“Cô có thể chuyên nghiệp hơn được không!” Sau đó, anh ta lại bắt đầu mắng nhiếc người ta, hóa ra là một diễn viên mới đảm nhận vai phụ nhưng diễn không tốt. “Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, đừng có cứng nhắc như vậy, vai phụ thì không quan trọng sao? Không có sự làm bật lên của vai phụ, thì ai nói vai chính tốt chứ!”
Cô diễn viên đó sợ đến nỗi đứng chết trân tại chỗ, không dám động đậy, hai mắt cô ta đang ngấn lệ, vô cùng đáng thương.
“Còn uất ức sao? Hôm qua không phải đã nói với cô rồi sao, phải luyện tập nhiều hơn ở nhà, luyện đến khi nào thành thục mới thôi, biểu hiện này của cô, đã đạt đến độ thành thục chưa?” Ẩn Hạo tiếp tục mắng chửi, không hề để ý việc nước mắt cô ta đã rơi lã chã ra rồi.
“Không còn cách nào để diễn lại được nữa rồi, đợi khi nào cô ta nắm bắt được nhân vật thì diễn.” Ẩn Hạo tức giận bừng bừng lao ra khỏi đám người, đi về phía phòng hóa trang.
“Trời ơi, tôi nói cô tìm mọi cách để vào được đoàn phim rồi, thì không thể diễn như vậy được mà.” Đạo diễn lén lút ngó về phía phòng hóa trang của Ẩn Hạo, bất lực lắc đầu.
Cũng chẳng trách được Ẩn Hạo, kĩ năng diễn xuất của diễn viên đó thự sự quá tệ mà, nhìn dáng vẻ như vậy, là dựa vào quan hệ với đạo diễn để vào rồi. Thế nhưng, tính tình hôm nay của anh ta dường như đã quá khác thường, lúc này, trong phòng hóa trang cũng đã truyền ra tiếng âm thanh đổ vỡ.
“Lại phát điên rồi.” Đạo diễn khẽ lẩm bẩm.
“Hay là ai đi khuyên thử đi?” Lại là một loạt âm thanh đập phá đồ, chị Lý Tiểu bịt chặt tai lại, khẽ hỏi.
Đạo diễn lắc đầu, nói: “Muốn đi thì cô đi đi, tôi thực sự không dám.”
Chị Lý Tiểu liền chuyển tầm mắt đến người Nhã Lan, “Cô Quắc?”
“Tôi…..” Cô chỉ vào mình, không chắc chắn.
“Bỏ đi, đợi lát nữa là sẽ ổn thôi.” Đạo diễn dường như rất hiểu tính cách của anh ta, quả nhiên, mười phút sau, đúng là như là ông ta nói, Ẩn Hạo với gương mặt u ám bước ra, trên đầu trên mặt đều dính đầy nước, chắc là vừa mới rửa mặt.
Chị Lý Tiểu vội vàng mang khăn đến, anh ta chỉ lau qua một chút, ánh mắt dừng ở trên mặt đạo diễn. “Có thể bắt đầu rồi.”
“Ok, lập tức bắt đầu.” Tất cả đều trở về yên lặng.
…..
“Nghe nói tối nay em chuyển nhà?” Buổi tối, Nhã Lan đang chuẩn bị ngồi xe của đoàn phim để trở về nhà, thì Ẩn Hạo đi ra theo, gọi cô lại.
Gật đầu, cô nhớ lại những lời của Lý Khắc Lan. “Cảm ơn anh.”
“Cảm ơn gì chứ?” Anh ta khẽ cười nhạt, mái tóc rối bồng bềnh khẽ động đậy trong gió, cái cằm nhọn hoắt căng ra, rất gượng gạo.
“Tiền của anh, em sẽ trả lại nhanh thôi.” Cô khẽ nói, thật lòng cảm ơn sự giúp đỡ và cảm thông của anh.
“Sau này rồi nói đi, lên xe, anh giúp em chuyển nhà.” Chưa kịp nói gì, cô liền bị kéo lên xe của Ẩn Hạo, lập tức tăng tốc hướng về nhà.
“Ẩn Hạo.” Nghĩ một hồi lâu, cuối cùng Nhã Lan cũng quyết định nói những lời đã giữ rất lâu ở trong lòng ra, “Chúng ra vẫn sẽ giống như trước đây, làm bạn tốt nhất của nhau, có được không?”
“Đương nhiên!” Anh ta trả lời rất dứt khoát, còn búng tay một cái, chẳng quan tâm gì nhếch miệng lên cười.
Anh ta không nói gì nữa cả, khẽ hát một bài hát không biết tên, cơ thể khẽ lắc lư theo giai điệu của bài hát, bàn tay đặt trên vô lăng cũng đang đánh theo nhịp điệu.
Nhã Lan nhìn góc nghiêng của anh ta, dường như anh ta đang đắm chìm vào một hồi ức đẹp đẽ, trong hồi ức có rất nhiều chuyện khó quên. Gương mặt của anh ta cũng đã giãn ra, đôi mắt một mí vui vẻ hiện lên ánh sáng rực rỡ, trong đêm tối càng trở nên đặc biệt sáng ngời. Bất giác, ngẩng đầu lên, nhìn lên những vì sao đang lấp lánh ở trên bầu trời, ánh mắt của anh ta, cũng sáng ngời v tinh nghịch như những vì sao ở trên trời vậy, thế nhưng anh ta có thật sự không ưu sầu buồn phiền như những vì sao đó không?
“Dáng vẻ khi anh vui sướng trông rất đẹp.” Nhã Lan nói ra những lời tự đáy lòng.
“Vậy sao?” Anh ta dừng động tác đập tay lại, vẻ mặt phấn khởi, “Anh có quen một người bạn, một người bạn đã nản chí, cậ ta yêu một người phụ nữ, vì cô ấy mà đã hi sinh rất nhiều, thậm chí suýt chút nữa đã mất mạng. Anh không thể hiểu nổi, anh hỏi cậu ta, “Cô ta là người phụ nữ như thế nào, mà có thể khiến cậu yêu không màng đến sống chết như vậy.” Cậu ta nói, cô ấy là người phụ nữ thuần khiết nhất trên thế giới này, anh không tin, anh cười cậu ta, anh nói anh nhất định phải đi xem xem, người phụ nữ đó rốt cuộc là người như thế nào, anh còn đáng cược với cậu ta, cược với cậu ta rằng người phụ nữ mà cậu ta đã phải lòng nhất định là một con hồ ly tinh.”
“Cậu ta cười anh, nói anh chưa gặp được người phụ nữ đó mà thôi. Thế là, anh quyết định quay lại, đi gặp người phụ nữ chân chính mà anh ta luôn nói đó.”
“Anh đã gặp được rồi chứ?” Cô hỏi.
“Gặp được rồi, đúng như những gì anh ta nói, thuần khiết đến mức không thể trộn lẫn được, là một người phụ nữ mà bất kỳ người đàn ông nào cũng đều sẽ thích cô ấy.”
“Là ai?” Cô hỏi, đột nhiên trái tim liền hồi hộp thấp thỏm.
“Không thể nói cho em.” Anh ta cười, từ đầu đến cuối vẫn luôn là cái kiểu cười gượng gạo đó. Từ trước đến nay anh ta chưa hề thành thật cười một lần, cô nghĩ.
“Anh đã yêu cô ấy rồi sao?” Cô không biết vì sao, cứ luôn muốn hỏi cho ra lẽ.
“Đúng, thế nhưng anh không thể, bởi vì cô ấy là của cậu ta rồi, khi đến Trung Quốc, cậu ta đã nói với anh rằng, “Cậu là người đồng tính luyến ái, giao cô ấy cho cậu là yên tâm nhất, thay tôi chăm sóc tốt cho cô ấy, cố gắng bảo vệ cô ấy.”
“Anh ta là ai.” Trong lòng cô có chút đau thương, nhớ lại anh Kiên Vỹ người mà có thể hi sinh tất cả vì cô, thật sự sẽ là anh ta sao?
“Em không cần biết.” Anh ta lạnh lùng từ chối, trong mắt Nhã Lan bắt đầu rươm rướm nước, đó là nước mắt, cố ngăn nước mắt, cô nhìn thấy khóe mắt Ẩn Hạo cũng đang ngân ngấn nước.
“Anh có quen một người tên là Thành Kiên Vỹ không!” Vì là xe mui trần mà gió rất lớn, nên cô đành phải hét to lên.
Ẩn Hạo nhìn cô bằng ánh mắt thâm sâu, sau đó hét to lên trả lời. “Không quen.”
“Ừ.” Tâm trạng của cô liền trùng xuống.
Điện thoại của Ẩn Hạo kêu lên, anh ta lớn giọng nhận điện thoại.
“Đúng, rất tốt, cậu không sợ tớ yêu cô ấy sao? Tin tưởng tớ? Ok, tớ sẽ cố gắng để không yêu cô ấy!” Cúp điện thoại, khu mà bọn họ ở cũng đã gần ngay trước mặt rồi. Nhã Lan muốn hỏi một chút, người gọi điện thoại đến vừa rồi có phải là người bạn đó của anh ta không, thế nhưng, anh ta đã đi trước một bước rồi, bước xuống xe.
Mười một giờ, hành lý đơn giản đã được chuyển đến nhà mới, sau khi Nhã Lan thu dọn đồ đạc xong liền có một vị khách đến----- Du Tư Phùng.
“Chúng ta ra ngoài nói chuyện chút có được không?” Cậu ta đút một tay vào trong túi quần, trong đôi mắt đang đeo kính đó tràn đầy vẻ sầu muộn, làn da trắng nõn dưới ánh đèn sáng rực càng trở nên sáng chói hơn.
“Chúc mừng cậu.” Nhã Lan thông qua tivi mới nhìn thấy tin tức cậu ta kết hôn, cô thành tâm chúc mừng cậu ta.
“Ra ngoài đi dạo chút đi, tôi muốn tìm một người để nói chuyện.” Cậu ta buồn phiền đứng ở cửa, chờ đợi câu trả lời của cô. Tinh thần của cậu ta không được tốt lắm, hình như vừa trải qua một trận sóng gió to lớn vậy.
“Cái này….” Cô có chút do dự, sợ gây ra những phiền phức không đáng có.
“Cậu yên tâm, an ninh khu này rất tốt, không có paparazzi bám theo đâu, chúng ta xuống quán café ở dưới tầng ngồi một chút thôi không sao đâu.”
Nhã Lan nghĩ một chút, gật đầu.
“Khi hai người chuyển đến, tôi đã nhìn thấy, tôi cũng ở đây.” Ngồi xuống hai bên, anh ta nói ra nguyên nhân mà cậu ta đã tìm được chính xác nhà cô.
Nhã Lan đột nhiên nhớ ra, cô đã nhìn thấy một nam một nữ cãi nhau ở chỗ cổng vào đây, bóng dáng đó rất giống cậu ta.
“Ừ.” Cô gật đầu với nhân viên phục vụ mang café đến.
“Tôi kết hôn là vì cậu.” Du Tư Phùng nói rất thản nhiên, Nhã Lan thì chưa chuẩn bị gì cả khi nghe thấy câu này bất ngờ nuốt hết ngụm café vẫn còn rất nóng vào, đau đến nỗi cứ phải bật hơi ra, cô bị lời của cậu ta dọa sợ rồi.
“Bên cạnh cậu, ngoài Lãnh Mạn Nguyên ra thì còn có Ẩn Hạo, tôi phát hiện, muốn xứng được với cậu thực sự không phải chuyện dễ dàng, đúng lúc, thiên kim nhà họ Phùng đến, cô ta đã phải lòng tôi, tôi phát hiện, sau khi gia đình cô ta và gia đình tôi thông gia với nhau, thì thế lực của tôi có thể lớn mạnh hơn rất nhiều, thế là, đã đồng ý.” Cậu ta vẫn nói bình tĩnh như vậy, thế nhưng lòng của Nhã Lan lại trở nên rối rắm hơn.
Vì cô? Áp lực này quá lớn.
“Tôi…cảm thấy….” Cô cố gắng nốt một ngụm nước, để khiến bản thân có thể mau chóng tỉnh táo lại từ trong cơn chấn động, “Cậu làm như vậy là không đúng đâu, không từ thủ đoạn nào, thế nhưng chưa chắc đã có thể đạt được kết quả mà mình muốn đâu, cho dù có đạt được kết quả, thì cậu cũng sẽ không cảm thấy vui vẻ đâu, tôi khuyên cậu, cố gắng yêu thương cô Phùng đi, đừng tiếp tục….”
“Không! Chuyện tôi đã quyết định thì sẽ không thay đổi đâu.” Cậu ta rất kiên quyết, “Tôi chỉ trách bản thân, không thể theo đuổi cậu sớm hơn.”
“Thế nhưng, tôi hoàn toàn không thể nào…” Thích cậu. Cô không hề nói ra mấy từ này, nói ra thì có tác dụng không? Bây giờ cậu ta kiên quyết như vậy, đoán là có nói gì cũng chẳng thể nào thay đổi được đâu.
“Tôi mặc kệ, mặc kệ hết tất cả, tôi chỉ muốn đạt được mục đích của tôi mà thôi.” Cậu ta nắm chặt tay lại, mục đích của cậu ta đang được nắm chặt trong đó, ánh mắt của cậu ta đã nói cho cô biết, để đạt được mục đích, cậu ta có thể không từ thủ đoạn nào.
“Du Tư Phùng, anh làm như vậy là không công bằng!” Cô hét to lên.
“Công bằng, ha ha, cuối cùng cũng để tôi tìm được rồi, tôi cũng muốn đòi công bằng với anh, anh còn nói không có phụ nữ ở bên ngoài sao!” Một người phụ nữ trẻ trung thời thượng đang thở hồng hộc chạy về phía này, cô ta mắng chửi Du Tư Phùng.
“Tinh Tiên, em nhầm rồi.” Du Tư Phùng có chút đau đầu liền nhắm mắt lại, bất lực nói những lời giải thích vô dụng.
“Đừng nói gì nữa, anh yêu cô ta đúng không?” Người phụ nữ tên Tinh Tiên này không hề phân rõ phải trái gì cả, không hỏi rõ ngọn ngành ra sao, xoay người mặt đối mặt với Nhã Lan, lao vào chửi xối xả, “Người phụ nữ không biết xấu hổ, anh ta đã kết hôn rồi, cô không biết sao? Còn muốn quấn lấy chồng tôi sao!”
Có không ít người ngồi ở trong quán café, mọi người đều bắt đầu đổ dồn ánh mắt về phía này, nhìn bọn họ.
“Cô Phùng, cô hiểu nhầm rồi….” Nhã Lan muốn giải thích, Phùng Tinh Tiên vẫn tức giận cầm cốc café ở trên bàn lên hắt về phía mặt cô.
“Cô điên rồi.” Du Tư Phùng đã kịp thời kéo cô ra, thế nhưng cốc café nóng bóng đó vẫn bắn một ít lên người cô, mang đến chút đau đớn. “Không sao chứ.” Du Tư Phùng cưng chiều ôm cô vào lòng, kiểm tra. Điều này càng khiến Phùng Tinh Tiên thêm phẫn nộ.
“Được lắm, mọi người nhìn đi, trước mặt tôi mà còn dám dụ dỗ chồng tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu!” Cô ta lấy điện thoại ra gọi, không quá ba phút, đã có vai phóng viên cầm theo máy chụp hình bước đến.
“Mọi người mau chụp đi, chính là người phụ nữ này, đã dụ dỗ chồng tôi, còn là một minh tinh nữa, tôi đã nhận ra cô, đã dính scandal với không ít người, là người phụ nữ mà chủ tịch Thiên Ôn, Lãnh Mạn Nguyên đã không cần!” Phùng Tinh Tiên sai khiến đám phóng viên hãy chụp liên tục đi, Du Tư Phùng thì cố hết sức để che chắn ống kính cho cô, thế nhưng cũng chẳng có ích gì cả.
“Tinh Tiên, cô đã quá đáng lắm rồi đó.” Cậu ta chỉ có thể bất lực mắng chửi.
Một trận hỗn loạn, đầu của Nhã Lan cũng đã ong ong hết cả lên rồi, không biết phải xử lý làm sao.
“Nhã Lan.” Có người đang gọi cô, “Kêu em đến đó đợi anh, sao mới vừa một lúc mà đã không thấy em rồi?”
Nhã Lan gắng gượng mở mắt ra, cô nhìn thấy Lãnh Mạn Nguyên, sao anh lại ở đây? Cô nghe thấy những lời của anh, liền biết anh đang giúp cô giải vây.
“A, anh đến rồi.” Nhã Lan đẩy Du Tư Phùng ra, lao vào trong lòng Lãnh Mạn Nguyên.
“Đừng sợ.” Vỗ vỗ lưng cô, giọng nói của Lãnh Mạn Nguyên giống như một liều thuốc an thần vậy, cô rất nhanh đã có thể bình tĩnh lại.