Tại sao Tư Cảnh Hàn lại sợ Hoắc Duật Hy quên đi mình như thế?
Không hoàn toàn là vì sự ích kỷ và chiếm hữu trong tình yêu.
Nguyên nhân sâu xa nhất chính là bởi vì cô đã từng quên đi hắn.
Phải, trong khi Tiểu Bao mong chờ gặp lại bé Duật Hy biết bao nhiêu thì khi giấc mơ trở thành sự thật bé con đã không nhận ra anh trai Tiểu Bao nữa rồi.
Bé con của 4 năm sau, khi lớn bằng cái tuổi của anh Tiểu Bao lúc trước, lướt qua mặt anh trai ngày nào xa lạ như một người dưng.
Một kì nghỉ đặc biệt trong thời gian đặc huấn mười năm của tổ chức Vong, người nhà của các cậu lính nhí được đến thăm con trai của mình. Kể từ khi Hoắc Duật Hy rời đi, ít lâu sau đó Tư Cảnh Hàn gặp được Mặc Lạc Phàm khi anh bỏ nhà ra đi. Tính khí tùy hứng này phát huy tốt từ bé đến lớn, vừa bị lão ba tẩn cho một trận liền trộm tiền khăn gối lên xe, đi đâu thì chưa biết nhưng vẫn cứ đi như một chuyến du lịch. Đương nhiên, cậu ấm nhanh chóng bị lừa gạt hết tiền. Lúc đó Mặc Lạc Phàm không được gian manh như bây giờ, tuy rằng láu cá thật nhưng chưa nếm mùi đời nên làm sao đấu trí lại bọn người đầu đường xó chợ chuyên lừa gạc kiếm sống.
Sau khi hết sạch tiền, anh lây lất ngồi ven đường và khóc hu hu, vừa đói vừa lạnh. Thời điểm này Tiểu Bao xuất hiện đúng lúc cứu anh một mạng, cũng vì thế mới có chuyện hai người dắt nhau về nhà họ Mặc. Nói là như vậy nhưng thật ra lúc Mặc Lạc Phàm khăn gối ra đi Mặc Lạc Thương đã phái vệ sĩ đi theo con trai, dàn dựng gạt hết tiền của anh cũng là do lão ba sắp xếp, chủ đích lần này muốn dạy cho anh một bài học nhớ đời.
Lúc mượn tiền của Tiểu Bao để gọi điện thoại về nhà anh chỉ biết khóc hu hu, xin lỗi lão ba và hứa không tái phạm nữa thì lập tức vệ sĩ từ đâu xuất hiện và đem cả hai cậu bé trở về.
Ban đầu Mặc Lạc Thương cũng không nghĩ nhiều về thân thế của Tiểu Bao, cho đến một hôm vô tình nghe được con trai trò chuyện cùng người bạn mới về vết sẹo chéo ngang trên lưng, Mặc Lạc Thương nhạy cảm nên thông báo một tiếng tới Thác Vân Nghê.
Thật không ngờ cứ thế con trai trưởng của Tư Cảnh Uyên bấy lâu mất tích cứ như một câu chuyện đùa đã tìm ra được mà không tốn chút sức lực.
Thác Vân Nghê đưa Tư Cảnh Hàn trở về, để kịp thời rèn luyện kỹ năng tự vệ cũng như kiến thức học vấn chuyên sâu, ông ấy liền cho hắn đi đặc huấn.
Nhưng điều đặc biệt góp vui ở chỗ, Mặc Lạc Thương không biết nghĩ thế nào cũng gửi luôn thằng con trai trời đánh đi cùng, trước là dạy dỗ cho nó nếm mùi cực khổ, hai là mong sao môi trường trong đặc huấn giúp nó bớt phóng túng, có thể trưởng thành hơn.
Mặc Lạc Phàm giãy khóc mấy hôm, thế mà hôm được đưa đi cả nhà họ Mặc trên dưới có ba mẹ và hai chị lớn lại mở tiệc ăn mừng ngay và luôn. Từ đó Mặc Lạc Phàm đã hiểu vì sao mình lại bị gọi là ngoại tộc.
Trở lại chuyện của Tư Cảnh Hàn và Hoắc Duật Hy của bốn năm sau đó. Trong chuyến đi thăm của các bậc cha mẹ có tiền và có quyền, người thân của Tề Thiếu Khanh không chỉ có họ Tề mà còn có họ Hoắc. Hoắc Duật Hy lúc đó đối với Tề Thiếu Khanh thực sự một tiếng anh Thiếu Khanh, hai tiếng lại anh Thiếu Khanh khiến ai cũng phải nghĩ sau này lớn lên hai người nhất định là một cặp đôi hạnh phúc.
Mặc kệ cho những tháng năm chờ đợi và nhớ nhung của một người không biết tên, Hoắc Duật Hy lúc này đây ngày càng trở nên xinh đẹp. Bởi thế khi cô vô tư lướt nhanh qua khoảng sân rộng, lúc mà ánh nắng chói chang làm tươi rói thêm nụ cười của cô thì ở giữa khoảng sân đó có một cậu thiếu niên da vẻ trắng trẻo, thanh sạch như bầu trời trong xanh nhìn cô xúng xính trong chiếc váy công chúa đang chạy vội về phía mình đã đứng hình quên cả cử động.
Cậu thanh niên đó đã nghĩ phải chăng cô bé đang chạy về phía mình? Mấy năm không gặp, nhưng chỉ cần một cái liếc mắc cậu thanh niên cũng nhận ra đó là bé Duật Hy nhỏ xíu ngày nào, bây giờ cô đã cao hơn rất nhiều, làn da vẫn trắng nõn, chỉ là không mủm mỉm như trước kia mà bắt đầu ra dáng một cô bé trong độ tuổi có được nhận thức.
Ngay khoảnh khắc đó Tư Cảnh Hàn cứ như cảm thấy trên đầu có ngàn pháo hoa đang nổ tung, ăn mừng nhộn nhịp, một niềm vui khôn tả mà bấy lâu nay hắn khát cầu.
Khi cô bé đến gần, hắn còn nghe được tiếng gọi: anh ơi, cô nhóc vẫy vẫy tay như ngày nào chờ hắn đi mua bánh bao trở về, đứng trên gác trông ra mà réo gọi.
Tư Cảnh Hàn mím môi, lặng lẽ đưa một bàn tay ra, còn rụt rè nên hắn chỉ khẽ hé tay ra nhưng vẫn mong rằng bắt được tay cô bé.
“Anh ơi...”
Vẫn là một tiếng gọi anh ơi nhưng Hoắc Duật Hy không dừng lại bên cạnh cậu thanh niên đứng giữa trời nắng, thậm chí cả một cái liếc nhìn cũng không có, cứ như người dưng qua đường.
Cô chạy về phía này, nhưng mục tiêu là ở phía sau lưng cậu thanh niên, đó mới là người cô hồ hởi muốn gặp.
Tề Thiếu Khanh đứng trong bóng râm lập tức cúi người ôm Hoắc Duật Hy lên cao, vóc người cao lớn vượt bậc từ lúc nhỏ khiến anh bế cô nhóc thật dễ dàng. Mặc Lạc Phàm và Lạc Tư Vũ đứng ở cạnh bên anh, một cao tới vai, một cao tới cằm lóng ngóng nhìn cô bé trên tay anh, rồi thắc mắc: “Em gái của anh à?”
Tề Thiếu Khanh cúi nhìn Mặc Lạc Phàm lùn tịt, cười phóng khoáng: “Ừ.” Lúc sau lại nói thêm: “Nhưng không hẳn là vậy.”
Mặc Lạc Phàm nhún vai, chả hiểu làm sao, nhìn đôi mắt màu hổ phách của Hoắc Duật Hy giống mình thì cười hề hề, dụ dỗ: “Em gái nhỏ, anh là bạn của anh của em, sau này cũng phải gọi một tiếng anh biết chưa?”
“Ứ...” Hoắc Duật Hy không chịu, ôm cổ Tề Thiếu Khanh, nhìn Mặc Lạc Phàm với mái tóc xoăn xoăn nâu tít, bèn cười tinh nghịch: “Tóc của anh xinh gái này trông giống cộng mì tương đen anh Thiếu Khanh nhỉ?”
“Này!” Mặc Lạc Phàm thảng thốt kêu lên, ôm đầu nhìn con nhóc vừa buông lời láu cá rồi hu hu khóc chạy đến mách ba mẹ mới vừa đến thăm. Những người có mặt được một trận cười to, chỉ có Tư Cảnh Hàn là đứng lặng giữa sân hơi ngoái nhìn lại rồi khẽ thu bàn tay của mình về.
Nghĩ đến cuộc gặp gỡ năm đó mùa đông, hai người chia ly nhưng cuối cùng chỉ có một người là còn nhớ đối phương. Hắn có buồn nhưng không trách, ai bảo bé Duật Hy khi đó còn quá nhỏ, hắn nghĩ rằng chỉ cần nhắc lại biết đâu cô sẽ nhận ra hắn là anh Tiểu Bao.
Liệu cô có sà vào lòng hắn như lúc nhỏ hay không?Liệu có nũng nịu gọi anh giống như cách đã gọi Tề Thiếu Khanh hay không?Hay có khi nào còn thân thiết hơn cả vậy?
Tư Cảnh Hàn ôm hy vọng này lặng lẽ đi theo phía sau Hoắc Duật Hy trong suốt cả ngày cô đến thăm Tề Thiếu Khanh. Người khác không nhận ra điểm bất thường bởi vì hắn lúc nào cũng trầm lặng, ít nói, hơn hết cũng chẳng ai dám nhiều chuyện đế ý bởi người đến thăm hắn là một nhóm người mặt lạnh, trong đó đặc biệt là Thác Vân Nghê - người đứng đầu của tổ chức Vong, mà chỗ đặc huấn này cũng là của Vong dùng để đào tạo nhân lực phục vụ cho mình. Nói cách khác có thể hiểu ở đây Thác Vân Nghê nắm quyền tối cao, là người lớn nhất, cho nên những học viên khác khiếp sợ tránh xa Tư Cảnh Hàn là vì cớ gì cũng dễ hiểu.
Nhóm người của Tề Thiếu Khanh bởi vì người thân đến thăm có nhiều rất vấn đề để nói nên tạm thời quên mất Tư Cảnh Hàn đã biến mất từ lúc trưa. Hơn hết cũng là Thác Vân Nghê cố tình để Tư Cảnh Hàn tránh mặt người nhà họ Hoắc, nhưng có vẻ hắn không mấy luyến lưu với chuyến thăm của ông và Hàn Tín mà cứ đăm chiêu lẽo đẽo phía sau nhóm người của Tề Thiếu Khanh.
Rốt cuộc đợi từ trưa đến xế chiều, Tư Cảnh Hàn cũng có dịp đến gần Hoắc Duật Hy khi Tề Thiếu Khanh bảo cô nhóc ngồi trông chừng thức ăn đã bày trên thảm cỏ trong khi chờ anh và bọn Mặc Lạc Phàm mang nước và vài thứ khác đến để mở tiệc liên hoan.
Thác Vân Nghê dặn Tư Cảnh Hàn không được xuất hiện trước mặt ba mẹ của Hoắc Duật Hy và Tề Thiếu Khanh, hắn không hiểu vì sao nhưng vẫn làm theo. Cho nên chỉ đến khi Hoắc Duật Hy theo chân Tề Thiếu Khanh tách khỏi chỗ người lớn thì cơ hội gặp cô của hắn đã đến.
Tư Cảnh Hàn đứng nép vào một góc cây cách chỗ Tề Thiếu Khanh bày tiệc không xa. Hoắc Duật Hy nghe lời anh ấy ngồi đấy nhìn những thức ăn chỉ được một chút liền táy máy tay chân, đưa tay bóc trước một miếng thịt bỏ vào miệng nhưng không cẩn thận làm nó rơi lên váy nên giậm chân đứng lên. Bản tính tham ăn vẫn không thay đổi. Cô nhỏ tròn tròn mắt rồi lại ngồi xuống, bóc một cái bánh khác bẻ ra làm đôi, không biết có phải theo quán tính nào đó hay không mà chọn phần lớn hơn ăn, phần nhỏ còn lại trả lại đĩa, tuy vậy rất thông minh cất phần bị bẻ vào góc khuất và để lộ ra nữa phần đuôi còn nguyên vẹn ra ngoài. Ăn xong nữa phần bánh lớn, cô lại nhìn tứ phía, chưa thấy ai quay trở lại bèn xoa xoa ngón tay, rất nhanh sau đó lại đưa tay ra hướng tới nữa phần bánh còn lại.
Tư Cảnh Hàn theo dõi tất cả không khỏi mỉm cười, dáng vẻ thèm ăn nhưng luôn tỏ ra rụt rè và ngây thơ đó chưa bao giờ đổi. Còn nhớ chiếc bánh bao năm nào hắn cùng cô bẻ đôi, tuy rằng cô ăn phần lớn hơn, lại nhỏ người hơn hắn nhưng cô ăn rất nhanh, khi hắn mới nuốt hết nữa phần của mình thì cô đã ăn xong rồi, ngồi lặng thin bên cạnh hắn, cũng xoa xoa ngón tay lấm lét nhìn chằm chằm vào phần bánh trong tay hắn. Đương nhiên, hắn sau đó nhường luôn cho cô.
Điều hối tiếc nhất của Tư Cảnh Hàn khi đó chính là mình quá nghèo túng để không có đủ tiền mua nhiều bánh, chẳng phải vì bản thân phải chịu đói mà hối tiếc mà là vì không thể cho bé Duật Hy được một bữa ăn no bụng.
Bây giờ khi hắn đã có thể nên không chần chừ nữa bước lên, đi đến trước mặt Hoắc Duật Hy ngồi xổm xuống, cầm một cái bánh mà cô nhóc nãy giờ do dự không dám lấy đưa ra: “Này, cho em.”
Hoắc Duật Hy đầu tiên là giật mình bởi vì đột ngột có người khác xuất hiện, chắc chắn đã thấy cô ăn vụng rồi nên cô cảm thấy xấu hổ vô cùng, không dám nhận lấy bánh.
Tư Cảnh Hàn không hiểu được tâm tình của cô nên cằm tay cô đặt chiếc bánh vào: “Bé Duật Hy, ăn đi...”
“Ô không...” Hoắc Duật Hy đứng bật dậy, lạ lẫm, sợ hãi khiến cô giật tay khỏi tay Tư Cảnh Hàn, chiếc bánh cũng vì vậy rơi xuống đất. Cô không nhìn Tư Cảnh Hàn nữa mà đã quay đầu bỏ chạy, “Anh Thiếu Khanh, anh Thiếu Khanh...”
Tề Thiếu Khanh đúng lúc cầm vĩ nướng đi ra, nhìn Hoắc Duật Hy: “Sao vậy?”Cô chỉ về phía Tư Cảnh Hàn: “Tự dưng anh trai lạ mặt đó cầm lấy tay của em.”
Tề Thiếu Khanh ngẩn nhìn thấy Tư Cảnh Hàn đứng đó liền mỉm cười, xoa đầu Hoắc Duật Hy: “Không phải anh trai lạ mặt, đó là anh Tiểu Bao, bạn của anh.”
“Đúng vậy nhóc con, đó là Tiểu Bao xinh đẹp nhất chỗ này, sợ cái gì chứ?” Mặc Lạc Phàm hất mày chu môi với Hoắc Duật Hy, rồi đi nhanh tới chỗ Tư Cảnh Hàn. Lạc Tư Vũ cầm nước đi bên cạnh cũng nhanh chân chạy theo Mặc Lạc Phàm.
Tề Thiếu Khanh không chấp nhất Mặc Lạc Phàm nhỏ mọn, mỉm cười dắt tay Hoắc Duật Hy đi tới, “Để anh giới thiệu anh Tiểu Bao cho em nhé.” Hoắc Duật Hy vốn chẳng để ý gì, chỉ cần đi với anh Thiếu Khanh liền rất an tâm, gật gật đầu, từ lâu trong ký ức cái danh từ “anh Tiểu Bao” đã bị san bằng trên tuyết. Lớp lớp mùa đông đi qua, tuyết này lại phủ lên tuyết kia, cái tên Tiểu Bao được viết trên tuyết rồi cũng theo tuyết tan đi, không còn lại dấu vết...
Tư Cảnh Hàn lặng thin nhìn bé Duật Hy của mình nắm tay Tề Thiếu Khanh đi dưới hàng cây rợp nắng, cô bé luôn luôn ngẩn đầu nhìn anh và trong mắt không còn ai khác, bây giờ hắn mới chịu tuyệt vọng,
thì thầm tên của cô,
tại sao vậy, bé Duật?
Bởi vì Hoắc Duật Hy đã từng dễ dàng quên đi Tư Cảnh Hàn một lần, không, là nhiều hơn một lần, bởi vì năm mười chín tuổi đó của cô hai người lần nữa tái ngộ, cô cũng đâu nhớ ra được hắn.
Cô đã dễ dàng quên đi hắn như vậy cho nên trước khi ngủ một giấc thật dài, lần nữa hắn phải xa cô hắn đã vô cùng hoảng sợ nhớ lại phần ký ức đau thương mà ngoại trừ hắn thì không một ai biết cả.
Hắn sợ lịch sử sẽ tiếp diễn, sợ cô vội vàng quên mất hắn, chỉ cần không thấy hắn ít lâu cô lại vô tâm đem hắn trở thành người dưng.
Con người ta gần ở cuối đời thường không nghĩ đến chuyện vừa xảy ra mà ký ức tuổi thơ mới là điều mà họ nhớ rõ nhất, có lẽ Tư Cảnh Hàn cũng vậy...
Mười năm sau.
Khi con phố xưa đã vẽ thêm cho mình những tuyến đường mới, như một sự đâm chồi nảy nở của thời gian.
Mười năm đủ để ai đó vào tuổi mộng mơ nhưng cũng đủ ai đó lui về tuổi già khi thanh xuân có hạn.
Hoắc Duật Hy khoác trên người chiếc váy màu sẫm, đã không còn là độ trẻ trung của khi xưa nữa, ánh mắt từng trải như đã đi qua mấy mươi năm cuộc đời.
Cô đứng trước tòa nhà mang tên người đàn ông đã ở lại trong quá khứ, trẻ mãi cùng thời gian trong khi cô mỗi độ già đi vì tháng năm vội vã.
Nhưng vì sao hôm nay cô lại ở đây? Cô đến đây bằng cách nào cô cũng không còn nhớ, trong khi phố xá đều đổi thay đến lạ lẫm thì tòa thành của hắn vẫn cao ngất không chút suy suyển.
Ánh mặt trời chói chang làm cô không mở mắt ra được, chỉ lờ mờ biết được đây là nơi thuộc về hắn, không biết là biệt thự Hàn Nguyệt hay là Tư thị. Đột nhiên trước cổng tòa nhà cao lớn một người bước ra trước sự cung kính của mọi người, người đàn ông đó một dạng đĩnh đạc, thâm trầm như rượu lâu năm, đôi mắt màu lam sóng động nhưng đầy nghiêm nghị.
Cô trong thấy nhưng chỉ biết há miệng thở dốc, lập tức muốn kêu lên rồi nhào đến chỗ hắn, nhưng không được. Cô không hiểu vì sao đôi chân lại đột nhiên nặng trĩu và chẳng thể nào dời bước, đôi mắt cố mở thật to nhưng ánh sáng rất mạnh khiến cô cứ phải nheo mắt nhìn qua dư quang hẹp tí.
“Ba ơi... ba ơi...”
Một đứa bé chạy ra, gọi tiếng ba ơi, người đàn ông lập tức dừng lại, mỉm cười nhìn nó. Đứa bé như thế nào Hoắc Duật Hy không nhìn rõ dung mạo, nhưng nó lại đòi người đàn ông bế lên. Và hắn bế đứa bé kia lên thật.
Trái tim cô lập tức rạn vỡ khi một người phụ nữ lại bước ra và trên tay còn bồng thêm một đứa trẻ khác, cả hai một trai một gái đều là con của người đàn ông kia.Vậy người phụ nữ đó...
“Bà xã, em muốn ăn cơm ở đâu?”
“Bang!” Trái tim cô rơi xuống, nước mắt tuôn trào không kiểm soát, cô muốn mở miếng nói chuyện nhưng cố gắng thét thế nào cũng chẳng nghe được âm thanh gì.
Rồi người đàn ông đó cùng vợ con của hắn tiến về phía bên này, đi ngang qua cô, hắn có nhìn cô một cái nhưng chẳng chút quan tâm, cứ như hai người không quen biết, lướt qua trông khoảnh khắc rồi kéo người vợ của mình sát vào lòng.
Cô trông theo thấy bóng dáng cả nhà bọn họ đang xa dần, nước mắt vẫn thi nhau rơi xuống, gào thét trong bất lực nhưng cũng vậy, chẳng thê phát ra thanh âm nào?
Tại sao vậy?
Tại sao vậy?
Mười năm sau Tư Cảnh Hàn thì đã có vợ có con riêng của mình.
Hắn còn sống nhưng chẳng trở về bên cô, cũng không cho cô biết, cứ như vậy xem cô như người xa lạ.
Hắn không yêu, không yêu nữa thật rồi! Lúc hắn lướt qua cô rõ ràng thấy trong đáy mắt hắn là một mảng trống không, chẳng có hình ảnh nào của cô lưu ở đó. Hắn đã nói nếu có cơ hội sống tiếp, hắn sẽ không yêu cô nữa.
Quả nhiên, hắn làm được.
Mười năm sao sẽ thế nào?
Hóa ra là thế, hắn đã có vợ, có con...
Đã có tình yêu khác!
“Không...!” Cuối cùng Hoắc Duật Hy cũng tìm lại được giọng nói, đó là khi chung quanh cô ánh đèn mập mờ vô định, mồ hôi ướt đẫm trán và nước mắt vẫn vô thức tuôn rơi.
Hóa ra là nằm mơ, chỉ là nằm mơ.
Hoắc Duật Hy thở dốc, rồi ôm mặt khóc rưng rức, vừa đau lòng vừa cảm thấy may mắn. Đau lòng vì chưa rời khỏi được đả kích trong giấc mơ, vui mừng vì đó không phải là sự thật.
Đã chín tháng rồi, kể từ ngày Tư Cảnh Hàn biệt vô âm tín.
Xuân qua, hạ đến, thu đi, con tạo xoay vần thì mùa đông lần nữa đã đến, mùa đông chia ly của năm trước lần nữa đổ bộ, nhưng cô chưa bao giờ muốn tuyệt vọng.
Trong suốt mấy tháng nay cô có đôi lần trở lại Hoắc gia, những gì cần nói cô đã nói, những gì được biết cô cũng đã kể cho ba mình - Hoắc Diệc Huyên. Ông là chủ của Hoắc gia, là anh ruột của Hoắc Diệc Hân, cũng là người biết phân biệt phải trái nhất. So với tất cả anh em thì ba cô cũng giống ông nội Hoắc nhất, có lẽ đó cũng là một trong những nguyên nhân ông nội chọn ba của cô làm người thừa kế.
Hoắc Diệc Huyên đối với lời của con gái tường thuật trong suốt mấy năm nay đã ở đâu và làm gì trải qua những gì cùng người đàn ông kia đúng là một lòng ngũ vị tạp trần, không biết phải nói gì và cũng không thay cô quyết định được gì.
Bây giờ người đàn ông kia cũng đã sống chết không rõ, là còn do chính con gái mình gây ra thì ông còn lý lẽ nào để nói không tin những điều cô được biết từ chỗ Hàn Tín là sự thật.
Dĩ nhiên năm đó chuyện của Hoắc Diệc Hân và chuyện Tư Cảnh Uyên mất tích người của Hoắc gia làm sao không biết được chút ít nguyên nhân. Chuyện bà nội Hoắc đã làm, ông chưa bao giờ bào chữa đó là hành động đúng đắn nhưng cũng không trách được mẹ của mình đã sai. Xuất phát từ tình mẫu tử, ông vẫn tha thứ cho bà.
Ông nội Hoắc ra đi thật sự là đả kích lớn, cũng là uẩn khúc duy nhất mà suốt bao nhiêu năm nay ông không muốn gặp lại người của họ Tư. Nhưng nay đã hiểu lý do vì sao ông nội Hoắc chọn lý do ra đi, gánh nặng trong lòng cuối cùng cũng được bỏ xuống.
Ba Hoắc không ngăn cản việc Hoắc Duật Hy trở lại Trung Quốc, cô đã đủ trưởng thành để quyết định cuộc sống của mình, huống hồ gì người đàn ông kia trước khi ra đi còn chu toàn cho cô không ít.
Chuyện Hoắc Duật Hy được kế thừa một phần tài sản của Tư Cảnh Hàn ba Hoắc được biết thông qua Hoắc Duật Thiên, cậu em trai này của cô không biết từ khi nào đã đứng ở trung lập, đối với việc Tư Cảnh Hàn làm hoàn toàn không có can dự, thậm chí thời điểm khi mà hôn lễ của hắn được truyền khắp giới hắc đạo thì Hoắc Duật Thiên cũng không có phản ứng.
Hoắc Duật Hy chưa từng hỏi Hoắc Duật Thiên điều này, cô cũng không rõ điều lạ lùng này xuất phát từ đâu nhưng cô cho là Tư Cảnh Hàn để thõa thuận với em trai của mình hắn đã ra điều kiện gì đó, bởi vì với tính khi của nó thì không độc đoán kém gì Tư Cảnh Hàn.
Hoắc Duật Hy bay đi rồi lại bay trở về Trung Quốc thường xuyên như cơm bữa, mục đích của cô rất rõ ràng chính là muốn tìm cho ra tung tích của Tư Cảnh Hàn, không tìm được hắn cô quyết không từ bỏ.
Khoảng thời gian đầu cô liên tục tìm đến Hàn Nguyệt, không kết quả cô qua lại công ty của hắn, những nơi Tư Cảnh Hàn có thể tới, náo loạn khắp nơi nhưng rồi cũng đâu vào đấy.
Nhóm đàn ông kia có đủ cách để khiến cô tuyệt vọng, để cô tin rằng Tư Cảnh Hàn đã không còn trên đời này nữa. Họ còn tàn nhẫn hơn khi gần đây triệt để không cho cô đến gần biệt thự Hàn Nguyệt để gây chuyện nữa.
Cô cũng biết Tư Cảnh Hàn mang hờn giận rời đi, cũng biết cơ thể một con người sắt đá đến đâu thì đối với với thương chí tử mà nói cũng chỉ còn chờ tử thần gọi tên.
Tư Cảnh Hàn hôm đó ở trong vòng tay cô thế nào chính cô cũng đoán được, hắn lúc đó cả người mềm nhũn, trắng bệch và mỏng manh đầy những máu.
Cô biết mình nên chấp nhận sự thật tàn nhẫn đó nhưng vẫn không muốn tin hắn đã không còn ở trên thế gian này. Thậm chí, chỉ cần hắn còn sống, cô nguyện sẽ theo ý hắn rời đi thật xa, hai người từ đây không níu không nợ. Hắn muốn như thế nào cô đều đồng ý, ông trời muốn cô đánh đổi thứ gì cũng đều được.
Có lẽ Tư Cảnh Hàn không cần sự đánh đổi đó của cô, tâm tư hắn cao ngạo, sợ nhất là bị thương hại vì vậy, bao nhiêu uất ức hắn mới chôn kín trong lòng, tự mình gặm nhấm.
Bởi vì hắn nghĩ nói ra sợ cô sẽ thương hại, mà chung quy tình yêu dựa trên sự thương hại thường mỏng manh nhất, hết thương hại thì cũng hết yêu!
Hoắc Duật Hy trở lại với căn phòng cô đơn tĩnh mịch, đêm đông bắt đầu se lạnh, cô chưa bật máy đều hòa, theo sở thích của Tư Cảnh Hàn tạo ra hơi ấm tự nhiên của chăn mền rồi vùi mình vào đó.
Cô không hiểu tại sao hắn lại có sở thích này, nhưng mà ngay lúc này cô càng nhớ đến hơi thở và mùi hương trên người hắn đến lạ lùng.
Cô nằm xuống, cảm thụ độ ấm bên trong chăn, ôm lấy cái gối mà tưởng tượng như đang quàng lấy thắt lưng của hắn. Vì sao lúc trước cô không nhận ra cảm giác được ôm lấy hắn tốt đến như vậy, hắn là cái túi thơm ôm vào rất ấm, rất mềm, vừa rộng lớn, vừa thoải mái.
Tư Cảnh Hàn sẽ không lạnh nhạt khi cô ôm hắn, hắn có thói quen kéo cô vào người, luôn luôn có động tác đó khi cô chạm vào người của hắn. Nghĩ đến mới phát hiện hắn nhiệt tình hơn cô tưởng tượng rất nhiều, chỉ cần cô chủ động một chút hắn liền đáp lại gấp bội lần. Nhưng số lần cô chủ động ngoan ngoãn với hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay, lúc nào hắn cũng phải cưỡng chế mới có được sự ôm ấp miễn cưỡng của cô.
Hoắc Duật Hy nghĩ rồi lại khóc, hốc mắt nóng hổi.
Tư Cảnh Hàn sợ hãi lạnh lẽo mới muốn có hơi ấm từ cô, cô lại vô tâm đến vậy.
Ngày mai cô muốn đi tìm hắn, tiếp tục đi tìm dù cho kết quả như cũ cô vẫn không thay đổi.
Cô sẽ không như thế chấp nhận sự thật này, dù cho cuộc sống này không phải là cuốn phim đầy lý tưởng, vai chính dù có rơi vào hiểm cảnh thì cũng có ngày toàn vẹn trở về, nhưng điều này không đồng nghĩa bắt cô thôi hy vọng.
Cô sẽ lại đi tìm hắn, nhất định không để giấc mơ kia trở thành hiện thực, hắn đã có vợ, có con sống một đời hạnh phúc trong khi cô lại không biết gì.
Và cho dù, chuyện này có xảy ra thật đi chăng nữa thì chí ít cô cũng nên được biết sớm, để còn kịp học cách chấp nhận, nếu không cô nhất định sẽ phát điên.
_______
Biệt thự Hàn Nguyệt sớm tinh mơ.
“Hoắc tiểu thư, xin cô về cho.” Vẫn là câu nói quen thuộc khi hai vệ sĩ giữ cửa nhìn thấy Hoắc Duật Hy.
Cô nhìn họ, chau mày, lại xông vào nhưng bị kéo ra.
“Buông tôi ra, tôi phải vào trong, các người giấu Tư Cảnh Hàn ở trong đó phải không?”
Hai người vệ sĩ khó xử, đưa tay chắn cô lại: “Tiểu thư, Lạc thiếu đã dặn không cho phép cô đến gần biệt thự nữa, nếu tiểu thư không chịu đi, chúng tôi chỉ còn cách gọi cho ngài ấy đem tiểu thư đi giống như những lần trước thôi.”
“Các người uy hiếp tôi?” Hoắc Duật Hy nổi cáu.
“Tiểu thư, thời tiết bây giờ lạnh như vậy cô đứng bên ngoài thế này thật không hay. Vẫn nên trở về thì hơn.” Hai bảo vệ kiên quyết.
Hoắc Duật Hy nóng mắt lườm lườm bọn họ. Lấy di động ra ấn gọi đi.
Bên kia không nhanh không chậm bắt máy.
“Rốt cuộc anh cho em vào không hả?!”
Dường như đã quá quen thuộc với cơn thịnh nộ của Hoắc Duật Hy, người đàn ông trong điện thoại nhàn nhạt giọng khuyên: [Tiểu Hy, em trở về đi, Tư Cảnh Hàn em cần không có ở đó đâu.]
“Lạc Tư Vũ, anh nói dối ai chứ? Nếu như không có người tại sao không cho em vào?”
Hoắc Duật Hy nghe được tiếng thở dài của Lạc Tư Vũ, có tiếng đặt bút xuống, dặn dò Mạc Doanh chờ mình một chút rồi nhẫn nại đáp: [Tiểu Hy, ý này của ai hẳn là em cũng biết. Tư Cảnh Hàn trước khi đi đã dặn dò bọn anh như thế, anh không thể làm khác được. Cái này đại biểu cho cái gì, em hiểu mà.]
“Đồ khốn kiếp, các anh đều nhỏ nhen như nhau!” Hoắc Duật Hy giận quá hóa rồ, mắng mỏ bất cứ ai.
Lạc Tư Vũ không giận, còn nhún vai rồi ngã người vào lưng ghế, lắc lư thư giãn: [Tiểu Hy, Tư Cảnh Hàn làm vậy đại biểu hắn giận em rồi, biệt thự đó hẳn là chứa đựng nhiều kỷ niệm của hai người đi, hắn không cho em vào cũng như đã nói rõ bao nhiêu tốt đẹp của hai người hắn đều thu hồi lại hết, cả tưởng nhớ hắn cũng không cho em cơ hội.]
“Hức...” Hoắc Duật Hy nắm chặt tay lại: “Anh nói hắn chết rồi, thì cho em vào hắn cũng có biết được đâu? Em mới không tin Lạc Tư Vũ bọn anh tin vào chuyện hồn và xác!”
Lạc Tư Vũ bình tĩnh ứng phó, cả giọng nói cũng trở nên nghiêm túc: [Tiểu Hy, tuy rằng anh không tin chuyện linh hồn vất vưởng trên đời nhưng đạo nghĩa anh em của bọn anh buộc anh không thể làm trái di nguyện của hắn.]
Môi của Hoắc Duật Hy run lên, cứ một câu thì nói Tư Cảnh Hàn đã chết, hai câu thì nhắc đến di nguyện, bọn đàn ông này chính là triệt để hạ gục tư tưởng tìm Tư Cảnh Hàn của cô.
Nghe cô mãi không nói gì nữa, Lạc Tư Vũ trầm giọng: [Được rồi, hôm nay anh cho người đưa em trở về, cuối tuần này anh ghé ngang dẫn em đến chỗ Tề gia ăn món ngon.]
“Em mới không thèm!” Hoắc Duật Hy cáu kỉnh: “Bọn anh đều là một giuộc với nhau, em tự đi về không cần bọn người chướng mắt của anh đưa đón!”
Nói xong, cô lập tức cúp máy.
Hai vệ sĩ nghe cô sẽ rời đi liền mừng thầm, bọn họ thực sự chống đỡ không nổi tính khí của tiểu thư.
Hoắc Duật Hy khịt mũi nhìn nhìn cái cổng cao lớn của căn biệt thự, căn bản là không thấy được gì ở bên trong.
Hốc mắt cô đỏ lên.
Cô không cam tâm quay người đi đến ven đường, gọi cho tài xế đến đón mình.
Khi chiếc xe của cô khuất tầm mắt, hai vệ sĩ gọi vào bộ đàm thông báo cho Lạc Tư Vũ: “Tiểu thư đã rời đi.”
[Được rồi, làm tốt lắm.]
Hoắc Duật Hy ngồi trên xe vòng quanh khu biệt thự, ánh mắt đăm chiêu.
Tài xế phía trước cho xe chạy chậm rãi, hỏi: “Tiểu thư, chúng ta trở về sao?”
Nắm tay của Hoắc Duật Hy cuộn chặt: “Còn lâu tôi mới dễ dàng như vậy trở về. Cậu dừng xe đi.”
Tài xế không hiểu: “Tiểu thư, chỗ này còn đang gần khuôn viên của biệt thự Hàn Nguyệt.”
“Nên tôi mới bảo cậu dừng.” Ánh mắt Hoắc Duật Hy trở nên giảo hoạt.
Khi tài xế dừng xe, cô nhảy xuống đứng ở ven đường: “Tạm thời cậu cứ lái đi trước đi, đi đâu cũng được đừng để người của biệt thự nhìn thấy, khi nào cần tôi sẽ gọi.”
Nghe dặn, cậu tài xế đành làm theo.
Hoắc Duật Hy đảo mắt nhìn xung quanh, chỗ này vừa vặn là điểm mù của camera. Ở đây là phía sau rừng cây của biệt, một phần của sân golf địa hình, còn có cả hồ nước lớn, nhìn ở góc độ nào cũng rất khuất với đường cái nên thuận lợi cho việc trèo rào vô cùng.
“Hây...”
“Bịch.”
Cô lố nhố nhảy lên, nhảy xuống để quan sát tình hình bên trong. Chắc chắn bên trong hàng rào không có ai, cô mới bám vào rào chắn, chuẩn bị trèo qua.
Cô chân không ngắn, nhưng chưa đủ dài để trèo qua hàng rào sắt dày của căn biệt thự. Sau mấy lần té ngã, tay chân đều trầy xước hết cô vẫn không tài nào vượt qua rào cản ấy.
“Bịch.”
Lần nữa thấy bại đã lấy đi hết hơi sức của cô, ngồi bệch xuống đất mệt nhọc thở cô nhanh chóng phẫn nộ và uất ức, liên tục đập mạnh vào hàng rào mà gào: “Đáng ghét!” Nhưng nhiều hơn đó là cô tự trách bản thân mình.
Hoắc Duật Hy, mày vô dụng thật đó, chỉ có như vậy cũng không làm được mà đòi đi đến chân trời góc bể cũng phải tìm cho ra được hắn.
Nhưng nếu dễ dàng như vậy chui qua được cái hàng rào này và nhìn thấy hắn ngay thì đó cũng không phải Tư Cảnh Hàn nữa.
Tư Cảnh Hàn sẽ đời nào để người khác tìm thấy mình dễ dàng như vậy?
Có ngốc mới nghĩ hắn sẽ ở trong cái biệt thự này, nhưng mà cô vẫn là con ngốc đó và mò đến đây để tìm người đó thôi.
Tự bướng bỉnh đi tìm rồi lại tự mình thất vọng mà bật khóc.
Cô buồn bã ngồi ở đó thật lâu, giống như chờ một ai đó một cách vô nghĩa, nước mắt nước mũi vì tủi thân cũng theo đó tuôn rơi.
Không ai hiểu được tâm tư của một người phụ nữ, tình cảm của họ phức tạp chứ không rõ ràng như đàn ông, trong tình yêu thậm chí còn thiếu sáng suốt không phân biệt được đâu là thích, đâu là yêu, hoặc vừa hận nhưng cũng vừa yêu, rất khác với đàn ông có trường phái tình cảm rõ ràng.
Chín tháng nay đối với cô mỗi ngày đều như hàng thế kỷ, cô không có bất kỳ tin tức nào của hắn, thật mơ hồ nên chẳng có một bằng chứng cụ thể nào để cô vin làm niềm tin, cô chỉ đang tìm kiếm trong lo sợ và bất an, không định hướng. Cô hiểu được thời gian tâm lý, nhất là thời gian chờ đợi thường trôi qua rất dài và mòn mỏi, huống hồ gì cô là đau khổ còn kèm theo cả tuyệt vọng không ngừng giết chết hy vọng.
“Tư Cảnh Hàn!”
Cô vô vọng thét lên.
Không có kỳ tích.
Đáp lại cô chỉ là tiếng xào xạc của lá cây va vào nhau, những bụi tuyết mỏng được dịp mà rơi xuống đất.
Không có bất kỳ âm thanh nào khác.
Cô thất thần, quay người lau nước mắt, sụt sùi quệt tay ngang mũi, lẩn thẩn bước đi.
Sự tuyệt vọng và cô đơn lần nữa lan tràn.
Cô sợ cảm giác này lắm, trong giấc mơ Tư Cảnh Hàn luôn nói sẽ để cô một mình ở lại thế gian, một mình cô sống cả đời thật tốt.
Chỉ một mình thôi, không có hắn.
Nhưng như vậy thì liệu cô có sống tốt được không?
Tư Cảnh Hàn, anh thật đáng ghét, lúc nào cũng thao túng mọi việc trong lòng bàn tay, không cho người khác lựa chọn hay kháng cự.
Có phải hay không anh đã nghĩ đến Hoắc Duật Hy này sẽ vì anh mà sống dằn vặt như vậy, cứ như vậy cả đời này cũng không quên được anh, không thể cùng người đàn ông khác tiến thêm một bước.
Dù anh chết rồi cũng có cách biến tôi thành góa phụ, tôn thờ hình ảnh của anh suốt đời?
Tôi mới khinh!
Anh còn không mau ra đây tôi nhất định sẽ lập tức đi lấy chồng!
Anh mà ra đây thì tôi nhất định sẽ đánh cho anh một trận! Tôi liền liều mạng với anh, chỉnh đốn anh sống không yên thân!
Tư Cảnh Hàn...
“Tư Cảnh Hàn...” Hoắc Duật Hy ngửa mặt khóc thê lương, gọi tên hắn thành tiếng.
Lại nhớ đến cô đã từng thề độc nguyền rủa hắn đời này tuyệt tử tuyệt tôn, cả đời sống trong cô độc, chết không được yên thân...
Nhưng cuối cùng, lời nguyền rủa này cũng ứng lên người cô, cả đời này cô phải thay hắn sống trong cô độc. Không, là hai người cùng sống trong cô độc.
Tư Cảnh Hàn ở thế giới bên kia một mình, cô trần ai lẻ bóng, hai người cùng nhau sống cô độc đến già.
Thì ra là như vậy, ngô đồng đợi một đời nhưng phượng hoàng không đến, thì ra cả hai đã cùng nhau sống cô độc đến già!
Phượng hoàng của Tư Cảnh Hàn lại chính là cô.
“Cảnh Hàn...”
Lần này Hoắc Duật Hy chỉ còn nỉ non, đi mãi rồi lại ngồi xuống, mùa đông càng thêm giá lạnh khi những cơn gió bất chợt thổi qua đem theo nhiều bụi tuyết rơi xuống. Cô đan chặt hai tay vào nhau, khuôn mặt ửng hồng như táo chín.
“Sột soạt!”
“Rột rột!”
Tiếng động lạ bất chợt làm Hoắc Duật Hy bần thần bừng tỉnh, dáo dác nhìn xung quanh.
“Soạt!”
Quả nhiên có âm thanh lạ thật sự phát ra từ những tán cây rậm rạp không rụng lá vào mùa đông.
Cô vội lau nước mắt, hơi đề phòng đứng dậy.
Chẳng lẽ ở Hàn Nguyệt cũng có trộm dám lẻn vào?
Càng nghĩ cô càng sợ, vội vàng rút di động ra, chưa kịp gọi cầu cứu đã thấy một người đang cố gắng trèo qua tán cây để thoát khỏi hàng rào thật cao.
Người kia thân thủ rất nhanh nhẹn, cô còn chưa phản ứng hắn đã thụt người định nhảy xuống đất. Bởi vì hắn đưa lưng ra ngoài nên không biết cô đang đứng bên dưới, cứ thế khi cô hét lên có trộm, hắn mới giật mình quay lại rồi trượt chân ngã nhào.
“A...”
“Bịch!”
“Uỵch uỵch!”
_____________
29/1/2020