có gì khác ngoài tiền nhưng bọn họ lại quên một điểm, tài sản của ông ấy duy nhất chỉ có đứa con gái rượu này. Dù là chiều nay có ý kén rễ cũng không nhanh như vậy mà nhận định một ai, huống hồ mắt nhìn của ông ấy không giống mắt nhìn của con gái mình, chủ đích tìm chồng nay chưa chắc gì ý muốn của cô ấy.”

Lạc Tư Vũ cho lời của Tư Cảnh Hàn là có lý, nhưng khi nhìn vào đôi mắt trong suốt của người kia nhất thời hắn cũng chẳng biết trong lòng Tư Cảnh Hàn có ý nghĩ gì.

Đến khi Mao Lập Tát tự động ly khai khỏi chỗ Mạc Doanh tìm đến Tư Cảnh Hàn thì cuộc đối thoại giữa hắn và Lạc Tư Vũ bị gián đoạn, nhưng thật ra cũng không còn gì để trao đổi nữa, đồng hồ đã điểm giờ xuất phát, bọn họ cũng phải khởi hành rồi.

Nam Tam dinh thự.

Khi nhóm người của Tư Cảnh Hàn đến nơi thì nơi đây người được mời đến gần như đã có mặt đầy đủ, chỉ còn lại bọn họ đến sau mà thôi.

Chuyện là dọc đường đi, đệ nhất trợ lý tổng tài - Mao Lập Tát sực nhớ ra một chuyện vô cùng cấp bách dẫn đến chuyến đi bị trễ, chính là Nam Tam chủ tịch mời những “thanh niên trẻ” này đến là để chơi golf cùng mình.

Thế nào anh lại thông báo và chuẩn bị tây trang cùng giày da cho Tư Cảnh Hàn, cả Lạc Tư Vũ cũng vậy, tươm tất từ trên xuống dưới như sắp vào lễ đường.

Cuối cùng để khắc phục sai lầm, đích đến đầu tiên của bọn họ là vào trung tâm thương mại, thay cho hai nhân vật chính bộ quần áo golf, găng tay, băng cổ tay, mũ lưỡi trai và giày thể thao.

Sau một trận bị ninh nhừ, Mao Lập Tát đã hồi phục được ý thức cơ bản, phát huy vai trò của một người trợ lý chuyên nghiệp, còn đem theo cả kem chống nắng cho tổng tài của mình.

Trước khi lên xe anh không quên dặn Tư Cảnh Hàn: “Cái này tuyệt đối không được cho Lạc Tư Vũ dùng, nhìn xem, da vẻ của anh phải tốt hơn hắn thì mới lấy được nhiều thiện cảm. Hơn nữa đây cũng là tấm lòng của tôi dành cho riêng anh nữa tổng tài, nên là tôi chỉ phục vụ cho anh thôi, còn tên A Tư kia tự tìm Mạc Doanh của hắn mà đòi phục vụ!”

Tư Cảnh Hàn nhìn trợ lý của mình đứng bên ngoài kính chắn gió, hắn đẩy kính râm của mình xuống một chút, nhìn anh ấy:

“Tôi thấy cái này cậu nên giữ lại sẽ tốt hơn.”

“Sao vậy tổng tài?”

“Sắp tới cậu đi Nam Phi thì rất cần để chống nắng.”

“Vù!!!”

Một làn gió lạnh để lại khiến tóc của Mao Lập Tát phải bay lên. Anh đứng ven đường với trong tay còn cầm chai kem chống nắng.

Không biết từ lúc nào anh từ tài xế đã bị tống xuống xe, cứ như tên ngốc đứng giữa đường cái hứng gió đông.

Lại thêm một cơn thổi qua mặt, ánh nắng tuy rằng tươi rói nhưng vẫn không xua hết cái lạnh.

Nắng sau mấy ngày đổ tuyết, người ta tranh nhau sưởi ấm còn không kịp anh lại tặng cho Tư Cảnh Hàn chai kem chống nắng. Bỗng nhiên anh cảm thấy hiểu ra, lý do mình không được đi siêu xe mà mình còn phải đến Nam Phi là gì rồi.

Nhưng cắt, tài sản anh để trên xe của bọn họ hết rồi. Vậy anh về bằng đường nào?!!!

“Mạc Doanh, cô ở đâu, mau tới cứu tôi!”

Trở lại nhà Hoàng Nam Tam, Tư Cảnh Hàn và Lạc Tư Vũ vì đến trễ nên khi vừa xuống xe liền thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Người xuống xe trước là Lạc Tư Vũ, hắn đem theo phần quà đã chuẩn bị sẵn tiến lên, Tư Cảnh Hàn đỗ xe vào bãi rồi đi ở phía sau chừng một mét, đánh mắt nhìn một cái thấy Tề Thiếu Khanh đứng cùng Thân Hạo Khiêm ở đằng kia thì tiến lên sóng vai với Lạc Tư Vũ đi về phía Hoàng Nam Tam.

Đương nhiên nhìn thấy hai nhân vật mà mình rất mong đợi cuối cùng cũng xuất hiện khiến Hoàng Nam Tam vô cùng hài lòng, tươi cười tiến lên.

“Khách quý, khách quý, Tư tổng và Lạc phó tổng cuối cùng cũng nể mặt lão già này đến chơi rồi.” Ông khác lên vai Lạc Tư Vũ vỗ vỗ, cố nhiên hắn hiểu lễ hơi cúi thấp người nói đáp một cách khiêm tốn:

“Nam chủ tịch đã quá lời rồi, Tư Vũ và Cảnh Hàn là hậu sinh, được mời đến mới là diễm phúc. Ở đây có món quà nhỏ, tuy không thể sánh cùng các bảo vật có trong Nam dinh, nhưng mong Nam chủ tịch có thể mở mắt ngọc tạm chấp nhận thành ý này của chúng hậu bối.”

Hoàng Nam Tam nghe xong vô cùng sảng khoái, càng thích thú hơn đón lấy món quà, đưa cho người cận vệ kế bên, người kia lập tức cung kính mang lễ vật lui vào trong. Bây giờ thì đến lượt Tư Cảnh Hàn thi lễ, so với Lạc Tư Vũ cũng là một dạng chuẩn khiến Hoàng Nam Tam trong lòng cảm thán, suýt xoa.

Người ta luôn nói tuổi trẻ ngông cuồng, nhất là những người công thành danh toại lại càng đề cao cái tôi của mình hơn. Nhưng hôm nay ông đã được mở rộng tầm mắt, những người trẻ tuổi trước mắt này chẳng những lễ độ mà còn khiêm tốn vô cùng, phá vỡ những mối nghi hoặc của ông trước đây về những người lãnh đạo trẻ tuổi.

Người được mời đến không nhiều, chưa đến mười người, trong đó đã có bốn người của Tư thị và Tề thị, nhìn kỹ thêm một chút thì những người còn lại đều liên quan đến họ Hoàng Nam. Nói trắng ra Hoàng Nam Tam chủ đích chính là mời hai nhóm bốn người của Tề Thiếu Khanh và Tư Cảnh Hàn đến làm cực nhân vật chính của ngày hôm nay.

Những người còn lại chẳng qua chỉ là một cái cớ giúp ông tạo không khí giao lưu mà thôi, bởi vì thật chất người đều do ông sắp xếp cả rồi. Tề Thiếu Khanh và Tư Cảnh Hàn đều nhìn ra nhưng tuyệt nhiên không tỏ thái độ gì, rất bình thản ứng phó.

So với việc người khác sẽ hạn chế hai con rồng lửa chung đụng cùng một chỗ thì Hoàng Nam Tam lại rất khéo chọn kéo anh và hắn đến giao lưu.

Dẫn đầu nhóm người ra sân golf, ông để bốn người của Tư Cảnh Hàn, Tề Thiếu Khanh, Lạc Tư Vũ, Thân Hạo Khiêm đi song song hai bên cánh tay của mình.

Phải nói bốn người trẻ tuổi cao lớn, đĩnh đạc này đi bên cạnh tạo cho ông một cảm giác vô cùng tươi mới, cứ như được hộ tống bởi đệ nhất kỵ sĩ vậy.

Dù rằng khi còn trẻ, ông cũng từng là một trang thanh niên tuấn kiệt, khí thế lực lưỡng nhưng về già rồi thời gian đúng là đã bào mòn đi không ít, năm nay dù gì cũng đã sáu mươi, tuy bề ngoài dáng vẻ thong dong, tinh thần cứng cáp nhưng sâu bên trong đi nhiều hơn bình thường chỉ mấy bước liền thấy mệt mỏi, cố thêm một chút thì không chịu nổi, ít hơn một chút lại không khỏe khoắn, nói tóm lại cơ thể già này rất khó chiều.

Huống hồ lại đau đầu thêm vì đứa con gái cưng quá bướng bỉnh đi...

“Chỗ chúng ta hẳn đều là người quen với nhau, chắc không cần giới thiệu nhiều nhỉ?”

“Đúng vậy, thật sự ở chỗ Thiếu Khanh và Tư tổng cùng nhau khá quen thuộc.” Tề Thiếu Khanh đáp trước.

Anh cũng đã tháo xuống tây trang vào giày da, thay vào đó buổi chiều hôm nay vận trên người trang phục thoải mái chuẩn bị vận động, mà trùng hợp cùng Tư Cảnh Hàn đều đội một mũ lưỡi trai hở chóp màu trắng, đồ thể thao và giày đều cùng một nhãn hiệu, tuy rằng khác kiểu dáng nhưng lại cùng màu sắc. Cho nên khi đi cạnh nhau cứ y hệt như đi quảng bá thời trang thể thao cho nhãn hiệu kia vậy.

Hoàng Nam Tam gật gật đầu: “Các cậu biết không, nhìn thấy những người trẻ tuổi đi sau mình ngày càng vững hơn, mạnh hơn mình lúc trước, lão già này thực tiếc nuối chỉ sinh có một đứa con gái, mà cơ đồ lại như bể rộng... Haiz, nếu biết trước sẽ có ngày hối hận thì lúc trước đã sinh vài đứa để tìm thật nhiều con rễ vừa anh tuấn, vừa tài giỏi như các cậu rồi, ha ha ha...”

Không biết là ông nói thật hay đùa, nhưng lại cố tình vỗ vỗ lên vai của Tư Cảnh Hàn và Tề Thiếu Khanh.

Lạc Tư Vũ chậm hơn phía sau Tư Cảnh Hàn một bước thấy được động tác này của Hoàng Nam Tam thì khẽ mím môi, kéo tay của Tư Cảnh Hàn, nhướng mài ra ám thị.

Đương nhiên Tư Cảnh Hàn hiểu được ý cười nhạo này của Lạc Tư Vũ nên hắn liền phản công: “Nam chủ tịch luôn xem trọng hậu bối thật sự rất đáng mến, chỉ là theo Cảnh Hàn nghĩ con cái là của trời cho, không quan trọng là nam hay nữ, nhiều hay ít, chỉ cần có thực lực đều có thể đảm nhận mà thâu tóm giang san.”

“Nói có lý lắm, quả nhiên là tuổi trẻ có suy nghĩ khác.” Hoàng Nam Tam đồng tình, hình như rất hứng thú với chủ đề này mà hỏi thêm:

“Không bằng đã nhắc đến con cái rồi, các cậu đều đến tuổi lập gia đình, chuẩn bị trước không hay bằng ngẫu hứng trao đổi thêm vài câu ngoài lề, Thiếu Khanh trước đi, cậu hiện tại nghĩ con đầu lòng bản thân thích con trai hay con gái?”

Nhắc đến Tề Thiếu Khanh liền cười thành tiếng, ngờ ngợ đến việc gì đó liền đáp: “Hẳn là người phụ nữ Thiếu Khanh nhận định thì trai hay gái đều được, dù sau thời gian sau này cũng còn dài, một năm hai đứa vẫn được mà.”

Những người khác nghe đến đều cười phá lên.

Tiếp theo lại nhìn đến Lạc Tư Vũ, hắn đối với câu hỏi quá mức thú vị này có chút chần chừ. Riêng bản thân bình thường lãnh cảm, mùi vị của phụ nữ trên đầu môi thế nào mấy năm nay đều quên mất, chưa từng nghĩ sẽ lập gia đình thì lấy đâu ra chuyện con cái, nhưng là vẫn không muốn làm Hoàng Nam Tam mất hứng, cuối cùng đáp:

“Người ta nói “cha sinh mẹ đẻ”, đối với Tư Vũ thì bản thân để người nhỏ kia của mình mượn bụng sống nhờ, mẹ của nó thích thế nào thì liền như thế ấy.”

“Mặc dù cậu mới là người quyết định nhỉ?” Hoàng Nam Tam cười tít mắt, lần nữa vỗ vai Lạc Tư Vũ.

Lại đến lượt Thân Hạo Khiêm, anh ấy có chút ngẩn ngơ không hiểu lắm về mấy vấn đề này, chung quy đi theo Tề Thiếu Khanh đến nay chưa có ý định yêu ai đó, cũng muốn sống độc thân như vậy là được rồi.

Nhưng lúc cần thiết cũng phải giả vờ linh hoạt, rất nhanh đã cho Hoàng Nam Tam đáp án:

“Nếu sau này các tổng tài, phó tổng đều sinh con trai con gái, thôi thì Hạo Khiêm cứ chuẩn bị sẵn một đội bóng, giống như Nam lão gia nói vậy, lần lượt chờ các nam thanh nữ tú đến, một mẻ giăng gọn.”

“Cậu đúng là quá tham rồi.” Những người khác không nhịn được cười hì hì. Còn Thân Hạo Khiêm thì nhún nhún vai, không quên nhắc một người vẫn luôn im lặng.

“Còn Tư tổng thì thế nào, anh thích con trai hay con gái là con đầu lòng?”

“Phải đó, phải đó?” Những người khác khá tò mò, dồn chú đến Tư Cảnh Hàn, cả Tề Thiếu Khanh cũng vậy, dù trong mắt anh là sự bình thản nhưng thật chất rất chờ đợi câu trả lời của hắn.

Tư Cảnh Hàn bình tĩnh chỉnh lại kính râm, khóe môi vẫn giữ ý cười như vừa mới đến, nếu người khác né tránh phải nói hẳn ra là con trai hay con gái thì đến lượt hắn rất dứt khoát đáp: “Là con trai.”

“Tại sao vậy?” Hoàng Nam Tam nóng lòng hỏi tiếp.

Tư Cảnh Hàn nhìn sang ông, khẽ cười: “Bởi vì sinh con gái đầu lòng Cảnh Hàn sẽ phải chăm sóc nó mà không thể thuộc về một mình momy nó, ngược lại nếu nó có anh trai thì Cảnh Hàn mới có thể yên tâm giúp nó có thêm nhiều chị em khác nữa.”

“Ha ha ha...”

“Đúng, đúng vậy, chính là suy nghĩ chu toàn như vậy thì mới tăng năng suất được, thảo nào người khác gọi cậu là chiến thần, từ đầu đều có suy nghĩ kỹ lưỡng như vậy.” Hoàng Nam Tam không nhịn được tán thưởng, chỉ có đều so với nụ cười của ông thì bên này Lạc Tư Vũ và Tề Thiếu Khanh đều hạn chế nét cười.

Đúng lúc Tư Cảnh Hàn nâng mắt nhìn anh, anh không từ chối mà nhìn thẳng vào hắn, nhếch môi giễu cợt.

Vậy mà anh cứ nghĩ, đối với hắn có những chuyện đã rồi thì không thay đổi được chứ!

Tuy vậy câu này anh không nói ra, bằng một ánh mắt thông suốt nhìn sang Lạc Tư Vũ, hắn khẽ nhún vai không nói không cười.

Nhìn đoàn người không ngừng di chuyển về phía sân golf, rốt cuộc cô gái đứng trên tầng ba biệt thự từ nãy đến giờ cũng có chút thắc mắt, quay sang nhìn tiểu hầu nữ bên cạnh:

“Mẫn Mẫn, nói xem cha chị từ đâu tuyển được một dàn “vịt mặt trắng” về nhặt bóng vậy? Trông thật thuận mắt nha.”

Người hầu kêu là Mẫn Mẫn nghe xong câu hỏi của tiểu thư mình thì hết hồn, trợn mắt, không tin được: “Tiểu thư, chị có phải hay không đều không nhận ra một số người trong số bọn họ đều là tổng tài và phó tổng tài của các nhà tài phiệt?”

Cô gái sắm vai tiểu thư sau đó nhíu đôi mày thanh tú lại, nghi hoặc: “Không phải chứ, thế nào các tài phiệt kia lại không phải là các ông chú bụng phệ, hói đầu, hoặc già lụm khụm như ba của chị. Em nhìn kìa, nhìn kìa, mấy tên dưới đó, đặc biệt là bốn tên đi cạnh lão gia của em cứ y hệt như mấy con vịt chị thấy ở quán bar ấy, một cơn gió còn có thể thổi bay huống hồ gì đứng trước mấy con sói gian manh trên thương trường.”

Mẫn Mẫn thật không còn gì để miêu tả, có thể nói tiểu thư ở nước ngoài bấy lâu nay vui chơi chẳng biết là đi những nơi nào mà cứ nhắc đến người làm ăn trong thương trường đều phải xuống cấp về nhan sắc đến vậy. Chẳng phải lúc trước lão gia còn trẻ cũng là một người anh kiệt xuất chúng sao, chẳng lẽ trong họ Hoàng Nam tiểu thư của cô không thấy ai ưa nhìn sao?

“Tiểu thư a, bây giờ là thời buổi nào rồi mà chị còn thiếu kiến thức thị trường như vậy, ít gì thông tin trong nước đã mấy lần om sòm lên về hai anh chàng đi cạnh lão gia rồi đấy, chẳng lẽ trên mạng xã hội chị không thấy gì sao? Em mới không tin chị không có mở weibo.”

“Em nghĩ chị là ai có dư thời gian để nghĩ đến vài cái tin lá cải ấy, so với việc chị không có đủ thời gian để đọc phản hồi của fan hâm mộ thì ai lại rảnh rỗi thu vào mấy luồng tin tạp nham kia.”

Mẫn Mẫn thấy khá chóng mặt với sự tự phụ của tiểu thư mình, ra là vậy. Tiểu thư của cô không hổ là Hoàng Tịch Liên - Đệ nhất công chúa của họ Hoàng Nam, luôn xem mình là duy ngã độc tôn, so với vương công quý tử thì chị ấy còn ngạo kiều hơn ai hết, đúng là chân giẫm trên tiền thì không còn xem ai ra gì nữa.

Nhưng mà cho dù là không chịu nổi thì Mẫn Mẫn cô cũng đã nhận nhiệm vụ của lão gia rồi, bước thứ nhất chính là dụ dẫn tiểu thư ra đây để xem mặt bốn con “vịt mặt trắng”, sau đó dựa vào nhãn thần của mình mà nhận định tiểu thư là vừa mắt ai nhất rồi báo cáo lại cho lão gia, để vào buổi mừng thọ sáu mươi ông sẽ có một sự sắp xếp nho nhỏ.

Chỉ là cô biết tính khi của tiểu thư mình rất ghét bị lão gia gán ghép, cho nên phải tuyệt đối thận trọng hành sự.

Mẫn Mẫn nghĩ thế nên giả vờ không chú tâm đến thái độ của Hoàng Tịch Liên, băng quơ nói: “Chị không thưởng thức được thì để tự em thưởng thức, nhìn xem, người ta từ xa đã phong độ ngời ngời, dáng vóc đĩnh đạc mang đầy đủ nội hàm, dù phía trước hay phía sau, bên phải hay bên trái đều cân đối đầy đặn. Chưa kể đến lúc nhìn gần, đợi đến lúc nhìn thấy bốn người họ ở khoảng cách gần ấy nha, có khi chị không còn cảm thấy ưa nhìn nữa mà nước dãi cũng nhỏ xuống luôn không chừng.”

Hoàng Tịch Liên bị Mẫn Mẫn khích cho điên tiết, véo lấy ai của cô ấy, kéo lên: “Tạo phản? Con a đầu này em muốn tạo phản à, dám nói chị như vậy, đúng là không sợ chết mà! Mau cuốn xéo vào trong.”

Bị véo đau, Mẫn Mẫn nào dám phản kháng, chỉ còn đường la oai oái rồi trốn mất.

Ở đây, Hoàng Tịch Liên mới lấy lại phong độ, khoanh tay trước ngực liếc nhìn đoàn người vẫn đang di chuyển trong nắng chiều trong trẻo rồi nhếch môi khinh bỉ.

Đừng nghĩ cô ngây thơ không biết ý định của lão ba là gì, so với việc gọi trực tiếp một đám đàn ông đến cho cô chọn mặt sẽ còn nhanh gọn hơn cái cách bày trò cho mấy con “vịt mặt trắng” kia lượn qua, lượn lại để cô chấm điểm.

Toàn là một lũ chỉ được cái mác bên ngoài, còn bên trong thực chất toàn một bụng lừa lọc, chẳng ai thật lòng nếu ba cô không bỏ ra tiền tài chiêu dụ.

Hoàng Tịch Liên vẫn tiếp tục đứng đó, một cơn gió buốt thổi qua mái tóc xõa bung màu nâu đất bồng bềnh của cô, để lại là một dung nhan kinh diễm đầy hấp dẫn, ngay cả thân váy trắng dù thanh khiết cũng không che giấu được những đường cong cơ thể gợi cảm, bốc lửa.

Cô ăn mặc rất thoải mái, dù thời tiết bây giờ khá lạnh nhưng cô cũng không ngại mặc hai váy bằng voan đi đi, lại lại, bởi vì cô đã quen rồi. Biết bao nhiêu người đã đắm chìm trong nhan sắc của cô, cũng đã vì cô mà chết đi sống lại không ít lần nhưng vẫn không có được một ánh mắt của cô, vì cô quá cao giá, vì cô thật sự rất tự kiêu về chính bản thân của mình.

Cô là Hoàng Tịch Liên!

Những con “vịt mặt trắng” kia thì có cái gì đáng để cô phải hạ mình chú ý chứ, cô mới không thèm!

Bỗng nhiên trong mắt của Hoàng Tịch Liên lại nghĩ ra một trò đùa tinh quái, nhìn về phía bốn người đàn ông bên cạnh ba mình đang di chuyển về phía trước chỗ quả bóng, cô rồi hất hàm thách thức.

Bên này chỗ của Hoàng Nam Tam đúng là nói cười không ngừng, ông tuy đi đường dài có thấm mệt nhưng rất hài lòng về các thanh niên bên cạnh.

Trừ bốn người chỗ Tề Thiếu Khanh và Tư Cảnh Hàn thì những người còn lại đều có chung một hàm ý chính là không thể hiện bản thân quá nhiều, chủ yếu là để Hoàng Nam Tam thấy được giữa bốn người đàn ông còn lại ai thực tài hơn ai.

Để tạo ra sự cân đối, thì Lạc Tư Vũ và Thân Hạo Khiêm làm một cặp, cặp còn lại đương nhiên là Tề Thiếu và Tư Cảnh Hàn.

Cú bóng lần này đến lượt Tư Cảnh Hàn, lỗ golf đã ở rất gần nên hắn bắt đầu thay gậy, caddy tháp tùng liền mang túi gậy lên. Hắn vừa nhìn đã biết phải chọn loại nào, bèn rút gậy để xuống bên chân, tay trái lại đưa lên môi.

Tề Thiếu Khanh đứng bên cạnh thấy động tác của hắn liên tục lập đi lập lại nhiều lần, đều là dùng tay trái thấm mồ hồi lên băng tay mà tay phải không hề cầm đến gậy, đầu mày của anh hơi nhíu lại. Lợi dụng việc Hoàng Nam Tam cùng Lạc Tư Vũ đứng ở khá xa so với bọn họ nên anh trực tiếp tiến lên.

“Mệt sao?”

Anh cố tình vỗ vào cánh tay phải của Tư Cảnh Hàn, lập tức hắn lùi lại, không mấy hài lòng nhìn anh.

Tề Thiếu Khanh cười như không cười, giả vờ chỉ về phía lỗ golf, nhưng thật chất là nói một câu khác với hắn: “Nếu không tiếp tục được thì có thể chịu thua mà, dẫu sao tôi cũng không ngại cùng Tư tổng vào sinh ra tử. Thắng thì vui, thua thì xem như xã giao vậy.”

Mặt của Tư Cảnh Hàn hơi lạnh, không phải vì tức giận khi bị anh khiêu khích mà bởi vì bàn tay phải của hắn đang lặng lẽ run lên.

Tề Thiếu Khanh hiểu đây là biểu hiện của điều gì nhưng anh không lo lắng mà rất hứng chờ hắn ứng phó.

Tư Cảnh Hàn liếc nhìn anh, thấp giọng: “Nếu có thể dễ dàng chịu thua như vậy thì Tề gia đã không trở về đòi người nhanh như vậy rồi.”

“Tư tổng đang ám thị ai nhỉ, là “Tiểu Hy của tôi” sao?” Tề Thiếu Khanh rất cao hứng, thấy hắn không trả lời thì đưa tay lên sờ sờ khóe môi, tỏ vẻ tiếc nuối: “Chắc là Tư tổng hiểu nhầm ý của tôi rồi, so với người ngoài, tôi có thể dễ dàng bỏ cuộc, nhưng riêng với Tư tổng thì dù thế nào tôi cũng phải đeo đuổi. Đặc biệt là những gì anh nợ tôi, đều phải đòi lại hết, vậy anh... còn muốn nhường tiếp không?”

Những lời này rỉ rả bên tai Tư Cảnh Hàn vô cùng êm ái, ngoài hắn ra thì không ai nghe được gì, cũng không hiểu ý tứ của anh là gì.

Sắc mặt Tư Cảnh Hàn không thay đổi nhưng chí ít đôi mắt của hắn đã lạnh đi vài phần, “Nếu Tề gia đã nhận định Hoắc Duật Hy là của mình thì còn hoài công đến đây làm gì nữa? Như vậy há chẳng phải một chân muốn đẩy hai thuyền sao?”

“Tư tổng sao lại hỏi tôi? Chẳng phải chúng ta rất giống nhau sao? Tôi có Tiểu Hy thì hình như bên cạnh anh cũng có một “Bảo Bối” mà.”

“Không giống.”

“Tại sao?” Tề Thiếu Khanh truy hỏi, vân đạm cười, cũng đầy hàm ý.

Tư Cảnh Hàn nghĩ một điều gì đó rồi nâng mắt: “Chẳng phải anh đã quá rõ ràng rồi sao, câu trả lời của tôi.”

Cuối cùng Tề Thiếu Khanh cũng đổi giọng: “Tư Cảnh Hàn, cậu đừng đánh giá quá cao sức ảnh hưởng của mình đối với người khác, không phải ai cũng đủ kiên nhẫn để tìm hiểu rốt cuộc cậu đang nghĩ gì đâu. Nếu như cậu không nói ra thì tôi cũng không tài nào hiểu nổi cậu muốn gì.”

“Không phải tôi đã nói rất rõ rồi sao, con đầu lòng, tôi thích con trai.”

Tề Thiếu Khanh nhìn hắn: “Tôi mặc kệ cậu thích hay không, tôi cần biết là cậu muốn gì?”

“Cậu không nhường cho tôi.” Tư Cảnh Hàn nhạt mạt chỉ rõ sự thật.

“Ai bảo trước kia cậu không nói ra.” Tề Thiếu Khanh hờ hững đáp.

Tư Cảnh Hàn nhìn anh ấy, thở dài tự giễu: “Nói ra cũng vô dụng, bởi vì cậu và tôi đều không tranh lại anh ta.”

“Tử Mặc, cậu cũng giết chết rồi. Chẳng lẽ còn không có gan tranh tiếp?”

“Cậu sẽ nhường cho tôi?”

“Không. Tôi không muốn làm người lương thiện, nếu cậu không đủ bản lĩnh thì chẳng có lý do gì để tôi giao người mình yêu thương cho kẻ như vậy, tôi sẽ tự bảo vệ cô ấy.”

“Vậy nếu tôi đủ sức thì sao?”

“Tư Cảnh Hàn, đừng nói lời sáo rỗng, tôi thích thực tế hơn. Không giải quyết được việc Bảo Bối của cậu thì mãi mãi cũng đừng nghĩ có thể tranh lại tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.