Tổng Tài Tôi Chẳng Thể Yêu!

Chương 140: Chương 140: Tử Mặc phiên bản lỗi




“Tư Cảnh Hàn, anh làm cái gì vậy hả?” Hoắc Duật Hy sau khi kinh hãi hét toáng lên thì chạy đến chụp lấy cái áo kéo ra.

Tư Cảnh Hàn cũng giật mình theo phản xạ đứng dậy, nhìn thấy cô cầm cái áo hắn nghĩ nghĩ liền tiến lên, đưa tay ra đòi lại: “Trả cho ông xã.”

Mi tâm của Hoắc Duật Hy kịch liệt vặn vẹo mà sắc mặt càng thối hơn nữa, đôi môi run rẩy nói không nên lời, nhất quyết không cho hắn toại nguyện, giấu cái áo ra sau lưng, chất vấn: “Em không trả, anh mau nói anh vừa làm cái gì vậy hả?”

Tư Cảnh Hàn nhíu mày, không màng tới lý lẽ, chỉ muốn thực hiện cho bằng được hành vi của mình, vươn tay giật cái áo: “Trả cho ông xã, bà xã mau buông ra, trả cho ông xã đi.”

Hoắc Duật Hy xua tay, đẩy hắn: “Không, anh không nói đàng hoàng đừng hòng bà xã trả cho anh!”

Nhưng cô đã lầm, Tư Cảnh Hàn của bây giờ không giống trước kia, lý lẽ đối với hắn mà nói là một điều lạ lẫm, cô không đưa, hắn đã giậm chân, chạy đến túm cho bằng được cái áo.

Hoắc Duật Hy thật không ngờ hắn sẽ làm như vậy, thực sự như một đứa trẻ hư hỏng thiếu dạy bảo, cô khẽ quát: “Đứng đó, nếu anh dám giật em liền cho anh theo Mặc Lạc Phàm trở về chỗ kia.”

“Không đi!” Tư Cảnh Hàn không thua kém hét lớn, đối mắt trở nên giận hờn, cào tóc: “Không đi, không đi!”

Biểu tình này của hắn thực làm Hoắc Duật Hy sợ hãi, trong khi cô còn đang ngây ngốc hắn đã lấy được cái áo, rồi nhanh chân chạy về giường.

“Nhấp nhấp!”

Hoắc Duật Hy bần thần, cho đến khi chiếc áo kia bị cắt ra manh mún hắn mới dừng lại động tác điên cuồng rồi quệt mũi đứng dậy, nhìn chằm chằm cô mà nói: “Bà xã, bà không đụng vào nó được nữa rồi.”

“...” Hoắc Duật Hy vì câu nói sau cùng của Tư Cảnh Hàn mà đứng hình, không tưởng tượng ra được tính khí đanh đá này của bán là từ đâu mà có, cư nhiên tranh giành không được liền cố tình phá nát, ăn không được cũng phải phá cho hôi.

“Tư Cảnh Hàn, cái tên này, thái độ của anh là gì đây hả, anh cắt áo là để dằn mặt em sao?” Cô hung dữ trừng mắt, cũng bởi vì lẽ đó mà người đàn ông đối diện phải lo lắng, hắn hạ khí thế vừa bướng bỉnh vừa rồi lại, không náo loạn nữa ngoan ngoãn đi đến nắm tay áo của cô nhưng bị cô gạt ra, hắn không hiểu vì sao cô lại tức giận nhưng bản thân hắn đâu có làm gì sai, là do lỗi của cái áo đó.

Nhưng để cô không lạnh nhạt với mình, buộc lòng hắn phải nói, đầy ủy khuất: “Tại cái áo đó có dính nước mắt của bà xã, bà xã đã chạm vào nó rồi thì nó là của bà xã, bà xã lại là của ông xã, nên thứ gì bà xã đụng vào thì cũng là của ông xã luôn, không ai được mang đi!” Lý lẽ của hắn vẫn đầy bản chất cường quyền và độc đoán, nhưng vào giờ phút này nó được nói ra một cách thật ngô nghê khiến cô thấy buồn cười rồi cũng thật đau lòng.

Không ngờ cái lý do để hắn bắt Tề Thiếu Khanh thay áo ra chỉ là vì có dính nước mắt của cô ở trên đó, bản tính độc chiếm này dù cho hắn có đầu thai cũng không hết được. Đây chính là Tư Cảnh Hàn.

Nhưng cách hành động mất lí trí như vừa rồi thì hoàn toàn không phải hắn, vì đạt được mục đích thậm chí hắn sẽ tấn công người khác, như một dã thú không được thuần hóa.

Tư Cảnh Hàn, vì sao anh lại biến thành thế này chứ, em đâu muốn anh ngoan ngoãn với một mình em và trở nên hoang dại với người khác, em đâu muốn anh nghe lời em theo cách này? Nếu là như vậy thì thà rằng anh trở lại bình thường rồi xa lánh em, em cũng không thấy đau đớn nhiều như vậy.

“Bà xã, bà xã sao thế?” Tư Cảnh Hàn thấy cô rơi lệ lập tức bị dọa, khép nép đi đến ngồi sát bên cô, hai tay to lớn vụng về ôm mặt cô lau nước mắt: “Bà xã đừng khóc, đừng khóc, sau này ông xã sẽ không hư như vậy nữa, sẽ nghe lời bà xã mà. Bà xã đừng giận, đừng bỏ rơi ông xã nhé!”

Hắn càng nói Hoắc Duật Hy càng khóc dữ hơn, chưa bao giờ cô chấp nhận được việc thần trí của hắn có vấn đề, nhưng hôm qua đến bây giờ cô vẫn liên tục bị sốc bởi hành vi của hắn, nhóm đàn ông Lạc Tư Vũ nói rất đúng, chăm sóc hắn không hề dễ dàng, chỉ vì cô cố chấp không chịu thừa nhận đó thôi.

Rồi sau này, có lẽ sẽ phải đối mặt với nhiều chuyện tồi tệ hơn nữa, cô biết nước mắt của mình sẽ còn tiếp tục rơi, bi thương là điều không tránh khỏi nhưng mà, ông trời đã cho cô cơ hội gặp lại hắn nếu cô còn không chịu tranh thủ thì có khi sẽ phải nuối tiếc cả một đời.

Việc tốt nhất cô có thể làm bây giờ là suy nghĩ thật lạc quan, nhìn mọi chuyện ở chiều hướng tích cực, trân trọng từng phút giây ở bên hắn. Bằng không chính cô cũng sẽ ở lại mãi trong đau khổ, làm sao có thể giúp hắn vượt qua bóng đêm như đã nói?

Hoắc Duật Hy cố nuốt nước mắt vào trong, bây giờ không phải là lúc để cô khóc hay đau lòng, thật vô nghĩa khi cô chẳng chịu làm gì mà cứ ngồi yên một chỗ rồi thấy bi thương, điều này là hiển nhiên rồi bởi vì Tư Cảnh Hàn sẽ không thể tiến triển tốt hơn nếu cô chỉ nói suông và nghĩ ngợi.

Cuối cùng cô cũng lấy lại được bình tĩnh, vừa lau nước mắt vừa cười với Tư Cảnh Hàn: “Bà xã không sao, chỉ là lúc nãy lớn tiếng với nhau làm bà xã thấy buồn. Nhưng ông xã cũng đã nhận lỗi rồi nên bây giờ bà xã lại rất vui.”

“Cảm ơn bà xã đã tha thứ cho ông xã.” Tư Cảnh Hàn nghe cô nói vậy càng tỏ vẻ ngoan hơn, ôm lấy cô nũng nịu.

“Ừm, nhưng sau này ông xã không được kích động như thế nữa biết chưa, có chuyện gì đều phải từ từ thương lượng.”

“Ông xã biết rồi.”

Tư Cảnh Hàn nói vậy nhưng Hoắc Duật Hy không biết hắn có thật sự hiểu lời của cô hay không, chỉ thấy hắn quay lại góp nhặt thi thể của cái áo đã bị cắt manh mún rồi thẳng thừng cho vào thùng rác.

Hoắc Duật Hy nhìn động tác của hắn bất giác trong lòng buồn vui lẫn lộn, một là vì hắn chưa hiểu chuyện hơn, nhưng ở cái nhìn khác cô lại thấy hắn cứ như một đứa trẻ hay ghen tị với bất cứ ai, bất cứ thứ gì đến gần người mình thích.

Cô bèn đến sau lưng hắn, nhìn đôi vai rộng lớn đó bỗng thấy ấm áp vô cùng, suy cho cùng thì trước kia Tư Cảnh Hàn có ghen cũng không biểu hiện mãnh liệt bất chấp như vậy, hơn nữa cũng chẳng khi nào hắn thừa nhận. Bây giờ nhân cơ hội hắn còn dễ dãi, cô muốn thử nghe hắn thừa nhận ghen một lần.

“Ông xã nói nghe xem, anh đang ghen à?”

“Không ghen!” Tư Cảnh Hàn gần như trả lời ngay lập tức.

“...” Hoắc Duật Hy có chút bần thần, còn chưa kịp định vị hay dự đoán hắn sẽ trả lời ra sao thì hắn đã hồi đáp một cách phũ phàng.

Tư Cảnh Hàn dù mất trí nhưng vẫn rất thông minh, thẳng thừng dội một gáo nước lạnh vẫn làm ngơ như không biết buộc cô bắt lấy cổ tay hắn, buộc hắn quay lại mà đe dọa: “Nói anh ghen.”

“Không ghen.” Tư Cảnh Hàn nhất quyết, hắn còn kéo tay của cô ra, chuẩn bị đi xuống tầng đọc sách của mình.

Hoắc Duật Hy ngẩn người, ngoài miệng hắn nói sẽ ngoan thế thôi nhưng xem ra trong lòng hắn chẳng có ý định hợp tác, y hệt một tên ranh nói cứng không được mềm cũng chẳng xong, tuy nhiên cô vẫn thử dụ dỗ: “Nói đi, hôm nay anh muốn ăn món gì em đều nấu cho ăn.”

Bước chân của người kia nghe đến thức ăn ngon liền khựng lại, Hoắc Duật Hy cười thầm, quả nhiên tên ngốc thì vẫn cắn câu bởi món hời dễ dàng: “Thế nào, nói một câu nghe xem.”

“Nhưng mà ông xã không ghen thật mà. Không thể nói dối đâu.”

“Cạch.”

Cửa phòng cứ như vậy khép lại trong sự sửng sờ của Hoắc Duật Hy.

Phòng khách.

Tư Cảnh Hàn đọc sách cực kỳ nhập tâm, không một ai có thể làm phiền đến hắn vào giờ phút này. Đối với Hoắc Duật Hy ngồi bên cạnh mà nói, ngoại trừ cái kính cận hắn đeo trên mắt ra thì tất cả đều giống với phong thái làm việc của Tư Cảnh Hàn trước kia, luôn luôn điềm tĩnh và lạnh lùng.

Tuy rằng mất trí, tuy rằng khá ngờ nghệch nhưng không vì thế mà Tư Cảnh Hàn thường xuyên trở nên ồn ào trừ khi bị kích động, còn lại bình thường hắn vẫn cực kỳ ít nói, không bắt chuyện với hắn thì sẽ như vậy cả ngày chẳng chủ động nói chuyện với ai.

Cuốn sách mà hắn đang đọc là một loại sách mang ký tự Hán cổ, người bình thường chưa chắc đọc đã hiểu, chỉ những người nghiên cứu chuyên sâu mới đôi phần hiểu được những từ ngữ đã không được sử dụng từ lâu này. Cô cũng vậy, nhìn vào thì quen mắt nhưng thật ra chẳng hiểu được gì, vậy mà tên ngốc này lại tinh thông những trang sách cứ như vẽ bùa làm cô phải nhìn hắn bằng một ánh mắt khác.

Vậy nên mới nói, cho dù bây giờ Tư Cảnh Hàn không còn quyền lực như trước kia nhưng cô cũng đừng hòng khi dễ hắn. Hệt như vừa rồi.

Hoắc Duật Hy nghĩ nghĩ đành thở dài một hơi, không chọc hắn nữa. Mấy tháng nay tuy rằng luôn tìm kiếm tung tích của hắn nhưng cô chẳng ăn không ngồi rồi, phần tài khoản ngân hàng và bất động sản mà hắn sang tên cho cô đã được đưa vào kinh doanh.

Không phải rườm rà phức tạp mở công ty văn phòng quy mô cô đơn giản chỉ là dùng tiền mua vào những chỗ nhà đất có tìm năng với giá phù hợp, sau đó chờ bán ra để lấy lợi nhuận. Đương nhiên, những khoản kinh tế lớn cô sẽ hỏi qua ý của Lạc Tư Vũ hay Tề Thiếu Khanh, đặc biệt là các khu bất động sản của Tư Cảnh Hàn sang tên cô thường không dám manh động. Hiện tại đã thoát ly hoàn toàn khỏi kinh tế Hoắc gia, cô phải biết lo cho cuộc sống sau này của bản thân, ai bảo Tư Cảnh Hàn đã dặn cô phải sống tốt.

Nhưng bây giờ gặp lại hắn rồi, cuộc sống sau này cô từng dự định đã không còn đi theo quỹ đạo vạch sẵn, phần tài sản này là của hắn, trừ phi hợp thức hóa cô trở thành người thân của hắn bằng không cô chẳng có tư cách gì để giữ lấy nó trong khi chủ nhân thì còn sống sờ sờ ra kia.

Sau một lúc lâu nghiêm túc xem xét tình hình căn biệt thự dự định mua vào Hoắc Duật Hy cũng hoàn thành xong công việc, vừa xoa xoa huyệt thái dương vừa đóng máy tính lại. Nhìn sang Tư Cảnh Hàn bên cạnh thư thả đọc sách không lo chuyện đời cô bỗng thấy mình ngày càng trưởng thành, bản thân đã có chút thành tựu, so với dáng vẻ của hắn trước bây giờ cô cũng rất oai phong đấy chứ, còn tự kiếm được một số tiền lớn có thể thoải mái bao nuôi hắn luôn.

Càng nghĩ cô càng đắc ý, trước kia nuôi được Tử Mặc thì có là gì, đủ điều kiện để nuôi Tư Cảnh Hàn mới khí phách chứ!

“Ông xã...” Cô gấp cuốn sách Tư Cảnh Hàn đang đọc lại buộc hắn chú ý tới mình.

Hắn quay sang nhìn cô, ánh mắt dường như còn lưu luyến trang sách đang xem dở, nhưng rất nhanh định thần, hỏi: “Sao vậy?”

“Bà xã mệt quá.”

“Vậy... bà xã nằm đây đi, nằm đây ngủ đi.” Hắn vừa nói vừa nhích người ra, vỗ vỗ lên mặt ghế sofa đủ rộng cho cô nằm.

Đôi môi của Hoắc Duật Hy thoáng qua ảm đạm, thầm mắng: đúng là đồ thiếu nội hàm.

“Bà xã khát nước.” Co buộc phải nói.

“Ồ, hiểu rồi.” Mắt hắn sáng lên, nhanh chân đi vào bếp ép một ly nước cam rồi lại mang ra cho cô: “Ông xã thử rồi, cam rất ngọt, bà xã mau uống đi.”

Thấy cô nhận lấy nước ép, hắn vui vẻ nghĩ mọi chuyện đã xong rồi, bèn mở sách ra tiếp tục vùi đầu vào đọc.

“Cộp!” Ly nước ép bị dội mạnh xuống bàn, nước cam trong ly văng ra ngoài không ít làm Tư Cảnh Hàn giật mình dè dặt nhìn sang Hoắc Duật hy, biểu cảm của cô quả nhiên không tốt.

“Bà xã làm sao vậy?” Hắn rụt rè hỏi.

“Không có gì.” Hoắc Duật Hy đứng lên, giọng nói thản nhiên nhưng thật ra là đang ấm ức.

Cuốn sách quỷ quái kia còn đáng hấp dẫn hơn cô sao? Cái tên này nghe cô than mệt còn không biết lấy lòng, sao chẳng giống cô tưởng tượng một chút nào vậy?!

Tư Cảnh Hàn thấy Hoắc Duật Hy định rời đi liền nhanh chân đi theo phía sau: “Bà xã, bà xã liền nói muốn ông xã làm cái gì, ông xã lập tức đi làm. Bà xã đừng mệt nữa.”

Nghe hắn nói cô có chút buồn cười, theo lời hắn thì chỉ cần cô nói là hết mệt ngay tức khắc được vậy.

“Không cần đâu, anh không giúp được đâu, bà xã thật sự rất mệt, cần nghỉ ngơi mới khỏi.” Bây giờ cô chỉ muốn đi ngâm nước ấm thư giãn, ngồi cả buổi tay chân đều ê ẩm cả rồi.

Không hiểu sao Tư Cảnh Hàn rất nhạy cảm với từ “mệt mỏi” của cô, ánh mắt của hắn run lên, nắm lấy tay cô khẩn khiết: “Bà xã, có phải ông xã đã làm sai ở chỗ nào cho nên vừa ở chung một hôm bà xã đã cảm thấy mệt mỏi với ông xã rồi, có phải hay không bà xã không hài lòng, muốn gửi trả anh cho mấy người kia?”

Nghe Tư Cảnh Hàn nói hết lòng mình mà Hoắc Duật Hy phát hoảng, nhìn vào mắt của hắn cô nhận ra giờ đây toàn là sợ hãi và bất an.

Bởi vì cô không trả lời nên Tư Cảnh Hàn càng thêm xanh xao mặt mày: “Bà xã, bà xã, có phải bà xã vẫn giận chuyện lúc sáng không, ông xã hứa không bao giờ hành động thế nữa, ông xã hứa thật mà... bà xã đừng vứt bỏ anh, được không? Bà xã... được không?”

Vứt bỏ?

Tư Cảnh Hàn sợ cô vứt bỏ hắn?

Hoắc Duật Hy có phần hoảng hốt. Sao có thể? Nếu như Tư Cảnh Hàn hoàn toàn mang ký ức của Tử Mặc thì chuyện này không thể xảy ra, trong ký ức của Tử Mặc không có việc cô vứt bỏ hắn, ở đó hai người toàn là hạnh phúc. Chỉ có... chỉ có trong phần ký ức của Tư Cảnh Hàn thì câu chuyện đau xót này mới xảy ra!

Bây giờ tiềm thức của hắn chỉ muốn sống về những ngày còn là Tử Mặc vậy mà vẫn không sao quên được sự sợ hãi có trong kí ức của Tư Cảnh Hàn.

Hắn vẫn luôn lo lắng và bất an chứ không vô lo vô nghĩ như cô đã tưởng tượng, dù có sống là Tử Mặc thì Tư Cảnh Hàn cũng không tìm được cảm giác của một hạnh phúc trọn vẹn.

Hoắc Duật Hy tan nát cõi lòng khi nhận ra sự thật, lần nữa muốn ôm lấy người đàn ông này dỗ dành, và cô đã làm thật: “Không đâu, bà xã sẽ không bỏ rơi ông xã đâu, đừng sợ biết không?”

Tư Cảnh Hàn bất động đứng tại chỗ, cảm giác được Hoắc Duật Hy ôm lấy thật sự vô cùng êm ái, theo bản năng vươn tay ôm lấy cô: “Cảm ơn bà xã, ông xã sau này nhất định nghe lời bà xã.”

Nghe hắn hứa tâm tình của Hoắc Duật Hy càng thêm nặng trĩu, lòng ngực của người đàn ông này vẫn luôn vững chãi và ấm áp để cô cảm thấy an tâm mỗi khi tựa vào, đã bao lâu rồi không có được cảm giác này, cô nhớ lắm chỉ là bây giờ khi tựa vào lại không còn an ổn nữa.

Mùi hương quen thuộc trên người Tư Cảnh Hàn làm Hoắc Duật Hy có chút xúc động, cô hơi kiễng chân muốn hôn lên môi của hắn nhưng hắn lập tức nghiêng đầu né sang một bên, sau đó còn chủ động tách hai người ra, đề phòng nhìn cô.

Cô ngạc nhiên đến nổi không nói được gì, vừa thẹn vừa tức, nhíu mày: “Anh như vậy là thế nào?”

Tư Cảnh Hàn lắc đầu không muốn cho cô hôn mình, lùi lại. Đã là vậy cô càng muốn phạm tội, bắt lấy cổ tay của hắn, kéo ngược lại: “Anh vừa nói sẽ nghe lời em còn gì, mau qua đây.”

Trong ánh mắt của Tư Cảnh Hàn có sự đấu tranh, rốt cuộc bất động không tiến lên cũng không lùi lại, Hoắc Duật Hy nheo mắt xông đến, kéo cổ hắn xuống rồi liên tục mổ mấy cái lên mặt, lên mũi, lên môi đối phương.

“Chụt chụt chụt!”

Tư Cảnh Hàn rụt cổ lại muốn tránh né, cô thô bạo hôn như vậy sắp làm tróc da mặt của hắn luôn rồi.

Khi Hoắc Duật Hy thỏa mãn buông ra người đàn ông sợ hãi liền ngồi bịch xuống ghế, có cảm tưởng như vừa bị thổ hào cưỡng ép, trông hắn uất ức và thiệt thòi vô cùng.

Quả thật tức cười, Hoắc Duật Hy không cho rằng Tư Cảnh Hàn bị mất trí rồi vẫn đề cao giá trị của bản thân đến vậy, tuy hắn ngốc nhưng tuyệt đối không bán mình với giả rẻ?

Lý lẽ này ở đâu ra không biết!

Sau khi cướp sắc được rồi Hoắc Duật Hy cũng không muốn tính toán thêm nhiều với nạn nhân, trông dáng vẻ hoảng sợ của hắn cũng đủ biết hắn chưa sẵn sàng bị ai lợi dụng.

Được rồi, xem như cô tốt bụng, sẽ không dọa hắn nữa: “Ông xã, lại đây ngồi này.”

Tư Cảnh Hàn liếc nhìn chỗ ngồi mà Hoắc Duật Hy vỗ vỗ chừa cho mình không có ý định đi đến, ai biết cô có làm gì hắn nữa không.

Hắn như vậy nên Hoắc Duật Hy đành làm người chủ động, ngồi xuống sát hắn: “Được rồi, đừng sợ nữa, bà xã chỉ muốn hỏi lát nữa ông xã muốn ăn thêm món gì bà xã sẽ làm cho ông xã, xem như là bồi thường.”

“Thôi, thế thì sau này ông xã không ăn món ngon của bà xã nữa, bà xã đừng làm vậy với ông xã được không?”

Hoắc Duật Hy suýt nữa nghẹn họng, dù thế nào thì cuối cùng tên này vẫn không cô muốn đụng vào hắn?

“Tư Cảnh Hàn, anh nói anh quý giá lắm sao?”

Không biết cô thế nào nhưng Tư Cảnh Hàn nghĩ đó là lẽ đương nhiên.

Thật sự sắp tức chết, thế hôm qua ai ôm chằm chặp lấy cô, nhất định cùng cô ở một chỗ, bây giờ vừa rước vào nhà lại bày ra thái độ này, cũng trở mặt nhanh thật!

“Anh đi đâu đó?” Thấy hắn đứng lên, Hoắc Duật Hy không nhịn được hỏi.

“Ăn trưa.” Tư Cảnh Hàn đáp vậy rồi nhanh chân đi vào bếp.

Người ta nói cái gì mà con người quá dễ dàng có được thì sẽ không biết trân trọng. Trên đời này thứ bạn muốn nhưng không có được thì trong mắt bạn đó là thứ quý giá nhất, và tìm mọi cách theo đuổi.

Tư Cảnh Hàn nghĩ đến đây lại càng chắc chắn việc mình làm là đúng, hắn không thể dễ dàng như vậy để cô chiếm đoạt mình, nếu không cô sẽ rất nhanh mà chán hắn, vứt bỏ hắn rồi đi tìm người khác.

Hoắc Duật Hy không biết tâm tình này của hắn cho nên buổi tối hôm đó đi ngủ lại có nhiều sự kiện xảy ra.

So với trước đây Tư Cảnh Hàn bây giờ không thức khuya để làm việc mà đi ngủ rất đúng giờ.

Sau khi đánh răng, rửa mặt xong hắn lên giường nằm đắp chăn lại, đương nhiên là nằm chung giường với Hoắc Duật Hy, dù hắn không cho cô đụng chạm vào mình nhưng cũng không muốn ngủ riêng với cô.

Có thể khái quát là: hắn có thể ôm cô nhưng cô thì không được ôm hắn.

Cách tính toán chỉ mình hắn được hời này khiến Hoắc Duật Hy tức tối vô cùng, ngày hôm qua đưa hắn về có bao nhiêu đáng yêu thì hôm nay lại cực kỳ đáng ghét bấy nhiêu.

Cô không ngờ hắn sẽ giở chứng.

Trông vậy mà thật phúc hắc, hắn bây giờ làm cho cô có cảm giác dù cho hắn có phải là Tư Cảnh Hàn hay không thì cô cũng chưa đủ trình độ để chơi lại hắn. Cấp độ thấp nhất của Tư Cảnh Hàn thì cũng là level bậc cao mà Hoắc Duật Hy này phải tu luyện thêm mấy chục năm mới chạm tới được.

Vừa nghĩ Hoắc Duật Hy vừa vặn cổ tay, nhìn vào trong gương Tư Cảnh Hàn nằm đó cũng đang nhìn mình. Ánh mắt của hắn nổi lên nhiều nghi vấn, vì sao cô dùng kem dưỡng thể thôi mà vẻ mặt lại phong phú đến vậy, khuôn mặt lúc trắng lúc đỏ.

Dáng vẻ ngây thơ vô tội của hắn khiến Hoắc Duật Hy dứt khoát đứng dậy đi về phía giường, người đàn ông lập tức cụp mắt nhìn đi hướng khác nhưng động tác xốc chăn của cô rất thô lỗ làm truyền vào bên trong một hơi lạnh khủng khiếp.

Mùa đông nhưng không bật máy điều hòa làm cho Tư Cảnh Hàn lười vận động hơn, hắn đưa cánh tay dài ra chỉnh chu lại vị trí xung quanh mình không cho hơi lạnh tràn vào mà không biết rằng Hoắc Duật Hy cố tình giận cá và chém luôn cá.

Cô nghĩ kỹ rồi, cô mới không tin tên ngốc này có thể thông minh hơn cô, cô nhất định phải dụ được hắn một lần mới đáng mặt hảo háng, nếu không bị bọn người Mặc Lạc Phàm biết được cô sẽ xấu hổ không còn chỗ trốn.

Nhưng phải dụ hắn làm cái gì đây?

Nằm xuống nghĩ một hồi, Hoắc Duật Hy vẫn trằn trọc không biết nên lựa chọn chủ đề gì, băng quơ nhớ đến một câu mà sáng nay Tề Thiếu Khanh đã nói, cô liền biết phải dụ dỗ hắn nói ra cái gì.

“Tiểu Bạch...”

Tư Cảnh Hàn quả nhiên có phản ứng: “Bà xã gọi ông xã.” Hắn chau mày, chu môi hỏi.

“Được, bà xã sẽ không gọi anh là Tiểu Bạch nữa, thay vào đó sẽ gọi ông xã nếu như anh thành thật trả lời câu hỏi của bà xã.”

Hoắc Duật hy đứa ra giá cả thương lượng.

Ở đây Tư Cảnh Hàn nghĩ nghĩ rồi gật đầu. Được nước Hoắc Duật Hy đắc ý nghiêng người qua gác chân lên eo hắn, một tay khác câu lên cổ kéo hai người gần nhau thêm, nhưng trước khi hắn phản kháng cô đã chặn đầu: “Trời lạnh như vậy, chỉ có một cái chăn, anh cao lớn thế này phủ lên người một cái đã hơn nửa cái chăn, anh bảo em đắp thế nào?”

Nghe vậy Tư Cảnh Hàn mới thôi, Hoắc Duật Hy ánh mắt gian xảo ôm hắn chặt hơn, “Tiểu Bạch, anh nói xem anh thương ai nhất?”

Mau nói là bã xã đi, mau nói đi.

Trong lòng Hoắc Duật Hy không ngừng hô to, réo gọi, mong chờ tên ngốc này nói lời ngon tiếng ngọt.

Tư Cảnh Hàn còn tưởng câu hỏi gì hốc búa khó khăn, hỏi đến người hắn thương nhất, đương nhiên là Bảo Bối.

“Bảo Bối dễ thương lắm.”

Hoắc Duật Hy như bị sét đánh, vẻ mặt tối tăm.

Hóa ra dù cho biến thành bộ dạng gì thì Tư Cảnh Hàn cũng không thể nói lời ngon tiếng ngọt lấy lòng người khác.

Chưa chi ở trước mặt cô hắn đã khẳng định người hắn thương nhất là Bảo Bối?!

“Bảo Bối đó của anh thì có gì đặc biệt chứ?” Cô không cam tâm oán giận.

Thế mà Tư Cảnh Hàn không hiểu còn suy tâm hồi tưởng, mỉm cười vui vẻ kể một cách tự hào: “Bảo Bối xinh đẹp, xinh đẹp nhất.”

“Còn đẹp hơn bà xã?” Hoắc Duật Hy bị chọc giận không ích.

“Ừm, bà xã xấu hơn ông xã, Bảo Bối lại đẹp hơn ông xã, nên là bà xã đứng cuối cùng. Làm sao đẹp bằng Bảo Bối?” Tư Cảnh Hàn giơ ba ngón tay lên, điểm danh từ ngắn đến dài, Hoắc Duật Hy lại là ngón tay cái, lùn nhất, béo nhất.

“Bộp.”

“Bộp bộp bộp!”

Hoắc Duật Hy đập liên hồi vào ba ngón tay đang giơ ra của Tư Cảnh Hàn, bị đau hắn lập tức rụt tay lại, rồi ngơ ngác nhìn bà xã của mình.

Sao tự dưng lại đánh hắn cơ chứ?

“Còn nhìn?!” Hoắc Duật Hy phùng má, lợi dụng lúc Tư Cảnh Hàn bây giờ ngốc nghếch mà mặc nhiên ăn hiếp hắn.

“Ứ...” Người đàn ông rụt người lại, xem như có vẻ sợ hãi vẻ mặt hiện tại của cô: “Nhưng ông xã có nói gì sai đâu?”

“Anh còn dám trả treo? Tư Cảnh Hàn, anh to gan lắm rồi, trước mặt em anh lại công khai nói yêu thương người khác? Còn quá đáng hơn dám chê em xấu, em thì xấu ở chỗ nào, tại sao anh dám ví dụ em với ngón tay cái vừa lùn vừa mập hả?”

Hoắc Duật Hy thật sự nổi cáu, ngồi bật dậy, lấy gối vỗ liên tục vào người Tư Cảnh Hàn khiến hắn phải cầu xin:

“Bà xã đừng đánh, đừng đánh, ông xã đâu có nói bà xã xấu đâu, chỉ nói là bà xã không đẹp bằng ông xã thôi mà.”

“Trời ạ! Anh nói nghe sao mà thật có lý nhỉ?” Hoắc Duật Hy xoay người cưỡi lên người của hắn, đè không cho giãy giụa: “Cấm giãy, anh còn giãy em sẽ lột da anh, tin không?”

Đương nhiên Tư Cảnh Hàn bây giờ tin lời cô nói là thật nên nằm im thin thít, đảo mắt lo lắng liên tục.

Hoắc Duật Hy thở phì phì nhìn tên mặt trắng dưới thân, bộ đồ ngủ màu trắng sữa làm hắn càng có vẻ vô dụng, giống rất giống với mấy tên trai bao sắp bị đem đi làm thịt.

Mà quả thật cô đang muốn nhai nát hắn cho hả giận đây!

Trời ạ! Tư Cảnh Hàn bây giờ làm cô liên tiếp phát điên mà còn ngây thơ không biết gì. Dáng vẻ bên ngoài thì ngoan ngoãn nhưng lời nào nói ra cũng là phản động, cô muốn phát tiết lại không thể phát tiết, bởi vì hắn có lý do chính đáng, hắn đang bị mất trí, không biết nhìn sắc mặt, hắn đâu biết đã chọc gì đến tâm tình của cô nên cô trừng trị hắn là cô sai. Thế nên cô mới càng tức, phải chi hắn biết như vậy sẽ làm cô giận thì tốt nhiều rồi.

Kẻ không biết không có tội, nhưng mà liên tục phạm tội tày trời như hắn cho dù là vô tình thì cũng không thể buông tha được!

Hoắc Duật Hy cúi đầu ghì mặt vào sát mặt của Tư Cảnh Hàn, má chạm má, mắt đối mắt, đôi mi dài cong vút của hắn lại lấn áp làn mi của cô, chớp hai cái liên tục như gãi ngứa.

“Tư Cảnh Hàn, em cho anh nói lại, anh thương ai nhất?”

“Bảo...”

“Im miệng cho em!” Hoắc Duật Hy thét lên, túm lấy cổ áo của hắn: “Anh không nói tử tế hôm nay em liền cưỡng gian anh.”

Tư Cảnh Hàn xanh mặt đưa hai tay ra trước ngực giữ chặt quần áo đề phòng, ai ngờ Hoắc Duật Hy lại đập vào tay của hắn: “Ở yên!”

“Nói, sau này anh muốn sống chung với ai hả? Em hay là Bảo Bối?”

Câu hỏi này đối với Tư Cảnh Hàn mới thực sự là một đề tài khó làm hắn nhăn mặt, nhìn Hoắc Duật Hy, nhưng không biết nói gì.

Thấy vậy Hoắc Duật Hy càng gấp, hắn không chọn được, thế mà hắn lại không chọn cô? Hắn sống chết đòi ở chung với cô vậy mà bây giờ hỏi tới có muốn sống chung với Bảo Bối hay không hắn lại do dự.

Có phải hay không chỉ cần Bảo Bối có mặt đây thì hắn liền đứng núi này trông núi nọ, không muốn sống chung với cô nữa?

A... Tức chết rồi.

“Tư Cảnh Hàn, anh muốn sống chung với bà xã hơn hay là muốn sống với Bảo Bối hơn.”

“Muốn cả hai...”

“Không được.” Hoắc Duật Hy trợn mắt: “Ai cho anh tham lam vậy hả?” Có lý nào bắt người đàn ông của mình chia một nửa tình cảm cho người khác, cô không phải thánh mẫu.

Mà tên đàn ông này cũng thật thông minh, dù bị ngốc nhưng cũng biết chọn cái nào là lợi cho mình, cứ như vậy liền muốn cả hai?

Hay thật!

Quả nhiên bản chất gian thương vẫn nằm trong cốt tủy, dù có đầu thai cũng không hết được.

Tư Cảnh Hàn liên tục bị quát thì không dám mở miệng nữa.

Hoắc Duật Hy nhìn hắn bẽn lẽn như vậy đột nhiên đứng hình, lương tâm trỗi dậy, hạ tần số.

Ánh mắt đó của hắn quả thực đáng thương và vô tội, làm cô cảm thấy mình hơi quá đáng, hắn bị như vậy giờ cô còn hung dữ với hắn, có phải là đã hơi sai hay không?

Cô hứa với nhóm người Tề Thiếu Khanh sẽ chăm sóc hắn thật tốt rồi mà, sao bây giờ lại ngược đãi hắn.

“Hừm...” Cô khẽ hắng giọng, buộc lòng nhu hòa giọng điệu: “Được rồi, đừng sợ, em sẽ không lớn tiếng với anh nữa, đừng căng thẳng.”

Được Hoắc Duật Hy vỗ về Tư Cảnh Hàn thoáng thả lỏng hơn.

“Nhưng mà Tiểu Bạch, anh nói anh yêu em đi, nói xong chúng ta liền đi ngủ?”

Tóm lại Hoắc Duật Hy vẫn không bỏ qua được trò dụ dỗ.

Tư Cảnh Hàn lẩm bẩm lại yêu cầu của Hoắc Duật Hy, rồi ngẩn mặt nhìn cô: “Khi khác được không?”

“Không được, bây giờ mau nói đi: anh yêu em.”

Vậy mà Tư Cảnh Hàn lắc lắc đầu từ chối, “Thôi, khi khác đi.”

Sắc mặt Hoắc Duật Hy lập tức đanh lại, lần nữa giận dữ: “Sao cơ, anh nói thương Bảo Bối thì được nhưng nói yêu em thì không được? Tư Cảnh Hàn, chẳng lẽ anh định yêu Bảo Bối luôn sao?”

“Hơ, bà xã lại lớn tiếng, ông xã sợ đấy.” Tư Cảnh Hàn còn đòi hỏi người đối diện phải dịu dàng nói chuyện với mình, nhưng mà Hoắc Duật Hy nào có đủ kiên nhẫn ấy.

Đối với chuyện tình cảm của Tư Cảnh Hàn đặt vào ai đã bức cô sắp phát điên lên.

Thế mà trước khi tách ra hắn cứ luôn miệng nói yêu cô, bây giờ bảo lặp lại những lời vậy mà không chịu.

“Anh không nói yêu em thì đừng hòng em dịu dàng với anh.”

Nói rồi cô xông đến cố định hai tay của hắn lên đỉnh đầu, cúi xuống há miệng cắn lên cổ đối phương.

Tư Cảnh Hàn giãy chết: “Không, đừng mà, không chịu đâu.”

“Còn giãy liền lột sạch đồ của anh!” Hoắc Duật Hy hăng hái hơn, liếm khóe môi, cảm nhận cảm giác bức ép hồng nhan quả là không tệ.

“Khi nào chưa nói khi đó tiếp tục chạm vào người anh, rõ chưa, còn không mau nói?”

Hoắc Duật Hy thật sự muốn ép Tư Cảnh Hàn tới đường cùng.

Hắn cứng miệng lắm, không làm thật hắn còn tưởng cô chỉ dọa thôi.

“Chụt chụt chụt!” Hoắc Duật Hy thô bạo ép hôn khiến khuôn mặt Tư Cảnh Hàn cũng trở nên đỏ ké, cô còn chưa chịu dừng tiếp tục cởi cúc áo của hắn ra.

“Hư... đừng mà.” Tư Cảnh Hàn vội bắt lấy tay của cô, cô biết hắn sắp không chịu được rồi nên càng bức ép: “Nói: anh yêu em.”

Đôi môi của Tư Cảnh Hàn mấp máy, Hoắc Duật Hy nhìn ánh mắt do dự đầy đấu tranh của hắn mà thật thích thú, cũng có lúc Tư Cảnh Hàn bị bắt nạt đến thế này sao, đúng là cười chết cô rồi.

“Anh...” Khó khăn lắm hắn mới nặn ra được một chữ nhỏ xíu, cô càng thêm rạng rỡ.

“Em yêu anh?”

“...” Hử?

“Bà xã yêu ông xã, bà xã chưa nói yêu ông xã lần nào.” Đột nhiên Tư Cảnh Hàn lại quay ngược phản công, lật ngược tình thế: “Bà xã nói: em yêu anh, ông xã sẽ nghe lời bà xã.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.