Hai ngày nay ở biệt thự Hàn Nguyệt, Hoắc Duật Hy đều không nói không rằng, nhưng cơm đến giờ vẫn ăn, lúc nhàm chán vẫn ra ngoài hậu viên đi dạo.
Tư Cảnh Hàn đứng trên ban công tầng ba nhìn bóng dáng cô đi đi lại lại quanh hồ nước cũng đủ biết tinh thần của cô tốt đến mức nào, cách đấu tranh của cô không tiêu cực bằng cách tuyệt thực hay tự hành hạ bản thân mình, chí ít bộ dáng này của cô là dưỡng sức để chờ thời cơ chạy trốn.
Trời đang có tuyết rơi lác đác, Hoắc Duật Hy mặc cái áo lông cừu gần như sắp lẫn vào màu trắng xóa, sân golf địa hình lưu lại chi chít dấu chân của cô. Hôm nay là chủ nhật, buổi chiều Tư Cảnh Hàn ở nhà vì thế cô đã mượn cớ ra đây, dù lạnh nhưng cũng không muốn vào trong nhà để chạm mặt với hắn.
Hầu nữ đi theo phía sau nhìn đồng hồ đã đến giờ trà chiều, bước lên nói khẽ, Hoắc Duật Hy đứng dậy từ bãi tuyết mới đắp lên, nhìn xung quanh cho đến khi chạm phải ánh mắt của người đàn ông, cô không dừng lại mà nhìn đi chỗ khác, nhạt giọng:
“Vào trong thôi.”
Trà chiều được sắp xếp ở vườn hoa, tuy bây giờ là mùa đông nhưng được trồng trong nhà kính bằng kỹ thuật tiên tiến nhất nên vườn hoa ở đây vẫn đẹp ngỡ ngàng.
Hoắc Duật Hy ngồi xuống không lâu thì Tư Cảnh Hàn từ trên tầng đi xuống, hắn mặc một bộ quần áo ở nhà đơn điệu mà sữa đậm hơn da vẻ của hắn một chút, trông hắn lúc này y hệt một thiếu niên của gia đình.
Hắn luôn trẻ như vậy, dù mấy năm nay trôi đi nhưng chưa bao giờ người ta thấy hắn già đi, chỉ có trong đáy mắt màu lam là tăng thêm nét thâm trầm, từng trãi. So với Tề Thiếu Khanh có vẻ hắn non nớt hơn, không như anh ấy thành thục, chững chạc, hắn lúc nào cũng xinh đẹp như một con búp bê.
Người hầu bày điểm tâm lên bàn rồi rời đi, chỉ có Hoắc Duật Hy và Tư Cảnh Hàn đối diện nhau im lặng không chuyện trò.
Lúc lâu Tư Cảnh Hàn mới bỏ trái cherry trên phần bánh ngọt của mình vào đĩa của Hoắc Duật Hy, cô đang múc bánh thì dừng tay, lấy quả cherry đó bỏ sang một bên rồi gọi hầu nữ mang cho mình một tô đầy cherry, từ từ ăn như một cách chống đối.
Tư Cảnh Hàn không nói gì, Hoắc Duật Hy là người lên tiếng trước: “Khi nào anh thả tôi đi?”
Nghe thế người đàn ông nâng mắt nhìn cô, trầm giọng: “Em vẫn chưa thôi ý định rời đi à?”
“Anh Thiếu Khanh chắc đã về nước rồi, dù anh muốn hay không thì tôi vẫn là vợ của anh ấy.”
Tư Cảnh Hàn không đính chính lời của cô, mở điện thoại vào một tệp hình rồi đặt xuống trước mặt Hoắc Duật Hy: “Giấy đăng ký kết hôn này là thật, em đã tin tôi chưa? Nếu em khăng khăng trở về bên cạnh Tề Thiếu Khanh thì tôi có quyền kiện anh ta đấy!”
“Đồ đê tiện!”
Hoắc Duật Hy không nhịn được hằn học phun ra câu này, ngược lại Tư Cảnh Hàn mỉm cười nhàn nhạ tựa lưng vào ghế quan sát cô đầy thích thú.
“Dù sao trên pháp luật em cũng là hôn phối của tôi, có phải hay không nên tôn trọng chồng mình một chút.”
“Anh không thấy lời này rất nực cười sao?”
Tư Cảnh Hàn không cho là vậy, hắn từ tốn giải thích: “Em không nghĩ đến chuyện nếu gả cho Tề Thiếu Khanh thì em rất thiệt thòi sao, em mượn tay anh ta để đối phó tôi thì tại sao không trở thành vợ của tôi thì có rất nhiều cách để em trả thù đấy, nếu như tôi có mệnh hệ gì thì toàn bộ tài sản tôi đứng tên đều do em thừa kế, hoặc là nếu em kiện ra tòa muốn ly hôn thì một số tài sản chung tôi vẫn phải chia cho em mà.”
Hoắc Duật Hy hừ lạnh: “Anh nghĩ tôi là con ngốc sao, nếu như dễ dàng như vậy thì anh đã không phải là ông chủ Tư thị rồi.” Cô ăn hết phần bánh thì đặt đĩa xuống, lấy khăn lau khóe miệng, rất không vui:
“Cả hôn thú anh còn giả làm được thì thủ tục ly hôn không phải chỉ là chuyện cỏn con à? Nhưng mà Tư Cảnh Hàn, anh làm giả được thì anh Thiếu Khanh cũng có cách, anh muốn kiện, anh Thiếu Khanh chắc chắn hầu được.”
Cho dù Hoắc Duật Hy nói đến thế thì Tư Cảnh Hàn vẫn giữ được ý cười, hắn đứng dậy đi về phía cô, thoải mái chống hai tay lên ghế để vây cô trong phạm vi của mình:
“Tôi cho em một cơ hội, bây giờ chắc rằng Tề Thiếu Khanh đã giăng thiên la địa võng khắp nơi, chỉ chờ em rời khỏi đây sẽ lập tức hành động. Chúng ta cược đi, nếu như tối nay tôi cho em đến trung tâm thương mại bất kể thế nào em thoát được khỏi sự giám sát của người tôi phái theo, hoặc là dọc đường Tề Thiếu Khanh cứu được em thì tôi sẽ buông tha, không cưỡng ép em nữa. Còn bằng ngược lại, em phải cam tâm tình nguyện gả cho tôi.”
Hô hấp của Hoắc Duật Hy vì lời nói của Tư Cảnh Hàn mà thoáng dao động, trân trối nhìn hắn để xem có bao nhiêu phần trăm là sự thật, Tư Cảnh Hàn vẫn cười, thấy cô mãi nhìn mình thì cúi xuống hôn lên cánh mũi của cô. Hoắc Duật Hy đẩy hắn ra nhưng không được, kế đó là từng chút một Tư Cảnh Hàn đã nắm bắt được thế chủ động, đem cô hôn đến tình mê ý loạn mới buông ra.
Hắn vẫn giữ động tác ôm lấy cô và cưng nựng như một vật sủng, trời sinh tự tin tuyệt đối cất giọng: “Thấy không, tiếng nói cơ thể của em luôn hướng về tôi, thì làm sao tôi có thể dễ dàng bỏ qua cho được.”
_________
Buổi tối hôm đó Tư Cảnh Hàn thật sự để Hoắc Duật Hy đến trung tâm thương mại.
Đúng như hắn dự tính cô vừa ra khỏi biệt thự Hàn Nguyệt không lâu thì đã có xe áp sát, không cần nghĩ cũng biết đó là người của Tề Thiếu Khanh.
Hoắc Duật Hy đứng ngồi không yên trong khi tài xế phía trước vẫn bình tĩnh chạy, anh ta không phải Tiểu Vương mà là một đặc công của tổ chức Tư Cảnh Hàn phái theo, vì vậy trong bất cứ tình huống nào anh ta cũng cứng rắn tinh thần tuyệt đối.
“Không hay.” Đột nhiên người kia lại kêu khẽ một tiếng, kế đó là tiếng súng thất thanh vang trên sa lộ.
Hoắc Duật Hy chưa rõ chuyện thì anh ta cất giọng trấn an: “Tiểu thư không sao đâu, chiếc xe này được bọc thép và lắp kính chống đạn.”
Tài xế đồng thời ấn chân ga, một tay lần mò tìm tới súng lục của mình, luồn tay ra ngoài cửa sổ bắn trả, một mặt anh ta nói gấp vào bộ đàm: “Thiếu chủ, là người của Mục Đương, Tề gia còn chưa đến!”
“Kít!!!”
“Poong Poong Poong!”
Tiếng thắng xe và từng làn đạn bắn vào bánh xe rồi va xuống mặt đường trở thành một chuỗi âm thanh hỗn tạp.
Đặc công này Tư Cảnh Hàn phái theo rất tinh nhuệ, dù cho là kỹ năng lái xe lách qua các đoạn co hiểm thì anh ta vẫn giữ được tốc độ cao, dù chỉ nhìn qua kính chiếu hậu nhưng chưa phát súng nào là bắn hỏng, thậm chí phía sau có mấy chiếc xe đuổi theo đã bị anh bắn thủng lốp hết hai chiếc.
Hoắc Duật Hy dựa vào tình hình âm thanh mà phán đoán bên ngoài đang hỗn loạn thế nào, nhưng trong đáy mắt của cô bình tĩnh đến lạ thường, cũng chưa có phát đạn nào bắn xuyên qua cửa kính, toàn bộ đều nhầm vào lốp xe để xe của cô dừng lại.
“Tiểu thư đừng sợ hãi, thiếu chủ rất nhanh sẽ cho người tới.” Tài xế phía trước tiếp tục lên tiếng trấn an, chỉ cần vào được nội thành thì cảnh sát sẽ nhanh chóng vào cuộc, có thể kéo dài thời gian chờ người đến chi viện.
Thế nhưng ngoài dự liệu, vào đến nội thành nhưng người của Mục Đương vẫn bám theo, bọn họ thu hồi súng lục chuyển sang áp lấy xe nhầm mục đích buộc tài xế chở Hoắc Duật Hy phải dừng lại.
Vì trong nội thành nên số lượng xe qua lại gia tăng, các con đường cũng trở nên tấp nập không tránh khỏi va chạm được với những xe khác, đúng lúc nằm vào thế nan giải thì từ đâu hai luồng xe đối đầu khác cũng xuất hiện.
Một là của Tề Thiếu Khanh, một là chi viện của Tề Thiếu Khanh, cứ như thế kết hợp với nhóm người của Mục Đương tạo thành thế rượt đuổi lấy chiếc xe con của Hoắc Duật Hy.
Người chở Hoắc Duật Hy đương nhiên muốn bắt liên lạc với Tư Cảnh Hàn, nhưng bây giờ chỉ cần dừng xe thì người của Mục Đương lập tức chặn lấy, hoặc là người của Tề Thiếu Khanh sẽ đón đầu, anh ta chỉ còn cách đánh vào hẻm nhỏ một chiều, mà đặc công có sở trường là đánh lẻ, nên không lạ gì anh ta chọn cách như thế vừa có thể đưa Hoắc Duật Hy xuống xe ẩn nấp mà cũng không thể bị công kích đón đầu.
Từ lúc tiếng súng ngưng lại Hoắc Duật Hy luôn tập trung nhìn vào kính chiếu hậu, toàn là xe bọc thép làm rền dậy tất cả những chỗ chạy qua. Cô không phân biệt được bên nào là bạn bên nào là địch, chỉ thấy một khối những chiếc xe nối đuôi nhau chạy sau mình.
Người chở cô thật sự rất chuyên nghiệp cắt đuôi, khi vào khu hẻm thì liên tục đánh lái, anh ta nhìn bản đồ không sai lệch một bước tính toán nào, đến khi phía sau không còn thấy chiếc xe nào nữa thì lập tức dừng lại, kéo Hoắc Duật Hy ra ngoài.
Tuy vậy mấy người đuổi theo phía sau cũng không phải là tay mơ, mới đó đã phát hiện ra, chạy đến đường cùng xe ô tô không thể vào nữa thì cũng xuống xe, đuổi theo.
Mười mấy nhóm người nhỏ lẻ, không làm sao chắc chắn được ông chủ đứng phía sau là ai, Hoắc Duật Hy chỉ biết chạy theo đặc công đang dắt tay mình.
Tay chân cô cũng khá nhanh nhẹn, tuy không leo trèo giỏi qua các chướng ngại vật như anh ta nhưng cũng có thể nói là không tốn quá nhiều thời gian.
Có mấy lần bọn người của Mục Đương rượt đuổi đến nơi, cô biết thế là bởi vì họ trực tiếp dùng súng tấn công, nếu là người của Tề Thiếu Khanh sẽ không khi nào như vậy, vì người của anh không dám làm tổn thương cô.
Nhưng dù là cỗ máy cũng sẽ đến lúc cạn kiệt nhiên liệu, cho nên một người bình thường như Hoắc Duật Hy chạy mấy vòng đã sắp đi không nổi nữa, đặc công kia cũng biết được, nên lợi dụng lúc nấp vào được một hẻm khuất, anh ta rút con dao Phần Lan phòng thân đưa cho Hoắc Duật Hy, dặn dò:
“Tiểu thư ở đây đừng đi đâu cả, nếu như là người của thiếu chủ đến thì sẽ có ám hiệu như thế này.” Anh ta nói nhỏ vào tai cô, “Còn nữa, vạn nhất bất đắc dĩ thì cô hãy theo người của Tề gia, tuyệt đối không được lọt vào tay của Mục Đương, biết không?”
Hoắc Duật Hy trong hơi gió mệt nhọc gật đầu, tuy rằng cô không biết vì sao anh ta lại dặn dò như thế, dặn dò cô có thể tìm đến Tề Thiếu Khanh - người đối đầu với Tư Cảnh Hàn mà không phải nhất nhất chờ đến người của hắn xuất hiện mới được lên tiếng.
Phải chăng lúc nãy nói qua bộ đàm Tư Cảnh Hàn đã dặn như vậy?
Khi thấy đặc công kia rút súng lục ra, Hoắc Duật Hy không nghĩ thêm nữa, khẽ hỏi: “Anh định đi đâu?”
“Tôi phải ra ngoài để đánh lạc hướng bọn người kia, thiếu chủ đã bắt được tín hiệu rất nhanh sẽ đến. Cô yên tâm.”
Người kia chỉ ngắn gọn nói vậy đã đạp hai bước nhảy qua đóng hàng hóa chất cao trước mặt mà rời đi một cách nhẹ nhàng.
Hoắc Duật Hy nghe lời anh ta đứng yên tại chỗ cầm chắc con dao trên tay, cả nhúc nhích cũng không có.
Nhưng người kia chưa đi bao lâu thì một âm thanh lạ từ phía sau làm cô giật mình.
“Ai?” Cô chưa kịp quay lại thì một bàn tay bịt chặt lấy miệng cô, nhanh nhẹn tước lấy con dao cô đang cằm rồi kéo nhanh vào hẻm tối.
Hoắc Duật Hy ban đầu giãy giụa nhưng người kia đã lên tiếng:
“Hoắc tiểu thư, đừng giẫy, chúng tôi là do lão đại phái đến.”
Người đang chế ngự Hoắc Duật Hy chỉ nói một câu như vậy thì cô lập tức ngừng chống trả, hắn ta cũng buông cô ra.
Ở một ngõ hẻm tối tâm với mùi gây của rác rưởi làm người ta cảm thấy thật buồn nôn, hắn ta tốt tính đưa cho Hoắc Duật Hy một cái khăn, cô không hề từ chối, nhận lấy
“Có chuyện gì?” Cô khó chịu lên tiếng trước, cả mặt của hắn cũng không nhìn đến. Người kia không vì vậy mà tức giận, rất rõ ràng:
“Lão đại không nói gì cả mà đưa cho cô thứ này, những gì cần nói đã viết ở đây, khi nào cần liên lạc thì tự động sẽ có người bắt tín hiệu với tiểu thư.”
Hắn chỉ nói như vậy đã muốn rời đi, dắt Hoắc Duật Hy trở lại chỗ trước đó hắn đứng trong bóng tối nói khẽ: “Đi về phía trước năm mươi mét, bên trái là người của Tư Cảnh Hàn, bên phải là người của Tề Thiếu Khanh.”
Sau tiếng nói đó thì không còn thấy tâm hơi của người đàn ông kia nữa, Hoắc Duật Hy cúi xuống nhét mẩu giấy nhỏ của hắn vừa đưa vào gót giày.
Vẻ mặt cô lúc này bình thản hơn bao giờ hết, không lo lắng, không sợ hãi. Chờ thêm một lúc thì đưa tay làm đầu tóc ra vẻ rối bù, nhịp thở thoáng đã hỗn loạn, mệt nhọc như vừa trải qua một cuộc rượt đuổi, cứ thế chạy ra khỏi khu hẻm nhỏ, hướng phía bên trái chạy đến.
Khi cô vừa lấp ló nhìn ra, rất nhanh đã có người phát hiện, kêu một tiếng: Tôn chủ, người ở bên này.
Hoắc Duật Hy quay người bỏ chạy, nhưng chẳng mấy bước đã bị người của Tư Cảnh Hàn tóm lấy, kéo về chiếc xe bọc phép đậu ở giữa các chiếc xe khác.
Rất nhanh khi đã bắt được người, một đoàn dài những chiếc xe bọc thép rời đi gây ra không ít ồn ào, lúc người của Tề Thiếu Khanh đến nơi thì không còn kịp, Hoắc Duật Hy mất tăm theo dòng xe cộ mà Tư Cảnh Hàn đưa tới, trong khi bọn người của Mục Đương không biết đã rời đi tự lúc nào.
Trí Quân ở trong xe ngồi bên cạnh Tề Thiếu Khanh, thấy anh mãi lặng yên nhìn theo con đường đã trở lại nhịp thở bình thường cho rằng tâm trạng anh không tốt nên khẽ cất giọng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt:
“Tổng tài, chúng ta có thể đuổi theo.”
Tề Thiếu Khanh thoáng động đậy, đôi mắt màu trà rời khỏi sự trầm tư, chớp mắt một cái, bình thản cất giọng nhàn nhạt: “Không cần, chúng ta trở về thôi.”
____________
Tư Cảnh Hàn ở trên xe ôm lấy Hoắc Duật Hy đang sợ xanh cả mặt, gấp gáp thở dốc thì khẽ giọng dỗ:
“Không sao rồi, có tôi ở đây rồi bọn người đó sẽ không làm gì được em nữa.”
Hoắc Duật Hy sau khi bình ổn lại thì muốn giãy ra khỏi người hắn, nhíu chặt mi tâm đầy ghét bỏ: “Người tôi cần tránh xa nhất đáng lẽ là anh mới phải.”
Tư Cảnh Hàn không giận còn cười: “Đúng vậy, đúng vậy, nhưng em xem chẳng phải chúng ta vẫn rất có duyên sao, cuối cùng em vẫn phải về bên tôi thôi.”
“Ác ma, tránh xa tôi ra!” Hoắc Duật Hy thét lên, muốn đẩy cửa xe ngang nhiên phóng xuống mặt đường, đương nhiên là Tư Cảnh Hàn không cho phép, hắn nắm chặt lấy eo cô, quát khẽ:
“Em muốn chết lắm sao?”
“Đúng vậy, thà rằng tôi chết đi còn hơn phải trở về bên cạnh loài ác ma như anh, tại sao anh không cút đi hả?” Hoắc Duật Hy thật sự điên cuồng, kịch liệt giẫy giụa buộc lòng Tư Cảnh Hàn phải mạnh tay giữ lấy tay chân của cô.
Đau điếng, Hoắc Duật Hy mới thôi không ồn ào, thở phì phì nhìn Tư Cảnh Hàn đầy uất ức là oán giận, ngược lại hắn nở một nụ cười vô cùng tà ác, kề sát môi cô: “Tôi đã cho em cơ hội rồi, là chính tạo hóa bắt em trở về bên cạnh tôi chứ không phải là do tôi ép buộc. Hoắc Duật Hy, em nên chấp nhận đi.”
“Khốn kiếp, nếu không phải anh giở trò thì tôi đã cùng anh Thiếu Khanh ở chung một chỗ rồi, hạn người không có liêm sỉ như anh sao lại đáng ghét như vậy chứ?” Cô toan đạp vào người Tư Cảnh Hàn nhưng bị hắn bắt lấy, tài xế Tiểu Vương không nhìn về phía sau nhưng nhận được ám thị gõ hai tiếng lên thành xe thì lập tức ấn nút, một màn chắn ngăn chiếc xe thương vụ thành hai nửa, Hoắc Duật Hy cùng Tư Cảnh Hàn ngã về phía sau.
“Anh muốn làm gì?” Cô đề phòng nhìn động tác tháo thắt lưng của hắn, có một dự cảm chẳng lành mách bảo cô tai họa sắp giáng xuống.
Tư Cảnh Hàn rất dửng dưng, đem thắt lưng của mình khóa cổ tay của Hoắc Duật Hy lại, kéo hai chân của cô về phía người dưới của mình, tư thế hù dọa làm cô run lên.
Người đàn ông nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của cô gái thì mỉm cười hài lòng, bắt lấy một bàn tay của cô đặt ở khóa quần của mình, giọng nói trêu chọc:
“Hôm nay đã chính thức đánh dấu Tề Thiếu Khanh thua trận, em và anh ta không còn cơ hội nào nữa rồi. Bây giờ cũng nên ăn mừng cho hôn lễ của chúng ta thôi, mợ chủ của Vong.”
“Anh đừng nằm mơ.” Hoắc Duật Hy rụt tay lại nhưng Tư Cảnh Hàn không cho phép, hắn áp người xuống, nhắc nhở: “Cá cược này em đã thua thì phải chấp nhận lấy tôi, dù muốn hay không cũng phải lấy.”
“Ở dưới thánh đường tôi đã thề với chúa, mẹ của anh theo đạo thiên chúa, chẳng lẽ anh...” Hoắc Duật Hy chỉ nói được nửa vời đã bị Tư Cảnh Hàn cắt ngang, hắn mang theo nụ cười u ám làm người ta không rét mà run:
“Thế thì để chúa trừng phạt cả hai chúng ta đi, dù có đau khổ cũng ở chung một chỗ, dù có chết cũng được cạnh nhau.”
“Đồ điên!”
“Tôi sẽ cho em biết thế nào mới thực sự là điên!”
Tư Cảnh Hàn dứt lời Hoắc Duật Hy chỉ thấy đất trời quay cuồng đảo lộn, kế đó người cô như bị xé làm hai, làm cảm giác đau đớn quen thuộc, mon men theo hơi thở là nồng đậm dục vọng của đàn ông.
Hắn lật người cô nằm sấp, như một dã thú điên cuồng tấn công, bạo loạn những vị trí nhạy cảm, trên chiếc xe lúc này cứ như một cái giường nằm đủ cho hắn bày chiêu trò bỡn cợt.
Hoắc Duật Hy cắn chặt đôi môi không cho phép bản thân phát ra bất cứ âm thanh nào, Tư Cảnh Hàn lại bóp lấy cằm của cô rồi gặm nhấm hương thơm ngọt ngào đầy thích thú, hắn cười như một kẻ tình lữ mê mồi phóng túng, nhưng cái miệng độc ác chẳng tha cho ai:
“Cái miệng dưới này mút giỏi thật đấy, đừng nói với tôi là Tề Thiếu Khanh còn vì tôi mà giữ thân trong sạch đấy.”
Móng tay của Hoắc Duật Hy gần như khảm vào ghế, nỗi đau đớn lan tràn khắp nơi, đôi mắt cô chứa đầy căm giận, nhưng mà Tư Cảnh Hàn không cho phép cô nhìn hắn bằng ánh mắt đó, thật sự thâm tình hôn lên đuôi mắt của cô.
Khi Hoắc Duật Hy không nhìn thấy được gì cả trở nên rất hoang mang, trong hơi thở của cô chỉ còn lại mùi hương trên cơ thể hắn, là mùi thơm nhẹ nhàng hòa lẫn vào mùi cơ thể đê mê, cô không nhịn được há miệng thở dốc, từng quảng, từng quảng đứt nghẹn.
“Ưm...”
Hoắc Duật Hy nhíu chặt đôi mi, ở nơi bụng đột ngột đau đớn hơn bao giờ, thật sự rất không ổn khiến cô kêu thành tiếng.
Tư Cảnh Hàn giữ nguyên động tác, dục vọng điên cuồng tìm đường vào sâu để hành hạ đối phương, một chiêu trò quái ác và phi nhân tính.
“Bịch”
Hoắc Duật Hy lại lăn trên chiếc giường kingsize, kế đó cô lật ngược để thõa mãn thú tính của người đàn ông ở phía sau. Bị đưa vào phòng ngủ bằng cách nào cô không biết, đã bao lâu ở trong tình trạng này cô cũng không nhớ được chỉ thấy đau đớn và mịt mờ.
“Đừng khóc, Hoắc Duật Hy...” Tư Cảnh Hàn mỉm cười nhưng cười thật chua chát, hắn gấp gáp hôn lên giọt nước mắt chực lăn xuống của cô.
Hắn không hiểu vì sao bản thân phải làm cô đau đớn đến như vậy, nhưng hắn vẫn làm, thấy cô vì đau mà rơi lệ hắn thấy thật xót xa nhưng đồng thời một cảm giác thống khoái khiến hắn càng mạnh tay.
Hắn dỗ dành nhưng động tác của hắn càng thô lỗ, nước mắt cô rơi càng nhiều hắn càng thấy thõa mãn.
Bởi chúng rơi xuống là vì hắn, không phải dành cho bất cứ kẻ nào khác, kẻ cả đó là giọt nước mắt của đau đớn hay thống hận đều mang chủ quyền của hắn, đều liên quan đến hắn.
“A...” Hoắc Duật Hy thét lên, đôi môi run lên vì đau đớn kịch liệt.
Tư Cảnh Hàn cũng mỉm cười đau đớn nhưng cô không nhìn thấy được vẻ mặt của hắn lúc này, chỉ thấy tứ chi rã rời, và những vết cắn mút trên người trở nên râm ran tê dại.
Hắn lại tìm đến đôi môi anh đào vì hắn thô lỗ mà trở nên rách nát, hắn giỏi trong những trò hôn sâu và duy trì được dục vọng một cách vững vàng.
“Đừng khóc, thêm chút nữa là ổn rồi.”
Rất nhanh nữa sẽ ổn thôi.
Nên hãy cho hắn tận hưởng thêm đi những phút giây hòa với cô làm một.
Cho hắn nếm lại lần nữa vị ngọt mật tình, là ái ân là sa đọa là đê mê, là cảm giác nuốt cô vào lòng đầy thõa mãn.
Một cảm giác chiếm hữu tuyệt đối, cô chỉ trao cho hắn chứ không có thêm một ai.
Để cho hắn thõa mãn đắm chìm trước khi đi vào địa ngục.
“Sẽ ổn thôi.”
Hắn luôn nói ổn nhưng thật ra đối với Hoắc Duật Hy chẳng ổn chút nào, cô bị dày vò đến hừng sáng mới được buông tha, Tư Cảnh Hàn phá lệ không đi làm mà ôm cô ngủ.
Cứ như vậy thật tốt đẹp ở chung một chỗ, đôi lúc Tư Cảnh Hàn nghĩ hay là cứ thế này rồi chết đi cũng tốt, chỉ phóng hỏa đốt một ngọn lửa thì hai người sẽ không thể tách ra được nữa.
Đôi bàn tay của hắn trượt dọc trên tấm lưng trần của cô, càng nghĩ lại càng hưng phấn, đôi lúc véo thật mạnh vào da thịt của đối phương như cách để cảm nhận sự tồn tại này là chân thật.
Chỉ cần ở bên cạnh cô, hắn sẽ không mơ thấy những giấc mơ khủng khiếp, chỉ cần ở cạnh cô thì hắn sẽ không bị bị dằn vặt bởi những tiếng khóc của trẻ con.
Như thế này thật tốt, nếu có thể thì hãy cứ chết đi.
Tư Cảnh Hàn mãn nguyện nhắm mắt lại, trên đôi mi còn mang ý cười, hắn ôm Hoắc Duật Hy thật chặt, như thể chỉ cần nới lỏng tay cô sẽ lập tức biến mất.
“Bịch bịch bịch.”
Tiếng bước chân của trẻ con.
“Tiểu Bao, đừng chạy...”
Nhóc con tên Tiểu Bao vẫn thoăn thoắt đôi chân, cố chạy về phía trước theo đôi chân của cô gái trước mắt.
“Hu u u... Mommy, mommy ở lại với Tiểu Bao.” Nhóc con đưa tay vẫy vẫy, gọi theo một cách bất lực nhưng thể nào cũng không đuổi kịp người kia.
Người đàn ông có dung nhan tuấn tú đi đến, bế nhóc lên, nhìn về phía cô gái kia rồi lại nhìn Tiểu Bao, hôn lên má của nhóc nhưng không dỗ dành.
“Ba ba, Tiểu Bao muốn mommy, vì sao Tiểu Bao không có mommy?” Tiểu Bao quay lại nhìn ba mình, uất ức nói.
“Tiểu Bao đừng khóc, đó không phải là mommy của con.” Người đàn ông với ánh mắt màu lam y hệt với Tiểu Bao trầm giọng.
Tiểu Bạch đưa tay ngắn ngủi quệt nước mắt, đôi môi chúm chím chu lên, vểnh ngón tay thắc mắc: “Thế mommy của Tiểu Bao ở đâu?”
“Mommy của con...” Người đàn ông thoáng ngập ngừng, đôi mắt nổi lên nét tang thương. Tiểu Bạch chờ mãi không thấy ba ba trả lời lại hối thúc: “Đúng đúng... Mommy của Tiểu Bao ấy, ở đâu thế?”
“Mommy... phải ở cùng chú xinh trai rồi.” Ba ba của Tiểu Bao thật thấp giọng nói.
“Chú xinh trai?” Tiểu Bao ngờ ngợ nhớ đến hình dáng của chú xinh trai của mình rồi cười khúc khích thích thú, nói một câu không có ý nghĩa: “Chú xinh trai rất xinh trai.”
“Đúng vậy.” Ba ba của Tiểu Bao vẫn rất nhẫn nại.
Tiểu Bao cười rạng rỡ hơn nói với ba mình: “Tiểu Bao rất thích chú ấy. Có phải mommy ở cùng chú ấy cũng là vì chú ấy rất xinh không?”
Nụ cười của ba ba Tiểu Bao không còn đông đầy nữa nhưng vẫn ừ với nhóc.
Thế nhưng Tiểu Bao chưa tận hứng vẫn còn thắc mắc, đôi mắt to tròn linh động nhìn ngón tay cụt ngủn của mình:
“Thế... tại sao mommy không ở cùng Tiểu Bao? Không ở cùng ba ba? Ba ba cũng xinh đẹp mà.”
Ba ba của Tiểu Bao im lặng một lúc, nhìn con trai béo tròn trong lòng vô hạn đáng yêu thì nở nụ cười đau đớn hôn lên cái bánh bao đầy thịt, nói khẽ: “Ma ma không thích ba ba.”
Tiểu Bao chỉ nhớ được nụ cười này của ba ba, sau đó nữa thì tất cả đều mờ mịt, không còn thấy ba nữa. Nhưng trên lưng nhóc bắt đầu thấy đau đớn, thời gian, ký ức và quá khứ đảo lộn trật tự, Tiểu Bao không nhìn rõ được hình dạng của bất cứ thứ gì, chỉ còn những tiếng thét hối hả.
“Tiểu Bao, chạy đi!”
“Hu hu hu, ba ba... mommy ơi...”
“Tiểu Bao, đi đi!”
“Tư Cảnh Uyên, tao nhất định bắt con trai mày trở thành tế phẩm cúng mộ Diệc Hân, tao sẽ bắt mày mở to mắt mà nhìn cho rõ nhà họ Hoắc lọt da nó như thế nào!”
“Tiểu Bao, chạy đi! A...”
“Đừng!”
Tư Cảnh Hàn giật mình bật dậy.
Đôi mắt hắn trừng to đầy hoảng hốt, trên trán và trên lưng đã ướt đẫm mồ hôi, giọng nói khàn đi vì cơn ác mộng.
Trái tim của hắn thình thịch đánh rất lâu cũng không thoát khỏi kinh hoàng, bất giác nhìn xung quanh, hắn cực lực tìm kiếm bóng dáng của Hoắc Duật Hy nhưng không thấy cô ở đâu cả, khuôn mặt trắng bóc trở nên xanh mét.
Cô ở đâu?
Cô đi đâu rồi?!
Mồ hôi trên trán hắn vì khẩn trương càng đỗ xuống thêm nhiều, hắn mặc kệ bản thân có mặc quần áo hay không lao xuống giường, vừa nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm lập tức đạp cửa xong vào.
Hoắc Duật Hy giật mình quay lại, nhưng còn chưa nhìn được là ai đã bị người vồ lấy, kẹp trong người đến không thở được.
“Đồ điên này, mau buông tôi ra.”
“Bịch bịch bịch.” Cô dùng hết sức đánh vào người của Tư Cảnh Hàn nhưng chăng ăn thua, đôi tay hắn như một cái gọng kìm giữ lấy cô, không thể thoát được.
“Đau quá, buông ra... ưm... ưm... buông.”
Tư Cảnh Hàn vội vã đặt cô lên bồn rửa mặt, ưu thế chiều cao giúp hắn chuẩn xác chiếm lấy môi của cô, nụ hôn điên cuồng mà vật vả, đầy khát khao chiếm hữu. Lúc lâu hắn mới tách ra nhưng chuyển sang bưng lấy mặt của cô, gắt gao tuyên bố:
“Em là của tôi, không được rời xa tôi, sau này dù một giây, một phút cũng không được.”
Hoắc Duật Hy rốt cuộc cũng chịu đứng yên, mặc cho hắn phát điên hôn mình, cô không hiểu nguyên nhân tại sao hắn đột nhiên kích động chỉ cảm thấy lồng ngực hắn kịch liệt phập phồng và trái tim luôn bình ổn đập dữ dội, giẫy nẩy như sợ hãi.
Tư Cảnh Hàn sau một hồi siết chặt đã trở nên bình tĩnh nhưng vẫn chưa buông cô gái trong lòng ra, chỉ có giọng nói thoáng qua nhẹ nhàng và lãng tránh chuyện vừa rồi:
“Tối qua em vất vả rồi, có muốn ngủ thêm chút không?”
“Không cần.” Hoắc Duật Hy muốn lùi lại, bây giờ đã hơn 10 giờ sáng, ngủ cô cũng đã ngủ đủ rồi, chỉ thấy đói bụng mà thôi, hơn nữa: “Anh mặc quần áo vào được không?”
Tư Cảnh Hàn được cô nhắc nhở chủ động đứng xa ra một khoảng, sau cơn kích động thì hắn đã khôi phục vẻ thản nhiên bình thường, ngược lại buông câu bông đùa: “Thế này không đẹp sao?”
Hoắc Duật Hy nhíu mạnh chân mày, quay đi nhìn hướng khác: “Không có liêm sỉ.”
“Hừ.” Tư Cảnh Hàn cười gợi cảm, đương nhiên là hắn biết mình có một vóc dáng đầy vốn liếng, Hoắc Duật Hy lúc trước ở cạnh Tử Mặc không phải chết mê, chết mệt sao? Hắn điểm ngón tay lên tráng cô, cưng nựng mà ra vẻ hống hách, kiêu hãnh khoe dáng: “Khẩu thị tâm phi.”
Hoắc Duật Hy khó chịu nhưng không chống đối mà nhìn hắn không vui, Tư Cảnh Hàn cũng chẳng rảnh rỗi vui đùa, hắn kéo cô đến phòng thay quần áo, bắt chọn cho mình một bộ đồ, mặc vào rồi đem nhau xuống nhà bếp.
“Em nấu.”
Vừa buông cô ra, Tư Cảnh Hàn đã ra lệnh.
Đã lâu rồi hắn không ăn món cô nấu, hơn hai tuần và sắp ba tuần luôn nhĩ ánh mắt hắn lộ ra vẻ mong chờ, cứ như một con cừu vô hại khác hoàn toàn với vẻ cuồng dã khi còn trong phòng ngủ.
Dù rằng không tình nguyện nhưng Hoắc Duật Hy vẫn phải lê cơ thể đau nhức đi nấu nếu không với tính cách của Tư Cảnh Hàn nhất định sẽ để cô đến chết đói.
“Tôi ăn mì.” Hắn ngồi trên bàn không làm gì cả còn đòi hỏi, Hoắc Duật Hy lườm lườm tên đàn ông xấu xa, chẳng biết nổi hứng gì lại làm khó làm dễ cô.
Trong bếp chẳng có ai cả, chỉ có cô làm việc và hắn ngồi nhìn dáng đi xập xệ của cô, đôi lúc hắn lại nhắc nhở nhanh lên như một tên tư bản với bản chất giàu có nhờ bóc lột giá trị thặng dư từ công nhân.
Hoắc Duật Hy chẳng biết hắn có đói hay không nhưng cô muốn trả đũa, lúc nấu nước dùng cô lần mò tìm lọ bột ớt, mục đích rất đơn giản là phá khẩu vị của hắn, hắn không ăn được cay.
Nghĩ đến điểm này Hoắc Duật Hy vui vẻ mở nắp lọ bột ớt, muốn đổ vào nồi nước dùng thì ở phía sau Tư Cảnh Hàn đã nhạy cảm hắc hơi một cái rồi cảnh cáo: “Một muỗng bột ớt, một giờ lên giường, em thử bỏ vào?”
Hoắc Duật Hy nhanh tay thắng gấp mới không cho bột ớt vào, ai ngờ Tư Cảnh Hàn từ đâu đi lại ôm cô từ phía sau, đẩy tay một cái bột ớt từ lọ rơi xuống nồi nước dùng. Cô giật mình hãi hùng còn hắn cười thích thú:
“Bắt quả tang rồi nhé, em thì ra thích cùng tôi ở chung một chỗ như vậy.”
“Tư Cảnh Hàn, anh...” Hoắc Duật Hy tức giận nói không nên lời, thật muốn nhúng hắn vào nồi nước dùng rồi lọt da mới hả dạ.
Tư Cảnh Hàn càng khiêu khích nhiều hơn, hắn tỳ cằm lên vai cô, bên tai thổi khí: “Tôi không ăn được vị cay, em cho bột ớt vào rồi thì phải bồi thường tôi bằng món khác.”
“Tôi không rảnh, anh cũng không rảnh mà phải không, đã quá giờ đi làm rồi Tư tổng à.”
“Không sao, Lạc Tư Vũ rất giỏi, một người làm bằng hai, không có tôi, nhân viên vẫn no đủ. Ngược lại em không cho tôi ăn, tôi sẽ đói. Em sẽ phạm tội bạo ngược gia đình.”
Hoắc Duật Hy hít sâu một hơi mới không nổi đóa, làm ra vẻ tươi cười gượng gạo hỏi hắn: “Vậy xin hỏi anh muốn ăn gì?”
“Ăn em.” Tư Cảnh Hàn lập tức nói và thành công chọc giận Hoắc Duật Hy, cô trút cả lọ bột ớt vào nồi khiến mũi của hai người ngửi thôi cũng cay xè.
“Vậy anh chờ mà chết đói đi!”
Nói xong cô tắt bếp, đẩy Tư Cảnh Hàn ra, đi đến tủ lạnh lấy một phần bánh ngọt ra ngồi xuống bàn ăn chống đói.
Người đàn ông vẫn đứng ở chỗ cũ nhìn cô giận dỗi thì mỉm cười, “Em hận tôi đến nổi muốn đem tôi ra lăng trì thì cũng phải nuôi cho tôi có nhiều thịt một chút mới róc thịt được chứ, sao lại thiếu kiên nhẫn vậy?”
“Tôi không muốn lãng phí thời gian với loại người như anh nữa.”
“Vậy là không nấu nữa sao?”
“Không nấu.” Hoắc Duật Hy dứt khoát, Tư Cảnh Hàn cũng chẳng đắn đo: “Vậy tôi nấu. Nhưng mà em đừng hối hận đấy.”
Hoắc Duật Hy hừ một tiếng tỏ ra khinh bỉ, chẳng thèm nhìn. Tư Cảnh Hàn lựa món rất đơn giản là bánh mì sandwich, hắn tìm lấy bánh mì từ ngăn bếp bỏ vào lò nướng trước. Kế đến lấy dăm bông, rau xà lách, cà chua, và cuối cùng là hai quả trứng.
“Xèo!”
“Bụp bụp bụp!”
Hoắc Duật Hy đang ăn bánh yên lành thì âm thanh từ chảo dầu làm cô giật bắn, kế đến là cảnh tượng khủng khiếp khi Tư Cảnh Hàn bỏ hai cái trứng vào, lửa áp luôn vào chảo cháy ngùn ngụt.
Tư Cảnh Hàn đứng né sang một bên, lấy một cái vung che khuôn mặt đẹp trai lại, lần mò tìm thêm hai que thịt lạp ném vào chảo.
“Bụp bụp bụp!”
Không hiểu trong chảo dầu hắn để cái gì mà dầu mở liên tục bắn tung tóe, Hoắc Duật Hy ở xa phải nhảy dựng lên còn Tư Cảnh Hàn vẫn tươi cười nhìn cô đang sợ hãi.
Kế đó là lò nướng bóc mùi của bánh mì cháy khét, Tư Cảnh Hàn đi qua ấn nút tắt lấy bánh mì ra nhưng đã quá muộn, nó xém đen tự bao giờ. Bên đây chảo chiên trứng của hắn cũng giở thói xấu, thực phẩm trong chảo đen như nhọ nồi văng ra ngoài khiến Hoắc Duật Hy có cảm tưởng sắp cháy bếp đến nơi nếu cô không ngăn lại.
“Tắt ngay, anh tắt bếp ngay!” Cô hét lên, chỉ vào Tư Cảnh Hàn.
Hắn gật gù làm theo, đưa cánh tay dài tắt bếp.
Trong chảo dầu mỡ bắn thêm vài lần nữa mới dừng lại kết thúc màn trình diễn kinh hoàng của hắn.
Hoắc Duật Hy đi qua nhìn vào, tức đến điên lên: “Sao anh bỏ xà lách vào chiên với trứng?”
“Lúc rửa xong loay hoay tìm đồ đựng thì rơi vào.”
Hoắc Duật Hy không còn gì để nói, chẳng biết là vô tình hay cố ý nhưng mà cô thật muốn đấm cho hắn một cái.
“Thật không nhìn ra anh là kẻ thiếu nội hàm như vậy.” Hoắc Duật Hy nói trong bất lực.
Tư Cảnh Hàn nhún vai phủi trách nhiệm: “Lúc nãy tôi đã bảo em đừng hối hận, ai bảo em không nấu cho tôi.”
Hoắc Duật Hy sau khi bỏ cái chảo cháy đen vào bồn nước thì bắt một nồi nước khác lên bếp, quay lại hỏi hằn học Tư Cảnh Hàn một câu: “Muốn ăn?”
Hắn gật đầu.
“Biết giặt khăn chứ?”
Hắn gật đầu.
“Tốt, đem một cái khăn vắt ráo nước qua giúp tôi được không?”
Tư Cảnh Hàn đi làm ngay, lúc trở lại Hoắc Duật Hy giật lấy cái khăn lau dọn mặt bếp, bực dọc: “Tôi rất cảm ơn nếu anh biết nhặt rau.”
Tư Cảnh Hàn không từ chối, bộ dạng mặc tạp dề của hắn cũng rất ra dáng, nhưng Hoắc Duật Hy liếc một cái nhìn hắn đứng cạnh rổ rau thì ngao ngán lắc đầu, không khác gì Tử Mặc ngày trước thì khinh bỉ nói khẽ:
“Tốt mã rã đám.”
____________
15/7/2019
Thật ra Tiểu Bạch không thích làm mấy món tầm thường đó thôi